Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 169

Tác giả: Ân Tầm

Sầm Tử Tranh kéo tay Khương Tĩnh Nghiên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: \'Tĩnh Nghiên, bạn là bạn tốt nhất của mình, không cần nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa mình cũng rất muốn làm việc chung với bạn!\'
Tĩnh Nghiên sững sờ nhìn cô, một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười khổ ...
\'Tử Tranh, mình biết câu nghĩ gì nhưng mình đã là người lớn rồi, đi đến đâu cũng không ૮ɦếƭ được. Bạn không cần phải làm như vậy ...\'
\'Tĩnh Nghiên!\' Sầm Tử Tranh vội ngắt lời bạn mình, \'Bạn cho rằng mình làm vậy là vì thương hại bạn sao?\'
Tĩnh Nghiên tuy không muốn thừa nhận nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Thư Tử Hạo thấy tình cảnh này, nhịn không được liền lên tiếng: \'Tĩnh Nghiên, em hiểu lầm Tử Tranh rồi. Thân là bạn tốt của em cô ấy sao lại có cách nghĩ như vậy được chứ?\'
Tĩnh Nghiên vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu rũ hàng mi dài như cố ý lại như vô tình che đi một thần tình khiến người ta không nắm bắt được.
\'Tĩnh Nghiên à ...\'
Sầm Tử Tranh buồn đến thắt ruột, cô nhẹ giọng nói: \'Tử Hạo nói rất đúng, bạn là người bạn thân nhất của mình, mình không phải là thương hại bạn, bạn suy nghĩ nhiều quá rồi!\'
\'Nhưng ... nếu không thì sao bạn phải làm như vậy?\' Khương Tĩnh Nghiên rốt cuộc kìm lòng không được hỏi lên câu hỏi băn khoăn nãy giưof.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô mở phần văn kiện ra, lật đến những trang gần cuối ...
\'Bạn xem đi!\'
Tĩnh Nghiên chăm chú nhìn xem thì trên mặt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc ...
\'Đây là ...\' Giọng cô có chút run.
\'Đây là những tác phẩm mà bạn đã từng thiết kế!\'
Sầm Tử Tranh nối tiếp lời cô, giọng thật nhu hòa, \'Tĩnh Nghiên, mình là nhìn việc không nhìn người, tuy rằng trong giới thiết kế bạn còn thiếu kinh nghiệm nhưng bạn tự xem những tác phẩm của mình đi, bên trong có linh cảm, có khí chất, một nhân tài như bạn làm sao mình dễ dàng bỏ qua được chứ?\'
Tay của Khương Tĩnh Nghiên cũng khẽ run, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những trang giấy, trong mắt không ngừng xao động.
\'Tĩnh Nghiên, mình có thể nhìn ra khuynh hướng và khả năng thiết kế của bạn cho nên đưa bạn vào làm việc ở Leila mình rất có lòng tin!\' Sầm Tử Tranh nói một cách khẳng định và đầy xúc động.
Thư Tử Hạo bước đến gần hai người đoạt lấy những bản thiết kế lên xem, càng xem càng không nhịn được thở dài một tiếng, \'Tĩnh Nghiên, đây ... đây đúng là tác phẩm do em thiết kế sao?\'
Khương Tĩnh Nghiên chậm rãi gật đầu, \'Đúng vậy, đây là bài thi đại học của em!\'
Sầm Tử Tranh mỉm cười, tiếp lời cô: \'Mình còn nhớ những thiết kế này của bạn đạt số điểm rất khá!\'
Tĩnh Nghiên nghe cô nói vậy trên mặt hơi tái đi một chút: \'Bạn còn nhớ rõ đến vậy sao?\'
\'Đương nhiên là nhớ rõ, từng kỷ niệm lúc chúng ta học đại học mình đều nhớ rất rõ ràng, trước giờ chưa từng quên!\' Cô nắm chặt tay Tĩnh Nghiên, giọng nói mang theo nỗi xúc động bởi vì những kỷ niệm đẹp đẽ ngày xưa.
\'Tử Tranh ... xin lỗi ...\' Giọng Tĩnh Nghiên cũng có chút nghẹn ngào, trong mắt có thêm một tia buồn bã ...
Sầm Tử Tranh cười thật dịu dàng, \'Ngốc à, chúng ta là bạn bè, nói gì những lời này chứ?\'
Tĩnh Nghiên nói một cách chân thành: \'Bạn tốt với mình như vậy mà mấy năm qua mình cứ luôn oán hận bạn!\'
\'Tĩnh Nghiên, đây chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ không phải tất cả đều được cởi bỏ hết rồi sao? Hơn nữa, sau này đừng có nói rời đi gì nữa nha, bằng không mình sẽ giận thật đấy!\' Sầm Tử Tranh cố ý làm ra vẻ không vui nói.
Lần này thì Tĩnh Nghiên không cãi lại nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
\'Tốt rồi tốt rồi, như vậy có phải vui vẻ không!\'
Thư Tử Hạo đứng bên cạnh nhìn cảnh này cũng có chút cảm động. Khi hắn nhìn thấy Khương Tĩnh Nghiên rốt cuộc đã đồng ý lưu lại, trong lòng cũng không khỏi vui mừng, \'Nào nào nào, chuyện công cứ quyết định như vậy đi. Tĩnh Nghiên à, thực ra cho dù Tử Tranh không lôi kéo em vào Leila thì anh cũng muốn đưa em vào làm việc cùng với anh. Vừa nãy anh cũng đã xem qua những thiết kế của em, đều rất thú vị, anh bây giờ có chút ghen tỵ với Tử Tranh rồi đó!\'
Sầm Tử Tranh cười có chút đắc ý: \'Đương nhiên rồi, săn nhân tài mà, động tác của em đương nhiên phải nhanh một chút rồi!\'
Thư Tử Hạo bật cười ha hả, cũng không nói gì thêm nữa.
Thấy hai người như vậy Tĩnh Nghiên nhẹ giọng nói: \'Mọi người đừng như vậy mà, làm em thật ngại quá, nhất là Tử Tranh, mình rất sợ sẽ làm bạn thất vọng!\'
Sầm Tử Tranh mỉm cười: \'Vậy đơn giản thôi, cứ phát huy hết tài năng của mình, là được, như vậy thì mới có thể khiến cho các cổ đông khác tín nhiệm!\'
Nghe đến đây Tĩnh Nghiên dè dặt hỏi lại: \'Tử Tranh, một khi mình vào Leila làm việc thì tức là một nhân viên của Cung thị rồi, không biết ... không biết Cung tiên sinh có ý kiến gì không?\'
Sầm Tử Tranh nhẹ vỗ vai cô như trấn an: \'Mình đã sớm biết là bạn suy nghĩ nhiều mà, yên tâm đi, bạn vào công ty Quý Dương là người đầu tiên đồng ý. Anh ấy là cổ đông lớn nhất của Leila mà, nếu như Quý Dương không gật đầu thì mình cũng không có cách nào thuyết phục các cổ đông khác cả!\'
Tĩnh Nghiên tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu sau đó liếc mắt về phía Thư Tử Hạo đang đứng bên cạnh, vừa hay nhìn thấy ánh mắt hắn ảm đạm xuống, liền cười nhạt một tiếng, hời hợt nói: \'Tử Tranh, mình thật sự rất hâm mộ bạn nha!\'
\'Hâm mộ mình?\' Nhất thời chưa hiểu ý của Tĩnh Nghiên, Sầm Tử Tranh nghi hoặc hỏi lại.
\'Đúng đó, hâm mộ!\'
Tĩnh Nghiên nhấn mạnh lần nữa sau đó nói như giải thích: \'Bạn có lý tưởng rõ ràng mà hiện tại cũng đã thực hiện được lý tưởng của mình. Không chỉ vậy bạn còn có một tình yêu hoàn mỹ! Sự nghiệp và tình yêu, một người phụ nữ có được một trong hai đã rất hạnh phúc rồi mà bạn thì hai thứ đều có, chẳng lẽ như vậy còn không đủ khiến mình hâm mộ sao?\'
Sầm Tử Tranh nghe bạn nói vậy, bừng tỉnh mỉm cười nói: \'Thực ra một người có thể tâm bình khí hòa đối mặt với mọi thứ thì mình tin mỗi ngày người đó sống đều thỏa mãn và hạnh phúc!\'
\'Đúng vậy!\' Tĩnh Nghiên tiếp lời cô, \'Đáng tiếc là trên đời này có rất nhiều người si tình, vì tình mà nghĩ không thông. Chẳng hạn như Thư học trưởng vậy. Thư học trưởng, em nói có đúng không?\'
Vừa nói cô vừa hướng ánh mắt về phía Thư Tử Hạo.
\'Tĩnh Nghiên ...\' Sầm Tử Tranh nhất thời phản ứng lại, vội lên tiếng ngăn bạn: \'Đừng suy đoán lung tung, mình với Thư học trưởng vẫn mãi là bạn tốt của nhau mà thôi ...\'
Tĩnh Nghiên cố ý châm chọc, \'Ạ? Mình có nói quan hệ giữa hai người là không bình thường sao? Thế nào mà hai người lại mẫn cảm như vậy chứ? Thư học trưởng, sao nhìn anh cũng mất tự nhiên vậy?\'
Thư Tử Hạo nghe vậy liền bật cười: \'Sao chứ? Anh có chỗ nào mất tự nhiên đâu!\'
Tĩnh Nghiên không nói gì nữa, chỉ tủm tỉm cười.
\'Được rồi được rồi, Tĩnh Nghiên, sao bạn cứ thích trêu người khác thế? Bạn còn thế nữa mình thật sự mặc kệ bạn luôn đấy!\' Sầm Tử Tranh kéo áo bạn, ngượng ngùng nói.
\'OK OK!\' Tĩnh Nghiên đưa hai tay ra hiệu đầu hàng, cô nhìn hai người, cười thật tươi: \'Nào, hai người đừng mãi ngồi yên như vậy chứ, thưởng thức xem tài nghệ nấu bếp của mình thế nào!\'
Sầm Tử Tranh mỉm cười: \'Ừm, nể tình bạn làm một bàn đầy thức ăn như vậy, tha thứ cho bạn lần này!\'
\'Tử Tranh, bạn là người Đài Loan cho nên hôm nay mình đặc biệt chuẩn bị mấy món điểm tâm Đài Loan mà bạn thích ăn nhất, bạn ăn thử xem, đừng phụ công nấu nướng của mình!\' Tĩnh Nghiên cực kỳ hào hứng nói.
Sầm Tử Tranh lúc này mới cẩn thận nghiên cứu bàn ăn ...
\'Oa, Tĩnh Nghiên, bạn đúng là con sâu trong bụng mình nha!\'
Đầy bàn đều là những món ăn ngon, sắc hương vị câu toàn, Sầm Tử Tranh điểm danh một lượt ...
\'Đây là ... đậu khô của Đào Viên Đại Khê, cá viên nước ngọt, bánh gạo Thiệu Hưng, oa ... còn có mì sợi nấu với ngao, mực xào, canh cá gừng ... trời ạ, Tĩnh Nghiên ...\'
Cô nhìn Tĩnh Nghiên đầy kích động: \'Bạn đúng là đầu bếp thần kỳ, lại có thể đem các món điểm tâm của Đài Loan làm được ngon lành như thế!\'
\'Đương nhiên rồi. Bạn là bạn tốt của mình, mình đương nhiên phải làm hết sức mình rồi! Nào, nếm thử xem mùi vị thế nào!\' Tĩnh Nghiên vừa nói vừa chủ động gắp cho cô một phần mực xào.
Thư Tử Hạo lúc này mới cười, nói: \'Tĩnh Nghiên, chẳng lẽ em quên trước giờ chỉ thích ăn đậu hũ chưng cho nên em nên cho cô ấy giải cơn thèm trước rồi mới sang mấy món khác!\'
Nói rồi hắn chủ động gắp cho cô một phần đậu hũ.
Sầm Tử Tranh mỉm cười: \'Hai người thật sự xem em là khách sao? Được rồi, Tĩnh Nghiên làm những món này đều là những món em thích ăn. Tử Hạo, anh cũng đừng ngồi yên đó, thử một chút đi, em tin tưởng tay nghề của Tĩnh Nghiên nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu!\'
\'Được!\' Thư Tử Hạo ôn nhu cười.
Sầm Tử Tranh lúc này chẳng còn cố kỵ hình tượng nữa, thực ra trước mặt bạn tốt cô cũng chẳng lo nghĩ nhiều quá, đưa tay nhón lấy một miếng cá viên cho vào miệng, vừa nhai cô vừa kinh ngạc nhìn Tĩnh Nghiên đồng thời đưa ngón cái lên ...
\'Tĩnh Nghiên, món cá viên này mùi vị thật tuyệt! Rất giống món ăn bản địa nha!\' Nuốt ực miếng cá, cô hấp tấp khen ngợi.
Khương Tĩnh Nghiên mỉm cười: \'Chỉ cần bạn thích là được rồi, Thư học trưởng ...\' Cô nhìn Thư Tử Hạo, \'Còn anh thì sao? Có thích mấy món ăn này không?\'
\'Đương nhiên!\' Thư Tử Hạo sau khi nếm một món cũng không tiếc lời khen: \'Cũng may hôm nay anh không đến công ty, bằng không thì không có lộc ăn rồi!\'
Tĩnh Nghiên mỉm cười nhìn hắn: \'Hôm nay Thư học trưởng là nhân vật chính, không có anh sao được chứ?\'
\'Ồ?\' Thư Tử Hạo nhướng mày, \'Sao lại nói thế?\'
Sầm Tử Tranh cũng bất giác nhìn về phía Sầm Tử Tranh, không biết lời của cô có ý gì.
\'Xem hai người kia, sao mà nhạy cảm thế chứ!\'
Tĩnh Nghiên cười thật rạng rỡ, cô nâng ly R*ợ*u trong tay lên, nhìn về phía hai người: \'Hai người có thể xem như là quý nhân giúp đỡ em nhiều nhất, trước không nói về Tử Tranh, chỉ riêng Thư học trưởng cho em ở đây lại hết lòng chăm sóc đã khiến em rất cảm động rồi cho nên đương nhiên anh là nhân vạt chính rồi. Hai người hôm nay đều là, thiếu một người cũng không được!\'
Thư Tử Hạo cười, cũng nâng chiếc ly trong tay lên: \'Tĩnh Nghiên thật khách sáo, nhưng ... nếu như cứ khách sáo như vậy thì giống người ngoài lắm, đúng không? Nào, hôm nay khó được dịp chúng ta ngồi ăn chung một bữa cơm, trước cạn một ly nào!\'
Trong chiếc ly thủy tinh, chất lỏng đỏ sẫm dưới ánh đèn trông thật bắt mắt ...
Ngón tay thon dài nhẹ câu qua chân ly, Sầm Tử Tranh cười nhìn Khương Tĩnh Nghiên ...
\'Tĩnh Nghiên, bạn đang hại mình, thật đấy!\'
Tĩnh Nghiên nghe câu nói này, trong mắt hơi lộ vẻ sửng sốt, động tác nâng ly cũng hơi khựng lại, trên mặt lộ vẻ không tự nhiên nói: \'Tử Tranh, bạn đang nói gì vậy?\'
Thư Tử Hạo thì ngược lại nghe rất rõ ràng ý của Sầm Tử Tranh: \'Tĩnh Nghiên à, em đương nhiên là hại cô ấy rồi. Hôm nay cô ấy tự lái xe đến đây đấy!\'
\'Phải đó, chẳng lẽ bạn muốn mình uống R*ợ*u lái xe sao?\' Sầm Tử Tranh cười nối lời Thư Tử Hạo.
\'Ồ, bạn xem, mình quên mất điểm này. Nhưng mà ... chỉ uống một chút thôi chắc không có vấn đề gì đâu!\' Khương Tĩnh Nghiên hơi ngần ngừ một chút rồi nói.
Lúc này Thư Tử Hạo đứng dậy bước đến tủ lạnh lấy ra một chai nước trái cây: \'Thôi đi Tĩnh Nghiên, an toàn là chính, cứ để cô ấy uống nước trái cây thôi. Cùng lắm thì phạt Tử Tranh phải ăn hết mấy món ăn trên bàn, được không?\'
\'Này Tử Hạo, anh muốn em trướng bụng mà ૮ɦếƭ sao?\' Sầm Tử Tranh làu bàu dù trên mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ.
Khương Tĩnh Nghiên vốn đang ngồi chợt đứng bật dậy, xoay người đi về phía phòng bếp sau đó cầm lên một chiếc ly thủy tinh khác, lấy bình nước trái cây từ tay Thư Tử Hạo rót vào ly rồi đưa đến trước mặt Sầm Tử Tranh ...
\'Mình thấy Thư học trưởng nói đúng đó, chỉ có thể phạt bạn bằng cách này thôi!\'
Sầm Tử Tranh đón lấy chiếc ly thủy tinh trên tay Tĩnh Nghiên, nói một cách hào sảng: \'Được, được thôi. Ăn thì ăn, có gì ghê gớm lắm đâu. Nào, chúng ta cạn một ly trước!\'
Ba người cùng nâng ly, ba chiếc ly thủy tinh lóng lánh mơ hồ soi qua đáy mắt u ám của Khương Tĩnh Nghiên.
\'R*ợ*u đỏ ở nhà Thư học trưởng quá thật rất tuyệt!\' Tĩnh Nghiên nhấp một hớp R*ợ*u, không kìm được lên tiếng tán thưởng.
Thư Tử Hạo cười nhẹ: \'Là Tĩnh Nghiên em lợi hại thôi, R*ợ*u đỏ anh cất giấu lâu như vậy cũng bị em tìm ra được!\'
\'Haizzz, đáng tiếc hôm nay em không có lộc hưởng, chỉ có thể đem nước trái cây thay R*ợ*u thôi!\' Sầm Tử Tranh ra vẻ ủy khuất nói.
Tĩnh Nghiên không đáp lời cô chỉ nhìn chăm chăm hai người trước mặt, môi câu lên một nụ cười thâm ảo ...
\'Tĩnh Nghiên, đừng ngồi yên lặng mãi thế, nào, thưởng thức một chút tay nghề của chính mình đi ...\'
Thư Tử Hạo cười thật ôn nhu nhưng đang nói trên gương mặt anh tuấn chợt lộ ra nét khó chịu, đôi mày không nhịn được chau chặt lại ...
Sau đó một bàn tay cũng níu chặt lấy góc bàn!
\'Tử Hạo ... anh sao vậy?\' Thấy hắn như vậy Sầm Tử Tranh không khỏi giật mình, vội vàng bước đến đỡ lấy người hắn lại rất ngạc nhiên nhìn thấy đôi tròng mắt đen thâm thúy dần trở nên mê ly ...
Cô trừng to mắt, quá bất ngờ trước những thay đổi của Thư Tử Hạo, không phải lúc nãy còn tốt lắm sao?
\'Tử Tranh, Thư học trưởng hình như có gì đó không thích hợp, hay là chúng ta dìu anh ấy lên phòng nghỉ ngơi một lát đi!\' Tĩnh Nghiên đứng ở bên cạnh thấy vẻ hốt hoảng của Sầm Tử Tranh, liền điềm tĩnh nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc