Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 70

Tác giả: Ân Tầm

Bà Sầm cười gật đầu nói: ‘Đúng vậy, bác trước giờ luôn không tiếc lời khen con gái mình, nhưng ta nghĩ, bé cưng có thể có được thành tựu này, cũng nhờ nhiều vào sự giúp đỡ bao nhiêu năm qua của cháu!’
‘Bác Sầm, bác quá lời rồi, đây đều là do Tử Tranh có một sự nhạy cảm bẩm sinh đối với thiết kế mà thôi!’ Thư Tử Hạo cười nói.
Bà Sầm chợt kéo tay Thư Tử Hạo, cười nói: ‘Tử Hạo à, bác gái biết cháu vẫn luôn quan tâm bé cưng, nhiều năm qua bác không ở bên cạnh nó, cũng may là có cháu chăm sóc, cháu cũng biết bé cưng chỉ có một đứa em trai, từ nhỏ nó đã luôn muốn có một người anh trai. Theo ta thấy, Tử Tranh có cháu bên cạnh cũng giống như có được một người anh trai vậy!’
‘Bác Sầm …’ Thư Tử Hạo nghe được câu này nhất thời ngẩn người.
Anh trai?
Sao bác gái lại nghĩ như thế được chứ?
Còn Sầm Tử Tranh thì cũng ngây ngốc tại chỗ, cô vốn cho rằng mẹ sẽ trực tiếp nói rõ với anh để anh đừng cố dây dưa với cô nữa, không ngờ mẹ lại dùng cách này.
Đây là … ý gì chứ?
Bà Sầm nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Thư Tử Hạo, bên môi gợn lên một nụ cười, nói: ‘Tử Hạo, bác Sầm rất thích cháu, sau này sẽ đối đãi với cháu như với con cháu trong nhà vậy. À này, lúc rảnh rỗi cháu có thể đến nhà mới của bác chơi, ở đó ngồi nói chuyện rất thoải mái!’
“Nhà mới”? Bác gái không phải đang ở cùng với Tử Tranh sao?’ Thư Tử Hạo như rơi vào sương mù.
Sao lại có “nhà mới” xuất hiện ở đây chứ? Chẳng lẽ bà định định cư ở đây sao?
Bà Sầm liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh sau đó cười nhìn Thư Tử Hạo: ‘Các cháu làm công việc sáng tạo, dù sao cũng cần có một không gian riêng để phát huy sức sáng tạo của mình, cho nên bác nào dám đến làm phiền bé cưng chứ, với lại bác muốn ở đây để dưỡng lão, đương nhiên phải tìm nơi có hoàn cảnh tốt một chút mới được!’
‘Thế ạ? Bác không trở lại Đài Loan nữa đương nhiên là tốt rồi, sau này Tử Tranh sẽ không cần cứ phiền não không có thời gian đi thăm bác!’ Thư Tử Hạo mỉm cười nói, tuy anh vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì nhưng trong lòng anh thực sự hy vọng điều đó.
Chỉ là … lời của bác Sầm khiến anh có chút không hiểu, dù sao từ trước đến giờ anh cũng chưa từng đối xử với Tử Tranh như là em gái, mà trong lòng anh, Tử Tranh chính là người vợ mà anh muốn cưới về, thế nào mà lại trở thành em gái được chứ?
Điểm này anh phải giải thích rõ với bác Sầm mới được.
‘Bác à, thực ra có một chuyện con muốn nói rõ với bác, sở dĩ con quan tâm Tử Tranh là bởi vì con …’
‘Bác biết, con vẫn luôn xem Tử Tranh như em gái, yêu thương, bảo vệ cho nó, cho nên hôm nay bác Sầm có chuyện muốn nhờ con!’ Đúng lúc quan trọng, bà Sầm chợt lên tiếng ngắt lời Thư Tử Hạo.
‘Mẹ …’
Sầm Tử Tranh ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, cô vội lên tiếng: ‘Mẹ, con với Tử Hạo còn phải bàn bạc một chút về những chi tiết của buổi công bố thương hiệu, mẹ trở về trước được không? Có chuyện gì hôm khác nói sau nha!’
Cô biết trong lòng mẹ mình đang nghĩ gì, nhưng cách làm này đối với Tử Hạo mà nói là không công bằng, dù sao anh cũng là thật lòng quan tâm cô, cho dù không thể làm người yêu thì cũng không cần làm cho quan hệ giữa hai người trở nên cứng nhắc.
‘Ai ya, bé cưng à, các con thảo luận công việc thì có gấp gáp gì đâu, đợi mẹ nói xong đương nhiên sẽ đi rồi. Tử Hạo …’
Bà quay đầu về phía Thư Tử Hạo, hỏi: ‘Con sẽ không cho rằng bác gái dài dòng quá chứ?’
Thư Tử Hạo cười nhẹ, ‘Không đâu ạ!’
Nói xong anh nhìn Tử Tranh, nói: ‘Tử Tranh, bác gái khó mà có được một lần đến chơi, hơn nữa anh với bác gái lâu lắm mới được gặp nhau, cứ để bác nói hết đi!’
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, Ng'n t thon dài nhẹ day day huyệt Thái Dương.
Thư Tử Hạo thấy cô lặng im không nói, ánh mắt đầy ý cười nói với bà Sầm: ‘Bác gái, nếu như bác có chuyện gì muốn Tử Hạo làm, xin cứ nói!’
Bà Sầm cười ha hả, lần nữa vỗ vỗ lên tay anh, nói: ‘Bác gái đúng là không có nhìn lầm người mà. Là vầy, bé cưng thời gian này đang chiến tranh lạnh với Quý Dương, con giúp bác gái khuyên bảo nó đi, lúc nãy bác cũng đã khuyên nó lâu lắm mà không được, bác nghĩ nó sẽ nghe lời con, con giúp bác lần này nha!’
‘Quý Dương?’ Thư Tử Hạo lại một lần ngây ngốc tại chỗ. Trong mắt anh chỉ còn nỗi chấn động và không thể tin được.
‘Mẹ, được rồi, đừng nói nữa mà!’ Sầm Tử Tranh không ngờ mẹ cô lại ra chiêu này, sao mẹ cô lại có thể can thiệp vào chuyện của cô như thế được chứ?
Bà Sầm không vui, mày hơi chau lại, nói: ‘Bé cưng, nếu như con chê mẹ phiền thì mẹ sẽ lập tức trở về Đài Loan!’
‘Mẹ, con không phải có ý này!’ Sầm Tử Tranh cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.
Còn Thư Tử Hạo cũng không còn tâm tư nào nghe tiếp nữa, anh sững sờ nhìn bà Sầm, hỏi lại: ‘Bác gái, bác vừa mới nói tới Quý Dương? Chẳng lẽ là … Cung Quý Dương?’
Trong ấn tượng của anh, bác Sầm hẳn là không biết sự tồn tại của Cung Quý Dương mới đúng. Sao hôm nay đột nhiên lại nhắc đến anh ta?
‘Đúng đó, chính là Cung Quý Dương. Thằng bé là tổng giám đốc đương nhiệm của Cung thị tài phiệt, tuổi tác còn nhỏ mà đã có năng lực như vậy thật khiến cho người ta hâm mộ!’ Bà Sầm cố tình nhấn mạnh ý mình.
Sầm Tử Tranh vô lực ngả người trên ghế dựa, Ng'n t xuyên qua mái tóc dài mượt xoa nhẹ đầu mình. Trời ạ! Rốt cuộc mẹ muốn làm gì giờ cô đã biết rồi!
Thư Tử Hạo nghe nói vậy quả nhiên sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng anh vẫn lễ độ hỏi lại: ‘Bác Sầm sao lại biết anh ta?’
Bà Sầm cười dịu dàng, sau đó trả lời: ‘Thương hiệu, Quý Dương là con rể tương lai của bác, trên đời này làm gì có mẹ vợ nào không biết con rể của mình chứ?’
‘Gì chứ?’
Sắc mặt Thư Tử Hạo cả kinh, anh đứng bật dậy, trong mắt chỉ thấy một nỗi chấn động ngập tràn.
Nhìn thấy cử chỉ kinh ngạc của Thư Tử Hạo, trong lòng bà Sầm biết rõ mọi chuyện nhưng trên mặt lại tỏ vẻ ngơ ngác.
‘Tử Hạo, con sao vậy?’
Mày Thư Tử Hạo chau thật chặt, có thể nhìn ra hắn đang cố nén lại nỗi kinh ngạc và khó thể tin được trong lòng.
‘Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?’ Sầm Tử Tranh cũng đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt bà Sầm.
Ngược lại với hai người, bà Sầm rất ung dung: ‘Sao vậy? Mẹ nói gì sai sao? Quý Dương đã nói với mẹ là trong năm nay sẽ hoàn tất hôn lễ của hai đứa sao? Nó dĩ nhiên là con rể tương lai của mẹ rồi. Nếu nó không thật lòng yêu con thì sao lại phải đặc biệt đón mẹ từ Đài Loan sang đây, hơn nữa còn mua nhà cho mẹ, giúp em trai con chuyển công tác chứ?’
Bà nói lại một lần những lời đã nói lúc nãy với Sầm Tử Tranh, nhưng người sáng mắt vừa nhìn đã biết, những lời này bà không phải là nói cho cô nghe mà là cố ý nói cho Thư Tử Hạo nghe.
‘Được rồi được rồi. Mẹ, con biết rồi, mẹ trở về trước đi, được không? Con còn phải làm việc nữa!’ Sầm Tử Tranh vội hối thúc bà.
Bà Sầm thấy mục đích của mình đã đạt được rồi nên cũng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa. Bà đứng dậy, tươi cười nhìn Thư Tử Hạo: ‘Tử Hạo à, nếu con đã coi Tử Tranh là em gái, có thời gian thì con giúp bác gái khuyên Tử Tranh thêm mấy câu, bác thật không muốn trơ mắt nhìn Quý Dương đứa bé ưu tú như vậy bị nó đuổi đi mất!’
Nói xong bà vỗ nhẹ lên tay hắn mấy cái sau đó rời khỏi văn phòng.
Trong cả quá trình, nét mặt của Thư Tử Hạo chỉ có thể dùng hai chữ “chấn động” mà hình dung. Hắn gần như là ngẩn người tại chỗ, rõ ràng là những lời của bà Sầm đã đả kích hắn không nhẹ.
Một tiếng thở dài phát ra từ đôi môi hồng nhuận của Sầm Tử Tranh, sự chấn kinh của Thư Tử Hạo hoàn toàn lọt vào mắt cô, cô bước nhẹ về phía trước …
‘Tử Hạo, xin lỗi anh, mẹ em …’
‘Những điều bác gái nói là thật sao?’
Lúc này Thư Tử Hạo mới tỉnh táo lại đôi phần, hắn ngắt lời cô, trong đôi mắt lộ rõ sự bức thiết muốn biết được sự thật.
Trên gương mặt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh lộ ra một tia ngượng ngùng, cô bước đến gần khung cửa sổ sát đất, nhìn người xe dập dìu dưới lầu, nhẹ giọng nói: ‘Đúng như lời mẹ em nói, trước đó Cung Quý Dương đúng là đã làm những chuyện ngu xuẩn kia!’
‘Hắn đúng thật là có tâm cơ, quả nhiên đúng như dự liệu của hắn, bác gái rất vui!’
Thư Tử Hạo không ngờ Cung Quý Dương lại dùng chiêu này, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
‘Thật là ngại quá, hôm nay mẹ em lại lôi kéo anh vô chuyện nhảm nhí này!’
Chỉ nghĩ đến những chuyện vừa nãy mẹ mình làm với Thư Tử Hạo thì lòng cô có chút không thoải mái, mẹ rõ ràng đã xem Thư Tử Hạo là đối tượng công kích của mình, mục đích chính là muốn đả kích ý chí của hắn.
Thư Tử Hạo sao lại không biết ý đồ của bà Sầm chứ, nhưng hắn vẫn cười dịu dàng: ‘Thực ra những lời bác gái nói với anh hôm nay ngược lại làm anh rất vui!’
‘Vui?’ Sầm Tử Tranh không hiểu nhìn lại hắn, thực sự không ngộ ra được hàm ý trong câu nói của hắn.
Thư Tử Hạo bước nhẹ về phía trước đến trước mặt Sầm Tử Tranh, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi hắn chừng như có thể ngửi được mùi thơm thanh mát trên tóc cô …
‘Tử Hạo …’
Cô cũng cảm thấy bầu không khí bắt đầu dần trở nên ngượng ngập và ái muiộ, cả người cô không ý thức lùi về sau, nhưng bởi vì đường lui của cô bị chiếc bàn chặn lại nên cô không thể di động thêm chút nào nữa.
Ánh mắt Thư Tử Hạo dần trở nên nóng bỏng đầy thâm tình, hắn vuốt nhẹ mái tóc dài đang xõa tung trên vai cô giống như đang đùa nghịch một món đồ chơi quý giá.
‘Anh vui là bởi vì trong lòng bác gái, người theo đuổi em không chỉ có mỗi Cung Quý Dương. Đối với anh, bác gái đề phòng cũng được, muốn nhắc nhở cũng được nhưng anh muốn chứng minh cho bác gái, người có thể được chọn để trở thành con rể tương lai của bác gái cũng không phải chỉ có mỗi Cung Quý Dương!’
Sầm Tử Tranh nghe vậy, đôi mày liễu xinh đẹp nhẹ chau lại, đôi mắt long lanh như thủy tinh chợt xẹt qua một tia lúng túng, cô rũ mi, nhẹ giọng nói: ‘Tử Hạo, anh nên biết, hiện giờ em hoàn toàn không muốn yêu đương, xin anh đừng mãi đặt hy vọng vào em nữa …’
‘Anh biết, ngày mốt đã là buổi lễ công bố thương hiệu của em, Tử Tranh, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không ép em làm bất cứ điều gì. Nhưng em biết rõ lòng anh, anh yêu em, từ tám năm trước cho đến bây giờ, mỗi phút mỗi giây anh đều chưa từng từ bỏ phần tình cảm này, anh không ngại trong lòng em có ai khác, anh chỉ mong có thể chờ được đến một ngày em thật lòng tiếp nhận anh!’
Một Ng'n t của Thư Tử Hạo đặt nhẹ lên bờ môi đầy đặn của cô, chặn lại câu nói của cô, hơn nữa rất kiên định như muốn biểu đạt quyết tâm của mình.
Sự nhẫn nại của hắn chỉ dành riêng cho Sầm Tử Tranh, hắn tin tưởng sâu sắc rằng có một ngày cô nhất định sẽ bị tình yêu sâu đậm của mình làm cho cảm động.
Những lời bày tỏ của hắn khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bối rối, cô ngẩng mắt nhìn vào đôi mắt đen láy đầy ý cười của hắn, trong đôi mắt đó cô hoàn toàn có thể nhìn ra một tình yêu sâu đậm. Người đàn ông này, cô đã từng động lòng vì hắn, nhưng lòng cô hiện giờ lại bay đến một nơi khác rồi.
Mấy năm qua, Thư Tử Hạo trước sau vẫn luôn dịu dàng như nước, lúc cô yếu đuối nhất, hắn dịu dàng mà chu đáo sưởi ấm tâm hồn cô, bảo vệ cô. Một người đàn ông dịu dàng như hắn, hoàn toàn không giống với Cung Quý Dương, luôn có phần tà tứ khiến cô sợ hãi, thâm thúy khiến cô muốn né tránh.
Cung Quý Dương???!!!
Cái tên này như một tia sét đánh tới khiến cho Sầm Tử Tranh tỉnh táo lại, mình sao tự dưng lại nhớ đến tên kia chứ?
‘Tử Hạo, tình yêu của anh khiến em có chút lo lắng, em không biết nên trả lời anh thế nào …’
‘Không biết trả lời thế nào thì tạm thời đừng trả lời!’ Thư Tử Hạo bá đạo mà đầy nhu tình lên tiếng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai cô: ‘Ngày mốt là một ngày quan trọng nhất của em, anh không muốn ép em có bất cứ quyết định gì. Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai và ngày mốt anh sẽ đến đây để giúp em!’
Nói xong hắn mỉm cười, nụ cười ôn hòa như nước gợn mặt hồ, tạo nên những cơn sóng lăn tăn trong lòng Sầm Tử Tranh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc