Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 172

Tác giả: Ân Tầm

\'Tử Tranh ...\' Trong mắt Cung Quý Dương thoáng qua nét kinh ngạc, hắn bước vội về phía cô, ôm chặt cô vào lòng, đau lòng cực kỳ khi cảm nhận được người phụ nữ trong lòng mình đang run rẩy.
Cơn gió lạnh đầu xuân tuy rằng không quá khắc nghiệt, dù cây cỏ không ngừng xao động nhưng Sầm Tử Tranh run rẩy đến mức này rõ ràng là cực kỳ không thích hợp.
\'Quý Dương ...\' Cảm nhận được hơi thở và vòng tay quen thuộc, đôi môi anh đào run khẽ, như muốn nói gì đó lại thôi.
\'Tranh Tranh, có chuyện gì vậy?\' Cung Quý Dương rất nhanh đã nhận ra trạng huống của cô có gì đó không thích hợp, đôi mắt tà tứ chợt thoáng hiện sự sốt ruột và lo lắng.
\'Quý Dương, em ...\' Trong mắt cô thoáng qua một tia bi thương và nản chí rồi có lẽ là do quá kiệt sức, cô ngất đi trong tay Cung Quý Dương ...
***
Cũng là một đêm trăng, cũng là một căn biệt thực, khác chăng là người trong căn biệt thự.
Khi Thư Tử Hạo từ trong giấc ngủ trầm trầm nặng nề tỉnh dậy, sự lạnh lẽo khác thường trong căn phòng khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, nơi trước *** có chút lạnh khiến hắn ngạc nhiên nhìn lại chính mình thì càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy trên người không một mảnh vải. Đây là chuyện gì chứ?
Đầu nhức như Pu'a bổ, càng giống như kiệt sức sau khi say R*ợ*u phóng túng quá độ nhưng hình như có gì đó không bình thường.
Cơn đau đầu khiến hắn thống khổ rên lên một tiếng, trong mơ hồ hắn như ngửi được một mùi thơm như có như không, càng hoang mang hơn khi nhìn thấy bên gối rơi rụng mấy sợi tóc dài.
Tử Tranh?
Cái tên đầu tiên xẹt qua trong đầu hắn. Là cô, đúng vậy, mùi hương thanh mát u nhã này là của riêng cô!
Tối hôm qua ...
Day day thật mạnh huyệt Thái Dương của mình, trong đầu hắn lướt qua những mảnh ghép rời rạc ...
Ánh mắt k*** sợ cực kỳ của một người phụ nữ, tiếng quần áo bị xé toạc, sự mềm mại dưới thân, còn có *** không thể phát tiết ...
Trong mắt Thư Tử Hạo thoáng qua một tia hoảng hốt, hắn nhặt vội quần áo, hỗn độn khoác lên trên người.
\'Tĩnh Nghiên, Tĩnh Nghiên ...\'
Giọng nói trầm thấp mang theo một tia lo lắng vang khắp căn biệt thự nhưng hoàn toàn không có một tiếng đáp lời.
Cửa của từng căn phòng một đều bị mở ra, cho đến khi mở ra cửa của một căn phòng, thân hình thon dài của Thư Tử Hạo chợt khựng lại, những gì hiện ra trước mắt khiến hắn thật không dám tin.
Đây vốn là căn phòng dành cho Tĩnh Nghiên, nhưng ngay lúc này trong phòng thật lạnh lẽo, chăn gối được xếp chỉnh tề nhưng hoàn toàn chẳng có hơi người.
Thấp giọng rủa thầm một câu, Thư Tử Hạo bước nhanh vào phòng, mở ra cửa tủ quần áo ... đúng như hắn nghĩ, tủ quần áo hoàn toàn trống rỗng.
Tĩnh Nghiên đã đi rồi!
Đi thật lặng lẽ, không một tiếng giã từ cũng như cô đã từng lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn ...
***
Cung Viên
Lại là một buổi bình minh nắng ấm, mùa xuân đang đến gần như mang đến cho nhân loại sự sống và hy vọng. Ánh mặt trời ấm áp xua tan cái lạnh của mùa đông giá, cây cỏ cũng bắt đầu nảy lộc đâm chồi.
Cộc cộc cộc
Cửa phòng ngủ vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, không nghe tiếng trả lời, người đứng ngoài cửa liền tự động đẩy vào.
Người vừa bước vào là Trình Thiến Tây, trên tay bà là một khay thức ăn.
\'Quý Dương ...\' Bà nhìn đứa con trai vẫn luôn túc trực bên giường, ánh mắt đăm đăm dõi theo Sầm Tử Tranh vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
\'Mẹ, sao phải phiền mẹ tự bê lên thế này?\' Tiếng gọi của Trình Thiến Tây làm Cung Quý Dương bừng tỉnh, hắn nhìn mẹ mình, nhẹ giọng nói.
\'Mẹ không yên tâm nên muốn đến xem sao. Bác sĩ Từ nói sao vậy con?\' Trình Thiến Tây nhìn con trai và con dâu, ánh mắt có chút thương xót.
\'Không có gì đáng ngại, chỉ là bị sợ hãi quá độ mà thôi!\' Cung Quý Dương tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt, sự lo lắng không giảm đi chút nào.
Trình Thiến Tây nhẹ thở dài một tiếng, \'Sao lại như thế chứ? Sáng hôm qua lúc con bé ra khỏi nhà còn tốt lắm mà!\'
Cung Quý Dương nghe mẹ nói vậy, ánh mắt chợt tối lại, hắn không nói gì thêm mà đứng dậy bước ra cửa, dặn dò người làm mấy câu. Không lâu sau đó, mấy người vệ sĩ ăn mặc như người thường xuất hiện trước mặt hắn.
\'Cung tiên sinh!\' Mấy vệ sĩ cung kính cúi người lên tiếng chào.
Cung Quý Dương trầm giọng hỏi, sắc mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ: \'Ngày hôm qua là nhóm các ngươi phụ trách sự an toàn của phu nhân?\'
\'Dạ, Cung tiên sinh ...\' Hô hấp của mấy người vệ sĩ dần trở nên dồn dập.
\'Sáng hôm qua sau khi phu nhân rời khỏi công ty thì đã đi đâu?\' Giọng Cung Quý Dương càng lúc càng lạnh.
Những vệ sĩ dè dặt trả lời: \'Chúng tôi thấy phu nhân đi ... đi đến đường Sachens ...\'
\'Cái gì?\' Mắt Cung Quý Dương chợt rút lại, trong đáy mắt càng thêm thâm trầm, \'Ta chắc đã có nói qua nơi nào thì phu nhân không được đến!\'
Giọng hắn không cao nhưng như một ngọn roi quất lên người những người vệ sĩ.
\'Cung tiên sinh, chúng tôi không dám ngăn phu nhân lại ...\' Những người vệ sĩ sợ run, lập cập lên tiếng giải thích.
Ánh mắt Cung Quý Dương chợt híp lại, trong đáy mắt thoáng qua một tia hàn ý khiến người ta không rét mà run, sau đó hắn ấn một phím trên điện thoại ...
\'Cung tiên sinh, xin ngài, cho chúng tôi thêmm cơ hội. Cung tiên sinh ...\' Trên mặt ai nấy đều không giấu được nét sợ hãi.
Chỉ trong tích tắc, ba người đàn ông trong bộ tây trang màu đen, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng đã nghiêm chỉnh đứng trước mặt những người vệ sĩ.
\'Đem đám người vô dụng này đi cho khuất mắt ta. Ta không muốn nhìn thấy họ nữa!\' Cung Quý Dương nắm chặt bàn tay, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
\'Dạ, Cung tiên sinh!\'
Ba người áo đen cung kính đáp lời sau đó không nói thêm gì nữa lôi những người vệ sĩ kia ra ngoài.
\'Quý Dương, ta biết con lo lắng cho sự an nguy của Tử Tranh nhưng cũng đâu cần làm đến mức tuyệt tình như thế!\' Trình Thiến Tây đứng bên cạnh chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, bà bất nhẫn than dài một tiếng.
Cung Quý Dương bước đến bên cạnh giường Sầm Tử Tranh, lẳng lặng ngồi xuống, bàn tay to nhẹ vuốt ve gương mặt trắng nhợt của cô, một lúc sau mới điềm đạm nói: \'Con thật hận mình không có ở bên cạnh Tranh Tranh, thậm chí đã xảy ra chuyện gì con cũng không hay biết chút nào ...\'
Ánh mắt âm hàn vừa nãy đã hoàn toàn bieesnb mất, chỉ còn lại tình yêu và sự đau lòng.
Trình Thiến Tây làm sao không biết tâm tình của con trai chứ nhưng bà chỉ còn cách nhẹ giọng khuyên bảo: \'Quý Dương, từ tối qua đến giờ con cũng chưa chợp mắt, cũng không ăn uống gì, như vậy rất có hại cho sức khỏe! Nghe lời mẹ, đi nghỉ ngơi một chút đi, ở đây có mẹ trông chừng cho Tử Tranh là được rồi!\'
Cung Quý Dương không trả lời bà, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh, âu yếm đặt lên môi hôn.
Trình Thiến Tây thấy vậy, biết có nói gì lúc này con trai cũng không nghe lọt tai, bà chỉ thở dài một tiếng lẳng lặng rời đi.
Nào ngờ khi cánh cửa phòng vừa khép lại thì người vẫn đang nằm trên giường từ tối qua rên khẽ một tiếng sau đó đôi mi dài nhẹ rung động ...
\'Tranh Tranh ...\'
Cung Quý Dương không dấu được sự vui mừng trên mặt và cả trong giọng nói, hắn cúi thấp đầu, nhẹ giọng gọi tên cô.
Tiếng kêu mang đầy thâm tình vang lên rồi lan ra như sóng gợn mặt hồ.
Sầm Tử Tranh chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt mê mang xen lẫn với hoảng hốt, khi ánh nắng mặt trời đập vào mắt, đôi mày bất giác hơi nhíu lại, sau đó là một *** khẽ.
Thấy phản ứng của cô như vậy, Cung Quý Dương vội chạy đến kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt của những ngọn đèn trên tường.
\'Tranh Tranh ...\' Vội vàng quay lại bên cạnh vợ, Cung Quý Dương nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng gọi lần nữa.
Sầm Tử Tranh nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy sự lo âu trong đôi mắt đen thâm thúy kia, sóng mắt cô chợt xao động ...
\'Quý Dương ... em ... em đang ở nhà sao?\'
\'Phải đó. Em đang ở trong phòng của chúng ta. Nào, Tranh Tranh ...\'
Cung Quý Dương nhẹ đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường, cẩn thận giúp cô lấy một chiếc gối đệm nơi lưng, trên mặt vẫn còn lo lắng nhìn cô.
\'Tranh Tranh, nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì?\'
Sầm Tử Tranh đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái dương đang ẩn ẩn đau nhưng ngay lập tức, bàn tay to của Cung Quý Dương đã thay thế chỗ cho bàn tay cô, sao đó ôm cô vào lòng, tỉ mỉ giúp cô xoa trán.
\'Tranh Tranh, tối hôm qua em đúng là dọa anh sợ ૮ɦếƭ k***, thấy em không có việc gì lại ngã xuống hôn mê bất tỉnh, anh lo lắng ૮ɦếƭ đi được!\' Hắn trìu mến thì thầm bên tai cô.
Ủ trong lòng Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh hít thật sâu mùi long diên hương quen thuộc của chồng, trí nhớ về ngày hôm qua bắt đầu quay cuồng trong đầu cô ...
Cô nhớ rất rõ ràng mọi chuyện xảy ra, nhớ những lời cay nghiệt của Tĩnh Nghiên, nhớ vẻ lạnh lùng đến tàn nhẫn trên gương mặt thân quen kia, nhớ ánh mắt cuồng dã của Thư Tử Hạo khi hắn đè cô xuống giường, nhưng đến đó thì cô mất đi ý thức ...
Mà sau khi cô tỉnh dậy thì mới kinh hoàng phát hiện ra mình vẫn còn đang ở trong căn biệt thự của Thư Tử Hạo, vẫn nằm trên chiếc giường lớn kia, nhưng có khác là ... trên người không mảnh vai che thân đang nằm cạnh Thư Tử Hạo.
Quần áo của cô rơi vãi đầy trên đất, mà Thư Tử Hạo thì cũng chẳng khác gì cô ...
Nhớ đến đây, cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, một tia hàn ý chợt tràn khắp châu thân, ngay cả ***g *** ấm áp của Cung Quý Dương nhất thời cũng không xua tan đi được.
Chừng như nhận ra sự khác thường của vợ, Cung Quý Dương nhẹ nhang nâng cằm cô lên, giọng đầy quan tâm hỏi: \'Tranh Tranh, nói cho anh nghe hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Anh biết em ... đã đi đến đường Sachens!\'
Nghe đến địa danh này, thân thể Sầm Tử Tranh run càng lợi hại, trong mắt không dấu được sự hoảng sợ và bất lực.
\'Tranh Tranh ...\'
Cung Quý Dương ôm cô càng chặt hơn, \'Nói cho anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em như thế này anh càng lo lắng hơn!\'
Đối mặt với sự thâm tình của chồng, Sầm Tử Tranh càng thêm hoảng hốt và sợ hãi, cô không biết nên nói với chồng thế nào, cũng không biết một khi nói ra tất cả, Quý Dương sẽ có phản ứng như thế nào. Với cá tính của hắn, cô thật sự sợ nếu như hắn biết thì sẽ có hành động điên cuồng gì nữa.
\'Em ... em ...\' Cô lắp bắp nói không nên lời, thần sắc lộ vẻ đau khổ đến cực độ.
Cung Quý Dương biết chuyện này không đơn giản như hắn tưởn tượng vì vậy sắc mặt càng ngưng trọng nhưng ngữ điệu vẫn ôn hòa, nói:
\'Tranh Tranh, em phải nhớ kỹ, em là vợ của anh, là người vợ mà anh yêu nhất. Đây là điều vĩnh viễn cũng không thay đổi. Bất kể có xảy ra chuyện gì em cũng nên cho anh biết. Anh là chồng em, là người gần gũi với em nhất, không có chuyện gì em không thể nói với anh cả, biết không?\'
Ngập ngừng mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trong chớp mắt đó ... nước mắt bắt đầu rơi ...
\'Tranh Tranh ...\' Cung Quý Dương thấy vậy càng sốt ruột bội phần.
\'Quý Dương ... em ... không sao ...\' Đấu tranh tư tưởng dữ dội nhưng cuối cùng Sầm Tử Tranh vẫn không có can đảm nói ra sự thật, cô run giọng nói.
Chẳng lẽ bắt cô nói cho người đàn ông mình yêu nhất rằng cô đã ... lên giường với một người khác?
Vừa nghĩ đến thân thể mình bị chiếm hữu bởi một người đàn ông khác thì Sầm Tử Tranh chỉ muốn ૮ɦếƭ đi cho xong.
Nhìn vẻ khổ sở của vợ, Cung Quý Dương trầm ngâm giây lát rồi xoay mặt cô đối diện với mình khiến cô không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn.
\'Tranh Tranh, anh biết nhất định là em đã trải qua chuyện gì đó rất khổ sở, anh cũng biết đây không phải là ý của em cho nên không sao cả, nói anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh với em là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì không phải cũng nên thành thực với nhau sau, trừ phi em ... không còn yêu anh nữa!\'
\'Không, không phải vậy, Quý Dương. Anh biết là em yêu anh mà, anh vẫn luôn là người em yêu nhất, chỉ có anh thôi ...\'
Sầm Tử Tranh chịu không nổi gánh nặng trong lòng đang đè cô đến ngạt thở, cô nhào vào lòng hắn, nước mắt tuôn như mưa.
Cô yêu chồng mình, cho nên ... bảo cô làm sao nói với hắn sự thật tàn nhẫn kia chứ?
Cô sai lầm rồi! Cô không ngờ Tĩnh Nghiên hận mình như thế, hận đến nỗi không tiếc tất cả để hủy diệt cô.
Cô là người bị hại, Thư Tử Hạo cũng vậy!
Cung Quý Dương nhè nhẹ vỗ sau gáy cô như trấn an dù lòng dạ hắn cũng rối bời, nhìn thấy vợ mình khổ sở như vậy hắn cũng không nhẫn tâm truy vấn nữa, chỉ thở dài một tiếng: \'Tranh Tranh, đừng khóc nữa. Anh chỉ mong giữa chúng ta không có chuyện gì chen vào giữa làm ảnh hưởng. Nếu như em không muốn nói cho anh biết thì ... anh không hỏi nữa ...\'
Giọng nói của hắn mang theo vô hạn bao dung và ân cần.
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn chồng, trong mắt vẫn còn vương ánh lệ. Như chỉ chờ có thế, Cung Quý Dương cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt cô, lau khô những giọt lệ khổ sở kia ...
Nào hay, hắn càng ôn tồn dịu dàng thì nước mắt Sầm Tử Tranh rơi càng hung ...
\'Ngoan, đừng khóc nữa. Em như vậy anh cũng rất khó chịu!\'
Cung Quý Dương hơi rời cô ra, đôi môi mỏng nóng rực nhẹ dời xuống, vừa định hôn lên môi cô thì đã bị đẩy mạnh ra ...
\'Không, anh đừng ***ng vào em ...\' Mặt Sầm Tử Tranh ràn rụa nước mắt, cánh môi run rẩy nói không thành câu.
\'Tranh Tranh ...\'
Cung Quý Dương không ngờ cô có phản ứng dữ dội như vậy, vừa định đưa tay ôm cô lại thì Sầm Tử Tranh đã né tránh ra...
\'Quý Dương, em thật bẩn, đừng ***ng vào em ...\'
Sầm Tử Tranh sớm đã khóc khản cả tiếng, cô vô lực tựa người vào thành giường, cả người đều run lên như cánh hoa trong gió.
Cả người Cung Quý Dương cũng chợt cứng lại, bàn tay đang đưa về phía cô cũng cứng đờ trong không trung, lời của cô khiến hắn phát hiện ra chút manh mối, hắn chợt đứng bật dậy ...
Sầm Tử Tranh chậm rãi khép mắt lại, mái tóc dài xõa tán loạn trên vai. Cô biết, vậy là xong rồi, Cung Quý Dương thông minh như vậy, một câu nói lỡ lời của cô cũng đủ đến hắn đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Thật lâu sau Cung Quý Dương mới nén được sự tức giận và khổ sở trong lòng, bước đến bên giường ngồi xuống lần nữa, nhẹ nâng cằm cô lên, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường hỏi: \'Tranh Tranh, anh hỏi em ... em đến biệt thự của Thư Tử Hạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thành thật nói cho anh biết!\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc