Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 67

Tác giả: Ân Tầm

‘Quý Dương, cậu đâu phải trẻ con nữa, mình biết rất rõ năng lực của cậu, nhưng với thân phận hiện giờ của cậu rất dễ gặp nguy hiểm!’ Lăng Thiếu Đường hiếm có khi nào khuyên anh nghiêm túc như lúc này.
‘Cậu nói cũng đúng, mình không phải là trẻ con nữa, cho nên gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề thôi.’
Mạch suy nghĩ của Cung Quý Dương dần trôi xa, anh thờ ơ nhìn chất lỏng trong ly, Ng'n t thon dài chậm rãi miết trên miệng ly.
Có một loại cô độc khó mà nói thành lời bao vây anh, chỉ là, cảm giác này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rồi Cung Quý Dương lại trở về vẻ bất cần đời như trước.
Lăng Thiếu Đường thở dài một hơi thật sâu, thôi đành vậy, mỗi người đều có cách theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, cậu ấy là bạn tốt của mình, nếu cậu ấy đã kiên quyết như thế thì cũng không tiện áp đặt suy nghĩ của mình lên cho cậu ấy.
***
Sáng sớm tỉnh lại, Cung Quý Dương cảm thấy đầu đau như Pu'a bổ, anh lắc lắc đầu gượng ngồi dậy mới nhớ ra tối hôm qua mình quả thật uống hơi nhiều.
Lại là một ngày mới, ánh mặt trời rực rỡ chiếu những tia sáng ấm áp qua cửa sổ.
Lúc Kỳ Hinh đang vui vẻ chơi đùa với đôi song thai long phụng, thì bóng dáng cao lớn của Cung Quý Dương xuất hiện nơi cầu thang, nhìn thấy người phụ nữ tràn đầy tình mẫu tử kia, trên mặt anh hiện lên chút phức tạp.
Trên người Kỳ Hinh luôn có một nét gì đó giống với Tử Tranh, giống như bây giờ vậy, sự ấm áp trong từng cử chỉ của cô luôn khiến anh không tự chủ được mà nhớ đến Tử Tranh. Thì ra lúc đầu anh điên cuồng như vậy, nguyên nhân chỉ là vì xem Kỳ Hinh như thế thân của Tử Tranh.
Có lẽ là do tối hôm qua Lăng Thiếu Đường đã hiểu được điểm này, bằng không cậu ta nhất định sẽ đuổi cổ mình ra khỏi biệt thự.
Đang suy nghĩ miên mang thì Kỳ Hinh nhìn thấy anh, cô cất giọng dịu dàng hỏi: ‘Quý Dương, tỉnh rồi sao? Dì Phùng đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, nhanh xuống lầu ăn sáng đi!’
Cung Quý Dương mỉm cười, cứ để nỗi áy náy trong lòng biến thành bí mật của riêng mình. Anh xuống lầu, ngồi xuống đối diện với Kỳ Hinh, nhìn đôi song bào thai đang nằm trong xe đẩy, mắt anh chợt bừng sáng …
‘Thiếu Đường sớm vậy đã đi rồi sao?’
Kỳ Hinh nở nụ cười thật tươi, ý cười tràn cả trong mắt: ‘Anh ấy trước giờ vẫn là người cuồng công việc. Nhưng mà, tối qua là thế nào? Em chỉ trở về nhà mẹ một chuyến thôi mà các anh, hai người đàn ông đều uống say đến thế chứ?’
Hai người đàn ông lại uống say đến mức đó quả thực khiến cô cực kỳ kinh ngạc.
Cung Quý Dương vươn vai, duỗi người, đưa tay nghịch ngợm mặt của hai đứa bé, ánh mắt tràn đầy ý cười: ‘Tối qua Thiếu Đường rất “sung”, muốn đấu R*ợ*u với anh, cho nên anh chỉ liều mình tiếp chiêu thôi!’
Hai đứa bé này đáng yêu quá đi mất!
‘Gì chứ? Nhưng Thiếu Đường nói với em là anh cứ bắt buộc anh ấy đấu R*ợ*u, anh ấy không còn cách nào nên mới phải liều mình tiếp chiêu. Lời của hai anh sao lại không giống nhau chút nào vậy?’ Trên gương mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh lộ ra vẻ nghiêm túc.
Cung Quý Dương vừa thấy vậy trong lòng thầm than một tiếng … tiêu rồi. Anh bán đứng Thiếu Đường như vậy, xem ra đợi cậu ta trở về lại không tránh được bị bà xã trừng phạt một trận. Không được, nhân lúc Lăng Thiếu Đường còn chưa trở về phải chuồn nhanh mới được!
‘Haha, ai chủ động đấu R*ợ*u cũng giống nhau cả thôi, tóm lại, bạn tốt gặp nhau đương nhiên là Happy rồi!’
Anh chột dạ chuyển ánh mắt về phía hai đứa bé, nhìn vào đôi mắt đen sáng long lanh của hai đứa bé.
‘Ya ya …’
Tiểu Lăng Triệt vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn mập mạp về phía Cung Quý Dương, miệng i a liên hồi, khiến anh bật cười khanh khách.
‘Ha ha … Kỳ Hinh, em xem nè, nó … nó cười với anh, trời ạ, thật là kỳ diệu!’
Cung Quý Dương mặt đầy kinh ngạc, chỉ tay vào Tiểu Lăng Triệt, nói.
Kỳ Hinh bụm miệng cười: ‘Không phải anh luôn đòi phải làm cha nuôi của chúng nó sao, xem ra Tiểu Lăng Triệt thích anh lắm đấy!’
‘Trời ơi …’ Cung Quý Dương kêu lên một tiếng kinh ngạc. Đứa bé nhỏ thế này đã biết nhận người quen rồi sao? Thật khiến anh cảm động ૮ɦếƭ đi được!
Anh đưa một Ng'n t qua, Tiểu Lăng Triệt liền ngay lập tức nắm chặt không buông, thậm chí còn hào hứng khua tay múa chân, hai bàn chân nhỏ bé không ngừng quẫy đạp trong không khí.
Tiểu Lăng Lạc nằm bên cạnh cũng dùng đôi mắt trong veo nhìn Cung Quý Dương, không ngừng chớp mắt, hoàn toàn thừa hưởng hết nét xinh đẹp và tính cách ưu nhã mà nhu mì của Kỳ Hinh.
‘Nếu như anh hôn chúng nó, chúng nó có khóc không?’ Cung Quý Dương thật thích hai đứa bé, hai đứa bé này xinh đẹp như Pu'p bê khiến người lạnh lùng nhìn vào cũng không khỏi động lòng.
Kỳ Hinh trầm ngâm một lúc rồi mới nói: ‘Em không biết, nhưng hai đứa bé này ngày thường không thích bị người lạ bế, hôm nay thấy anh lại không khóc không quấy, em cũng cảm thấy rất lạ!’
Mắt Cung Quý Dương chợt bừng sáng, anh vội nói: ‘Nhanh, nhanh lên, dạy anh làm sao bế chúng nó đi. Hai đứa nó còn bé quá, anh rất sợ mình không cẩn thận làm chúng nó bị thương!’
Kỳ Hinh nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh thì bật cười, cô cúi người ôm lấy Tiểu Lăng Triệt lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng Cung Quý Dương, nhẹ giọng nói: ‘Thực ra chúng nó không yếu ớt đến thế đâu, xem này, anh chỉ cần cố định đầu của nó là được rồi!’
Cung Quý Dương ôm lấy đứa bé, gương mặt anh tuấn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc …
‘Nó thật đáng yêu quá!’ Nói xong liền không kìm lòng được cúi đầu đặt lên đôi má phúng phính của Tiểu Lăng Triệt một nụ hôn.
‘Ya ya …’
Tiểu Lăng Triệt lại cười, hơn nữa còn vươn đôi tay mũm mĩm ra, miệng liên tục i i ya ya giống như muốn sờ vào khuôn mặt của Cung Quý Dương.
Không kìm được anh cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Lăng Triệt liền dễ dàng chạm vào gương mặt anh, trong miệng vừa phát ra âm thanh vừa sờ mặt anh, giống như rất tò mò, lại giống như đang nghiên cứu một “vật thể lạ”.
Kỳ Hinh nhìn một màn này cũng cực kỳ ngạc nhiên, hai đứa bé này từ sau ngày đầy tháng đã không gặp lại Cung Quý Dương, vậy mà bây giờ chẳng những không khóc không quấy, mà còn đặc biệt vui vẻ, xem ra Cung Quý Dương cũng khá là có duyên với trẻ con.
‘Tiểu Lăng Lạc, Pu'p bê xinh đẹp của ta, đến đây, đến lúc bế con nào!’
Cung Quý Dương dè dặt đặt Tiểu Lăng Triệt trở lại xe nôi, sau đó học theo cách của Kỳ Hinh vừa mới làm, bế Tiểu Lăng Lạc lên, trìu mến nhìn vào đôi mắt trong veo của nó.
Đôi mắt trong veo của Tiểu Lăng Lạc nhìn Cung Quý Dương không chớp mắt, nó không khóc cũng không cười, chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn anh, giống như đang nghiên cứu anh vậy.
‘Tiểu Lăng Lạc, con đúng là một thiên sứ đáng yêu!’
Cung Quý Dương thấy con bé như vậy, trái tim như bị mềm hóa, anh dè dặt cẩn trọng đưa Ng'n t ra, nhẹ nhàng cọ cọ mũi của con bé, trên mặt hiện ra vô tận nhu hòa và trìu mến.
Cả một buổi sáng Cung Quý Dương rất vui vẻ, nhanh chóng ăn bữa sáng xong anh hoàn toàn tập trung tinh lực chơi đùa với hai đứa bé.
Khoảng một giờ chiều, trong Thanh Vận Viên cực kỳ yên tĩnh, thời gian này là giờ ngủ của hai đứa bé, vì vậy ngoại trừ những người phụ trách trực ban, những người làm khác ai nấy đều đi nghỉ trưa.
Lăng Thiếu Đường vẫn luôn bận việc công ty, còn Kỳ Hinh cũng bởi vì đột xuất có việc gấp nên giao hai đứa bé cho vú nuôi, còn Lăng Diệu Hồng trước giờ luôn yêu hai đứa cháu còn hơn tính mạng, bởi vì tuổi đã cao nên cần phải nghỉ trưa nhiều một chút.
Cung Quý Dương từ chối lời đề nghị đưa tiễn của Lăng Thiếu Đường, vốn anh định buổi chiều sẽ rời khỏi Lăng gia, nhưng sau khi đi đến phòng khách, trong đầu quẩn quanh chỉ là bóng dáng của Tiểu Lăng Triệt và Tiểu Lăng Lạc, anh lại đổi hướng, chân bước nhanh về phía phòng trẻ em.
Phòng trẻ em bố trí rất đẹp, không gian rộng rãi, toàn bộ dùng những màu nhạt để trang trí, đồ vật trong phòng cũng màu nhạt, xem ra hai vợ chồng Lăng Thiếu Đường dành rất nhiều tâm tư cho đôi long phụng thai này, không chỉ dành cho hai bé một không gian đẹp đẽ như trong truyện cổ tích, mà ngay cả đồ chơi toàn bộ cũng đều là những đồ cao cấp số lượng hạn chế toàn cầu, quan trọng hơn là, trên mỗi món đồ chơi hoặc vật dụng trong phòng đều dán nhãn tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, cùng những ngôn ngữ khác nữa.
Cung Quý Dương có chút tò mò đếm thử, sau đó nhìn về phía đôi long phụng thai, trong ánh mắt mang theo sự đồng tình và yêu mến. Tên Lăng Thiếu Đường này và Kỳ Hinh thật sự là mong con trai thành rồng, mong con gái thành phụng, bởi vì trên mỗi tấm nhãn đều in tổng cộng bảy ngôn ngữ khác nhau.
Thật là một hành vi hủy hoại những mầm non của Tổ Quốc mà!
Vú nuôi không biết đi đâu mà không có ở trong phòng. Tiểu Lăng Lạc thì đang ngủ rất say, chỉ có mỗi Tiểu Lăng Triệt vẫn đang i i a a nhìn mấy món đồ chơi treo trên đầu mình, không biết đang nói cái gì.
‘Tiểu Triệt, đến đây, cha nuôi ôm một chút …’
Cung Quý Dương không định đánh thức Tiểu Lăng Lạc đang ngủ rất say, anh thấy Tiểu Lăng Triệt đã thức thì hào hứng đi đến trước xe đẩy của thằng bé.
Vốn đang i i a a không dứt, Tiểu Lăng Triệt chợt ngưng bặt, nó nhìn đăm đăm người đàn ông đang đứng trước mặt mình, đôi mắt đen trong veo như đang đánh giá Cung Quý Dương.
Đối với Cung Quý Dương mà nói, lúc này đôi mắt của Tiểu Lăng Triệt thuần khiết và thâm thúy hơn bất kỳ đôi mắt nào khác, tản mát ra một sức quyến rũ vô cùng.
‘Tiểu Triệt, có biết cha nuôi hay không?’
Anh dè dặt cẩn trọng bế Tiểu Lăng Triệt vào lòng, đôi tay to vỗ nhè nhẹ sau lưng của đứa bé, không phải là anh sợ gì khác, mà là sợ lỡ không cẩn thận làm đứa bé khóc.
Nào hay Tiểu Lăng Triệt lại cực kỳ hợp tác với anh, không khóc cũng không quấy, chỉ hào hứng nằm trong lòng anh i i a a liên tục không ngừng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách khiến cho Cung Quý Dương càng đắc ý.
‘Đến nào, đi với cha nuôi đi thăm Tiểu Lạc nha!’
Cung Quý Dương nhìn Tiểu Lăng Lạc đang nằm ngủ say sưa trong một chiếc xe nôi khác, trong lòng ngứa ngáy không thôi, con bé thật đáng yêu quá, khiến người ta chỉ muốn nựng nịu một hồi.
Nhưng ngay lúc anh đang ôm Tiểu Lăng Triệt đi về phía Tiểu Lăng Lạc thì chân phải của anh không cẩn thận đạp trúng một cái lúc lắc đồ chơi, ngay sau đó tiếng lanh lảnh vang lên thật lớn.
‘Reng reng!’
Trong biệt thự, bầu không khí vốn cực kỳ yên tĩnh, bình hòa, nhất thời bị một tràng tiến lanh lảnh chói tai kia phá hỏng, điều này không nghi ngờ gì nữa là một viên đá ném thẳng vào mặt hồ yên tĩnh.
‘૮ɦếƭ tiệt!’ Cung Quý Dương thấp giọng rủa thầm một câu, nét mặt cực kỳ khẩn trương.
‘Oa …’ Vốn đang ngủ say sưa Tiểu Lăng Lạc rõ ràng là bị đánh thức đột ngột, sau đó gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại, bắt đầu khóc oa oa.
‘Trời ơi!’ Cung Quý Dương thấy như có một đám mây đen đang bay qua đầu mình, vẻ mặt bất cần đời trước giờ ngay lúc này chợt trở nên cực kỳ bất lực, đôi mắt điềm tĩnh cũng lộ ra nét hoảng hốt.
Cung Quý Dương vội chạy đến bên chiếc nôi của Tiểu Lăng Lạc, chỉ dùng một tay phải để bế Tiểu Lăng Triệt còn tay trái thì đang bận bịu với Tiểu Lăng Lạc, hết xoa trán rồi lại xoa bụng, vỗ má, nắm tay đủ các kiểu, cùng lúc đó miệng không ngừng dỗ dành Tiểu Lăng Lạc: ‘Ngoan đi, đừng khóc, đừng khóc …’
Trời ạ! Dỗ trẻ con đang khóc bằng cách nào mới được đây? Chẳng lẽ vỗ về như vậy cũng không ngừng khóc sao?
Không có tác dụng!
Thấy không có hiệu quả, Cung Quý Dương càng khẩn trương hơn. Không phải bởi vì anh không chịu nổi tiếng khóc của Tiểu Lăng Lạc, mà là Tiểu Lăng Lạc vừa khóc lên thì lòng anh cũng đau theo, những giọt nước mắt rơi trên má Tiểu Lăng Lạc giống như những ngọn dao đâm vào tim anh vậy.
Dưới tình thế cấp bách, Cung Quý Dương đành dùng tay trái bế Tiểu Lăng Lạc lên, sau đó cùng lúc nhún nhảy thân mình, cả bên trái lẫn bên phải.
Bởi trong ấn tượng của anh, hình như muốn dỗ cho trẻ con đừng khóc thì người ta thường dùng cách này.
Tiểu Lăng Lạc sau khi được anh bế vào lòng, vẻ mặt của con bé trong chớp mắt đã trở lại bình thường, ngay cả tiếng khóc cũng ngừng lại, cùng lúc đó đôi mắt thuần khiết mà tràn đầy sức quyến rũ bắt đầu nhìn Cung Quý Dương như đánh giá.
‘Ha ha! Thật không ngờ chiêu này lại có tác dụng!’ Cung Quý Dương không khỏi mừng thầm trong lòng.
Anh vừa cười vừa ôm hai đứa bé thong thả nhún nhảy trong phòng.
Thì ra dỗ trẻ con cũng không phải là chuyện lớn lao gì, nhất là khi đối tượng lại là hai đứa bé xinh như thiên thần này, dỗ chúng cũng khá là vui.
Hai đứa bé nhìn Cung Quý Dương như đang nghiên cứu “sinh vật lạ”, vừa tò mò vừa nghi hoặc, trong miệng không ngừng bi ba bi bô giống như đang muốn cùng anh giao lưu vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc