Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 71

Tác giả: Ân Tầm

Cung Quý Dương đi hơn nửa tháng, mấy ngày đầu tiên còn mỗi ngày gọi điên cho cộ nhưng mấy ngày gần đây hầu như chẳng có tin tức gì của hắn, Sầm Tử Tranh không biết bây giờ hắn đã đi đến đâu, giống như một loại ảo tưởng bị sụp đổ khiến cho con người ít nhiều cũng có chút mất mát.
Trong lòng có một chút áy náy, dù sao lúc đầu chỉ vì cô nhất thời lẹ miệng và háo thắng, không ngờ Cung Quý Dương lại tưởng là thật còn thật sự tuân thủ đúng điều kiện, Sầm Tử Tranh không muốn suy đoán xem mục đích chân chính khiến hắn muốn thực hiện cuộc cá cược là gì. Là vì muốn chứng minh với cô năng lực của hắn là không thể xem thường hay là vì điều gì cô không thể biết được. Chỉ là … ngày mai đã là ngày công bố sản phẩm rồi, lòng cô lại có chút mâu thuẫn.
Không biết vì sao cô vẫn luôn hy vọng có một người để chia sẻ niềm vui thành công của mình …
Nhẹ thở dài một tiếng, trong lòng Sầm Tử Tranh lại dậy lên một nỗi lo lắng.
Tất cả nhân viên có mặt trong phòng họp đều bị tiếng thở dài của Sầm Tử Tranh làm cho sững sờ, bọn họ ai nấy đều mắt to mắt nhỏ nhìn cô, nhất thời không hiểu được vì sao đang yên đang lành Leila lại phân tâm trong cuộc họp, hơn nữa còn vô tình phát ra tiếng thở dài?
‘Leila …’ Ngồi ở bên phải của Sầm Tử Tranh là trợ lý đắc lực Alina, cô khẽ chạm vào người Sầm Tử Tranh, thấp giọng gọi cô.
Sầm Tử Tranh chợt tỉnh lại từ cơn suy tư, khi cô nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ mà tất cả những người trong phòng họp đang hướng về phía mình, cô vội vàng điều hòa lại cảm xúc của chính mình, ánh mắt trong trẻo mà đầy trí tuệ nhẹ chớp.
‘Mọi người có thể tiếp tục phát biểu cách nghĩ của mình!’ Cô hắng giọng nói.
Ngày mai đã là ngày công bố thương hiệu, ai nấy đều đã chuẩn bị từ nhiều tháng qua, bất luận là trong công việc hay là tâm lý đều đã rất thành thuộc. Cuộc họp hôm nay chính là để hoàn tiện một bước cuối cùng của buổi công bố ngày mai.
Lúc này, nhân viên chuyên phụ trách TH l dùng giọng Anh thuần tuý bắt đầu báo cáo. Anh ta là người gốc Anh, từ trong xương cốt đã có sẵn cốt cách quý tộc và phong thái ưu nhã của người Anh.
\'Liên quan đến báo cáo nghiên cứu thị trường về xu hướng thời trang toàn cầu mà nhà thiết kế Sun (Thư Tử Hạo) đưa cho chúng ta, mấy ngày gần đây chúng tôi đã nghiên cứu kỹ báo cáo này, anh ta quả không hổ là người cẩn thận, bất kể là từ góc độ thị trường hay góc độ thương hiệu đều thu thập thông tin hết sức đầy đủ. Hơn nữa những quan điểm mà anh ta đề cập đến đều rất chuyên nghiệp vì thế chúng tôi đa số đều cho rằng có thể tiếp nhận đề nghị của bên phía nhà thiết kế Sun, tiến hành hợp tác giữa hai thương hiệu, cùng tiến công thị trường thời trang nam giới. Quan điểm của chúng tôi là, tiến vào thị trường thời trang Nam giới có thể mang tính chuyển hướng, có thể bắt tay từ thời trang công sở!\'
\'Đúng vậy Leila, theo xu hướng thị trường hiện nay, nếu như hợp tác với thương hiệu của nhà thiết kế Sun để kinh doanh, điều này đối với chúng ta mà nói, không chỉ giúp tiết kiệm nguồn vốn đầu tư, hơn nữa còn tăng thêm cơ hội mở rộng phát triển thương hiệu.\' Alina cũng đồng ý với quan điểm của mọi người.
Sắc mặt của Sầm Tử Tranh chợt trở nên có chút ngưng trọng, cô xem xấp tư liệu trong tay, đây đã là một phần tư liệu điều tra rất có giá trị mà cách nghĩ của mọi người đều xuất phát từ suy nghĩ muốn phát triển thương hiệu, điều này cô không phải không biết nhưng muốn cô tiếp nhận lĩnh vực thiết kế thời trang Nam, điều này đối với cô mà nói là một chuyện rất khó làm được.
\'Leila, thực ra thương hiệu Leila không chỉ là kết tinh tâm huyết nhiều năm qua của chị mà chúng tôi cũng vì nó bỏ ra rất nhiều, tôi cũng tán đồng mở rộng thêm lĩnh vực mới vào lúc này.\' Một nhà thiết kế khác lên tiếng, giọng cực kỳ nghiêm túc.
Những người khác cũng đều gật đầu tán thành, xem ra mọi người đều rất hào hứng có được cơ hội hợp tác cùng Thư Tử Hạo. Điểm này Sầm Tử Tranh sao lại không hiểu được chứ.
Trầm ngâm một lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới quét mắt nhìn về phía mọi người, lên tiếng: \'Về việc hợp tác giữa hai thương hiệu, tối nay tôi sẽ suy nghĩ thật cẩn thận, bất kể là tiếp nhận hay không tiếp nhận hợp tác tôi đều sẽ cho mọi người một câu trả lời.\'
***
Màn đêm dần buông xuống, những vì sao xinh đẹp nhấp nháy trên bầu trời đêm thay thế cho những ồn ào náo nhiệt của một ngày dài, làm tăng thêm một phần lãng mạn và thi vị.
Trong một nhà hàng Pháp, Thư Tử Hạo và Sầm Tử Tranh đang dùng bữa. Vẻ ngoài xuất chúng của hai người gần như thu hút được sự chú ý của tất cả thực khách trong nhà hàng.
\'Tử Hạo, cám ơn anh!\' Sầm Tử Tranh mỉm cười nhìn Thư Tử Hạo nói, trên tay là một ly R*ợ*u đỏ.
Thư Tử Hạo cũng mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ, hắn cũng ưu nhã nâng chiếc ly trong tay lên: \'Tử Tranh, em nói vậy là quá khách sáo với anh rồi!\'
Đôi môi hồng nhuận của Sầm Tử Tranh câu lên một đường cong thật đẹp: \'Tử Hạo, đây là lời thật lòng của em. Ngày mai đã là ngày công bố thương hiệu rồi, nếu như hai ngày qua không có sự giúp đỡ của anh thì công tác chuẩn bị cũng không tiến hành được thuận lợi như vậy, cho nên em phải cảm ơn anh mới đúng!\'
Nói xong cô nâng ly, nhấp một ngụm R*ợ*u để hương R*ợ*u nồng nàn lan tỏa trong miệng mình như một loài hoa trong chớp mắt nở rộ ra, bày ra vẻ xinh đẹp nhất của mình.
Mùi thơm của R*ợ*u đỏ cũng lan tỏa trong miệng của Thư Tử Hạo, nhìn qua chất lỏng màu đỏ thẫm kia, gương mặt của Sầm Tử Tranh càng thêm xinh đẹp. Từ thuần khiết đến thành thục, từ tràn trề nhiệt tình đến trầm ổn bình tĩnh, cô, bất kể là tám năm trước hay bây giờ đều mang đến cho hắn một sự rung động mãnh liệt.
\'Bất luận thế nào, anh muốn chúc mừng cho buổi công bố thương hiệu ngày mai thành công tốt đẹp trước!\' Hắn nói lời từ đáy lòng.
Mắt Sầm Tử Tranh tràn đầy ý cười: \'Lời chúc này em sẽ không khách sáo mà tiếp nhận!\'
Nói xong hai người đều vui vẻ cười.
Sau đó Sầm Tử Tranh lấy từ trong túi xách ra một xấp văn kiện dày, đặt nó trước mặt Thư Tử Hạo, nhẹ giọng nói: \'Tử Hạo, những tư liệu mà anh đưa cho em em đều đã xem qua cả rồi, về việc hợp tác để mở rộng sang lĩnh vực thời trang Nam, em cho rằng ...\'
Lời của cô còn chưa nói dứt thì đã nghe ngoài đại sảnh xôn xao cả lên sau đó không hiểu vì sao cô cảm thấy có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống rồi xuyên suốt toàn thân.
Sau đó Sầm Tử Tranh nhìn về phía đang xôn xao kia, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy cô suýt nữa thì sợ đến hồn vía lên mây...
Người vừa xuất hiện ở đại sảnh của nhà hàng không phải ai xa lạ mà chính là người Sầm Tử Tranh tưởng đã biến mất - Cung Quý Dương! Hắn ăn mặc thật chỉn chu, lịch sự, tây trang thẳng thớm, dưới ánh đèn nhu hòa càng lộ ra vẻ anh tuấn phi phàm. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho rất nhiều thực khách không kìm được phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Đi cùng với hắn vào nhà hàng còn có một người đàn ông, rất rõ ràng, hai người đàn ông có quan hệ hợp tác với nhau, nhưng cái làm Sầm Tử Tranh nhức mắ nhất đó là một cô gái gương mặt tươi cười rạng rỡ đứng bên cạnh Sầm Tử Tranh, không khó nhận ra tình ý tràn đầy trong mắt cô ta.
Ba người cùng đi về hướng khu vực dành cho khách VIP mà đều trùng hợp đó là khu vực này lại vừa hay đối diện với chỗ Sầm Tử Tranh ngồi.
Sầm Tử Tranh tưởng rằng mình nhìn nhầm, người đàn ông này thật sự là Cung Quý Dương sao?
Hắn đã trở về rồi sao?
Vì sao lâu như vậy không hề nhận được chút tin tức nào từ hắn, thận chí cũng không hề có tin rằng hắn đã trở về, hắn rốt cuộc có đi hay không, hay là … hắn đã bỏ cuộc rồi?
Hàng loạt câu hỏi quẩn quanh trong đầu Sầm Tử Tranh. Tâm trạng vốn đang tĩnh như mặt nước hồ lúc này bắt đầu dậy sóng.
Cô gái kia là ai?
Là thư ký của hắn hay là một trong số hàng vạn đóa hoa vây quanh hắn?
Sầm Tử Tranh vừa nghĩ đến đây lòng không hiểu sao lại thấy chua xót, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, ban tay đang cầm dai nĩa bất giác nắm lại thật chặc.
‘Tử Tranh, em sao vậy?’
Thư Tử Hạo không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi bởi vì hắn ngồi quay lưng về phía cửa, vì vậy đối với sự thay đổi nét mặt rõ rệt của Sầm Tử Tranh hắn cảm thấy có chút kỳ lạ và lo lắng.
‘Ừm, không … không có gì, em chỉ …’
Sầm Tử Tranh vội dời đi ánh mắt, biểu tình trên mặt có chút ngượng ngập, đang lúc cô muốn nói tiếp thì chợt cảm thấy toàn thân không được tự nhiên giống như có hai luồng ánh mắt nóng rực đang soi về phía mình.
Không tự chủ được, Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên lần nữa nhìn qua … thì bất thình lình chạm phải đôi mắt thâm u mà tà mị của Cung Quý Dương…
Ánh mắt Cung Quý Dương nhìn cô vừa thâm thúy lại pha chút phức tạp, Sầm Tử Tranh nhất thời cũng không biết nên dùng tâm tình gì để đối diện với đôi mắt kia.
Chỉ thấy nụ cười trên môi hắn chợt trở nên lạnh như băng nhưng sau đó khi hắn xoay mặt lại lần nữa, thì hoàn toàn không thể nhìn thấy sự thay đổi nét mặt vừa nãy nữa mà bắt đầu đỉnh đạc nói chuyện với người kia, nghiêm túc như một thương nhân xuất xắc.
Thình thịch …!!!
Theo tiếng tim đập như sấm, Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy có chút bất an, mà cụ thể vì sao lại bất an thì cô lại không biết, chỉ đột nhiên nhớ đến Cung Quý Dương đã từng dặn dò mình qua điện thoại, phải ngoan ngoãn!
Ngoan ngoãn???
Vậy một màn mà hắn nhìn thấy tối nay rõ ràng là không phải trong phạm vi mà hắn cường điệu nhắc nhở rồi! Nhưng mình sao lại chột dạ chứ? Không phải bên cạnh hắn cũng đang có một người đẹp đang cười tươi như hoa sao?
Xem như là có qua có lại đi! Dù sao hắn cũng không phải là người nào của mình, mình sao lại phải đắn đo nhiều thế chứ?
Thư Tử Hạo thấy sắc mặt của Sầm Tử Tranh càng lúc càng khó coi, hắn cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền hiểu rõ nguyên nhân vì sao sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
‘Tử Tranh, chúng ta … đổi một nhà hàng khác đi!’ Trong giọng nói của hắn mang theo một chút do dự và thương lượng, sắc mặt cũng có chút không tự nhiên.
Gì chứ???
Lời của Thư Tử Hạo kéo Sầm Tử Tranh ra khỏi cơn suy tư …
‘Đổi nhà hàng?’
Cô vội điều chỉnh lại cảm xúc có chút không khống chế được của mình, cố lấy giọng bình thường nói: ‘Sao chúng ta lại phải đổi nhà hàng chứ?’
Thư Tử Hạo thấy vẻ mặt của cô như vạy, trong lòng thầm cảm thấy bất an, hắn không kìm được nhẹ giọng hỏi: ‘Tử Tranh, em … em không sao chứ?’
‘Có thể có gì chứ?’
Sầm Tử Tranh cố nặn một nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, khi cô nhìn thấy Thư Tử Hạo cũng chú ý đến Cung Quý Dương, cô hiểu ngay ý hắn, mỉm cười: ‘Tử Hạo, em biết anh đang đắn đo điều gì nhưng chúng ta không cần phải đi đâu cả, nhà hàng này cũng không phải là của hắn, chúng ta cũng không cần trốn tránh hắn làm gì!’
Thư Tử Hạo thấy vẻ mặt thoải mái của Sầm Tử Tranh, hắn cũng không miễn cưỡng cô nữa. Vừa nãy hắn nói vậy cũng là vì sợ Tử Tranh không được tự nhiên và không thoải mái bởi vì cả hai đều không ngờ, trong bầu không khí dùng cơm ấm cúng kia thì lại gặp Cung Quý Dương.
Bữa cơm này ăn chẳng ngon lành gì, tuy trong suốt cả quá trình dùng bữa Sầm Tử Tranh đều đang nói nói cười cười nhưng cô cũng không khó cảm nhận được thi thoảng có một tia nhìn nóng bỏng hướng về phía mình, ánh mắt đó như tia X, gần như xuyên qua người cô khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Ánh trăng dịu dàng soi ánh sáng ௱o^ЛƓ lung xuống thế gian…
‘Tử Hạo, cám ơn anh đưa em về!’
Khi Sầm Tử Tranh đến cửa nhà mình, cô cười nhìn Thư Tử Hạo, nói: ‘Thực ra em cũng không phải trẻ con, anh không cần phải lo lắng như vậy!’
‘Không phải anh xem em như trẻ con mà là sợ em bị người khác làm phiền!’ Thư Tử Hạo nói một cách đầy ẩn ý.
Sầm Tử Tranh hiểu rõ hàm ý trong câu nói của hắn, cô mỉm cười: ‘Được rồi, bây giờ anh cũng đã thấy em an toàn trở về nhà rồi phải không? Anh có muốn vào nhà uống một ly cà phê không?’
Thư Tử Hạo vươn tay giúp cô vén những sợi tóc đang lòa xòa trước *** ra sau tay, ôn nhu nói: ‘Trễ lắm rồi, anh không muốn làm phiền em nghỉ ngơi. Ngày mai là ngày rất quan trọng đối với em, em phải thật tỉnh táo mới được!’
Sầm Tử Tranh nghe vậy rất cảm động, cô nhẹ gật đầu. Thư Tử Hạo trước giơ vẫn luôn đối xử với cô dịu dàng và chu đáo như vậy khiến cô càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.
‘Vậy anh lái xe cẩn thận đấy!’ Cô nhẹ giọng nói.
Trong đôi mắt sáng ngời của Thư Tử Hạo tràn ngập ý cười, hắn gật đầu, vừa định xoay người bước đi thì chợt dừng lại, nhìn Sầm Tử Tranh, hỏi: ‘À này, Tử Tranh, vừa nãy ở nhà hàng em hình như vẫn chưa nói cho anh biết quyết định của mình!’
Hắn nhớ cô chỉ nói đến một nửa thì câu nói đã bị sự xuất hiện của Cung Quý Dương làm gián đoạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc