Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 69

Tác giả: Ân Tầm

Sầm Tử Tranh cảm thấy nhức đầu quá, xua tay nói: ‘Mẹ, phụ nữ cũng có thể có sự nghiệp mà, sao lại phải nhờ đàn ông nuôi? Con có năng lực, có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, có gì không đúng chứ?’
Bà Sầm nghe cô nói câu này liền nói: ‘Bé cưng, mẹ không nói cách nghĩ của con không đúng. Đúng vậy, các cô gái thời nay đều rất mạnh mẽ, thậm chí còn làm tốt hơn cả đàn ông. Nhưng mà, nhóc con, con có từng nghĩ qua, loại con gái nào mới cần phải cố gắng làm việc đến vậy không? Không phải là không gả đi được mà là đã từng bị đàn ông làm tổn thương. Dù sao thì chỉ cần có một người chồng thương yêu mình thì phụ nữ đương nhiên không cần phải vất vả nữa!’
‘Mẹ, cách nghĩ này của mẹ đã lạc hậu lắm rồi, chẳng lẽ là phụ nữ thì không thể cùng lúc lo cho sự nghiệp và gia đình sao?’ Sầm Tử Tranh không đồng ý với cách nói của mẹ mình, không nhịn được mà lên tiếng phản đối.
Bà Sầm biết con gái mình bắt đầu nổi tính bướng bỉnh, bà thở dài một tiếng: ‘Những người phụ nữ khác có thể cùng lúc làm tốt sự nghiệp và gia đình hay không thì mẹ không biết, nhưng mẹ biết rất rõ, nếu như con gả vào Cung gia, nhất định không thể tiếp tục làm nhà thiết kế gì đó nữa. Cung gia là hào môn mà Quý Dương là con một, con nghĩ xem ba mẹ nó có chịu cho con dâu mình đi thiết kế trang phục cho người khác không? Hơn nữa còn là xuất đầu lộ diện bên ngoài nữa chứ!’
‘Ai ya, mẹ, sao vòng một hồi vẫn quay về đề tài Cung Quý Dương vậy? Con đã nói với mẹ rồi, con với anh ta không có gì cả, càng không có khả năng gả cho anh ta!’
Sầm Tử Tranh đặt đĩa điểm tâm trên tay xuống, day day huyệt Thái Dương, mệt mỏi trả lời.
‘Mẹ thích thằng bé kia lắm, con không thích nó vậy con thích ai? Chẳng lẽ là cái tên nhóc vẫn luôn theo đuổi con sao?’ Bà Sầm đi thẳng vào trọng tâm.
Sầm Tử Tranh vô lực thở dài một tiếng: ‘Mẹ, Tử Hạo không phải là tên nhóc gì cả, người ta nổi danh toàn thế giới, là …’
‘Mẹ biết chứ, là nhà thiết kế nổi tiếng!’ Bà Sầm ngắt lời Sầm Tử Tranh, trên gương mặt hiền từ lộ ra một chút suy tư: ‘Bé cưng à, cái tên Thư Tử Hạo đó nói trắng ra không phải chỉ là một người chế quần áo thôi sao? Phải, mẹ thừa nhận là nó có thành tựu, nhưng bé cưng, mẹ chờ mong ở con nhiều hơn nữa, một đứa con gái ưu tú như con nên gả cho người đàn ông như Cung Quý Dương mới xứng đôi!’
‘Con trèo cao không nổi!’ Sầm Tử Tranh nói một cách giễu cợt.
‘Ai nói chứ? Mẹ thấy con gái mẹ có thể trèo cao lắm nha!’ Bà Sầm nhìn con gái mình, ánh mắt âu yếm.
Sầm Tử Tranh nhíu mày, cô không nói gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn mẹ.
Bà Sầm bị cô nhìn đến rợn người, vội hỏi: ‘Sao vậy?’
‘Mẹ …’ Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, ‘Mẹ, mẹ đừng có như muốn bán con đi vậy được không?’ Chẳng lẽ trên đời này chỉ có Cung Quý Dương mới là đàn ông thôi sao?’
‘Con bé này, mẹ là vì suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của con. Con lại nói mẹ như thế …’
‘Ai ya, mẹ à, con chỉ nói đùa thôi mà, mẹ đừng tức giận!’ Sầm Tử Tranh ôm lấy bà, nũng nịu nói.
Thực ra cô rất hiểu suy nghĩ của mẹ mình, có bậc làm cha mẹ nào mà không muốn con gái được gả cho một nhà đàng hoàng chứ, chỉ tiếc là … đoạn tình cảm giữa cô và Cung Quý Dương đã chấm dứt rồi, sao lại có thể tiếp tục được chứ?
Mà quan trọng hơn là … cho dù yêu nhau lại thì thế nào?
Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ những lời lần đó mẹ của Cung Quý Dương gọi điện thoại nói với cô, không phải là những lời cay độc, cũng không phải là tức giận mắng nhiếc, mà cực kỳ lịch sự và ung dung, nhưng sự lịch sự và ung dung đó lại khiến cho người nghe cảm nhận được sự lạnh lùng và xa cách không dám đến gần.
Cô không khó nhận ra thông tin mà mẹ của Cung Quý Dương muốn truyền đạt lại cho mình qua từng câu chữ - Cô không xứng trở thành con dâu của Cung gia!
Không xứng?
Không xứng làm con dâu thì không cần làm. Sầm Tử Tranh cô còn chưa đồng ý gả, người đàn ông giống như Cung Quý Dương mới không xứng là chồng của cô!
Vừa nghĩ đến điều này, lòng Sầm Tử Tranh lại như tích tụ một nỗi phiền muộn, Cung Quý Dương có gì tài giỏi chứ? Chỉ giỏi dựa vào tiền của trong nhà mà dương oai diễu võ mà thôi!
Bà Sầm rõ ràng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, bà thở dài một tiếng: ‘Nhóc con, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, mẹ là vì hạnh phúc cả đời của con mà suy nghĩ. Con phải chọn cho đúng người!’
‘Được rồi được rồi, con biết rồi mà!’ Sầm Tử Tranh phiền não lên tiếng.
‘Haizzz, con bé này …’ Bà Sầm thấy cô như vậy, không biết nên khóc hay cười.
Ngay lúc này, trợ lý của Sầm Tử Tranh, Alina, gõ gửa bước vào …
‘Leila, nhà thiết kế Sun đến rồi. Anh ta nói nhất định phải gặp được chị, hình như là có chuyện quan trọng gì đó!’
‘Sun?’
Trong mắt Sầm Tử Tranh lộ vẻ sững sờ, sau đó ánh mắt nhìn mẹ mình có chút không được tự nhiên, bởi vì Sun không phải là ai xa lạ gì, anh chính là Thư Tử Hạo.
Năm đó Thư Tử Hạo cũng giống như cô, đều dùng tên tiếng Anh của mình để làm thương hiệu, cũng giống như cả giới thiết kế thời trang đều không biết tên thật của cô, rất nhiều người không biết Thư Tử Hạo chính là nhà thiết kế Sun.
Nhưng cô biết, mẹ biết Sun chính là Thư Tử Hạo, vừa nãy mới vừa nhắc đến anh, bây giờ anh lại không mời mà đến, thật không biết mẹ sẽ nghĩ như thế nào đây? Xem tình hình thế này, tai cô chắc còn phải chịu khổ dài dài rồi!
‘Hử???’
Sầm Tử Tranh nhìn Alina đang đứng đó chờ câu trả lời của mình, do dự một lúc rồi mới nói: ‘Mời anh ấy vào phòng họp đi!’
‘Dạ!’ Alina trả lời.
‘Đợi đã!’ Sầm Tử Tranh vừa nói dứt lời thì bà Sầm đã lên tiếng gọi Alina lại.
‘Bác gái, có gì dặn dò ạ?’ Alina tươi cười hỏi.
‘Mẹ …’ Trong lòng Sầm Tử Tranh bắt đầu cảm thấy bất an.
Bà Sầm xua tay ra hiệu cho Sầm Tử Tranh đừng xen lời…
‘Alina, bác cũng lâu rồi chưa gặp nhà thiết kế Sun, cứ mời anh ta đến thẳng phòng làm việc của con gái bác đi!’
‘Việc này …’
Trên mặt Alina lộ ra vẻ khó xử: ‘Bác gái, Sun dù sao cũng là nhà thiết kế, như vậy đối với anh ta hình như có chút thất lễ!’
Tuy rằng trong phòng làm việc luôn xôn xao tin đồn rằng nhà thiết kế Sun này vẫn luôn theo đuổi Leila, hơn nữa tin đồn còn nói giữa hai người có quan hệ rất mật thiết, nhưng dù thế nào tin đồn cũng chỉ là tin đồn, Sun dù gì cũng là một nhà thiết kế tầm vóc quốc tế, được đối xử tôn trọng cũng là điều đương nhiên thôi.
‘Mẹ, Tử Hạo đến tìm con nhất định là có chuyện quan trọng cần thương lượng, mẹ đi về trước được không?’ Sầm Tử Tranh cũng khó xử nói.
Bà Sầm nghe vậy sắc mặt liền thay đổi …
‘Bé cưng à, chẳng lẽ con sợ mẹ ăn thịt nó sao? Mẹ chỉ muốn gặp nó thôi mà!’
Sầm Tử Tranh nghẹn lời không biết nói gì, cô vô lực lắc đầu sau đó nhìn Alina nói: ‘Vậy hãy mời Sun vào phòng làm việc của chị đi!’
Alina gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Sầm Tử Tranh đi đến trước mặt mẹ mình, trên đôi mày đẹp hơi chau kia lộ ra một tia khó hiểu và lo lắng, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng có chút khẩn trương: ‘Mẹ, sao mẹ cứ nhất định muốn gặp Tử Hạo chứ? Con với Tử Hạo cũng không phải là loại quan hệ như mẹ tưởng tượng đâu!’
Cô phát hiện ra mẹ mình lúc này giống như một con gà mẹ lúc nào cũng muốn bảo vệ sự an toàn cho con.
‘Bé cưng, nếu như con với nó là loại quan hệ kia vậy mẹ sẽ không ở đây đợi nó làm gì mà trực tiếp đến gặp nó, bảo nó rời khỏi con rồi. Con với nó có quan hệ trên công việc mẹ không phản đối, nhưng nó nhất định phải biết quan điểm của mẹ!’ Giọng bà Sầm sắc bén nói.
‘Mẹ làm vậy sẽ khéo quá hóa vụng đấy, mẹ, đây là chuyện của con, mẹ đừng chen vào có được không?’
Sầm Tử Tranh thấy mình như bị một tảng đá nặng ngàn cân đang đè xuống vậy.
Bà Sầm kéo Sầm Tử Tranh để cô ngồi xuống bên cạnh mình, thở dài một tiếng thật sâu, vừa vỗ vỗ bàn tay cô vừa nói một cách thâm thúy: ‘Bé cưng à, thực ra nếu như mẹ chưa gặp qua Quý Dương thì cũng sẽ đồng ý cho con và Tử Hạo ở bên nhau, dù gì Tử Hạo cũng là một người đàn ông có tài, nhưng … điều kiện của Quý Dương tốt hơn Tử Hạo rất nhiều …’
‘Mẹ …’
‘Con đừng ngắt lời mẹ, nghe mẹ nói hết!’
Bà Sầm lên tiếng: ‘Mẹ biết con nhất định sẽ cho rằng mẹ là người tham lợi ích, nhưng bé cưng à, làm người nhất định phải thực tế một chút mới được, nhất là phụ nữ. Mẹ cũng chỉ suy tính vì hạnh phúc sau này của con thôi. Chẳng lẽ con vẫn muốn giẫm vào vết xe đổ của mẹ hay sao? Con cũng biết cha con nghèo khó cả đời, vì hai chị em con mà đã dốc hết sức lực, sinh bệnh rồi ra đi lại còn để lại một món nợ lớn, cũng may là con có khả năng nên mới trả hết số nợ đó …’
Nói đến đây mắt bà Sầm đã long lanh lệ, mỗi lần nghĩ đến những ngày tháng gian khổ kia lòng bà liền không kìm được chua xót, bà thật không muốn con mình cũng phải trải qua những ngày tháng như vậy.
‘Mẹ, mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không …’
Lời của Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết thì mấy tiếng gõ cửa lễ độ đã vang lên.
Bà Sầm vội đưa tay lau nước mắt, đem nỗi xúc động vừa nãy cố nén xuống.
Sầm Tử Tranh đi ra mở cửa, đối diện với cô là gương mặt tươi cười của Thư Tử Hạo.
‘Tử Hạo …’
Cô khẽ thở dài một tiếng, thầm than trong lòng anh đến thật không đúng lúc chút nào, nhưng cũng chỉ đành nghiêng người để anh đi vào.
‘Bác Sầm, chào bác!’
Khi Thư Tử Hạo nhìn thấy bà Sầm đang ngồi nơi sofa liền bước vội đến, cung kính hỏi thăm một câu.
Lúc này tim của Sầm Tử Tranh chừng như sắp vọt lên đến cổ họng rồi, cô thật sợ mẹ mình sẽ nói những lời khó nghe khiến anh khó xử.
‘Tử Hạo, thật bất ngờ là cháu còn nhận ra được bác Sầm này!’
Ngoài suy nghĩ của Sầm Tử Tranh, bà Sầm nở nụ cười, chỉ tay sang bên cạnh ra hiệu cho Thư Tử Hạo ngồi xuống.
‘Bác gái, thật ra con định đến Đài Loan thăm bác, chỉ đợi Tử Tranh sắp xếp được thời gian là con với cô ấy sẽ cùng đi!’ Thư Tử Hạo hơi mỉm cười, trả lời một cách thỏa đáng.
Lúc này Alina bê một chiếc khay với hai ly cà phê và một ly trà bước vào …
‘Bác gái, xin mời dùng trà!’ Cô đặt ly trà trước mặt bà Sầm, nhẹ giọng nói.
‘Cám ơn cháu, Alina!’ Bà Sầm hớp một ngụm trà, cười nói.
Alina bước đến trước mặt Sầm Tử Tranh, tâm tư tinh tế, cô liền cảm nhận ra bầu không khí có điều gì đó kỳ lạ, cô thấp giọng kề vào tai Sầm Tử Tranh, hỏi nhỏ: ‘Leila, không có chuyện gì chứ?’
Ngay cả cô là người ngoài cũng cảm thấy có chút bất an.
Tiếng thở dài ngừng lại bên miệng Sầm Tử Tranh, cô lắc đầu ra hiệu cho Alina ra ngoài làm việc.
Cửa đã được Alina chu đáo đóng vào, khép lại một không gian đầy bất an.
‘Bác Sầm, bác ở đây đã quen chưa? Nếu như có cần gì xin cứ lên tiếng, nếu Tử Tranh không có thời gian, con có thể …’
‘Ta nghĩ Tử Hạo chắc còn bận hơn bé cưng nữa chứ!’
Trên mặt bà Sầm lộ ra một nụ cười hiền hòa, bà chậm rãi lên tiếng ngắt lời anh, sau đó nhìn anh nói tiếp: ‘Tử Hạo, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào tám năm trước đúng không? Lúc đó cháu và bé cưng đều là sinh viên trao đổi, không ngờ lâu ngày không gặp cháu đã trở thành một người đàn ông tuấn tú thế này, hơn nữa sự nghiệp cũng rất thành công!’
Thư Tử Hạo bị bà Sầm cắt lời, trên gương mặt vốn có chút không được tự nhiên nhưng khi nghe được câu này, trên môi anh gợn lên một nụ cười, khiêm tốn nói: ‘Bác Sầm, bác quá khen rồi. Thực ra Tử Tranh cũng rất ưu tú, qua hai ngày nữa sẽ là ngày công bố sản phẩm cao cấp mang thương hiệu Leila của cô ấy, con nghĩ không lâu nữa Tử Tranh cũng sẽ có được một vị trí nhất định trong ngành thiết kế thời trang quốc tế!’
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc