Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 160

Tác giả: Ân Tầm

Nghĩ đến đây, Sầm Tử Tranh chợt nhận ra, lúc này chuyện nên làm không phải là chìu theo suy nghĩ và hành động của hắn mà là tìm cách cởi bỏ gút mắc trong lòng hắn.
\'Quý Dương, ít nhất thì anh cũng phải nghe em giải thích tiền căn hậu quả chứ!\'
Cô tận lực khiến giọng nói mình điềm tĩnh nhất có thể, bàn tay nhỏ nhắn ấm áp vuốt ve gương mặt cương nghị của hắn.
Cung Quý Dương không lên tiếng phản bác, trong bóng đêm mờ mịt nương theo ánh sáng từ đèn pha xe hơi, đôi mắt hắn sâu thẳm như đêm đen thoắt tối thoắt sáng mang theo một tia phức tạp khiến người ta không nhận ra suy nghĩ thực sự của hắn là gì.
Thấy hắn có vẻ nhẫn nại, Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, \'Quý Dương, hôm nay em đến bệnh viện, sau đó gặp được Khương Tĩnh Nghiên, hai chúng em nói chuyện không được thoải mái cho lắm, tâm trạng em không tốt nên mới kêu tài xế về trước còn mình thì tản bộ một chút cho khuây khỏa. Không ngờ khi em đi đến cửa hàng của mình thì đầu thật choáng váng ngất xỉu ngay trước đầu xe lúc nào cũng không biết. Khi em tỉnh lại thì mới biết mình đang ở nhà của Tử Hạo ...\'
Cô ngừng lại một chút, dè dặt nhìn Cung Quý Dương, thấy trong đôi mắt u ám bất định của hắn thoáng qua một tia đau lòng thì lòng chợt ấm lên. Lúc này Cung Quý Dương mới chậm rãi lên tiếng, câu nói hoàn toàn không ăn nhập gì đến câu chuyện ...
\'Ngày mai bảo bác sĩ đến nhà kiểm tra sức khỏe cho em!\'
Sầm Tử Tranh vùi mặt vào *** hắn, cô biết người đàn ông này quan tâm cô đến mức nào, đây chính là nguyên nhân vì sao đối với hành động thất thường của hắn tối nay cô vẫn nhẫn nhịn không phát cáu.
Cô biết Cung Quý Dương yêu cô đến mức nào vì vậy cho dù hắn có hiểu lầm cô đến mức nào thì Sầm Tử Tranh vẫn tâm bình khí hòa, kiên nhẫn tìm cách giải thích.
\'Quý Dương, có lẽ gần đây xảy ra quá nhiều chuyện cho nên tinh thần của em có chút hoang mang vậy thôi, không có chuyện gì đâu!\'
Thấy Cung Quý Dương vẫn chau mày không nói, giọng cô càng dịu dàng như nước.
\'Từ ngày mai chuyện của Khương Tĩnh Nghiên với cha cô ấy em tuyệt đối không được chen vào nữa!\'
Tì cằm nơi đỉnh đầu cô, bàn tay to của Cung Quý Dương xuyên qua những sợi tóc dài của cô, giọng nói trầm thấp mang theo một mệnh lệnh và sự uy nghiêm vọng xuống từ trên đỉnh đầu cô.
Cái gì?
Sầm Tử Tranh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chồng mình ...
\'Quý Dương, không được đâu. Bây giờ Tĩnh Nghiên đang cần em ...\'
\'Đủ rồi!\'
Cung Quý Dương chỉ nhàn nhạt thốt lên hai chữ rồi bắt đầu khởi động xe.
Nhìn thấy vẻ âm trầm đầy cự tuyệt của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh quyết định im lặng. Sống với nhau bấy nhiêu năm cô biết, tuy người đàn ông này chìu chuộng mình nhưng chỉ cần hắn lộ ra vẻ mặt này có nghĩa là chuyện đã không còn gì để thương lượng.
Làm sao bây giờ?
Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trong đầu miên man suy nghĩ!
Tĩnh Nghiên là bạn thân của cô, hơn nữa bấy nhiêu năm qua vẫn luôn có hiểu lầm về cô nếu như không nhân cơ hội này hóa giải gút mắc trong lòng bạn ấy, vậy sau này cô nhất định sẽ hối hận. Huống gì, cô quả thật có lỗi với nhà họ Khương, nhân cơ hội này làm chút gì cho họ cũng là phải thôi mà.
Chiếc xe lao vun vút trên những con đường vắng vẻ, chẳng những ngoài đường phố im ắng mà trong xe cũng lặng ngắt như tờ, một sự im lặng đáng sợ! Mãi cho đến mười phút sau, khi Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa nghĩ ra cách nào để khuyên giải Cung Quý Dương, cô hơi nghiêng mặt liếc mắt nhìn hắn.
Ánh sáng vàng vọt từ những ngọn đèn đường khiến cho gương mặt hắn nhìn càng thêm anh tuấn, những đường nét cương nghị lại hòa hợp một cách kỳ lạ với nụ cười tà tứ trên khóe môi như đao tạc kia. Cô nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi, đột nhiên cảm thấy rất khó thở. Sự yên tĩnh quá mức trong xe khiến cô cảm thấy rất không thích hợp vì vậy vừa định đưa tay ấn nút phát nhạc thì Cung Quý Dương bất chợt lại chậm rãi lên tiếng ...
\'Hôm nay anh có thể coi như là một sự cố nhưng sau này em không được gặp Thư Tử Hạo nữa!\'
Tuy Sầm Tử Tranh bây giờ đã là vợ hắn nhưng hắn quyết định, tuyệt đối không thể cho Thư Tử Hạo có cơ hội nào tổn hại đến Sầm Tử Tranh.
Nhưng câu nói này của Cung Quý Dương vào tai Sầm Tử Tranh lại mang theo một hàm ý khác. Cô hơi sững sốt một chút sau đó mới không vui khẽ chau đôi mày cong. Cô không muốn tranh cãi với hắn, chỉ điềm tĩnh nói: \'Ngừng xe!\'
Cung Quý Dương nhướng mày nhìn cô, hoàn toàn chẳng để ý đến lời của Sầm Tử Tranh, xe vẫn bon bon trên đường không hề có ý dừng lại.
Sầm Tử Tranh càng nghĩ càng tức, thân là chồng, là cha người khác, thế nào lại xử sự độc hành độc đoán thế này? Thái độ của hắn thật khiến người ta muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi, chẳng lẽ trong lòng hắn, quan hệ giữa cô và Thư Tử Hạo lại mờ ám đến thế sao?
\'Em muốn anh ngừng xe!\'
Giọng Sầm Tử Tranh lại cất lên, lần này rõ ràng và to tiếng hơn lần trước. Thấy Cung Quý Dương vẫn không có ý muốn làm theo, cơn tức bùng lên cô liền đẩy mạnh cửa xe ...
Sítttt ....
\'Aaaa ...\'
Theo một tiếng thắng xe sít sao, quán tính của xe khiến Sầm Tử Tranh ập về phía trước khiến cô không kìm được một tiếng kêu thất thanh.
\'Em điên rồi sao? Em có biết làm vậy nguy hiểm đến mức nào không?\'
Trong đôi mắt đen của Cung Quý Dương không ngừng lóe lên những tia tức giận và lo lắng, giọng nói cũng bởi vì một màn dọa người vừa nãy mà tràn đầy bất mãn.
\'Buông em ra. Em thật sự thật sự thấy khó thở quá!\'
Sầm Tử Tranh giũ tay Cung Quý Dương ra khỏi người mình, cô đẩy vội cửa xe bước nhanh ra khỏi xe rồi tự mình buớc đi.
Phía sau lưng vang lên một tiếng sập cửa xe thật lớn, dường như chủ nhân của chiếc xe muốn thông qua hành động này phát tiết cơn giận vậy.
Sầm Tử Tranh còn chưa đi được mấy bước thì cả người đã bị một đôi tay rắn rỏi ôm chặt lấy từ phía sau sau đó nhấc bổng cô lên ...
\'Buông em xuống, em muốn đi taxi về!\'
Miệng thì hét lớn, tay Sầm Tử Tranh thì không ngừng đấm vào ***g *** cường tráng của Cung Quý Dương.
\'Khuya như thế này rồi, chẳng lẽ em thấy anh lo lắng còn chưa đủ sao?\'
Cung Quý Dương không hề có ý định buông cô xuống, hắn chau chặt đôi mày rậm quát khẽ, chân không ngừng bước nhanh trở về xe, kéo cửa xe ấn cô ngồi trở lại nơi ghế phụ.
\'Ngoan ngoãn ngồi đó cho anh!\'
Cung Quý Dương quay trở lại ghế lái, người xoay về hướng cô, đôi tay giữ chặt lấy người cô, \'Tranh Tranh, đừng thử chọc giận anh bằng không anh thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!\'
Hắn nói một cách nhẹ nhàng nhưng tràn đầy uy hiếp.
\'Đủ rồi đó, Quý Dương!\'
Sầm Tử Tranh bực dọc nói: \'Anh có biết tối nay anh làm vậy thật quá đáng không? Đầu tiên là không cho em đi gặp Tĩnh Nghiên, sau đó lại không cho em gặp Thư Tử Hạo. Hôm nay Thư Tử Hạo chẳng qua chỉ là cùng em thảo luận chuyện triển lãm thời trang mà thôi, Tử Hạo muốn em đến giúp đỡ và góp thêm ý kiến, chỉ đơn giản như vậy thôi. Chẳng lẽ anh còn hoài nghi điều gì sao? Em cho anh biết, Tĩnh Nghiên em nhất định phải gặp, Thư Tử Hạo em cũng sẽ gặp. Em là vợ của anh chứ không phải tội phạm, tự do của em anh không được quyền can thiệp!\'
Cô giận thật sự, vốn tưởng rằng chỉ cần cô tận lực nhỏ giọng giải thích thì mọi chuyện sẽ được bãi bình, nào ngờ thái độ của Cung Quý Dương lại xấu đến như thế.
Cung Quý Dương xoay lại nhìn cô, trên gương mặt anh tuấn chợt lộ vẻ âm trầm, bàn tay đang giữ chặt lấy hai vai cô bất giác dùng sức nhiều hơn ...
\'Em là vợ của Cung Quý Dương anh, đến bây giờ em còn mơ tưởng đi gặp tình nhân cũ sao?\'
\'Cái gì mà tình nhân cũ? Quý Dương, anh nói chuyện thật khó nghe!\'
Sầm Tử Tranh cũng cao giọng đáp lời, trong đôi mắt đẹp cũng không giấu được sự bực dọc.
Cung Quý Dương chợt cười lạnh một tiếng, trong nụ cười mang theo một tia hàn ý khiến người khác không rét mà run ...
\'Em thật sự tưởng rằng anh không biết gì sao? Thư Tử Hạo lần này đến là vì buổi trình diễn thời trang của thương hiệu "Za", chắc là hắn cũng đã nói cho em biết ý nghĩa của cái tên này rồi đúng không? Sao hở? Em cảm động rồi chứ gì?\'
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói không khỏi kinh ngạc, cô nhìn chồng bằng ánh mắt khó tin, sửng sốt một hồi lâu mới nói: \'Thì ra anh đã sớm biết chuyện của Thư Tử Hạo!\'
Cung Quý Dương dán sát mặt mình vào mặt cô, trong chớp mắt, mùi long diên hương đã quấn quýt trong hơi thở của Sầm Tử Tranh ...
\'Em thật là xem thường khả năng của chồng mình. Những chuyện có liên quan đến giới thời trang có gì mà anh không biết. Anh không ngại nói cho em biết, anh có thể để cho thương hiệu Za tồn tại thì cũng có thể làm cho nó biến mất không chút dấu tích. Tranh Tranh, tốt nhất là em cách xa Thư Tử Hạo một chút cho anh bằng không một khi anh biết em làm gì có lỗi với anh, anh nhất định khiến cho hắn ૮ɦếƭ rất khó coi ...\'
Chát!!
Lời của Cung Quý Dương vừa nói dứt thì Sầm Tử Tranh đã tức tối cho hắn một cái tát, cái tát này bao gồm tất cả sự giận dữ, uất ức và tổn thương của cô.
Đúng vậy, lời hắn nói khiến cô cảm thấy rất tổn thương!
\'Cung Quý Dương, em với anh làm vợ chồng bấy nhiêu năm mà anh lại nói những lời như vậy với em sao?\'
Bảy năm qua, hai người đều như keo với sơn, trước giờ chưa từng cáu gắt hay tranh cãi với nhau chứ đừng nói là như hôm nay gay gắt đến mức này. Hôm nay Cung Quý Dương khiến cô cảm thấy rất không thoải mái nhất là khi nghe hắn nói những lời này, lòng Sầm Tử Tranh đau như dao cắt. Một Cung Quý Dương như thế này khiến cô chợt nhớ lại rất nhiều năm trước. Nếu là như vậy, cô chẳng thà dùng cách này khiến cho hắn tỉnh táo lại!
Cung Quý Dương thế nào cũng không ngờ Sầm Tử Tranh lại có hành động này, cảm giác nóng rát trên mặt khiến hắn chau chặt mày lại, gương mặt cương nghị giờ mang theo một nét gì đó rất dọa người, lửa giận trong đáy mắt tưởng chừng có thể thiêu cô thành tro!
Cô, vợ hắn, lại vì Thư Tử Hạo cái tên kia mà đối xử với hắn như thế sao? Cô là vợ hắn, xem ra cô phải nhớ kỹ điều này!
\'Tốt! Tốt!\'
Hắn bấu chặt lấy cằm cô, khóe môi ngoài ý muốn lại câu lên một nụ cười lạnh, thân hình cao lớn áp xuống chừng như muốn đem cô vây phủ lấy ...
\'Đây chính là lời giải thích của em sao?\'
Trong đôi mắt đen lóe lên một tia sắc bén như đao!
Sầm Tử Tranh không kìm được rùng mình một cái. Hắn tức giận, điều này cô có thể thấy rõ ràng! Lần này là tức giận thật sự!
Cung Quý Dương chợt buông cô ra, chân đạp mạnh lên chân ga, chiếc xe phóng như một mũi tên về phía trước ...
***
Phanh!!!
Tiếng sập cửa thật mạnh phá tan màn đêm yên tĩnh. Đèn phòng khách của căn biệt thự lập tức được mở sáng choang soi rõ bóng một đôi nam nữ đang đứng nơi cửa.
Sầm Tử Tranh chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến từng cơn đau, lực tay của Cung Quý Dương quá mạnh chừng như có thể làm gãy tay cô bất cứ lúc nào. Mặt hắn tái mét, một dấu hiệu của cơn giận sắp bùng nổ.
Nửa đêm nửa hôm tiếng động thật lớn làm kinh động đến những người làm, khi những người làm chạy đến phòng khách chính thì thấy thiếu gia nhà họ sắc mặt u ám đang kéo tay thiếu phu nhân, nhất thời ai nấy đều sợ đến giật mình bởi vì trong mắt họ, thiếu gia và thiếu phu nhân đúng là một đôi vợ chồng yêu thương nhau, trước giờ chưa từng cãi cọ.
Vừa định đi thông báo cho phu nhân sự tình thì đã bị tiếng quát của Cung Quý Dương chặn lại ...
\'Ở đây không có chuyện của các người, lui xuống hết đi!\'
Những người làm thấy dáng vẻ Cung Quý Dương thế này, ngay cả thở mạnh cũng không dám, đương nhiên cũng không dám đi thông báo cho phu nhân và lão gia, ai nấy đều lẳng lặng rút lui.
Phanh!!!!
Lại một tiếng động lớn nữa vang lên, cửa phòng ngủ cũng bị sập thật mạnh sau đó thân hình Sầm Tử Tranh như một cánh bướm xinh đẹp ngã xuống nơi chiếc giường lớn...
Cung Quý Dương lần này dùng sức khá mạnh khiến cho Sầm Tử Tranh có cảm giác ruột gan mình nhộn nhạo cả lên, cố gắng hít thở sâu điều hòa lại, vừa định lên tiếng thì đã thấy thân hình cao lớn của hắn áp xuống.
\'Quý Dương, anh điên rồi sao? Em là vợ của anh, sao anh lại có thể làm như vậy được ...\'
Nói chưa hết câu mắt Sầm Tử Tranh đã nhìn thấy sự âm trầm trong đôi mắt đen của Cung Quý Dương, cô thở rút một hơi, vội vàng đưa hai tay chống nơi *** hắn.
\'Không thể thế nào? Em còn biết anh là chồng em sao? Anh muốn em cũng là chuyện thường tình thôi mà!\'
Giọng của Cung Quý Dương lạnh hơn cả băng, hắn mặc kệ sự giãy dụa của Sầm Tử Tranh, "Soạt" một tiếng, chiếc áo của cô đã chỉ còn là những mảnh vụn.
Sầm Tử Tranh biết cái tát vừa rồi đã làm cơn giận trong hắn bùng lên hoàn toàn, cái tát đó đả kích tôn nghiêm của hắn, nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn. Cung Quý Dương lúc này khiến cô chợt nhớ đến một lần, một lần duy nhất hắn thô lỗ với cô, lần đó ... cũng là bởi vì Thư Tử Hạo!
Đó là chuyện xảy ra trước khi hai người kết hôn, sự hiểu lầm nhiều năm trong lòng hắn không giải tỏa được, hắn suýt nữa đã cường bạo cô mà tối hôm đó, cảm giác khủng pố quen thuộc đã trở lại, nhất là khi nhìn vào đôi mắt như muốn ăn thịt người của hắn ...
\'Buông em ra ...\'
Cô tức giận quát lên, đúng vậy, cô là vợ hắn nhưng hắn làm như vậy có khác gì đang ép buộc cô đâu, đây cùng *** có khác gì đâu.
Chỉ tiếc là sức cô làm sao có thể so với Cung Quý Dương chứ, khi vật cuối cùng che đậy trên người cô bị xé toạc, vùng *** đầy đặn của cô dưới ánh đèn càng thêm mê người, cảnh xuân lọt vào mắt hắn không sót chút gì khiến đôi mắt đen càng thêm âm trầm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc