Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 174

Tác giả: Ân Tầm

\'Quý Dương, để em đi bệnh viện, em phải đến đó kiểm tra mới được, anh hiểu mà!\' Sầm Tử Tranh bấu lấy cánh tay Cung Quý Dương, giấu không được sốt ruột nói.
Cung Quý Dương nhìn vợ, trong mắt đầy đau long, đôi tay hắn giữ chặt lấy vai cô, nhẹn giọng nói: \'Tranh Tranh, em trước bình tĩnh lại đã. Giờ đã khuya vậy rồi, đợi sáng mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Chúng ta mời bác sĩ Từ đến đây giúp em kiểm tra trước, được không?\'
Nghe vậy Sầm Tử Tranh mới bình tĩnh trở lại, để mặc Cung Quý Dương dìu mình về phòng.
\'Tranh Tranh, anh bảo với người làm một tiếng, em ngoan ngoãn đợi ở đây thôi!\'
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu Cung Quý Dương mới yên tâm bước ra ngoài. Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, sự ôn nhu trong đáy mắt thoáng chốc biến mất chỉ còn lại một tia âm lãnh sắc bén.
Hắn lấy điện thoại ra, ấn một loạt con số, sau khi nghe đầu kia có tiếng tả lời, hắn liền lạnh lùng lên tiếng, \'Nghe kỹ, lập tức tra cho tôi hành tung của Khương Tĩnh Nghiên!\'
***
Trong phòng ngủ chính lúc này đã đứng đầy người, Cung lão phu nhân, hai vợ chồng Cung Doãn Thần, cả mẹ và em trai của Sầm Tử Tranh cũng có mặt, trên mặt ai nấy đếu có chút sốt ruột.
\'Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?\'
Sầm Tử Tranh cũng nhìn bác sĩ không dám chớp mắt, sắc mặt có chút lo lắng.
\'Cung tiên sinh, Cung phu nhân, chúc mừng hai vị!\' Bác sĩ cười hiền hòa nói.
\'Bác sĩ, ý của ông là ...\' Sầm Tử Tranh chống tay ngồi dậy, tâm trạng phức tạp lắp bắp hỏi.
Cung Quý Dương nhẹ vỗ vai cô như trấn an, thuận thế đỡ cô ngồi dậy.
Bác sĩ cười nhẹ: \'Đúng vậy, Cung tiên sinh, Cung phu nhân mang thai!\'
\'Tốt quá!\'
Bốn phía không khỏi vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm. Trình Thiến Tây là người có phản ứng đầu tiên, \'Tử Tranh à, vậy tốt quá rồi. Mau nằm xuống đi đừng để bản thân mệt quá!\'
\'Đúng đó đúng đó! Tử Tranh à, đây đúng là tin tốt lành của cả nhà chúng ta. Bà nội tối nay chắc là vui đến không ngủ được đây!\' Cung lão phu nhân cười đến không khép miệng lại được.
Cung Quý Dương cũng không dấu được niềm vui trong đáy mắt, rõ ràng hắn cũng cực kỳ kích động, \'Bác sĩ, cám ơn ông ...\' Sau đó nhìn về phía quản gia, \'Tiễn bác sĩ dùm tôi!\'
Bác sĩ vừa định theo quản gia rời đi thì chợt bị Sầm Tử Tranh gọi lại, \'Bác sĩ, xin đợi một chút!\'
Đợi bác sĩ quay lại, Sầm Tử Tranh ngập ngừng giây lát rồi mới lên tiếng: \'Bác sĩ, xin hỏi cục cưng ... có khỏe mạnh không?\'
Chần chừ một lúc Sầm Tử Tranh mới thốt được thành lời, có trời biết, cô lo lắng vấn đề này đến thế nào.
\'Tranh Tranh ...\' Cung Quý Dương lo lắng nhìn vợ.
Bác sĩ và những người xung quanh hơi sửng sốt một chút, bác sĩ Từ hòa ái cười: \'Cung phu nhân, xin bà yên tâm. Vừa nãy tôi có kiểm tra rồi, thai nhi rất khỏe mạnh!\'
Cung Quý Dương nghe ông trả lời như vậy, càng ôm cô chặt hơn, \'Tranh Tranh, ngoan, đừng cho mình áp lực lớn như vậy, ngày mai anh với em cùng đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa!\'
Sầm Tử Tranh chỉ cắn cắn môi, nhẹ gật đầu, trong mắt thoáng qua một nỗi khổ sở không nói thành lời.
\'Quý Dương, cám ơn anh ...\'
\'Ngốc à, em là vợ anh, không nên nói "cám ơn" hai chữ này!\' Cung Quý Dương nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, \'Anh làm chuyện gì vì em cũng là nên thôi ...\'
\'Quý Dương ...\' Sầm Tử Tranh cảm động đến nói không nên lời, chỉ biết nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào gọi.
Những người xung quanh đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ tưởng cô vì quá vui không kềm được, Trình Thiến Tây liền lên tiếng an ủi: \'Tử Tranh à, con yên tâm đi, quãng thời gian này mẹ sẽ tự mình chăm sóc con, nhất định con và cục cưng sẽ khỏe mạnh bình an, cũng giống như ba đứa nhỏ kia vậy!\'
\'Bà thông gia, bà thật là có lòng. Vất vả cho bà rồi!\'
Bà Sầm xúc động lên tiếng, con gái của bà thật may mắn, không gả lầm người. Tuy rằng hai người từ lúc quen biết đến kết hôn đã trải qua không ít khổ sở nhưng sau khi kết hôn sống hạnh phúc đến khiến nhiều người hâm mộ, nhất là tình cảm mà Cung Quý Dương dành cho con gái bà, thật tốt đến không còn lời nào để nói.
Trình Thiến Tây xua tay, \'Haizz, Tử Tranh là con dâu của tôi, sao nói là vất vả được chứ!\'
\'Chị ...\'
Em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch bước đến ngồi bên cạnh cô, cười giảo hoạt, \'Chị mà sinh đứa bé này nữa thì chính là đúng ý nguyện của anh rể rồi. Anh Quý Dương vẫn luôn hâm mộ nhà Hoàng Phủ đông đúc nhiều người, chỉ đáng tiếc là ...\'
\'Đáng tiếc gì chứ? Em đừng đả kích chị mình chứ!\' Cung Quý Dương ôm Sầm Tử Tranh đầy che chở nói.
\'Đáng tiếc nhà Hoàng Phủ vốn có năm sáu anh chị em, ai nấy đều có con trai con gái, theo em thấy, thế nào cũng không đuổi kịp họ đâu!\' Sầm Tử Dịch trêu chị.
\'Tiểu tử thối này, thật không biết lớn nhỏ, chỉ biết ăn nói lung tung!\' Bà Sầm trách yêu con trai.
Nếu như là ngày thường, Sầm Tử Tranh sớm đã vui vẻ cười nói với mọi cười nhưng hôm nay cô đúng là cười không nổi. Bàn tay nhỏ nhẹ áp lên vùng bụng, theo bản năng như muốn che chở cho báu vật nhỏ bé trong đó.
Ngay lúc đó ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ cửa, sau đó là ba giọng nói non nớt không hẹn mà cùng vang lên ...
\'Mẹ!\'
\'Mẹ!\'
\'Mẹ!\'
Nghe đến ba giọng nói quen thuộc, Sầm Tử Tranh cứ tưởng mình nằm mơ, vội nhìn lại thì đã thấy Cung Liệt Thiên, Cung Liệt Diên và Cung Ngữ Hòa ba thiên thần nhỏ cùng lúc bổ nhào vào lòng.
\'Các con?\'
Lập tức vòng tay ôm lấy ba đứa nhỏ vào lòng, cô vui đến rơi nước mắt không ngừng hôn lên ba gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn như thiên thần kia, \'Sao các con lại quay về?\'
\'Là ba đón chúng con về, nói là mẹ nhớ tụi con!\' Cung LiệtThiên ngẩng đầu trả lời mẹ.
\'Ba các con?\' Sầm Tử Tranh không khỏi ngẩng lên nhìn Cung Quý Dương. Thấy hành động của cô, Cung Quý Dương biết vợ đang nghĩ gì, hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: \'Tranh Tranh, anh biết em có chuyện không vui, vì muốn em vui vẻ hơn một chút anh bất đắc dĩ mới phải đón ba đứa tiểu quỷ này về. Hừ, vì chuyện này mà Thiên Dục tên kia còn vòi anh một khoản lớn!\'
Lần này Sầm Tử Tranh khó mà nén nỗi xúc động, *** cô như nghẹn lại, sững sờ nhìn chồng mình, nước mắt bất tri bất giác rơi.
Người đàn ông này thâm tình mà chu đáo đến không thể tưởng tượng được, sau khi biết chân tướng sự tình không những không ghét bỏ cô mà còn lo lắng cho tâm tình của cô, thâm tình này cô làm sao đền đáp được chứ. Chuyện này ... vốn là lỗi của cô, là cô xin lỗi hắn mới đúng!
\'Mẹ à, sao tự dưng lại khóc chứ?\' Cung Liệt Diên vội đưa bàn tay bé nhỏ lên giúp mẹ mình lau nước mắt.
Cung Liệt Thiên thì như một ông cụ non nhìn Cung Quý Dương ...
\'Chắc là ba lại bắt nạt mẹ nữa rồi. Mẹ, chúng con không có ở nhà có phải ba thường bắt nạt mẹ không?\'
Lời của chú bé lập tức khiến Cung Ngữ Hòa bất mãn, cô bé trừng mắt nhìn anh trai: \'Ba sẽ không bắt nạt mẹ đâu, anh hai không được nói bậy, ba là người tốt nhất trên đời!\'
Nói dứt lời cô bé nũng nịu nhào vào lòng Cung Quý Dương, nhìn Cung Liệt Thiên vẻ uy hiếp.
Cung Liệt Diên nhìn em gái, \'Anh nói phải là phải!\'
\'Ba à ...\'
Cung Ngữ Hòa nói không qua Cung Liệt Thiên, chỉ đành xoay gương mặt đầy ủy khuất về phía Cung Quý Dương cầu cứu.
Cung Quý Dương bật cười, sủng nịch vỗ đầu con trai: \'Đứa nhỏ này thật thích vơ đũa cả nắm, con mắt nào của con nhìn thấy ba bắt nạt mẹ chứ?\'
\'Con thấy rồi, con thấy rồi mà! Nếu như không phải tại ba, mẹ sao lại khóc chứ!\'
Cung Liệt Thiên nhào vào lòng mẹ, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên: \'Mẹ, mẹ đừng buồn, Thiên Nhi sẽ rất ngoan, rất nghe lời, không như ba lúc nào cũng khiến mẹ buồn!\'
Sầm Tử Tranh cười dù khóe mắt vẫn còn vương lệ, trong lòng bởi vì sự ngoan ngoãn hiếu thuận của các con mà cảm động không thôi. Cô nghẹn ngào nói:
\'Thiên Nhi, ba sao lại bắt nạt mẹ chứ? Ba đối xử với mẹ rất tốt rất tốt ... là mẹ không tốt ...\'
\'Tranh Tranh ...\' Cung Quý Dương đau lòng bước đến ôm chặt lấy vợ, trong mắt thoáng ảm đạm xuống.
\'Mẹ đừng buồn mà! Chúng con sẽ rất nghe lời!\' Ba đứa nhỏ cùng nhào đến ôm lấy mẹ.
Trình Thiến Tây nhìn thấy một màn này, lắc đầu cười nói, \'Ba đứa tiểu quỷ này, thật biết làm người ta cảm động. Được rồi, đừng cản trở mẹ con nghỉ ngơi nữa, tự trở về phòng ngủ đi!\'
Ba đứa bé gật đầu rời đi nhưng Cung Liệt Thiên còn ngoái đầu lại hỏi: \'Mẹ à, lần này mẹ sẽ sinh em gái nhỏ hở?\'
Câu nói này khiến ai nấy đều bật cười.
Sầm Tử Tranh sửng sốt hỏi: \'Con làm sao biết?\'
\'Hì hì, là ba nói đó. Ba nói bọn con sắp có em gái nhỏ rồi!\'
Cung Liệt Thiên khoa tay múa chân nói đến đây chợt nhìn về phía Cung Ngữ Hòa, \'Đến lúc đó anh sẽ chơi cùng em gái nhỏ, mặc kệ em!\'
\'Hừm, em cũng mặc kệ anh. Em không thích em gái nhỏ, em thích em trai nhỏ!\' Cung Ngữ Hòa cũng không yếu thế nói.
\'Hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau, thật phiền ૮ɦếƭ người!\' Cung Liệt Diên mặt mày bí xị nói, \'Chẳng chút đoàn kết gì cả!\'
\'Được rồi, ba đứa tiểu quỷ, khuya như vậy rồi, mau đi ngủ đi!\' Cung Doãn Thần lúc này mới lên tiếng.
Nhưng ba đứa nhỏ vừa định về phòng thì Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng ...
\'Em muốn ngủ chung với các con ...\'
\'Tranh Tranh, em bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt, ngủ chung với ba đứa nhỏ làm sao mà ngủ ngon được chứ?\' Cung Quý Dương lên tiếng khuyên lơn.
Sầm Tử Tranh nhìn ba đứa con, trong mắt có chút không nỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Ba đứa nhỏ được ông bà nội dẫn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh hai người.
\'Quý Dương ...\' Cô ngập ngừng lên tiếng.
\'Tranh Tranh, anh biết em lo lắng điều gì, đừng lo, chuyện gì em cũng không phải suy nghĩ, mọi chuyện cứ giao cho anh, được không? Anh nói rồi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể ngăn chúng ta ở bên nhau, biết không?\' Cung Quý Dương nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, ôn nhu nói.
Nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của hắn, Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu.
***
Buổi chiều ở Cung thị dường như ai cũng cực kỳ bận rộn, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ khẩn trương.
Chiều nay phòng tổng giám đốc có một vị khách không mời mà đến, đây là chuyện khi Cung Quý Dương vừa mới mở xong một cuộc họp trở về được thư ký của tổng giám đốc dè dặt báo cáo lại.
Sau khi đẩy cửa bước vào nhìn thấy người khách đó, trên mặt không lộ vẻ khác biệt nào nhưng khóe môi câu lên một độ cong không dễ phát hiện.
\'Cung tiên sinh, chính là vị này. Tôi không cản cô ấy được ...\'
\'Tôi biết rồi, cô trở về làm việc đi!\'
Cung Quý Dương xua tay ngắt lời thư ký sau đó nhàn nhã bước đến chiếc ghế công vụ ngồi xuống.
\'Dạ, Cung tiên sinh!\' Thư ký đáp lời rồi lập tức rời đi.
Trong phòng tổng giám đốc lúc này yên lặng đến đáng sợ ...
\'Cung đại tổng giám đốc không hổ là người nắm giữ một phần huyết mạch kinh tế toàn cầu, vĩnh viễn gặp chuyện không biến sắc!\'
Người đến không ai khác chính là Tĩnh Nghiên, đang điềm tĩnh ngồi nơi sofa cô chậm rãi đứng dậy bước đến gần chiếc bàn làm việc thật lớn, mãi đến khi đứng đối diện với hắn, chỉ cách nhau một chiếc bàn làm việc mới chịu dừng lại.
\'Khương tiểu thư nặng lời rồi!\'
Cung Quý Dương đạm mạc cười, giọng nói cũng cực kì điềm tĩnh, \'Chỉ là tôi không ngờ Khương tiểu thư lại đến tìm tôi muộn như vậy!\'
Người Khương Tĩnh Nghiên chợt cứng lại, nhưng lập tức cất tiếng cười lạnh, \'Thế nào, CUng tiên sinh biết mục đích hôm nay tôi đến tìm ngài sao?\'
Cung Quý Dương khoanh tay trước ***, lạnh mạc nói: \'Không biết, cho nên mới đợi cô lên tiếng!\'
Nét mặt Khương Tĩnh Nghiên càng lạnh hơn, mang theo một vẻ tàn nhẫn, \'Cung tiên sinh anh biết không, tôi thật sự rất muốn, rất muốn nhìn thấy bộ dạng phẫn hận mất khống chế của ngài là như thế nào!\'
\'Ồ? Thì ra là Khương tiểu thư có sở thích kỳ lạ như vậy!\'
Khóe môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười tà mị, \'Đáng tiếc ... trên đời này không có nhiều chuyện khiến tôi mất khống chế lắm đâu!\'
\'Thật không? Chỉ mong được như lời Cung tiên sinh nói!\'
Khương Tĩnh Nghiên vừa nói vừa rút ra một xấp hình chụp từ trong túi xách đập mạnh xuống bàn làm việc.
\'Cung tiên sinh không ngại nhìn thử một chút xem!\' Nụ cười của cô càng lúc càng lạnh lùng, trong mắt thoáng qua một tia phẫn hận.
Những biểu hiện trên mặt cô Cung Quý Dương hoàn toàn nhìn thấy hết nhưng hắn không nói gì chỉ hơi nhón người với lấy xấp ảnh chụp, lật từng trang từng trang xem sau đó không giận mà cười ...
\'Nói đi, cô muốn thế nào?\'
Khương Tĩnh Nghiên không ngờ hắn lại nói như vậy, xem phản ứng của hắn hoàn toàn chẳng có chút tức giận nào thì sửng sốt giây lâu mới nói: \'Khả năng kìm chế của Cung tiên sinh thật sự hơn người thường nhiều lắm! Xem những bức ảnh này mà có thể điềm tĩnh như không, thật khiến tôi khâm phục!\'
Cung Quý Dương nghe cô nói vậy chỉ cười nhạt, hắn không trả lời Khương Tĩnh Nghiên mà hỏi ngược lại: \'Cô muốn thế nào?\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc