Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 74

Tác giả: Ân Tầm

Alina nghe vậy liền cười nói: ‘Thì ra nhà thiết kế Sun cũng nghĩ như thế. Anh biết không, Cung tiên sinh cũng từng nói như vậy!’
Câu nói của cô như đánh một hồi chuông cảnh báo trong đầu Thư Tử Hạo, hắn lập tức hỏi lại: ‘Cung tiên sinh? Cung Quý Dương?’
Không khí chợt như đông cứng lại, bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
Alina vừa định trả lời thì đã bị Sầm Tử Tranh lên tiếng chặn lại: ‘Alina, em nhanh đi lo việc đi, bằng không không chừng những người mẫu sẽ mặc nhầm trang phục mất!’
Alina nhún vai rời đi.
Thư Tử Hạo thấy vậy trong lòng chợt ẩn ẩn dâng lên một nỗi bất an, hắn cất giọng hỏi: ‘Tử Tranh, em …’
‘Tử Hạo …’
Sầm Tử Tranh ngắt lời hắn, cô biết hắn muốn hỏi điều gì, nhưng mà cô mệt mỏi quá, cô không muốn nhắc đến bất cứ điều gì có liên quan đến người đàn ông kia.
‘Chúng ta đến phòng khách VIP đi!’
Thư Tử Hạo nghe cô nói vậy chỉ đành gật đầu, tuy trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn nhưng Tử Tranh đã nói vậy hắn chỉ đành nén những câu hỏi xuống.
***
Những nhà thiết kế trước giờ đều là những người dệt nên những giấc mộng, Sầm Tử Tranh cũng không phải là ngoại lệ. Trên sàn catwalk, tiết mục mở màn cho buổi trình diễn hôm nay được cô lấy ý tưởng về những bước chân thời gian làm bối cảnh, những điểm nhấn trong lịch sử được chuyển tải một cách uyển chuyển bằng những màu sắc rực rỡ trên những bộ trang phục trên thân những người mẫu.
Những nét cắt tinh tế trên cổ áo và tay áo cùng phần chít eo cổ điển phối hợp với nhau cực kỳ hoàn mỹ, những đóa uất kim hương đang nở rộ cùng với những hoa văn trên gốm sứ Thanh Hoa của thành phố Delft được dùng để trang trí nơi gấu váy như đưa người xem trở lại với một nước Hà Lan của thế kỷ mười bảy, trong tư thái xinh đẹp và nhu hòa của một thiếu nữ, cô người mẫu cuối cùng chậm rãi bước ra từ sau tấm màn điện tử trên sân khấu, trên người là một bộ lễ phục màu đỏ rực kết thúc phần mở màn của buổi diễn.
Một màn này khiến cho tất cả người của giới truyền thông và khách mời đều lớn tiếng hoan hô và chấn động không thôi, có thể thiết kế sàn catwalk như một sự chuyển giao không gian thời gian như thế này, buổi biểu diễn của Sầm Tử Tranh xem như đã thành công được một nửa.
‘Tử Tranh, màn mở màn quả thực quá đặc sắc!’ Thư Tử Hạo cất lời khen tự đáy lòng.
Ngồi ở trong phòng dành cho khách VIP, Sầm Tử Tranh mỉm cười, khi một người tập trung hết tinh thần và sức lực để làm một việc gì đó xong, sự hưng phấn và tinh lực sẽ dần biến mất từng chút một.
Năm dòng sản phẩm được Sầm Tử Tranh chia thành năm chủ đề khác nhau, sau khi phần mở màn kết thúc, mỗi chủ đề sẽ bắt đầu phần trình diễn của mình.
Ánh đèn bắt đầu tối lại, sau đó một luồng ánh sáng dần dần chiếu thẳng đến sàn catwalk, chia sàn catwalk thành một thế giới với hai màu đen - trắng.
Theo tiếng nhạc dìu dặt, du dương, ánh đèn dần sáng trở lại, từng người mẫu nối bước nhau bước ra, thể hiện những sản phẩm theo ý tưởng trắng – đen của Sầm Tử Tranh. Chất liệu vải sang trọng, những đường cắt tinh tế và đầy tính nghệ thuật, nghệ thuật thêu tay hoa mỹ, nghệ thuật đan, bện tinh xảo đến từng milimet, khiến cho toàn trường cảm nhận được cái gì được gọi là xa xỉ “một cách khiêm tốn”, cũng hoàn toàn thể hiện được hết những ma lực mà thời trang cao cấp mang lại.
Ngày xuân với ánh nắng mặt trời ấm áp và tiếng cười vui vẻ là chủ đề tiếp theo sẽ lên sàn catwalk trình diễn. Khi âm nhạc vang lên, màu sắc và phong cách trong cả hội trường bắt đầu thay đổi, cả hội trường nhất thời tràn ngập hơi thở mùa xuân, những chiếc khăn bằng lụa nhiều màu sắc như những đóa hoa nở rực rỡ trên mái tóc của những người mẫu.
Những bụi hoa nhỏ chập chùng khắp núi đồi được thể hiện trên những bộ lễ phục cung đình, những nếp gấp màu vàng, những chuỗi dây đeo sáng loáng, những hoa văn ngang dọc đan xen nhau dập dờn theo từng bước đi uyển chuyển của những người mẫu xinh đẹp …
Những thiết kế hoàn mỹ và đầy sức sáng tạo của Sầm Tử Tranh khiến cho quan khách và giới truyền thông toàn cầu nín thở vì kinh ngạc.
Nét mặt của Thư Tử Hạo cũng đầy vẻ kinh ngạc trước cái đẹp của những mẫu thiết kế kia, hắn luôn cho rằng một thương hiệu nếu kéo dài liên tục hai ngày trình diễn thì cần rất nhiều tâm huyết và dũng khí cùng một sự đa dạng trong các dòng sản phẩm, mà hôm nay Sầm Tử Tranh dùng năm chủ đề khác nhau để chuyển tải ý tưởng thiết kế đặc thù của năm dòng sản phẩm khác nhau trong thương hiệu của mình khiến mỗi dòng sản phẩm đều mang một ý vị riêng nhưng không mất đi sự liên kết giữa chúng bởi vì tất cả đều đang có chung một sứ mệnh đó là chuyển tải khái niệm “đẹp tao nhã” của thương hiệu Leila.
Quả thật là một buổi trình diễn thời trang lay động lòng người, Sầm Tử Tranh đúng là một người rất thông minh, cũng rất tài hoa giống như trời sinh đã có tiềm chất là một nhà thiết kế vậy, cô không chỉ có một sự nhạy cảm đặc biệt giúp cô khai thác hết những xu hướng thời trang khác nhau mà còn biết làm cách nào để tận dụng chúng một cách hoàn hảo trên những thiết kế của mình.
Chủ đề thứ ba đã bắt đầu, đối với chủ đề này, Sầm Tử Tranh sử dụng một cách khéo léo rất nhiều nguyên liệu phổ thông như ren, lụa, voan, vải Taffeta v.v. những nguyên liệu mà giới thời trang lúc nào cũng có sẵn, toàn cảnh của chủ đề thứ ba lúc này như là một sự trở về cái gốc của trang phục.
Rải khắp sàn catwalk màu đen là những cánh hoa hồng đỏ thẫm, những người mẫu thể hiện ý tưởng quay về quá khứ bằng những bộ trang phục đầy màu sắc cổ điển, tôn vinh cái đẹp từ nơi sâu nhất trong tâm hồn một cách toàn diện nhất.
Tâm hồn ca hát là một chuyện có thể làm chấn động toàn hội trường, trong chủ đề trình diễn thời trang thứ tư, Sầm Tử Tranh đã loại bỏ rất nhiều những yếu tố chỉ để khoe khoang vẻ ngoài trong trang phục dạo phố mà thay vào đó là tăng thêm rất nhiều yếu tố thuộc về cái đẹp của tâm hồn.
Một số lượng lớn đá Swarovski được dùng trên những bộ trang phục của chủ đề này cùng với chất liệu vải dệt bằng kim tuyến và lụa xốp, lụa mỏng với những hình ảnh lập thể 3D khiến cho cả hội trường như bừng sáng, tin rằng sau khi chủ đề này kết thúc, những trang phục thiết kế theo phong cách này sẽ rất nhanh được các nữ minh tinh tậu về tủ quần áo của mình.
Chủ đề cuối cùng của buổi biểu diễn trang phục hôm nay rõ ràng là sẽ càng đẹp đẽ bắt mắt hơn những chủ đề trước, in lụa, ren, lông vũ, thêu, voan mỏng, tất cả những cách chế tác đơn giản này đều được Sầm Tử Tranh kết hợp một cách khéo léo vào trang phục để khi mặc vào hoàn toàn có thể triển lộ cái đẹp của cơ thể nữ tính.
Những cánh hoa hồng, màu đỏ thẫm tao nhã, lụa mỏng trong suốt với những đồ hình được thêu tay, tất cả các thiết kế đều cực kỳ tỉ mỉ mang theo sự xa hoa mà cao quý vốn là linh hồn của thương hiệu Leila, mỗi một thiết kế mặc trên người của người mẫu đều gần như trở thành mẫu trang phục kinh điển.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, buổi biểu diễn trên sàn catwalk dài khoảng hai giờ, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, thời điểm kết thúc cũng là lúc thị giác của con người bắt đầu mệt mỏi, khiến cho người xem có cảm giác buổi biểu diễn dường như vẫn chưa kết thúc, đây rõ ràng là một quyết định khôn ngoan của người tổ chức chương trình.
Vì vậy khi Sầm Tử Tranh, với tư cách là nhà thiết kế tiến ra sàn catwalk cùng với nhóm người mẫu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm chấn động cả hội trường, thậm chí có nhiều người còn đứng lên lớn tiếng khen ngợi. Tiếng vỗ tay, lời ngợi khen và những bó hoa như vây phủ lấy Sầm Tử Tranh.
Ánh đèn không ngừng chớp lóe, tiếng máy chụp ảnh cũng vang lên không ngừng, ngày đầu tiên trên sàn catwalk rõ ràng là đã đạt được sự thành công và thu hoạch thật lớn.
‘Tử Tranh, đến nơi rồi, có muốn anh …’
Khi xe dừng trước chung cư nơi Sầm Tử Tranh ở, Thư Tử Hạo xoay người nhìn về phía Sầm Tử Tranh đang ngồi ở ghế lái phụ thì mới phát hiện ra cô đang ngủ say sưa.
Xem ra cô thật sự mệt quá rồi bằng không sao lại ngủ say đến thế chứ.
Thư Tử Hạo không nỡ gọi cô dậy, hắn dịu dàng nhìn cô gái đang ngủ rất say kia, tình ý trong ánh mắt lúc này hoàn toàn không hề che dấu.
Ánh trăng bàng bạc chiếu nghiêng trên gương mặt xinh đẹp của cô, dưới ánh trăng làn da cô nhìn càng trắng sáng, không một chút tì vết, đôi mi thật dài như hai cánh quạt nhỏ đang rũ xuống, làn môi anh đào cong nhẹ, xem ra là đang mơ một giấc mộng đẹp.
Không kìm được lòng, ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ lên gương mặt mịn màng của cô, trong mắt Thư Tử Hạo tràn đầy tình ý, người con gái đáng yêu này, cô có biết bao nhiêu năm qua, giấc mộng đẹp nhất của hắn chính là cô không? Mà giấc mộng này, hắn tình nguyện mãi không tỉnh lại.
Gương mặt an tường trong giấc ngủ ngọt ngào khiến hắn yêu mến không nỡ rời tay, giống như bị một loại ma thuật điều khiển, ngón tay của Thư Tử Hạo nhẹ trượt xuống đôi môi hồng nhuận của cô, âu yếm vuốt ve sau đó hắn từ từ khuynh người xuống …
Một mùi hương con gái thanh mát hòa quyện với hơi thở nam tính rồi tản mát trong xe, hắn càng lúc càng gần với đôi môi hồng nhuận của cô, lại có cảm giác như càng lúc càng gần với tim cô …
Nhưng chính ngay thời khắc Thư Tử Hạo đặt môi mình lên môi cô thì Sầm Tử Tranh chợt ậm ừ một tiếng, chừng như có chút không thoải mái, cô chậm rãi mở mắt ra.
Mà Thư Tử Hạo ngay lúc cô mở mắt ra đó cũng ngồi thẳng dậy, trong lòng không khỏi thầm chán ghét chính mình.
‘Thật ngại quá, em vừa nãy ngủ quên mất phải không?’ Sầm Tử Tranh lúc này mới nhận ra xe đã đậu ở chung cư nhà mình, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
‘Bận rộn cả một ngày chắc là em mệt lắm rồi phải không? Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sau khi kết thúc buổi công bố thời trang nam, anh nghĩ giới truyền thông càng có nhiều vấn đề muốn hỏi em!’ Thư Tử Hạo chu đáo giúp cô cởi dây an toàn, đau lòng nói.
Có trời mới biết trải qua những giãy dụa trong nội tâm của mình hắn rốt cuộc cũng nén xuống được nỗi xúc động muốn ôm chầm lấy cô.
Sầm Tử Tranh xoa xoa hai vai, giọng đầy cảm kích nói: ‘Tử Hạo, cám ơn anh đưa em về nhà!’
Hôm nay Thư Tử Hạo đã ở bên cạnh cô suốt một ngày, giúp cô không ít việc khiến cô càng thấy ngại ngùng.
Thư Tử Hạo cố ý làm ra vẻ tức giận, nói: ‘Tử Tranh, nếu như em còn nói với anh mấy câu khách sáo như vậy nữa thì anh sẽ giận thật đấy!’
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy, tâm trạng ngượng ngùng cũng được thả lỏng đôi chút, cô cầm túi xách lên, cười nói: ‘Tử Hạo, anh cười nhìn đẹp hơn nha!’
Nói xong cô mở cửa xe nhưng trước khi cô chào tạm biệt hắn thì Thư Tử Hạo đã gọi cô lại: ‘Tử Tranh …’ Nét mặt hắn như có gì muốn nói lại thôi, bàn tay thuận thế nắm lấy tay cô.
Sầm Tử Tranh chần chừ một chút sau đó mở cửa xe, nhẹ giọng hỏi: ‘Tử Hạo, anh có chuyện muốn nói với em sao?’
Trong mắt Thư Tử Hạo xẹt qua một tia phức tạp sau một lúc chần chừ rốt cuộc hắn cũng cất lời: ‘Tử Tranh, từ lúc em quyết định hợp tác với anh để phát triển thị trường thời trang nam giới, có phải em đã quyết định quên hắn sao?’
Giọng của hắn rất nhẹ nhưng lại khiến cả người Sầm Tử Tranh run lên, nụ cười nhàn nhạt trong chớp mắt như đông cứng lại trên môi cô.
‘Tử Tranh, anh biết muốn em quên đi một người là chuyện không dễ dàng, chỉ là anh rất muốn biết, anh cách hạnh phúc còn bao xa, anh muốn bảo vệ em, che chở em, cho em hạnh phúc cả đời!’
Thư Tử Hạo nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay mình, giọng vừa nhỏ vừa nhẹ nhưng ánh mắt nhìn cô thì như sáng ngời, tản mát ra một luồng ánh sáng khiến người ta lóa mắt.
‘Tử Hạo …’
Lòng Sầm Tử Tranh có chút xao động, nhưng trong ánh mắt mờ mịt thoáng hiện một chút hoảng loạn: ‘Em nghĩ, đồng ý hợp tác với anh cùng Cung Quý Dương là hai chuyện khác nhau, tình cảm và công việc em phân biệt rất rõ ràng, còn về Cung Quý Dương, em không muốn nhắc đến nữa!’
‘Vậy thì nói về hai chúng ta đi!’ Tâm tình Thư Tử Hạo có chút kích động, hắn đã đợi cô bao nhiêu năm rồi, hắn không muốn buông tha cho bất cứ cơ hội nào.
‘Tử Hạo …’ Sầm Tử Tranh không khó nhận ra tình ý trong mắt hắn, trên mặt cô lộ ra vẻ không được tự nhiên.
‘Tử Tranh, anh biết tám năm trước em cũng từng thích anh, điểm này em không thể gạt được anh. Vậy tám năm sau thì sao? Anh không muốn giống như xem em như em gái như bác gái đã từng nhắc đến, anh muốn em thuộc về anh!’ Thư Tử Hạo thấp giọng nói, giọng nói không dấu được sự khổ sở.
‘Tử Hạo, anh … sao anh lại phải khổ thế chứ? Em không đáng cho anh làm vậy đâu!’
Trong mắt Sầm Tử Tranh xẹt qua một tia đau lòng, nếu như không có Cung Quý Dương, tám năm trước nói không chừng cô và hắn đã ở bên nhau rồi, chỉ là … tám năm qua cảnh còn người mất, mọi việc đã thay đổi.
‘Xứng đáng!’ Thư Tử Hạo trả lời một cách kiên định.
Sự kiên định của hắn càng làm nội tâm Sầm Tử Tranh kinh hoảng, càng có chút luống cuống không biết làm sao nhìn hắn, đối với chuyện này cô tuy rằng muốn trốn tránh nhưng rõ ràng là có quá ít kinh nghiệm.
‘Tử Tranh, tấm lòng của anh chắc em đã rõ, anh cũng không muốn ép em có bất kỳ quyết định nào, anh chỉ muốn mang đến niềm vui cho em mà thôi!’ Thư Tử Hạo không kìm được lòng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, dịu dàng nói.
Đôi mắt đen của hắn trong bóng đêm càng sáng lóa động lòng người mà phần tình ý trong đó hoàn toàn không chút che dấu mà triển lộ ra hết.
Sầm Tử Tranh có chút mờ mịt vô thố, cô rũ mắt cố che đi sự mâu thuẫn trong mắt mình.
Thư Tử Hạo cũng không miễn cưỡng cô bởi vì hắn sợ nếu mình quá nóng nảy có thể sẽ dọa đến cô.
‘Được rồi, Tử Tranh, anh biết lúc này không nên phân tán tinh thần của em, như vậy đi, đợi buổi công bố kết thúc, anh đi du lịch với em một chuyến cho khuây khỏa nhé!’
‘Đi du lịch cho khuây khỏa?’ Sầm Tử Tranh nghe câu nói này của hắn mới chợt nhận ra mình đã rất lâu chưa được đi ra ngoài chơi một chuyến cho thoải mái.
Thư Tử Hạo lấy từ trong áo vest ra hai vé máy bay, lấy ra một vé nhét vào tay cô.
‘Vé máy bay anh cũng đã lấy rồi, chỉ cần em gật đầu chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào!’
Nhìn tấm vé máy bay trong tay, Sầm Tử Tranh im lặng không nói, cô biết Thư Tử Hạo muốn cô nhận lấy, đâu chỉ là một tấm vé máy bay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc