Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 85

Tác giả: Ân Tầm

Đôi mày rậm của Khương Ngự Kình khẽ nhíu lại, anh ta là một người đàn ông tuấn tú, tin rằng một người đẹp trai, tài năng lại nhiều tiền như anh ta cũng là đối tượng theo đuổi của không ít cô gái đi. Nhưng vẻ anh tuấn của Khương Ngự Kình mang theo một cảm giác chính khí lẫm lẫm, không giống như Cung Quý Dương, lúc nào cũng mang đến một cảm giác tà tứ, ngạo đời.
Cũng cùng là cái đẹp nhưng lại rất khác nhau!
Thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi, trong lòng Sầm Tử Tranh chợt vang lên một hồi chuông cảnh giác: ‘Anh Khương, anh có lời gì muốn nói thì cứ tự nhiên!’
Mấy ngày nay chuyện gì cô cũng trải qua cả rồi, gặp thêm một chuyện khó khăn nữa thì có sao đâu chứ?
‘Tử Tranh …’ Một lúc lâu sau Khương Ngự Kình mới lên tiếng, trên mặt hắn lộ ra một tia khổ sở: ‘Anh nên gọi em là Tử Tranh hay là … Leila đây?’
Câu hỏi của hắn khiến Sầm Tử Tranh ngay lập tức giống như một khúc gỗ, cả người cứng đờ, cô hoang mang nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, đầu bắt đầu có cảm giác choáng váng.
‘Anh biết em sao?’
Mất một lúc lâu cô mới hoàn hồn lại, giọng nói có chút mờ mịt và nghi hoặc.
Khương Ngự Kình thở dài một tiếng thật sâu, hắn nhẹ giọng nói: ‘Ngày hôm qua anh mới biết thì ra nhà thiết kế Leila nổi tiếng lại chính là bạn tốt của em gái anh, Sầm Tử Tranh …’
‘Anh Khương, hình như anh có điều gì áy náy với em?’
Sầm Tử Tranh dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt đăm đăm nhìn hắn.
Người đàn ông này, từ hôm qua vừa gặp mặt cho đến bây giờ đều như có gì đó đang giấu diếm cô.
‘Tử Tranh, thực ra từ lần đầu tiên anh gặp em hôm qua, anh đã biết em muốn anh giúp em chuyện gì …’
Nói đến đây hắn lại thở dài một tiếng, nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, trong giọng nói và trên gương mặt đều có chút ngưng trọng.
‘Anh Khương, ý của anh là …’
Sầm Tử Tranh nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của hắn, trái tìm chợt đập thình thịch, cô hít sâu một hơi, nói tiếp: ‘Ý của anh là, anh biết chuyện có liên quan đến việc thu mua thương hiệu Leila?’
‘Đúng vậy!’ Khương Ngự Kình gật đầu, thẳng thắn nói.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên khó khăn, cô vội hỏi tiếp: ‘Vậy anh nhất định là biết tường tận sự việc phải không? Anh Khương, Leila là do một tay tôi sáng tạo nên, xin anh nhất định phải giúp tôi chuyện này. Tôi không thể mất đi nó!’
Khương Ngự Kình nhướng mắt nhìn cô, không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt hắn thật sự rất đẹp, hơn nữa lại có thông minh, cá tính, trên người toát ra một sự ấm áp khiến cho người khác rất thích đến gần. Hắn chỉ không biết vì sao Cung Quý Dương cứ muốn tìm cách làm khó cô.
‘Tử Tranh, nghe Tĩnh Nghiên nói em đã từng có giao tình rất tốt với tổng giám đốc của Cung thị Cung Quý Dương nhưng về sau giữa hai người nảy sinh vấn đề?’ Khương Ngự Kình đột ngột hỏi một câu không ăn nhập gì đến câu chuyện nãy giờ.
Hả???
Cả người Sầm Tử Tranh chợt run nhẹ, cô rũ mắt, đôi mi thật dài cũng khẽ run rẩy như muốn giúp cô che đi nỗi khổ sở và ngượng ngập lúc này.
‘Anh Khương, quan hệ giữa tôi với anh ta bây giờ … rất đơn giản!’
Cô không biết nên giải thích thế nào với hắn!
Đây là một câu chuyện cũ ngay cả cô cũng không có cách nào kể cho rõ ràng thì giải thích với hắn thế nào đây?
‘Anh chỉ tò mò muốn biết vì sao anh ta lại cứ nhắm vào thương hiệu của em thôi, hay là anh ta đang nhắm vào em?’
Khương Ngự Kình nhìn gương mặt tuy lộ vẻ khổ sở nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người của cô, lòng chợt hơi thắt lại.
‘Anh Khương, nếu như anh đã biết chuyện này vậy thì anh có cách gì giúp được em không?’ Cô cố che dấu sự thiếu tự nhiên của mình, hỏi vội.
‘Đúng là ông trời trêu người …’
Sự bất lực toát ra từ trong câu nói của Khương Ngự Kình, trên gương mặt cương nghị lộ ra một vẻ khó xử.
‘Tử Tranh, xin lỗi em. Trong chuyện này anh không thể giúp gì được cho em …’ Hắn thấp giọng nói, cả người lộ ra vẻ thiếu tự nhiên.
‘Anh Khương …’
Sầm Tử Tranh nhìn hắn bằng ánh mắt khó mà tin được, hắn là kim bài luật sư kia mà, vì sao ngay cả hắn cũng không thể giúp được cô chứ?
Một lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới điều hòa được tâm tình rối ren của mình, dù sao người ta cũng đã biểu đạt rõ ràng ý tứ rồi, cô có năn nỉ thì cũng vô ích thôi.
Hoang mang nhấc túi xách lên, Sầm Tử Tranh cười gượng: ‘Anh Khương, cám ơn anh, bận rộn như vậy mà vẫn sắp xếp thời gian gặp em!’ Thần sắc ảm đạm cô xoay người bước về phía cửa.
‘Tử Tranh …’ Người đàn ông sau lưng cô chợt cất tiếng gọi nhưng lại ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Sầm Tử Tranh quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ chờ mong nhìn Khương Ngự Kình nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý xin lỗi kia thì liền biết, chuyện này không có hy vọng gì.
‘Anh Khương, tạm biệt!’ Cô cố nặn ra một nụ cười, đưa tay cầm lấy nắm cửa.
‘Tử Tranh …’
Sau lưng cô chợt có tiếng gió rồi cô chợt nhận ra cổ tay mình đã bị bàn tay to của Khương Ngự Kình nắm chặt.
Thời gian bỗng như ngừng lại, đông lại cả sự áy náy của Khương Ngự Kình cùng sự bất an và tuyệt vọng của Sầm Tử Tranh …
‘Anh Khương, anh …’
Sầm Tử Tranh ngập ngừng lên tiếng, nhìn bàn tay rám nắng đang nắm lấy cổ tay mình, sự tương phản của hai màu da nhìn thật chói mắt.
Hành động bất ngờ của hắn khiến Sầm Tử Tranh không kịp trở tay.
Nhận ra sự nghi hoặc trong mắt cô nhưng Khương Ngự Kình không hề có ý đnh buông tay, hắn kéo Sầm Tử Tranh xoay cô đối diện với mình, thở dài một tiếng rồi nói: ‘Tử Tranh, thực ra … anh có điều này cần phải cho em biết, bằng không trong lòng anh rất bất an!’
Sầm Tử Tranh nhìn hắn, trái tim vì lời nói và biểu tình này của hắn mà rúng động: ‘Được thôi, anh Khương, có gì xin anh cứ nói!’
Cô lấy hết dũng khí nói ra câu này bởi vì cô chợt có cảm giác, chuyện hắn nói ra đây hoàn toàn không đơn giản.
Khương Ngự Kình khép mắt lại, hít sâu một hơi, từ động tác của hắn có thể dễ dàng nhìn ra nội tâm của hắn đang dãy dụa và đầy áy náy.
Một lúc sau hắn mới mở mắt rau, nhìn Sầm Tử Tranh, nói rành mạch từng chữ: ‘Thực ra … đến chuyện thu mua thương hiệu Leila vẫn luôn là do văn phòng luật sư của anh thụ lý, hơn nữa, người luật sư đó … chính là anh!’
Thật vất vả Khương Ngự Kình mới nói hết câu nói này!
Lúc đầu hắn hoàn toàn không biết Leila chính là Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Tranh chính là Leila, huống gì hắn chưa từng được thấy qua mặt cô hay là xem ảnh của cô, thì hắn làm sao mà kết nối hai cái tên này lại với nhau được chứ.
Hôm qua khi hắn biết thân phận thực sự của nhà thiết kế Leila thì chợt có cảm giác như ông Trời đang trêu người, tất cả những chi tiết về chuyện thu mua thương hiệu Leila đều là do một tay hắn ra sách lược, điều này bảo hắn làm sao đối mặt với cô được chứ?
Rất rõ ràng, tin tức này hoàn toàn làm Sầm Tử Tranh chấn động, đôi mắt đẹp của cô trừng lớn, nhìn Khương Ngự Kình với vẻ không thể tin được, hơi thở dần trở nên dồn dập.
‘Vì sao? Vì sao lại như thế? … Vì sao?’
Cô không kìm được, lẩm bẩm liên tiếp mấy câu vô nghĩa, một cảm giác bất lực chợt ập đến, ngay lập tức, cô thấy mình đầu váng mắt hoa, thân hình không ngừng lảo đảo, sau đó được Khương Ngự Kình đỡ lấy người cô.
‘Tử Tranh, nghe anh nói, lúc đó anh thật sự không biết em chính là Leila, anh chỉ cho rằng đây là một trong những hạng mục kinh doanh của Cung thị mà thôi. Sau khi biết được thân phận thật sự của em, anh mới biết chuyện này thật không đơn giản!’
Hắn vội vàng giải thích cho cô nghe, nhìn thấy dáng vẻ như sắp ngất đi của cô, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn càng dâng cao.
Sầm Tử Tranh đặt tay lên иgự¢, như cố xoa dịu cơn đau trong lòng, nhìn Khương Ngự Kình hỏi: ‘Anh Khương, em hỏi anh, anh với Cung Quý Dương trước giờ vẫn luôn có quan hệ hợp tác hay chỉ là … lần này?’
‘Đây là lần đầu tiên bọn anh làm việc với nhau!’ Khương Ngự Kình trả lời thẳng thắn.
Sầm Tử Tranh gượng ngồi dậy, lưng tựa vào bức tường lạnh như băng như muốn mượn sự kiên cố của bức tường để chống đỡ cho cơ thể mình.
‘Nói như vậy, là Cung Quý Dương chủ động tìm đến anh?’ Cô chợt nghĩ ra điều gì, hỏi tiếp.
Khương Ngự Kình cũng cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: ‘Đúng vậy. Lúc đó trợ lý đặc biệt của Cung thị tài phiệt đến tìm anh, muốn anh hợp tác giải quyết case này, lúc đó anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Cung thị không thiếu gì những cố vấn pháp luật, vì sao lại đặc biệt đến tìm một văn phòng luật để giải quyết một hạng mục thu mua đơn giản, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của khách hàng, anh không thể hỏi nhiều quá nhưng anh vẫn tiếp nhận vụ này!’
Tim đau như bị ai Ϧóþ chặt khiến Sầm Tử Tranh cơ hồ không thể hô hấp được, khi cô nghe hết những lời mà Khương Ngự Kình nói thì nỗi tuyệt vọng trong lòng càng thêm sâu!
Cung Quý Dương!
Hắn không hổ là người am hiểu sâu sắc về thương trường, xem ra hắn sớm đã biết Khương Ngự Kình là anh trai của Tĩnh Nghiên, cũng có lẽ là đoán được họ sẽ có một ngày biết nhau vì vậy mới đem hạng mục này giao cho Khương Ngự Kình, mục đích chính là để hắn không có cách nào xen vào quản chuyện của cô, là một luật sư có tính chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp, bất luận là về mặt đạo đức hay là chức nghiệp Khương Ngự Kình đều không được phép cũng không thể giúp đỡ cô làm bất cứ chuyện gì trong thương vụ thu mua Leila.’
Điều cô nghĩ đến, Khương Ngự Kình cũng nghĩ đến, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, không ngờ hắn lăn lộn nhiều năm trong nghề như vậy đến cuối cùng lại bị người ta thiết kế rơi vào tình huống khó xử thế này.
Những tay sành sỏi trên thương trường không phải là hắn chưa gặp qua nhưng … nhìn xa trông rộng như Cung Quý Dương này thì hắn cũng là lần đầu tiên gặp được, người đàn ông này đúng là tâm tư quá sức cẩn mật, trước khi làm điều gì anh ta đều đã nghĩ ra tất cả các khả năng và kế sách đối phó.
Sự thận trọng và tầm nhìn của Cung Quý Dương khiến cho người ta khó mà đề phòng được.
Nỗi tức giận và đau khổ như sóng triều nhấn chìm lấy Sầm Tử Tranh, cô cảm giác mình càng lúc càng khó thở, giống như có một bàn tay đang hung hăng Ϧóþ lấy cổ cô khiến cô ngay cả ý muốn ૮ɦếƭ cũng có!
Tám năm trước hắn đã từng một lần Gi*t ૮ɦếƭ trái tim cô!
Tám năm sau, hắn vẫn còn ý định lặp lại điều này lần nữa sao?
Cung Quý Dương, anh thật quá đáng!
Anh tưởng làm vậy tôi sẽ hoàn toàn khuất phục dưới tay anh sao? Được thôi, tôi sẽ đấu với anh đến cùng, tôi muốn xem, anh sẽ mãi may mắn như vậy hay là tôi sẽ chiến thắng!
Nghĩ đén đây, Sầm Tử Tranh liền đẩy Khương Ngự Kình ra, xô cửa chạy ra.
‘Tử Tranh …’
Khương Ngự Kình thấy sắc mặt cô càng lúc càng kém, hắn không khỏi thầm lo lắng thay cho cô, cô gái này lúc nghe những lời thú nhận của hắn thái độ lại quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho hắn sợ hãi.
Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì vậy hắn thật có lỗi với cô và em gái mình.
Sầm Tử Tranh lúc này đã không nghe được bất kỳ âm thanh gì, bước chân của cô hơi lảo đảo, rồi cả thân người cũng bắt đầu loạng choạng, cô cắn môi cố nén cảm giác choáng váng trong đầu, bước lê từng bước ra ngoài.
Lần này nỗi tuyệt vọng không kém gì so với tám năm trước, cũng là một đau khổ tuyệt vọng khiến người ta không thể thở nổi …
Nhưng … cô, Sầm Tử Tranh, trái tim đã ૮ɦếƭ một lần rồi, lần này cô tuyệt đối không thỏa hiệp!
Cung Quý Dương người đàn ông này muốn dùng tất cả năng lực và quyền thế để đánh ngã cô sao? Cô sẽ để hắn thấy được thế nào mới là bản năng sinh tồn và ý chí thực sự.
‘Tử Tranh, em ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi!’
Khương Ngự Kình vẫn luôn đuổi theo sau cô, nhìn thấy cô lảo đảo bước đi trong lòng càng vạn phần bất an, một nỗi áy náy càng dâng lên trong lòng hắn.
‘Anh Khương, cám ơn anh … em có thể …’
Sầm Tử Tranh quay đầu lại, môi nở một nụ cười kiên định nhưng khi cô quay đầu lại lần nữa thì cảm giác đầu váng mắt hoa lại ập đến …
Trong chớp mắt, vỏ bọc kiên cường của cô gần như bị phá vỡ, mắt Sầm Tử Tranh chợt tối sầm lại sau đó cả người mềm nhũn ngã nhào xuống …
‘Tử Tranh …’
Mắt Khương Ngự Kình xẹt qua một tia hoảng sợ, hắn vươn tay, vừa hay đón được cơ thể mềm nhũn của Sầm Tử Tranh vào lòng, thấy cô đã mất đi ý thức, ánh mắt hắn chợt xẹt qua một tia phức tạp: ‘Em sao lại phải khổ thế chứ? Tuy anh không biết em với Cung Quý Dương rốt cuộc có ân oán gì nhưng … em sao có thể đấu lại được với hắn chứ?’
Nhẹ thở dài một tiếng, Khương Ngự Kình bế Sầm Tử Tranh lên đi về phía phòng nghỉ của mình, xem ra cô cần phải nghỉ ngơi một lúc mới được! Là hắn khiến cô mệt mỏi, suy sụp như thế này phải không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc