Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 87

Tác giả: Ân Tầm

Cung thị tài phiệt, mười rưỡi sáng!
Cung Quý Dương dành riêng cả tầng tám mươi để làm phòng làm việc cho thương hiệu Leila, không gian rộng lớn của cả tầng lầu khiến cho tất cả nhân viên của Leila đều kích động không thôi!
\'Alina, mau qua đây xem nè, oa, cao thật đó. Nếu như từ chỗ này mà ngắm cảnh đêm thì đúng là một loại hưởng thụ!\' Nhân viên thiết kế mới đến hào hứng nói.
Alina cũng đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn xuống, vừa nhìn đã choáng váng: \'Nếu như em thích, vậy thì thường xuyên tăng ca đi, sẽ được ngắm cảnh đêm thôi!\'
Cô nói rồi vỗ nhẹ cánh tay của cô nhân viên, thật là không hiểu vì sao người thời nay lại thích mấy tòa nhà cao tầng đến thế! Cô thì vẫn thích hoàn cảnh của phòng làm việc cũ hơn, phòng làm việc đặt ở tầng hai mươi bảy, tuy không phải thấp nhưng cũng không kể là cao.
Nơi đây lại khác, tầng tám mươi nha, nghĩ đến đã thấy sợ!
Ngay lúc mọi người còn đang kích động và tò mò tìm hiểu hoàn cảnh làm việc mới thì thư ký của tổng tài đã lễ độ gõ cửa, bước vào.
\'Đây là nơi Cung tiên sinh đặc biệt dặn dò chúng tôi chuẩn bị cho mọi người, hy vọng sau này mọi người có thể cố gắng làm việc, vì bộ phận thời trang của Cung thị mà góp một phần sức!\'
Alina nghe vậy bước đến, vẻ mặt tươi cười chỉ tay một vòng xung quanh hỏi: \'Cả tầng tám mươi này đều thuộc về thương hiệu Leila sao?\'
Thư ký tổng tài mỉm cười gật đầu: \'Tổng tài dặn như vậy, tình hình cụ thể thì tôi không rõ cho lắm nhưng nếu như nhà thiết kế Leila có đến đây thì xin chuyển lời lại, mời cô ấy đến phòng tổng tài một chuyến, Cung tiên sinh sẽ nói rõ với cô ấy!\'
Nói xong cô điều đến mấy người lao công giúp họ quét tước và bố trí văn phòng.
Nhân viên phối màu vẻ mặt tò mò nhìn Alina, nhỏ giọng hỏi: \'Leila đâu? Đây là lúc nào rồi mà còn không thấy bóng cô ấy?\'
\'Đúng đó đúng đó. Cô ấy có phải không biết chúng ta đã dọn đến đây rồi không? Điện thoại của Leila đã thông chưa?\' Nhân viên phòng kế hoạch cũng khẩn trương tiếp lời.
Alina lắc đầu ra vẻ không biết, cô liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhẹ thở dài một tiếng: \'Hai ngày nay tâm tình chị ấy chắc rất tệ, mọi người cứ làm chuyện của mình đi! Với lại, nơi đây là Cung thị, chúng ta dù sao cũng là bị điều sang đây nên lời nói và cử chỉ của mọi người tốt nhất là nên chú ý một chút, tránh những phiền phức không đáng có!\'
***
Quả nhiên, đúng như Alina nói, , các bộ phận khác trong Cung thị tài phiệt chừng như đều rất có hứng thú đối với đoàn "lính nhảy dù" này. Tầng tám mươi nha, ngoại trừ các chủ quản cao tầng, các bộ phận khác ngay cả mơ cũng không dám mơ bởi vì nơi đó chỉ cách tầng cao nhất hai mươi tầng mà thôi, nói một cách khác, làm việc ở đó chẳng khác nào rất gần với tổng tài nha.
Nhưng điều làm họ thấy hứng thú hơn cả chính là nhà thiết kế Leila trong truyền thuyết, nghe nói ngày đầu tiên đi làm cô ấy đã chẳng cho Cung tiên sinh chút mặt mũi nào, đến trưa rồi mà vẫn không thấy bóng dáng, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, đúng là một người phụ nữ có cá tính!
Lúc này cả Cung thị như sôi sùng sục, ai nấy đều mong mỏi được nhìn thấy chân diện mục của nhân vật huyền thoại kia - người sáng lập nên thương hiệu Leila!
Nhưng mấy tin đồn nhảm này chỉ ngừng lại ở những tầng dưới, các nhân viên cấp cao không ai có gan đi làm những chuyện vô bổ này.
Cộc cộc cộc!
Mấy tiếng gõ cửa nhẹ vang lên bên ngoài văn phòng tổng tài.
\'Vào!\' Đang vùi đầu vào xấp văn kiện, Cung Quý Dương chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ ra lệnh ngắn gọn.
Thư ký tổng tài bước những bước ưu nhã vào phòng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn cùng dáng người cao ngất của sếp mình, trong mắt cô lại lộ ra vẻ si mê. Nếu như người đàn ông này là của mình thì tốt biết mấy!
Chỉ tiếc rằng cô chỉ là một thư ký, tuy Cung tiên sinh có tính phong lưu nhưng trước giờ chưa từng trêu đùa người trong công ty, cho dù nhân viên cấp dưới xinh đẹp đến đâu, quyến rũ đến đâu, nếu như không có năng lực thì cũng sẽ bị loại bỏ không thương tiếc.
Cung Quý Dương thấy thư ký tiến vào một lúc lâu mà vẫn không nói gì, hắn ngẩng đầu lên hỏi: \'Có việc gì?\'
Câu nói này khiến cho cô thư ký tỉnh táo lại ngay. Trời ạ! Mình sao lại phạm vào sai lầm cơ bản thế này chứ?
Cung tiên sinh tối kỵ nhất là những nhân viên làm việc không nghiêm túc, nghe đồn cô thư ký tiền nhiệm chính bởi vì đối với Cung tiên sinh có ý nghĩ không chính đáng, suốt ngày lợi dụng công việc để liếc mắt đưa tình, thậm chí có một hôm còn chủ động quyến rũ tổng tài, kết cuộc là bị Cung tiên sinh đuổi việc không chút lưu tình.
Cô tuyệt đối không thể dẫm vào vết xe đổ kia!
\'Ừm... Cung tiên sinh, tôi đến để nhắc ngài còn mười phút nữa là đến giờ họp!\' Cô vội điều hòa lại tâm tình, trở lại vẻ chuyên nghiệp của mình.
Cũng khó trách cô, đối mặt với một người đẹp trai quyến rũ như vậy, hơn nữa sớm chiều kề cận bảo sao cô không động lòng cho được chứ!
Cung Quý Dương gật đầu rồi hỏi: \'Phòng làm việc của Leila chuẩn bị thế nào rồi?\'
\'Cung tiên sinh, theo lời ngài dặn, đã bố trí tầng tám mươi làm phòng làm việc của họ, sáng hôm nay họ đã đến Cung thị báo danh rồi!\' Thư ký vội trả lời.
\'Tốt. Gọi nhà thiết kế Leila đến gặp tôi!\' Cung Quý Dương nói ngắn gọn.
Không biết hai hôm nay cô suy nghĩ đến dâu rồi, chỉ mới hai ngày không gặp mà hắn phát hiện ra bản thân nhớ cô đến cồn cào, chính vì lẽ đó nên hắn lạm dụng một chút quyền lực, sắp xếp để cho phòng làm việc của cô gần với hắn nhất có thể, mục đích chính là để mỗi ngày có cơ hội được nhìn thấy cô!
Thật nực cười, cô gái này đối xử tệ bạc với hắn, lúc nào cũng cự tuyệt hắn nhưng hắn vẫn không thể khống chế bản thân thôi nghĩ về cô!
Thư ký của tổng tài nghe vậy trên mặt lộ ra một vẻ khó xử, cô ấp a ấp úng không biết nên trả lời thế nào.
Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét qua vẻ khó xử của thư ký, hỏi thẳng: \'Sao? Cô ấy vẫn chưa đến?\'
\'Dạ đúng, Cung tiên sinh, nhà thiết kế Leila vẫn chưa đến công ty!\' Cô thư ký dè dặt trả lời.
Vẻ mặt của Cung Quý Dương chợt trở nên âm trầm và lạnh lùng.
\'Cung tiên sinh, điện thoại của cô Leila vẫn luôn tắt máy, chúng tôi không có cách nào liên lạc được với cô ấy!\' Thư ký của tổng tài vội lên tiếng giải thích.
Trời ạ! Sắc mặt của tổng tài nhìn thật dọa người!
Nhà thiết kế Leila này cũng thật biết làm cao, hại cô không biết ăn nói thế nào với tổng tài!
\'Lưu lại một tin nhắn cho cô ấy, nói nếu hôm nay cô ấy không đến vậy ngày mai sẽ dỡ bỏ phòng làm việc của Leila ở tầng tám mươi!\' Cung Quý Dương lạnh lùng buông một câu.
\'Dạ, Cung tiên sinh!\' Thư ký lưng toát mồ hôi lạnh, vội lên tiếng đáp lời.
Trời ạ! Cô Leila, cô đúng là một người phụ nữ đáng khâm phục nha, dám công nhiên chọc tức tổng tài!
***
Cuộc họp này không phải cuộc họp cổ đông mà là một cuộc họp báo cáo thành tích kinh doanh, người phụ trách các bộ phận đến từ khắp nơi trên thế giới và các quản lý cấp cao đều tề tựu trong phòng họp lớn.
Cung Quý Dương sau khi nghe các đơn vị báo cáo xong liền đưa xấp tư liệu trên tay cho thư ký đang ngồi bên cạnh, thư ký hiểu ý đứng dậy nói: \'Bây giờ tôi tuyên bố quyết định mới nhất của Cung tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, thương hiệu Leila chính thức trở thành một bộ phận mới của Cung thị!\'
Liên quan đến tin tức này, những gì cần biết ai nấy đều biết cả rồi, quyết định của Cung tiên sinh trước giờ họ luôn ủng hộ nhưng ...
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là người phụ trách thương hiệu Leila tại sao lại không có mặt trong cuộc họp chứ?
Ngay lúc mọi người đang suy đoán nguyên nhân thì cửa phòng họp chợt bị đẩy mạnh ra, người đến ngay cả lễ tiết cơ bản nhất là gõ cửa cũng bỏ qua!
Phanh!!!
Một tiếng động lớn vang lên trong phòng họp khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa xông vào!
Là một phụ nữ!
Là một phụ nữ mặt đầy vẻ tức giận!
Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là người mà hai ngày nay Cung Quý Dương luôn nhớ đến - Sầm Tử Tranh!
Cô nhìn một vòng khắp phòng họp, sau đó ánh mắt rơi trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương, một ngọn lửa như bùng cháy trong mắt cô. Sầm Tử Tranh không nói lời nào, bước nhanh về phía trước, không thèm để tâm đến đây là lúc đang họp.
Phanh!!!
Lại một tiếng động lớn, Sầm Tử Tranh vỗ mạnh tay lên mặt bàn.
\'Cung Quý Dương, ngoại trừ thủ đoạn uy hiếp anh còn chiêu trò gì khác không? Anh đúng là ti tiện mà!\' Cô phẫn nộ cất tiếng.
Cả phòng họp chợt vang lên tiếng thở rút của mọi người, ai nấy đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Sầm Tử Tranh – cô gái này đúng là không đơn giản, dám ở trước mặt mọi người mắng tổng tài chẳng chút kiêng nể gì thật sao?
\'Xem ra cũng chỉ có những người kia mới có thể khiến em động tâm!\'
Cung Quý Dương ngược lại chẳng tị hiềm gì câu mắng mỏ của cô, lại càng chẳng có ý muốn rời đi, hắn nhàn nhã tựa lưng vào ghế dựa, trong mắt lộ ra ý cười cùng với một chút đắc ý vì mưu kế đã đạt được.
\'Cung Quý Dương, anh làm việc cũng đừng nên quá đáng như vậy! Cấp dưới của tôi cũng không phải là con cờ của anh, muốn lợi dụng lúc nào là lợi dụng!\' Sầm Tử Tranh kích động cao giọng nói.
Khi cô tỉnh lại trong phòng nghỉ của Khương Ngự Kình mới bàng hoàng nhận ra một sự thật, thế giới này là một thế giới cá lớn nuốt cá bé đúng nghĩa, ai chống đỡ nổi mới có thể sinh tồn. Cô rốt cuộc cũng hiểu, người như Cung Quý Dương đã quen làm chủ tể của người khác, nếu cô muốn đấu với hắn thì chỉ có thể cố gắng hết sức, dựa vào chính mình.
Cô tuyệt đối không thể cho hắn thấy sự yếu đuối của mình!
Tự nhủ lòng như thế nhưng hôm nay khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu qua khung cửa phòng ngủ của cô, cô vẫn không tránh khỏi lo lắng. Một cách vô thức, Sầm Tử Tranh đi đến phòng làm việc cũ của mình, nhìn thấy trong phòng làm việc chỉ là một mảnh trống rỗng, cái cảm giác trống trải đó ngấm sâu trong nội tâm khiến cô thấy thật bất lực.
Sầm Tử Tranh ngồi ngơ ngác một mình trong phòng, ngồi thật lâu cho đến khi sực nhớ ra, cô vội mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Cung thị!
Ý chí chiến đấu lần nữa lại được nhen nhóm!
Cung Quý Dương híp mắt, trên môi câu lên một nụ cười đầy thâm ý ... kiểu cười đắc ý của một thợ săn nhìn thấy con mồi dần rơi vào bẫy!
\'Anh chỉ muốn em hiểu rõ một điều, tương lai của họ hoàn toàn nằm trong tay em, xem em quyết định thế nào thôi!\'
Sầm Tử Tranh bỗng nhiên bừng tỉnh, cô cười lạnh một tiếng: \'Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao anh đồng ý lưu họ lại, mục đích chính là muốn kềm chế tôi, muốn tôi nghe theo sự sắp đặt của anh mà thôi, đúng không?\'
Thật nực cười! Sao cô có thể ngây thơ cho rằng Cung Quý Dương có lòng thương người chứ?
Cung Quý Dương nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của cô như muốn nhìn thấu cả linh hồn cô: \'Kềm chế em không phải là mục đích của anh. Mục đích của anh chỉ có một, đó là ...\'
Môi hắn câu lên một nụ cười tà tứ: \'... muốn em càng nghe lời anh mà thôi!\'
Câu nói này được thốt ra một cách thản nhiên mà đầy bá đạo khiến cho tất cả những người trong phòng họp đều không ngừng suy đoán xem giữa hai người có quan hệ như thế nào.
\'Anh ...\'
Sầm Tử Tranh vừa thẹn vừa giận, nhất là khi cô nhìn thấy ánh mắt mọi người đều hướng về mình, thì trên mặt càng lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Đối mặt với một Sầm Tử Tranh như vậy trong lòng Cung Quý Dương chợt dâng lên một nỗi thương mến nhưng chỉ lóe lên rất nhanh rồi biến mất trong đáy mắt thâm trầm, sau đó hắn quay về phía mọi người đang tò mò dòm ngó, lạnh giọng nói: \'Mọi người rảnh rỗi lắm phải không?\'
Câu nói của hắn khiến cho ai nấy đều hoảng hốt vội vàng thu dọn tài liệu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
\'Theo anh đến văn phòng!\'
Cung Quý Dương đứng dậy, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay cô, trên gương mặt tuấn tú như một bức tượng được điêu khắc tinh xảo lộ ra vẻ uy nghiêm thường thấy.
\'Buông tay!\'
Sầm Tử Tranh cố giãy thoát khỏi bàn tay hắn, ngẩng đầu nghênh ngang nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng mà kiêu ngạo: \'Tôi tự biết đi, ***ng đến anh tôi đúng là xui xẻo mười năm chưa hết!\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc