Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 91

Tác giả: Ân Tầm

Cung Quý Dương nhìn vẻ đề phòng của cô, không nói gì chỉ cười, hắn ngồi xuống chiếc sofa đối diện với giường, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, ung dung nói: \'Em cứ thay đi!\'
\'Ạnh ...\'
Sầm Tử Tranh nhìn trừng trừng đôi mắt đầy ý vị của hắn, nhíu mày. Hắn cố ý, không phải sao?
Tức tối nhưng không biết làm sao, chỉ đành lấy tấm chăn mỏng che thân, cầm lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Phanh!!!
Một tiếng sập cửa thật lớn như tiết lộ cơn giận của Sầm Tử Tranh.
Nhìn cửa phòng tắm vừa bị sập lại, nụ cười trên mặt Cung Quý Dương dần biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tư suy nghĩ ...
Nước ấm từ vòi sen phun rào rạt trên đỉnh đầu, làm ấm lại cơ thể lạnh như băng của cô ...
Khép mắt lại, đầu ngẩng cao như một tín đồ đang chờ mong những giọt nước thánh tẩy rửa mình, để mặc những giọt nước bắn tung tóe trên người rồi Sầm Tử Tranh chậm rãi mở mắt ra.
Đôi cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy chính mình, cả người cô không ngừng run rẩy, từ một cơn lạnh từ đáy lòng khiến toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.
Nhìn chính mình trong gương, cô chợt cảm thấy mình rất dơ bẩn, vô lực lại tuyệt vọng, linh hồn một khi đã vẩn ***c cho dù thật sự tắm nước thánh cũng không thể cứu chuộc nổi.
Trên làn da trắng mịn như tuyết trải đầy những dấu hôn, vết tích mà Cung Quý Dương lưu lại trong cơn kích tình như không ngừng nhắc nhở cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chân trần bước trên sàn phòng tắm lát gạch Đại lý lạnh lẽo cô bước sát lại gần tấm gương lớn đặt trong phòng tắm, tỉ mỉ quan sát chính mình.
Mái tóc dài ẩm ướt lõa xõa trên vai, làn da trắng nõn, thân thể với những đường cong quyến rũ, đôi chân thon dài ... cô gái trong gương thanh xuân dào dạt...
Nhưng những điểm này cô hoàn toàn nhìn không thấy, cô chỉ thấy cô gái trong gương không biết xấu hổ nghênh hợp người kia như thế nào, phóng túng như thế nào...
Trong đôi mắt trong veo lộ ra một tia bi thương và bất lực.
Mình rốt cuộc là sao thế này?
Cô bụm miệng, nước mắt không hề báo trước rào rạt rơi xuống, thấm ướt đôi má cô rồi bắn tung tóe trên sàn phòng bằng gạch Đại lý.
Cô tẩy, tẩy không ngừng nhưng thế nào cũng không tẩy được mùi vị của Cung Quý Dương trên người cô, không tẩy được những dấu hôn trên ***, không tẩy được dấu vết hắn lưu lại trong người cô ...
Sự tổn thương hắn gây cho cô tám năm trước khiến cô gần như không có dũng khí để sống tiếp. Còn hôm nay...???
Cuộn mình cô ngồi co ro trước gương.
Nhìn gương mặt không chút huyết sắc của chính mình phản chiếu trong gương, cô chợt cảm thấy chán ghét chính mình!
Đây là một thủ đoạn khác của Cung Quý Dương dúng không?
Sau khi tổn thương cô lại đem toàn bộ tội lỗi trút lên đầu cô!
\'Lúc đó sao em lại phản bội tôi? Hắn thật sự tốt đến vậy sao? Tốt đến mức em bất chấp tất cả rời xa tôi để đến với hắn?\'
Phản bội?
Thật nực cười ...
Tám năm trước, là ai phản bội ai?
Hắn bây giờ lại tìm đến cô hỏi tội, chẳng lẽ nhìn thấy cô với Thư Tử Hạo thân thiết với nhau thì hắn lại tùy tiện tìm lý do để phủi sạch tội lỗi năm đó?
Nước ấm vẫn lặng lẽ phun hòa tan nước mắt cô, cửa phòng tắm bị đẩy ra nhưng tiếng nước chảy đã che mất tiếng động nơi cửa ...
\'Tranh Tranh ...\'
Nhìn thấy Sầm Tử Tranh cuộn mình trong một góc của phòng tắm, trên mặt Cung Quý Dương chợt hiện ra vẻ lo lắng, hắn vội bước nhanh đến ôm cô vào lòng.
\'Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?\'
Hắn khẩn trương hỏi rồi mặc kệ ánh mắt phản đối của cô, kiểm tra một lượt trên người cô.
\'Xin lỗi, anh làm đau em phải không?\'
Ngón tay hắn nhẹ lướt qua những dấu hôn xanh tím trên người cô, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng. Đáng ૮ɦếƭ thật! Hắn sớm đã đoán được là cô nói dối, vì sao lúc nãy lại không thể kìm chế mà muốn cô một lần lại một lần, khiến cô phải chịu khổ thế chứ!
Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn hắn như không thể tin được câu nói vừa được nghe, hoàn toàn không nhớ ra mình đang trần trụi lộ ra trước mặt hắn ...
Hắn? Cung Quý Dương? Nói xin lỗi cô?
Người tự cao tự đại như hắn lại biết nói xin lỗi sao? Hay là hắn chỉ muốn cười nhạo cô vừa nãy Dưới *** hắn nghênh hợp cùng phóng túng?
Cung Quý Dương nhẹ hôn lên trán cô một nụ hôn, nhìn đôi mắt vẫn còn mang chút sửng sốt của cô, vẻ mặt hắn lại trở lại vẻ ngưng trọng ...
Lúc này Sầm Tử Tranh mới phát giác tư thế của hai người thật quá ái muội vì vậy cô vội đẩy hắn ra, kéo áo choàng tắm phủ lên người.
\'Tôi ... tôi còn chưa tắm xong. Anh ra ngoài đi!\'
Nhưng Cung Quý Dương chẳng những không nghe lời cô mà còn mặc kệ những giọt nước vẫn còn đọng trên người, từ phía sau vòng tay ôm chặt lấy cô.
\'Tranh Tranh, anh nghĩ không ra chuyện tám năm trước, vì sao lúc đó em rời khỏi anh?\'
Trong chớp mắt Sầm Tử Tranh như biến thành người gỗ, cả người cứng đờ. Cô hoang mang nhìn hình bóng phản chiếu của cô và hắn trong gương, ánh mắt hắn thâm sâu khó dò, đôi mắt nóng bỏng vẫn đang nhìn cô đăm đăm, ánh mắt nóng rát như lửa.
\'Tôi cũng nghĩ không ra, vì sao năm đó anh nhẫn tâm như vậy ...\'
Trong đầu cô thấp thoáng hiện ra hình ảnh của tám năm trước, hắn luôn miệng nói yêu cô, muốn kết hôn với cô nhưng thực tế lại làm ra những chuyện khiến cô đau khổ và tuyệt vọng đến không chịu nổi.
Cô hận! Hận hắn!
Bàn tay nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh không kìm được nắm chặt lại!
\'Anh nhẫn tâm?\'
Trong mắt Cung Quý Dương càng lộ rõ một tia nghi hoặc: \'Tranh Tranh, đây là suy nghĩ của em về tình yêu của hai chúng ta?\'
Sầm Tử Tranh nghe vậy liền cười khẩy ...
\'Tình yêu? Giữa anh và tôi có tình yêu sao? Đó chỉ là trò chơi xa xỉ của những người có tiền các anh thôi!\'
Sầm Tử Tranh thấy hắn lặng yên không nói, cơn tức trong lòng càng lớn.
Hắn muốn chơi trò mất trí nhớ với cô sao?
\'Trò chơi?\'
Cung Quý Dương nhướng mày cố dằn xuống cơn giận, bàn tay to xoay người cô lại để cô nhìn thẳng vào mắt hắn ...
\'Em dám nói tình yêu anh dành cho em là trò chơi sao?\'
Tiếng rống bất mãn của Cung Quý Dương ong ong bên tai cô, nhìn sâu vào đôi mắt quá mức nghiêm túc của hắn, cô có chút bối rối, vừa định nói gì thì một nỗi đau như xuyên thấu qua trái tim yếu ớt của cô.
\'Tình yêu anh dành cho tôi?\'
Một lúc sau cô mới nhàn nhạt lên tiếng, trong giọng nói không khó nhận ra một tia trào phúng, \'Tôi nghĩ tôi không đủ sức đón nhận tình yêu của Cung đại tổng giám đốc!\'
\'Ý của em là sao?\'
Không phải Cung Quý Dương không hiểu hàm ý trong câu nói của cô nhưng điều làm hắn khó hiểu là vì sao trong mắt cô lại tràn ngập phẫn hận và cừu thị.
Vì sao lại như thế?
Nào ngờ Sầm Tử Tranh nghe Cung Quý Dương hỏi câu này, nét trào phúng càng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.
\'Ý của tôi đơn giản lắm, hôm nay của tám năm sau tôi đã không cần tình yêu của anh nữa bởi vì tình yêu của anh sẽ khiến người ta mất mạng!\'
Mày Cung Quý Dương hơi nhíu lại: \'Tranh Tranh, em ...\'
\'Bỏ đi, không cần nói gì thêm nữa. Cung Quý Dương, nếu tôi đã chấp nhận sự khiêu chiến của anh, vậy đương nhiên tôi sẽ cố hết sức vận hành việc kinh doanh của thương hiệu Leila. Về những chuyện khác tôi mong anh đừng can thiệp đến, cũng đừng đến làm phiền tôi!\'
Sầm Tử Tranh sốt ruột ngắt lời Cung Quý Dương, cô dãy dụa khỏi sự ôm ấp của hắn, nhặt lấy quần áo mặc vào rồi bước ra ngoài.
Chuyện ngoài ý muốn lần này khiến cô rất hoảng loạn, phòng tuyến mà cô dựng lên cho mình đang từ từ sụp đổ, điều này khiến cô hết sức bất an.
Còn về phần Cung Quý Dương, những lời cô nói và thái độ của cô khiến hắn rơi vào cơn suy tư miên man!
***
Bận rộn suốt cả một ngày phòng làm việc của thương hiệu Leila rốt cuộc cũng có thể bắt đầu đi vào hoạt động nhưng không gian rộng lớn của cả một tầng lầu khiến cho Sầm Tử Tranh có chút khó xử. Dù sao trước đây thương hiệu Leila cũng chỉ là một văn phòng làm việc nhỏ hơn nữa cô chính bởi vì không thích quản lý nghiệp vụ nên mới không mở rộng thành công ty mà giữ nguyên hiện trạng phòng làm việc.
Bây giờ thì khác rồi, xem ra phải đưa phòng làm việc đi theo khuôn khổ của một công ty lớn thì mới được.
Cộc cộc cộc!
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên kéo Sầm Tử Tranh trở về với hiện thực.
\'Vào đi!\'
Alina tươi cười đẩy cửa phòng làm việc của Sầm Tử Tranh, nghiêng đầu nhìn vào: \'Leila, chúng tôi tan sở, chị có về cùng không?\'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, lắc đầu: \'Chị còn một số việc phải làm, mọi người về trước đi!\'
Alina cười một cách thần bí sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa đi vào đưa cho Sầm Tử Tranh.
\'Cho chị hả?\'
Sầm Tử Tranh nghi hoặc nhìn cô, tự dưng lại đưa cho cô khăn lụa làm gì?
Ý cười trên mặt Alina càng sâu, cô hắng giọng nói: \'Tuy rằng chúng ta đều là người trưởng thành, vừa nhìn đã biết nhưng chị tan sở cũng phải đi ra ngoài, bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm đâu. Em đây là lo cho chị đó!\'
Sầm Tử Tranh nghe vậy càng như rơi vào trong sương mù, nỗi nghi hoặc càng lúc càng sâu.
\'Alina, em đang nói gì vậy?\'
Alina khoác khăn lụa lên cổ cô sau đó chỉ chỉ tay về phía cổ mình như ra dấu, cười một cách ái muội rời đi.
Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt nhưng sau đó chợt nghĩ ra điều gì, cô chạy như bay đến phòng vệ sinh thì mới hoảng hốt phát hiện ra trên cổ mình có một dấu hôn thật rõ ràng, dấu hôn như một đóa hoa mai đỏ rực nổi bật trên làn da tuyết trắng.
Sắc mặt cô bỗng chốc tái nhợt!
Sao lúc mặc quần áo cô không hề để ý đến điểm này chứ?
Trời ạ, thật xấu hổ. Các đồng nghiệp đều nhìn thấy cả rồi, họ sẽ nghĩ thế nào đây?
Ai cũng biết cô vừa nãy bước ra từ phòng của tổng giám đốc nha!
Thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, cô vội đem khăn lụa thắt lên cổ rồi bước ra phòng vệ sinh.
\'Vào đi!\'
Cô ngồi lại xuống ghế, không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: \'Alina, sao em còn chưa về?\'
Alina nha đầu này, chắc là đến nhìn xem cô xấu hổ đến mức nào đây!
Nào ngờ ...
\'Có một cấp trên chu đáo như em, cấp dưới của em chắc rất hạnh phúc!\'
Một giọng nói trầm ấm đầy từ tính chợt vang lên.
Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên, khi cô nhìn thấy Cung Quý Dương nhàn nhã tựa lưng vào cửa phòng mình, trên mặt liền lộ ra một tia chán ghét.
\'Tôi nghĩ có cấp trên xuất quỷ nhập thần như anh, cấp dưới của anh chắc rất xui xẻo!\'
Hắn là quỷ sao? Từ sáng tới tối cứ bám theo cô!
Cung Quý Dương không giận mà cười: \'Đừng quên, em bây giờ là cấp dưới của anh đó!\'
\'Đây là điều khiến tôi cảm thấy sỉ nhục nhất trong đời mình!\'
Sầm Tử Tranh cay độc trả đũa. Cô hoàn toàn không sợ đắc tội hắn, ngược lại còn hy vọng hắn nổi cơn tức mà bỏ đi, như vậy sẽ không còn quanh đi quẩn lại trước mặt cô nữa.
Cung Quý Dương tỏ vẻ không tán đồng câu nói của cô, hắn tức cười lắc đầu nói: \'Tranh Tranh, không lâu nữa đâu em sẽ hiểu, ở bên cạnh anh em sẽ rất hạnh phúc!\'
Phanh!
Một tiếng động thật lớn vang lên, Sầm Tử Tranh ném mạnh xấp văn kiện lên bàn.
\'Cung đại tổng giám đốc, xin mời anh ra ngoài. Tôi không biết sao anh lại rảnh rỗi như vậy nhưng tôi bận lắm, không có thời gian đấu võ mồm với ngài!\'
Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười như có như không, hắn không nói gì thêm chỉ bước đến trước mặt cô, đôi tay hữu lực chống lên mặt bàn làm việc làm bằng gỗ đàn, dáng vẻ như một con chim ưng đang dương cánh, tuy cách một cái bàn nhưng áp lực từ hắn gần như vây phủ lấy Sầm Tử Tranh.
\'Anh ...\'
Sầm Tử Tranh bắt đầu cảm thấy như thiếu không khí, hô hấp chợt trở nên thật khó khăn.
Tuy phòng làm việc mà Cung thị bố trí cho cô rất lớn nhưng hắn vừa đến gần cô liền cảm thấy không gian trở nên rất chật chội, giống như chỉ đủ chứa hai người bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc