Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 168

Tác giả: Ân Tầm

Thư Tử Hạo nghe cô hỏi vậy, gương mặt vốn đang tươi cười chợt trở nên suy sụp và ảm đạm, bên môi không tự giác lộ ra một nụ cười khổ: \'Buông xuống được hay không thì cũng phải buông xuống, không phải sao?\'
Câu hỏi này là nỗi khổ sở và bất lực của hắn trong bấy nhiêu năm qua.
Thu hết phản ứng của hắn vào trong đáy mắt, Tĩnh Nghiên nhẹ rũ hàng mi, cô quét nhanh mắt về những đĩa thức ăn trên bàn, từng đĩa một, trên mặt thần tình cực kỳ phức tạp. Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn Thư Tử Hạo nói: \'Có lẽ anh nói đúng, những chuyện như thế này anh không buông xuống được cũng phải buông xuống, dù sao Tử Tranh cũng đã kết hôn với Cung Quý Dương, nhưng ...có một vài chuyện vừa khéo là ngược lại, anh muốn buông xuống cũng chưa chắc đã buông xuống được!\'
Cô vừa điềm nhiên nói vừa trút món ăn cuối cùng vào đĩa, trong từng động tác có một sự thoải mái không nói thành lời.
Thư Tử Hạo nhẹ thở dài một tiếng, vốn trong lòng tâm sự trùng trùng nên hắn không nhận ra thần thái và ngữ điệu của Tĩnh Nghiên có chút khác thường, hắn chỉ cười khổ một tiếng nữa, không nói gì thêm mà lẳng lặng bước sau lưng nhìn cô làm bếp.
\'Thư học trưởng, có vài lời em vẫn luôn muốn nói với anh nhưng có lúc cảm thấy nói ra vô ích!\' Tĩnh Nghiên nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, cô cười nhẹ, điềm đạm nói.
Thư Tử Hạo không đáp lời, chỉ nhìn cô như muốn chờ nghe câu tiếp theo.
Tĩnh Nghiên khéo léo dùng dao khắc một đóa hoa từ một củ cà rốt rồi đặt lên đĩa thức ăn như trang trí, vừa làm vừa không nhanh không chậm nói: \'Thực ra em vẫn luôn cho rằng, người thích hợp với Tử Tranh nhất là anh, Thư học trưởng, chứ không phải là Cung Quý Dương!\'
\'Hả? Vì sao lại nói vậy?\' Thư Tử Hạo nghe Tĩnh Nghiên nói vậy, tuy biết đây chẳng qua chỉ là một ý niệm thôi nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
Khương Tĩnh Nghiên cười khan một tiếng sau đó nhìn hắn, trong mắt thoáng qua một tia khác thường, \'Bởi vì Thư học trưởng anh yêu sâu đậm hơn ai hêt, một người yêu một người sâu sắc như vậy chẳng lẽ không đáng có được một tình yêu hoàn mỹ hay sao chứ?\'
Câu nói này của cô lại khiến Thư Tử Hạo cười khổ lần nữa, hắn xua tay: \'Tĩnh Nghiên, nếu như em muốn an ủi anh thì anh xin nhận ý tốt đó!\'
Khương Tĩnh Nghiên dừng lại động tác trong tay, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: \'Thực ra không phải em muốn an ủi anh, Thư học trởng, anh có từng bao giờ nghĩ sẽ giành Tử Tranh về lại bên mình?\'
Câu hỏi này của hắn khiến cả người Thư Tử Hạo cứng đờ, sau đó hắn thở dài một tiếng thật sâu: \'Tĩnh Nghiên, thực ra suy nghĩ này không lúc nào là không quẩn quanh trong đầu anh nhưng ... anh biết, người Tử Tranh yêu là Cung Quý Dương, không phải anh, hơn nữa cô ấy ... cô ấy đúng là đang sống rất hạnh phúc, anh nghĩ cũng đã đến lúc buông tay rồi!\'
Tĩnh Nghiên nghe hắn nói vậy liền bước đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt đen của Thư Tử Hạo, bất thình lình hỏi một câu: \'Đây là cách anh tự an ủi chính mình sao?\'
\'Có thể coi là vậy, chỉ cần Tử Tranh hạnh phúc thì anh chẳng mong gì hơn nữa, dù sao cũng so với sống bên cạnh anh mà không hạnh phúc tốt hơn nhiều!\' Thư Tử Hạo cũng không có ý che dấu tâm tư của mình, hắn nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Nghiên, điềm đạm nói.
Khương Tĩnh Nghiên thoáng chau mày, sau đó hỏi lại: \'Vậy ... nếu như có một ngày Cung Quý Dương không còn yêu Tử Tranh nữa, hoặc là ... chủ động rời khỏi Tử Tranh thì sao? Anh cũng biết đó, người đàn ông có thân phận như Cung tiên sinh thực sự có quá nhiều phụ nữ ái mộ, sức quyến rũ cũng quá lớn!\'
\'Vậy thì anh sẽ không cố kỵ gì nữa, trực tiếp mang Tử Tranh rời đi!\' Thư Tử Hạo không chút do dự trả lời cô, trong giọng điệu mang theo một sự kiên định và dũng khí không có chút trì hoãn nào!\'
Trong mắt Tĩnh Nghiên thoáng qua một tia tán thưởng, cô cười nói: \'Thư học trưởng thật đúng là kẻ si tình thứ thiệt, Tử Tranh thật tốt số, đầu tiên là gặp anh, sau đó là gặp Cung tiên sinh, về sau nữa lại gặp được anh trai em ...\'
Nói đến đây cô hơi khựng lại, trên mặt hơi có chút thay đổi, trong mắt thoáng ảm đạm ...
Thư Tử Hạo thấy vậy liền nhè nhẹ vỗ vai cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng nói: \'Tĩnh Nghiên, đều đã qua rồi, em đừng đau lòng nữa, như vậy chỉ khiến bản thân không được vui mà thôi!\'
Tĩnh Nghiên nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm nữa nhưng ánh mắt thoáng lóe lên một tia quỷ dị.
Thư Tử Hạo trịnh trọng nhìn cô, nghiêm túc nói: \'Tĩnh Nghiên, anh hỏi em một vấn đề, không biết em có thể thành thật trả lời anh hay không?\'
Tĩnh Nghiên nhìn hắn, nhẹ giọng nói: \'Thư học trưởng, anh định hỏi gì?\'
Thư Tử Hạo thở dài một tiếng thật sâu, chừng như đang ngẫm nghĩ xem nên hỏi thế nào mới phải sau đó hắn nghiêm túc nhìn thẳng cô, hỏi: \'Tĩnh Nghiên, em ... em thật sự tha thứ cho Tử Tranh sao?\'
Cả người Tĩnh Nghiên chợt cứng lại, trên mặt lộ ra một chút khác thường ..
\'Thư học trưởng, em biết anh lo lắng điều gì, thực ra bấy nhiêu năm qua em vẫn không thể quên đi hận ý với Sầm Tử Tranh, hận bạn ấy lâm thời hủy hôn, hận bạn ấy hại cả nhà em từng người một ૮ɦếƭ đi, nhưng ... khi em gặp lại bạn ấy lần nữa, nhìn thấy bạn ấy vì bệnh tình của ba em mà bôn ba vất vả, cho dù phải đối mặt với sự lạnh lùng cùng những lời lẽ châm chọc của em nhưng vẫn không chùn bước thì em mới hiểu ra, trong lòng bạn ấy luôn coi em là người bạn tốt nhất, vẫn luôn quan tâm đến em, mà bấy nhiêu năm qua trong lòng bạn ấy cũng chẳng dễ chịu gì. Thực ra, thẳng thắn mà nói thì cái ૮ɦếƭ của anh trai em cũng không liên quan gì đến bạn ấy, em không thể tiếp tục ích kỷ vì không muốn đối mặt mà đem hết trách nhiệm đổ lên người bạn ấy được!\'
\'Thật sao? Tĩnh Nghiên, tất cả những điều em nói đều là thật sao? Về Tử Tranh, về những chuyện trong quá khứ em thật sự nghĩ thông suốt rồi sao?\' Thư Tử Hạo hỏi lại, trong giọng nói không giấu được kích động.
Tuy hắn biết thời gian gần đây thái độ của Tĩnh Nghiên đối với Sầm Tử Tranh hòa hoãn nhiều lắm nhưng vừa nãy nhìn thấy vẻ ưu thương thoáng hiện trong mắt Tĩnh Nghiên hắn vẫn khó tránh suy nghĩ lung tung, cho đến khi nghe được những lời này của cô thì hắn mới cảm thấy yên tâm đôi chút.
Khương Tĩnh Nghiên mỉm cười nhìn hắn: \'Đương nhiên rồi, nếu như không phải vậy sao hôm nay em lại mời Tử Tranh đến đây chứ? Từ hôm nay trở đi em chỉ có hai người là bạn thôi, đương nhiên là phải quan tâm hai người hết mực rồi!\'
Thư Tử Hạo cũng nở một nụ cười nhợt nhạt, nói: \'Nếu đã là bạn bè thì sao phải khách sáo với anh thế làm gì?\'
Tĩnh Nghiên cũng cười nói đùa: \'Không phải là em khách sáo mà là ... anh không biết nấu ăn. Có muốn em dạy cho vài chiêu không? Chúng ta cùng hợp tác, đồ ăn sắp xong rồi!\'
Ngay lúc hai người đang nói cười vui vẻ thì dì Phúc bước vào bếp, lễ độ nói: \'Thư tiên sinh, Sầm tiểu thư đến rồi!\'
Tĩnh Nghiên nghe vậy liền đẩy Thư Tử Hạo ra ngoài, \'Nào, Tử Tranh yêu dấu của anh đến rồi, còn không nhanh ra đón đi. Em ở đây chuẩn bị cho bạn ấy một bất ngờ!\'
Thư Tử Hạo gật đầu, có thể nhìn thấy hai người trở lại là bạn bè, hắn hết sức vui mừng.
Khi một bàn thức ăn thơm nức mũi bày ra trước mặt Sầm Tử Tranh, cô quả thực kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không có phản ứng gì.
\'Tử Tranh, đứng ngây người ở đó làm gì?\' Tĩnh Nghiên đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, thân thiết kéo tay cô ngồi xuống.
\'Cái này ... Tĩnh Nghiên, những món này đều là bạn làm cả sao?\' Trên gương mặt xinh đẹp không giấu được sự ngạc nhiên.
Lúc này Thư Tử Hạo mới cười nói xen vào: \'Những món này đương nhiên là Tĩnh Nghiên làm cả rồi, cô ấy từ sáng sớm đã bận bịu cho đến bây giờ. Chỉ tiếc là anh có lòng mà không có sức, muốn giúp cũng không biết giúp gì!\'
Tĩnh Nghiên ngồi xuống, nhìn Sầm Tử Tranh hỏi: \'Thế nào? Tài nấu nướng của mình khiến cho bạn kinh ngạc đến thế sao?\'
Sầm Tử Tranh nghe hỏi vậy liền gật đầu liên tục, trong đôi mắt đẹp thoáng có chút xúc động nhưng cố trấn tĩnh, trách yêu: \'Tĩnh Nghiên, bạn thật khoa trương nha, chỉ có một bữa cơm trưa thôi mà bạn làm còn hơn cả bữa tiệc dưới ánh nến nữa!\'
\'Bữa tiệc dưới nến?\' Tĩnh Nghiên bật cười, trong mắt thoáng qua một tia đùa dai: \'Theo mình thấy, nếu như là bữa tiệc dưới nến thì mình không thích hợp tiếp tục ngồi đây rồi, Thư học trưởng, anh nghĩ sao?\' Nói những lời này, mắt cô không ngừng liếc về phía Thư Tử Hạo.
Sầm Tử Tranh nghe câu nói đùa này trên mặt liền lộ vẻ không được tự nhiên, cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: \'Tĩnh Nghiên, bạn nói gì kỳ vậy ...\'
Tĩnh Nghiên này thật là ... hôm nay có vẻ kỳ lạ thế nào ấy, đang yên đang lành lại nói một câu khiến cho mọi người đều khó xử, chẳng lẽ cô còn không biết cô đã gả cho Cung Quý Dương rồi sao?
Khương Tĩnh Nghiên che miệng cười tủm tỉm: \'Được rồi được rồi, mình chỉ nói đùa thôi mà, làm gì mà nghiêm túc thế?\'
Thư Tử Hạo ngược lại chẳng có chút ngượng ngập nào, hắn cười sảng khoái: \'Xem ra sức khỏe của Tĩnh Nghiên đã không đáng ngại nữa rồi, không chỉ biết làm một bàn đầy món ăn ngon mà còn biết nói đùa nữa. Như vậy anh và Tử Tranh cũng yên tâm rồi!\'
Sầm Tử Tranh nhìn gương mặt hồng hào của Tĩnh Nghiên cũng thấy yên lòng đôi chút nhưng vẫn quan tâm hỏi: \'Tĩnh Nghiên, bạn thật sự ổn rồi chứ? Mấy hôm nay mình vẫn rất lo cho sức khỏe của bạn!\'
\'Không sao rồi, khoảng thời gian này cũng may có Thư học trưởng chăm sóc bằng không thì mình cũng không khỏe lại nhanh như vậy! Bữa cơm này coi như lời cảm ơn của mình đối với hai bạn nha!\'
Tĩnh Nghiên vừa nói vừa lấy ra một chai R*ợ*u đỏ cùng ba chiếc ly chân cao, R*ợ*u đỏ được chậm rãi rót vào ba chiếc ly, dưới ánh đèn ba chiếc ly thủy tinh trong suốt lóng lánh còn màu đỏ của R*ợ*u thoạt nhìn cực kỳ diễm lệ, mùi thơm nồng nàn của R*ợ*u quẩn quanh trong không gian nghe thật mê người ...
\'Tĩnh Nghiên, mình với bạn đã là bạn tốt của nhau nhiều năm rồi, tuy nói Thư học trưởng là học trưởng của chúng ta nhưng cũng có thể coi như bạn cũ nhiều năm, bạn làm như vậy ngược lại khiến chúng tôi cảm thấy rất xa lạ!\' Sầm Tử Tranh cười nói.
Tĩnh Nghiên cũng mỉm cười đẩy một ly R*ợ*u đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói: \'Tử Tranh, thực ra mình vẫn thầm cảm ơn ông Trời cho mình có được người bạn tốt như bạn. Mình biết bạn vẫn luôn lo lắng cho mình nhưng giờ mình rất ổn. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua thôi. Chuyện chúng ta cần làm là nghĩ cách sống tiếp cho thật tốt!\'
Nghe câu nói này trên mặt Sầm Tử Tranh lộ ra một tia an ủi. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: \'Tĩnh Nghiên, thấy bạn thoát khỏi bóng ma mình vui lắm, mình cũng thật lòng hy vọng bạn có một cuộc sống hoàn toàn mới, không biết bạn đã có dự tính gì cho tương lai chưa?\'
Thư Tử Hạo chừng như cũng đồng cảm với cô, hắn cũng nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên.
Bên môi Khương Tĩnh Nghiên câu lên một nụ cười như có như không, cô lơ đễnh nhìn chất lỏng màu đỏ thật chói mắt đựng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, trong mắt thoáng qua một tia quỷ dị, cô đẩy một ly R*ợ*u đến trước mặt Thư Tử Hạo, mắt vẫn nhìn Sầm Tử Tranh nói: \'Mình ... muốn rời khỏi đây!\'
\'Hả? Gì chứ?\'
Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo cùng phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, hai người cùng nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Tĩnh Nghiên.
\'Hai người không có nghe nhầm, bữa cơm này coi như là bữa tiệc chia tay của chúng ta đi!\' Tĩnh Nghiên cười sảng khoái dù trong mắt không dấu được một chút buồn bã.
Sầm Tử Tranh xác định Khương Tĩnh Nghiên không có vẻ gì là nói đùa, trên mặt liền lộ vẻ ngưng trọng ...
\'Tĩnh Nghiên, đang yên đang lành vì sao lại muốn rời đi? Bạn muốn đi đâu?\'
Nghe đến bạn muốn đi, Sầm Tử Tranh là người không nỡ nhất. Khương Tĩnh Nghiên giờ chỉ một thân một mình, cô với Thư Tử Hạo có thể coi như là người thân nhất của bạn ấy, nơi đây có thể coi như là nhà của bạn ấy. Sao bỗng dưng lại muốn rời đi chứ?
Trên gương mặt anh tuấn của Thư Tử Hạo cũng lộ ra một tia sốt ruột. Hắn cũng nhìn Tĩnh Nghiên, thấp giọng nói: \'Tĩnh Nghiên, sao trước giờ chưa nghe em nhắc đến chuyện này? Có phải ở nơi này em thấy không thoải mái không hay là ... còn có nguyên nhân nào khác? Nếu không phải vậy thì em thích ở đâu anh có thể giúp em tìm một căn nhà, em có thể chuyển ra đó trọ. Em con gái một thân một mình đừng nên đi lung tung, ở lại đây có anh và Tử Tranh làm bạn không tốt hơn sao?\'
Tĩnh Nghiên nghe câu này của hắn, cố nén xúc động trong lòng cười nhìn Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo: \'Em đã lớn như vậy rồi, hai người không cần lo lắng cho em! Cứ như vậy mãi em sẽ cho rằng mình là một loại ký sinh trùng ...\'
\'Tĩnh Nghiên!\'
Sầm Tử Tranh vội vã ngắt lời bạn, cô cầm lấy túi xách đi đến bên cạnh Khương Tĩnh Nghiên ngồni xuống, lấy trong túi ra một phần văn kiện đặt trước mặt bạn ...
\'Bạn tự mình xem cái này!\'
Tĩnh Nghiên liếc nhìn về tập văn kiện, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc ...
\'Đây là ...?\'
\'Mở ra xem thì biết ngay!\' Sầm Tử Tranh nói.
Mang theo nỗi nghi hoặc và khó hiểu Tĩnh Nghiên cầm lấy phần văn kiện, do dự một chút rồi mới chậm rãi mở ra, sau khi nhìn sơ qua thì mắt chợt trừng lớn ...
\'"Thông báo chuyển quyền sở hữu cổ phần của Leila?"\' Cô đọc lại mấy chữ lớn trong trang đầu tiên, trong mắt vẻ nghi hoặc càng đậm đặc, như có một màn sương mù che lấy tầm mắt cô.
Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu, nhìn bạn nói: \'Tĩnh Nghiên, bạn xem kỹ nội dung bên trong thì sẽ rõ cả thôi!\'
Tĩnh Nghiên cắn nhẹ môi, không nói gì nữa mà chỉ chậm rãi lật xem hết hần văn kiện, xem một cách cẩn thận, càng xem bàn tay đang lật văn kiện càng run mạnh hơn...
\'Tử Tranh, chuyện này ...\' Khi đã xem hết phần văn kiện, cô đóng mạnh lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Sầm Tử Tranh đang ngồi bên cạnh.
Thư Tử Hạo chừng như đã đoán ra được manh mối, hắn cười, không nhanh không chậm nói: \'Không ngờ tốc độ xử lý công việc của em lại nhanh như thế~!\'
Sầm Tử Tranh cười nhẹ, \'Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến Tĩnh Nghiên, đương nhiên là làm nhanh một chút thì tốt hơn!\'
\'Đây ... rốt cuộc là chuyện gì?\'
Tĩnh Nghiên nghe nhưng không hiểu hai người đang nói chuyện gì, cô nắm lấy tay Sầm Tử Tranh, hỏi: \'Bạn vì sao muốn đem cổ phần của Leila chuyển cho mình chứ? Leila là tâm huyết của bạn. Mình không có công gì làm sao mà nhận!\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc