Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 175

Tác giả: Ân Tầm

Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn Cung Quý Dương một lúc lâu mới chợt hiểu ra, cười lạnh một tiếng: \'Thế nào? Đường đường Cung đại tổng giám đốc muốn dùng điều kiện trao đổi những bức ảnh này?\'
Cung Quý Dương nghe câu hỏi của cô, cười nhạt nói, \'Đây chẳng phải là mục đích Khương tiểu thư hôm nay đến tìm tôi hay sao?\'
\'Cung tiên sinh đúng là người làm ăn, nhìn thấy chứng cứ vợ mình vụng trộm mà còn có thể dùng thái độ điềm tĩnh bàn chuyện trao đổi, thật đáng khâm phục!\' Khương Tĩnh Nghiên cười lạnh nói.
Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng bị lời nói của cô ảnh hưởng, \'Nếu như Khương tiểu thư cũng nói tôi là người làm ăn, đương nhiên xử lý những chuyện này tôi phải nghĩ đến cách tốt nhất!\'
Tĩnh Nghiên "hừ" lạnh một tiếng, hai tay chống nơi bàn làm việc của Cung Quý Dương, nói rành mạch từng chữ một: \'Nếu như tôi nói tôi không cần tiền thì sao?\'
\'Ồ?\'
Cung Quý Dương nhướng mày, vẫn giữ nguyên vẻ thong dong tự tại như cũ, \'Vậy chắc là Khương tiểu thư còn có yêu cầu cao hơn nữa rồi!\'
\'Đúng vậy, Cung tiên sinh quả nhiên thông minh hơn người!\' Khương Tĩnh Nghiên cũng không che dấu ý đồ.
Cung Quý Dương nhún vai, thoải mái ngả người nơi chiếc ghế tổng giám đốc bằng da thật, \'Tôi chờ nghe!\'
\'Được thôi, nghe cho kỹ đây, tôi muốn vợ của anh, cũng chính là Sầm Tử Tranh ... nợ máu trả máu!\'
Cung Quý Dương bật cười, \'Đây là lý do cô dùng hết tâm kế đấy sao?\'
\'Thế nào? Chẳng lẽ Cung đại tổng giám đốc cho rằng tôi đang nói đùa sao?\' Khương Tĩnh Nghiên hung hăng nắm chặt bàn tay.
\'Khương tiểu thư, theo như tôi thấy thì đúng là cô đang nói đùa!\' Cung Quý Dương không nhanh không chậm nói.
\'Hừm!\'
Tĩnh Nghiên nhặt lại những tấm ảnh chụp, vẫy vẫy tay, \'Tôi có nói đùa hay không Cung tiên sinh rõ hơn ai hết. Tôi không ngại nói cho ngài biết, tôi sẽ công bố những tấm ảnh này trên mạng, đồng thời sẽ đưa cho các tạp chí, tôi muốn khiến cho Sầm Tử Tranh lộ ra bản mặt thật, để tất cả mọi người đều biết cô ta chẳng qua chỉ là một người vợ không biết giữ phụ đạo mà thôi!\'
Cung Quý Dương nhìn gương mặt vì thù hận mà co rúm lại, bật cười, \'Mục đích cô đến đây chỉ là nói cho tôi biết những chuyện cô muốn làm hay sao?\'
\'Chẳng lẽ đây còn chưa đủ để ngài nhìn rõ bộ mặt thật của vợ mình sao? Tôi không ngại nói cho ngài biết, Sầm Tử Tranh đã dám dấu ngài chạy đến chỗ của Thư Tử Hạo, hai người bọn họ trước đây chính là quan hệ yêu đương, bây giờ chắc là "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" rồi, thậm chí còn công nhiên để tôi nắm được chứng cứ!\' Khương Tĩnh Nghiên càng nói giọng càng sắc bén, \'Cung tiên sinh, tôi chỉ là tiếc cho ngài mà thôi. Một khi tin tức này truyền ra ngoài, mọi người đều biết đường đường phu nhân của Cung đại tổng giám đốc của Cung thị lại không giữ phụ đạo, lén lút có quan hệ với người đàn ông khác, hơn nữa lại là tình cũ thì thật không đáng cho ngài thôi!\'
Trên mặt Cung Quý Dương vẫn là vẻ điềm tĩnh không chút xao động, hắn nhướng mày, \'Nói như vậy, Khương tiểu thư đúng là giúp họ Cung tôi suy nghĩ thật thấu đáo rồi!\'
Khương Tĩnh Nghiên cười nhạt, \'Cung tiên sinh, ngài là người thông minh, người thông minh nên biết mình nên làm gì!\'
\'Ý của cô là muốn tôi bỏ Tranh Tranh?\' Cung Quý Dương một lời nói thẳng tâm tư của Tĩnh Nghiên.
\'Đúng vậy!\'
Khương Tĩnh Nghiên nhìn hắn, \'Điều kiện của tôi đơn giản vậy thôi, nếu như ngài không muốn những tấm hình này được truyền bá rộng rãi vậy thì lập tức bỏ Sầm Tử Tranh cho tôi!\'
Cổ họng Cung Quý Dương bật ra một tiếng cười nhưng trên môi ý cười dần biến mất mà thay vào đó là một vẻ âm trầm dị thường ...
\'Khương tiểu thư, cô đúng là có chút thủ đoạn, chỉ đáng tiếc ... trong mắt tôi nó không đáng một đồng tiền!\'
Cả người Khương Tĩnh Nghiên cứng đờ nhưng giọng vẫn sắc bén như thường ...
\'Thế nào? Chẳng lẽ Cung tiên sinh nhìn thấy những tấm ảnh này rồi mà vẫn còn si tình với người phụ kia đến thế sao? Hahaha ...\' Cô bật một tràng cười lớn, \'Nhưng tôi nghĩ không ra lý do vì sao anh không đồng ý điều kiện của tôi!\'
\'Xem ra Khương tiểu thư còn định thuyết phục tôi sao? Vậy được thôi, cô nói thử xem tôi vì sao nhất định phải đồng ý điều kiện của cô?\' Cung Quý Dương híp mắt, nhàn nhã đốt một điếu xì gà.
Khương Tĩnh Nghiên có chút bất ngờ trước sự điềm tĩnh của người đàn ông trước mặt, thậm chí hắn dường như chẳng có chút tức giận nào, chỉ đành nghiến răng nói: \'Thứ nhất là vì địa vị và uy tín của Cung tiên sinh, Sầm Tử Tranh nếu đã phản bội ngài thì cần gì ngài phải giúp cô ta bãi bình những lời đồn đãi chứ, thứ hai, Cung tiên sinh cũng có thể đứng ở lập trường của Sầm Tử Tranh mà suy nghĩ, nếu như ngài thật sự yêu cô ta, đương nhiên sẽ không nỡ để cô ta chịu sự chỉ trích của mọi người. Lúc đầu Sầm Tử Tranh vì ngài nên chẳng thà làm trái lòng mình mà chịu kết hôn với anh trai tôi, giờ ngài cũng có thể vì thanh danh của cô ta mà rời đi thôi!\'
\'Chậc chậc ...\'
Cung Quý Dương chậm rãi đứng dậy, thong dong bước đến tủ R*ợ*u rót cho mình một ly ...
\'Khương tiểu thư, sao cô lại cho rằng tôi rời khỏi Tranh Tranh mới là đả kích lớn nhất dành cho cô ấy?\'
\'Đúng vậy!\' Khương Tĩnh Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói, \'Tôi muốn từng người đàn ông bên cạnh Sầm Tử Tranh rời đi, từng người một, tôi muốn thay anh trai tôi đòi lại chút công đạo!\'
Cung Quý Dương nghe câu này của cô nhướng mày cười, chậm rãi nhấp một hớp R*ợ*u một lúc sau mới lên tiếng: \'Có chuyện chắc là cô còn chưa biết, Tử Tranh mang thai rồi!\'
Khương Tĩnh Nghiên chợt kinh hãi trừng to mắt, một lúc sau chừng như phát hiện bản thân mất khống chế liền nói: \'Anh chắc sẽ không ngây thơ đến nỗi tin rằng đứa bé đó là của mình đấy chứ? Đây chính là chứng cứ xác thực nhất chuyện Ng*ai t*nh của vợ anh với Thư Tử Hạo!\'
Cung Quý Dương bật cười, uống hết ly R*ợ*u trong tay mới nhìn cô chậm rãi nói: \'Khương tiểu thư, tôi thật sự thấy tiếc cho cô ...\'
\'Có ý gì?\'
Khương Tĩnh Nghiên thấy nụ cười trên mặt Cung Quý Dương càng lúc càng ngụy dị, trong lòng chợt dâng lên một tia hàn ý.
Ngược lại với vẻ khẩn trương của cô, Cung Quý Dương ngược lại rất ung dung lấy từ ngăn tủ bảo mật ra một phần văn kiện ...
\'Khương tiểu thư có thể xem trước thứ này sau đó hãy kết luận!\'
Trước mặt Khương Tĩnh Nghiên là một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe, thoạt nhìn cô liền có chút hoảng hốt ...
\'Anh ...\'
Chính ngay lúc cô định nói tiếp thì một giọng nói mềm mại chợt vang lên sau lưng ...
\'Tĩnh Nghiên, bạn khiến mình cảm thấy càng lúc càng xa lạ rồi ...\'
Cả người Tĩnh Nghiên chợt run lên, cô vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cửa phòng nghỉ mở ra từ lúc nào, Sầm Tử Tranh đang đứng nơi đó dùng ánh mắt khó tin nhìn mình.
\'Cô ... các người ...\' Khương Tĩnh Nghiên trừng to mắt nhìn hai người trước mặt.
\'Tĩnh Nghiên, văn kiện mà bạn đang cầm trong tay là phần báo cáo kiểm tra sức khỏe mà sáng nay mình mới đi bệnh viện làm. Mình ... và Thư Tử Hạo vốn không có phát sinh chuyện gì cả ...\' Sầm Tử Tranh vừa nói vừa bước đến gần cô, giọng nói cực kỳ buồn bã.
\'Sao lại thế? Sao cô lại đi ...\'
Khương Tĩnh Nghiên lúc này đã khó mà kiềm chế tâm tình của mình, mắt chằm chằm nhìn bóng Sầm Tử Tranh đang càng lúc càng đến gần.
\'Tĩnh Nghiên, bạn thực sự rất hiểu mình, bạn cũng đã đoán đúng là mình sẽ không dám đến bệnh viện, cũng sẽ không để bác sĩ kiểm tra những chuyện thế này, đường đường là Cung phu nhân sao có thể không chút cố kỵ xuất đầu lộ diện trong những trường hợp dễ mang tai tiếng như thế này, phải không?\' Sầm Tử Tranh lúc này đã đứng trước mặt Khương Tĩnh Nghiên, trong đôi mắt đẹp là nỗi thống khổ vô tận, \'Đáng tiếc, thực sự người tính không bằng trời tính. Mình mang thai! Khi mình biết điều này, điều đầu tiên mình nghĩ đến chính là làm sao đảm bảo cục cưng được bình an ...\'
\'Không ... không đâu! Cung Quý Dương ...\'
Khương Tĩnh Nghiên nhìn về phía Cung Quý Dương, cao giọng hỏi: \'Ngài thực sự cho rằng đứa bé trong bụng cô ta là của mình sao? Hahaha, đường đường là Cung đại tổng giám đốc thì ra chỉ là món đồ chơi trong lòng bàn tay của một người phụ nữ mà thôi, thì ra Cung đại tổng giám đốc tình nguyện nuôi dùm con của người khác ...\'
\'Tĩnh Nghiên!\'
Sầm Tử Tranh nhìn người bạn tốt của mình bằng ánh mắt đầy thất vọng, \'Bạn thiết kế bẫy rập hãm hại mình và Thư Tử Hạo thì thôi đi, bạn sao còn nhẫn tâm sỉ nhục một đứa bé còn chưa chào đời chứ?\'
\'Sỉ nhục? Hừm! Ai không biết cô và Thư Tử Hạo hai người trước giờ lúc nào cũng anh anh em em thân mật như vậy? Có nghiệt chủng cũng không phải chuyện lạ gì!\' Khương Tĩnh Nghiên chua ngoa nói.
\'Bạn ...\'
\'Khương tiểu thư, trên đời có nhiều loại người, có người rất thức thời nhưng có người thì đánh ૮ɦếƭ cái nết không chừa. Xem ra Khương tiểu thư là loại thứ hai rồi ...\'
Cung Quý Dương đi đến trước mặt Tĩnh Nghiên, đáy mắt dần hiện một tia hàn ý ...
\'Đầu tháng này và buổi chiều Tranh Tranh có đến biệt thự của Thư Tử Hạo, ở lại đó mười phút, ngày mười bảy buổi chiều ba giờ cô ấy lại đến, thời gian lưu lại là hai mươi phút, buổi trưa ngày hai mươi, Tranh Tranh có đến lần nữa, lần này cũng chỉ có mười phút ...\'
Hắn vừa nhìn Sầm Tử Tranh vừa từ tốn tường thuật lại hành trình của cô trong một tháng.
Nghe giọng nói không nhanh không chậm của hắn, sắc mặt Khương Tĩnh Nghiên càng lúc càng kém còn Sầm Tử Tranh thì không khỏi kinh ngạc nhìn chồng mình.
\'Đủ!\'
Khương Tĩnh Nghiên ngắt lời Cung Quý Dương, giọng sắc sảo nói, \'Thật không hổ là Cung Quý Dương, thì ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ngài, thật lợi hại! Vậy cũng tốt ... Nếu đã như thế, các người đừng trách Khương Tĩnh Nghiên này ra tay không lưu tình, tôi sẽ để cả thế giới này đều nhìn thấy những bức ảnh kia. Sầm Tử Tranh, cô thích giả vờ tội nghiệp chứ gì? Đợi những bức ảnh này được tiết lộ ra ngoài, để tôi xem còn ai tin lời cô nói nữa không? Cho dù cô với Thư Tử Hạo không có phát sinh quan hệ thì sao chứ? Chỉ riêng mấy tấm ảnh này cũng đủ khiến cô cả đời không trở mình được! Hahaha ...\'
Càng nói cô càng trở nên điên cuồng, vừa nói vừa cười vừa la hét.
Một cơn choáng váng chợt ập đến với Sầm Tử Tranh cộng thêm chứng kiến bạn mình điên cuồng gào thét như thế, sắc mặt cô càng tiều tụy. Vừa định lên tiếng nói gì đó thì lại nghe Cung Quý Dương phát ra một tiếng cười lạnh. Hắn nhấc điện thoại, ra lệnh cho đầu bên kia: \'Mang vào đây!\'
Rất nhanh sau đó một tràng tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, một người đàn ông toàn thân vận quần áo đen tiến vào cầm túi giấy trong tay mình đưa đến chỏ sau đó lẳng lặng thối lui.
Khương Tĩnh Nghiên không biết trong tay Cung Quý Dương đang cầm là gì nhưng luôn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, mà ngay cả Sầm Tử Tranh cũng không biết là Cung Quý Dương định làm gì.
Cung Quý Dương cười nhẹ một tiếng, đổ hết đồ vật trong túi giấy ấy lên bàn trà.
Là một cuộn phim!
Nhìn thấy cuộn phim sắc mặt của Khương Tĩnh Nghiên chợt biến!
\'Khương tiểu thư, chắc là cô rất quen thuộc với thứ này chứ?\' Cung Quý Dương vừa nói vừa nhấc cuộn phim chụp lên, ung dung mở ra soi dưới ánh mặt trời.
\'Sao ... sao có thể ...\' Khương Tĩnh Nghiên thấy mình như vừa bị tạt một gáo nước lạnh, cả người đều run lên, ngay cả giọng nói cũng run run.
\'Tôi sao có thể tìm thấy nó, đúng không?\'
Cung Quý Dương cười nhạt một tiếng nhưng nụ cười nhìn có chút đáng sợ, hắn ném cuộn phim trở lại trên bàn làm việc, nhìn Khương Tĩnh Nghiên: \'Nếu như tôi đoán không lầm, đây chính là thứ cô muốn dùng để uy hiếp tôi. Chậc chậc, thật đáng tiếc ...\'
\'Không ...\'
Khương Tĩnh Nghiên xông đến bàn làm việc cố ςướק lại cuộn phim chụp thì đã thấy trong mắt Cung Quý Dương xẹt qua một tia âm hàn, hắn chỉ nhẹ nhấc tay đã chế trụ được cô ...
\'Ô ...\'
Khương Tĩnh Nghiên cảm thấy cổ tay truyền đến một cơn đau kịch liệt, cô vội ngẩng đầu lên, đầy sợ hãi nhìn vào đôi mắt đen âm trầm đầy vẻ dọa người của Cung Quý Dương ...
Vừa tiếp xúc với ánh mắt đó, cô bất chợt không rét mà run!
Lúc này cô mới sâu sắc cảm nhận được mình đã đắc tội với người nào chỉ tiếc là ... đã quá muộn.
\'Quý Dương ...\'
Thấy tình hình có vẻ không ổn, mà chính Sầm Tử Tranh cũng bị ánh mắt đáng sợ của Cung Quý Dương dọa đến nên cô vội bước đến ...
\'Khương tiểu thư, cô vì âm mưu này chắc là đã trù bị mất bảy năm đúng không? Tôi thật thấy không đáng cho cô!\' Cung Quý Dương càng tăng sức lực nơi tay lần nữa khiến Khương Tĩnh Nghiên đau đến toát mồ hôi ...
\'Biết tôi mất bao nhiêu thời gian để tìm được cuộn phim này không?\'
Hắn kề sát bên tai cô, giọng lạnh như băng nói, \'Thủ hạ của tôi chỉ mất có nửa giờ đồng hồ. Thật đáng tiếc, chứng cứ để uy hiếp bị mất lúc nào cũng không biết. Trong mắt tôi, cô thật sự ngu ngốc đến đáng thương!\'
Khương Tĩnh Nghiên đau đến mức thấy xương của mình sắp gãy mất.
\'Quý Dương, anh ... buông tay ra trước đã ...\' Sầm Tử Tranh ở bên cjanh vội lên tiếng, cô biết lúc này cơn giận trong hắn đã là cực điểm.
Tuy Tĩnh Nghiên đã làm nhiều chuyện không đúng với cô nhưng dù sao Sầm Tử Tranh vẫn không nỡ nhìn thấy bạn bị thương.
Nghe cô bảo vậy, Cung Quý Dương buông tay Khương Tĩnh Nghiên nhưng trên mặt vẻ tức giận vẫn chưa giảm chút nào.
Bị đẩy một phát, Khương Tĩnh Nghiên té nhào trên đất, cô vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi cực điểm, hơn nữa sự tình chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà đã chuyển biến quá lớn. Cô điên cuồng lắc đầu, giọng đầy oán hận cùng không cam lòng ...
\'Không thể nào ... không thể nào ...\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc