Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 78

Tác giả: Ân Tầm

Khi Cung Quý Dương dừng xe xong đi vào phòng khách chính thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc của một cô gái, trong một chớp mắt đó, mày hắn hơi nhíu lại.
‘Thiếu gia, lão gia và phu nhân đã đợi ngài rất lâu rồi, hôm nay Ngải tiểu thư đến chơi!’
Quản gia dì Kỷ vừa đưa tay đón lấy áo vest trong tay Cung Quý Dương, đưa cho người làm dặn họ đem cất vừa lên tiếng chào.
Dì Kỷ là quản gia lâu năm trong Cung Viên, là vào Cung Viên cùng với mẹ của Cung Quý Dương – Trình Thiến Tây, vì vậy đối với Trình Thiến Tây một lòng trung thành, dì Kỷ làm việc cẩn thận chu đáo, nghiêm túc không qua loa, ngay cả biểu tình trên mặt cũng là nghiêm cẩn cực kỳ, nụ cười mỗi ngày lại một ít thêm, suy nghĩ, quản giáo người làm cũng rất nghiêm khắc.
Nghe nơi cửa có tiếng nói, Ngải Ân Hà đang ngồi trên sofa lập tức đứng dây, khi cô nhìn thấy bóng của Cung Quý Dương, trên mặt liền lộ ra nụ cười tươi tắn mà lúc này ngồi ở phòng khách chính còn có Cung Doãn Thần, Trình Thiến Tây và cha mẹ của Ngải Ân Hà.
Trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương chợt có chút sửng sốt hắn không ngờ cả nhà Ngải Ân Hà đều ở đây, bởi vì hai người tuy nói rằng có hôn ước nhưng nhiều năm qua Cung Quý Dương vẫn chưa từng dẫn cô đến Cung Viên. Xem ra hôm nay đã có chuyện không tầm thường xảy ra.
‘Quý Dương ca, anh về rồi!’ Ngải Ân Hà tươi cười bước đến, cô thay người hầu đón lấy chiếc cặp táp trên tay hắn.
Một màn này lọt vào mắt của Trình Thiến Tây khiến bà thêm phần phấn khởi, bà nhìn Cung Doãn Thần, nói: ‘Có thấy chưa, hai đứa đúng là có tướng vợ chồng, còn chưa kết hôn mà đã tình cảm thế kia rôi!’
Cung Doãn Thần cũng rất hài lòng gật đầu, từ vẻ mặt quắc thước của ông hoàn toàn không nhận ra tuổi tác thực.
‘Bà Cung, Quý Dương đứa bé này ngày càng chững chạc, cùng với Ân Hà nhà chúng tôi đúng là trời sinh một đôi. Theo tôi thấy, hôn lễ của hai đứa bé này vẫn nên tổ chức sớm một chút thôi!’ Mẹ của Ngải Ân Hà cười híp mắt nói.
‘Đúng đó, tôi cũng đồng ý cách nói của bà thông gia tương lai, hai đứa bé này dù sao cũng đã có hôn ước, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!’ Trình Thiến Tây gật đầu nói.
Lúc này cha của Ngải Ân Hà mới lên tiếng: ‘Theo tôi thấy, con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta mấy người già vẫn là ít xen vào chuyện của lớp trẻ thôi, bằng không sẽ tạo nên gán*** cho chúng nó!’
Từ lời nói và cử chỉ của ông Ngải có thể dễ dàng nhận ra ông là người trung thực phúc hậu, vẻ ngoài chính khí lẫm lẫm.
‘Đúng vậy, tôi đồng ý cách nói này, chỉ cần hai đứa bé vui vẻ là được rồi, chúng ta là bậc làm cha mẹ thấy cũng sẽ vui thôi!’ Cung lão gia Cung Doãn Thần đồng ý với cách nói của ông thông gia, chậm rãi lên tiếng.
Trình Thiến Tây khẽ cấu ông một cái …
‘Ông đó, đúng là càng già càng hồ đồ rồi!’
Bà thật hy vọng con trai có thể nhanh chóng kết hôn với Ngải Ân Hà, từ xưa đến nay, câu nói “thành gia lập nghiệp” không sai chút nào, chính là nói “thành gia” xong mới “lập nghiệp”. Tuy con trai lại làm ngược lại nhưng bây giờ kết hôn cũng không muộn mà.
Cung Quý Dương nghe xong mấy câu này quả thực cảm thấy rất chói tai, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ phối hợp của Ngải Ân Hà thì càng khiến hắn khó hiểu. Cung Quý Dương kéo cô qua một bên, hỏi: ‘Sao em lại đến đây?’
Ngải Ân Hà cười dịu dàng, nghiêng đầu nhìn hắn, nói vẻ trách móc: ‘Anh thật là quý nhân hay quên nha, hôm nay là sinh nhật của em mà, cũng chỉ có bác gái Cung nhớ đến nên bác đề nghị tối nay giúp em tổ chức sinh nhật. Với lại cha mẹ em cũng cùng đến chung vui!’
Trên mặt Cung Quý Dương lộ ra một tia áy náy: ‘Ồ, em không nói anh thật sự quên mất. Thật ngại quá, Ân Hà!’
‘Không sao đâu, chỉ có điều tối nay anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được!’ Ngải Ân Hà làm ra vẻ chu đáo nhắc nhỏ hắn.
Cung Quý Dương nghe cô nói như vậy, đôi mày lại nhíu lại, ‘Nghĩa là sao?’
Ngải Ân Hà thần bí chỉ tay về phía cha mẹ hai bên đang ngồi nói chuyện nơi ghế sofa sau đó nhón chân nói khẽ bên tai hắn: ‘Vừa nãy những lời họ nói anh đều nghe cả rồi đấy, còn chưa hiểu nghĩa là gì sao?’
Cung Quý Dương mày nhíu càng chặt, hắn liền hiểu ra ngay … vì Ngải Ân Hà tổ chức sinh nhật chỉ là cái cớ, thực ra là đến bức hôn mới đúng.
Nghĩ đến đây là nỗi bất mãn lộ rõ trên mặt hắn.
‘Hai đứa chúng con thì thầm điều gì mà không thể cho người già chúng ta nghe được vậy? Quý Dương, vào nhà lâu như vậy còn chưa chào bác Ngải trai, bác Ngải gái sao?’
Trình Thiến Tây nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, trong lòng càng lúc càng vui vẻ.
Theo phép lịch sự, Cung Quý Dương vẫn bước đến, chào hỏi cha mẹ của Ngải Ân Hà.
‘Ông Cung, Quý Dương có thể nói là “con hơn cha” nha, Cung thị tài phiệt dưới sự quản lý của nó càng lúc càng khởi sắc!’ Cha của Ngải Ân Hà khen một câu từ đáy lòng.
Ông thật sự hâm mộ Cung Doãn Thần có được một đứa con trai ưu tú như vậy, chỉ tiếc rằng ông chỉ có một đứa con gái, không thể giúp ông quản lý sự nghiệp của mình.
Nhưng nếu như Cung Quý Dương trở thành con rể của ông, vậy thì lại khác rồi!
‘Ha ha, ông quá khen rồi, đứa con này của tôi tuổi còn nhỏ, vẫn còn phải học hỏi các bậc trưởng bối nhiều!’
Cung Doãn Thần cười sảng khoái, ngoài miệng tuy là nói vậy nhưng trong lòng vì con trai mà cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Mẹ của Ngải Ân Hà nghe vậy cũng cười nói: ‘Tôi thấy Quý Dương đứa bé này đúng là nhân tài hiếm có, còn không thì nên nói là Ân Hà nhà chúng tôi tốt số, vừa ra đời đã có thể cùng nhà anh chị định hôn sự, Quý Dương là con trai một, đợi Ân Hà được gả vào nhà họ Cung thì coi như nhà anh chị có thêm một đứa con gái!’
‘Đúng đó, đúng đó. Tôi rất thích Ân Hà nha đầu này, không chỉ xinh đẹp dịu dàng mà còn đứng đắn đàng hoàng, một cô gái như vậy mới xứng với nhà họ Cung chúng ta, thật là vừa nhìn đã thích!’ Trình Thiến Tây trong giọng nói không giấu được sự tán thưởng đối với Ngải Ân Hà.
Ngồi nhìn mọi người anh một câu tôi một câu, mày Cung Quý Dương càng nhíu chặt lại. Hắn vừa định lên tiếng thì chợt quản gia dì Kỷ đã bước đến lên tiếng.
‘Lão gia, phu nhân, buổi tối đã chuẩn bị xong rồi, xin mời mọi người đến phòng ăn!’
Trong suốt bữa ăn tối, bầu không khí cực kỳ vui vẻ, nhất là khi nhắc đến chuyện cưới xin giữa hai nhà, bốn người già càng nói càng hào hứng, Ngải Ân Hà chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Quý Dương đang ngồi bên cạnh, trong lòng tuy bị lời nói của hai bên cha mẹ làm cho vui như mở cờ trong bụng nhưng cô vẫn cứ nên quan sát sắc mặt và lời nói của Cung Quý Dương thì tốt hơn.
Không nhìn thì không phải lo, nhưng nhìn thấy Cung Quý Dương mặt mày sớm đã tối sầm lại thì trong lòng Ngải Ân Hà lập tức suy sụp, bàn tay cầm ly R*ợ*u cũng khẽ run. Không biết vì sao nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy lòng cô chợt dậy lên một nỗi bất an.
Nhưng rất nhanh cô cô gắng đè nén nỗi bất an trong lòng xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi tắn, thân thiết khoác cánh tay Cung Quý Dương, giọng dịu dàng nói: ‘Quý Dương ca, vừa nãy em đi ngang qua vườn hoa nhìn thấy mảnh vườn hoa oải hương đang nở rộ, lát nữa anh đưa em đi xem, được không?’
Biểu tình này trên mặt cô khiến Cung Quý Dương có chút nghi hoặc … hắn chợt cảm thấy có điều gì đó không thích hợp!
Lúc này mẹ của Ngải Ân Hà mới lên tiếng: ‘Con thật là … Con với Quý Dương đều sắp thành vợ chồng rồi còn gọi Quý Dương ca gì nữa, để người ngoài nghe được còn ra thể thống gì!’
Ngải Ân Hà rụt lưỡi, cười không nói.
‘Xem ra Ân Hà phải tập thay đổi cách xưng hô đi!’ Cung lão gia Cung Doãn Thần cười nói.
Trên bàn ăn rộ lên một trận cười.
‘Đúng rồi, nhân lúc hai đứa đều ở đây chúng ta mau bàn chuyện hôn sự của hai đứa đi!’ Trình Thiến Tây đề xuất ý kiến.
Ba người còn lại đều gật đầu đồng ý còn Ngải Ân Hà thì xấu hổ cúi đầu che đi đôi má đỏ hồng.
Lúc này Cung Quý Dương ưu nhã buông dao nĩa xuống, đưa mắt nhìn hai bên cha mẹ, thấy ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, hắn chậm rãi lên tiếng: ‘Con không có ý định kết hôn!’
Câu nói này của hắn như một quả bom, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí ấm cúng vui vẻ trên bàn ăn.
Bốn người lớn giống như nghe được một chuyện lạ, ai nấy đều sững sờ còn Ngải Ân Hà cũng xoay qua nhìn Cung Quý Dương, bàn tay run càng lợi hại.
Một lúc lâu sau Trình Thiến Tây mới hoàn hồn lại, bà nhìn con trai với ánh mắt bất mãn: ‘Quý Dương, con không phải là uống say mới về nhà đó chứ?’
Ý bà muốn nói là hắn đang uống R*ợ*u nói nhảm!
Cung Quý Dương ưu nhã lấy khăn lau miệng sau đó ra hiệu cho người làm thu dọn, không kiêu không nịnh nói: ‘Con tưởng rằng con đã biểu đạt rõ ràng ý của mình!’
Sắc mặt của Trình Thiến Tây chợt trở nên rất khó coi, bà chau đôi mày đẹp, nói: ‘Quý Dương, con đã không còn nhỏ nữa rồi sao lại còn không muốn kết hôn? Chẳng lẽ con định để cho Ân Hà chờ con thêm mấy năm nữa sao?’
Đối mặt với câu chất vấn của mẹ, Cung Quý Dương chỉ mỉm cười, trong đôi mắt tà tứ mang theo một tia nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
‘Mẹ à, mẹ hiểu lầm ý của con rồi. Mà con cũng nên nói cho rõ lại, con sẽ kết hôn, chỉ có điều … đối tượng kết hôn không phải Ân Hà!’
Giọng nói của hắn trầm thấp nhưng lại đủ khiến cho lòng mọi người dậy sóng!
‘Cái gì?’ Trình Thiến Tây ngây người tại chỗ.
Còn cha mẹ của Ngải Ân Hà bốn mắt nhìn nhau, Cung Doãn Thần nhíu mày thật chặt: ‘Quý Dương, thu hồi những lời con vừa mới nói đi. Lập tức xin lỗi Ân Hà!’ Giọng của ông đầy uy quyền, ra lệnh cho con trai.
Cung Quý Dương nhìn gương mặt trắng bệch của Ngải Ân Hà, sau đó nhìn về phía cha mẹ của cô, rồi đứng dậy cung kính nói: ‘Bác Ngải trai, bác Ngải gái, xin lượng thứ cho con không thể tiếp nhận cuộc hôn nhân này. Đây là lỗi của con vì đã tạo thành hiểu lầm lớn như vậy nhưng trước giờ con chỉ xem Ân Hà như em gái mình, sao lại có thể cưới cô ấy làm vợ được chứ?’
Sau đó hắn nhìn về phía Ngải Ân Hà, nhẹ giọng nói: ‘Ân Hà, xin lỗi em. Lúc đầu là anh có lỗi với em, khiến em mất đi người mình yêu nhất nhưng nếu như hôm nay không nói rõ với cha mẹ hai bên vậy chúng ta chính là biết sai cứ làm!’
Bàn tay Ngải Ân Hà đặt dưới bàn ăn chợt bấu chặt lại, cô không trả lời hắn.
Phanh!!!
Một tiếng động lớn vang lên từ phía Cung lão gia, ông đặt dao nĩa xuống bàn, qua tiếng động vừa rồi có thể thấy được, Cung Quý Dương làm ông tức giận không nhẹ.
‘Quý Dương, con nói bậy đủ chưa? Hôm nay là sinh nhật của Ân Hà, cũn khó có được dịp bác Ngải trai và bác Ngải gái đến nhà làm khách, con đừng làm mọi người mất hứng!’
Cung Quý Dương nghe vậy lạnh nhạt nói: \'Con đã nói rõ lập trường của mình rồi. Con xin lỗi nếu làm mọi người mất hứng!\' Nói xong hắn xoay người muốn rời khỏi bàn ăn.
\'Quý Dương, con ...\' Nét mặt Trình Thiến Tây lộ rõ sự kinh ngạc, sao lại thế được nhỉ?
Còn trên mặt cha mẹ của Ngải Ân Hà cũng lộ vẻ ngượng ngùng, họ hoàn toàn không thể ngờ hôm nay lại gặp phải tình huống thế này.
Cung Doãn Thần thấy vậy cơn giận trong lòng càng không thể át, ông quát lớn: \'Quý Dương, con đứng lại cho cha!\'
Cung Quý Dương ngừng bước chân nhưng không ngồi xuống trở lại mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, xoay người về phía cha mình.
\'Cha, nếu như là về chuyện hôn sự thì con sợ rằng chỉ có thể khiến cha thất vọng thôi!\'
Cung Doãn Thần thở sâu một hơi, trong đôi mắt tinh anh lộ rõ sự bất mãn, ông chỉ tay về phía con trai, quát lớn: \'Quý Dương, trên thương trường con có thể muốn làm sao thì làm, có bất kỳ hành vi hoang đường nào cũng được bởi vì ta đã đem toàn bộ Cung thị giao cho con nắm quyền có nghĩa là đã trao cho con toàn quyền tự quyết nhưng ... Ân Hà với con từ nhỏ đã có hôn ước, vậy mà hôm nay con có quyết định như vậy, không thấy là quá đáng lắm sao?\'
Cung Quý Dương nghe vậy trong mắt chợt lộ ra vẻ lạnh lùng cùng khó hiểu nhìn cha mình: \'Cha, hành động hoang đường mà cha nói là gì vậy?\'
Về hôn sự, hắn đã nói rõ quyết định của mình, đương nhiên là không cần tìm hiểu gì thêm nhưng cha nói quyết định thương nghiệp hoang đường là ý gì? Điều này khiến hắn thật khó hiểu.
Trên thương trường hắn làm việc nghiêm túc lại rất có tầm nhìn, hắn rốt cuộc đã làm ra hành vi hoang đường gì chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc