Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 157

Tác giả: Ân Tầm

Lần này Tĩnh Nghiên không rũ tay cô ra nhưng nét mặt càng thêm kích động, cô nhìn Sầm Tử Tranh, nói rõ ràng từng chữ một: \'Có biết tôi ghét cô điểm gì nhất không? Tôi ghét vẻ lễ mạo nhu mì của cô, tôi càng ghét cái vẻ tự cho là đúng của cô, cô có biết không, một người như cô, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều khiến tôi chán ghét cực kỳ!\'
\'Tĩnh Nghiên!\'
Sầm Tử Tranh ngây người nhìn bạn, lòng đau thắt lại, cô không biết thì ra Tĩnh Nghiên lại chán ghét mình đến vậy.
\'Sầm Tử Tranh, tôi không ngại nói cho cô biết, tất cả những việc hôm nay cô làm cho ba tôi tôi sẽ không cảm kích bởi vì đó là việc cô phải làm, cô phải làm từ mấy năm trước rồi. Đây là món nợ cô nợ nhà họ Khương, có nợ phải trả đó là lẽ thường!\'
Khương Tĩnh Nghiên quyết tuyệt mà lạnh lùng nói, dứt lời cô liếc mắt nhìn Sầm Tử Tranh đang đứng ngây người ra đấy một cái rồi xoay người dứt khoát rời đi.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái. Lạnh quá! Bỗng dưng cô thấy lạnh quá! Một cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong nội tâm lan ra kháp toàn thân khiến máu cô tưởng chừng như đông lại.
Cô rất muốn hỏi Tĩnh Nghiên, Khương Ngự Kình sau khi ૮ɦếƭ còn để lại đến mấy trăm triệu di sản, rốt cuộc cô đã tiêu vào việc gì để đến nỗi bây giờ lâm vào khốn cảnh thế này nhưng ...
Hành động hủy bỏ hôn ước ngày xưa của cô đã góp phần tạo nên cục diện hôm nay, là sai hay đúng cô đã không biết làm thế nào phân biệt nữa rồi.
Bảo lái xe rời đi trước, Sầm Tử Tranh một mình lãng đãng bước trên những con đường đông đúc ồn ào. Cô như một cái bóng cô đơn lẻ loi, trên gương mặt xinh đẹp thoáng lộ vẻ âu sầu.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, lác đác lác đác, đầy trời bông tuyết trắng xóa khiến cô nhất thời không nhìn rõ sắc trời.
Đi đến một quầy trưng bày Sầm Tử Tranh chợt dừng bước chân, không khỏi cười khổ một tiếng, lại là một quầy trưng bày, lại là một ngày thời tiết thế này nhưng Tĩnh Nghiên bây giờ đối với cô chỉ có một nỗi hận không thể tháo gỡ.
Cô chưa từng cho rằng mình chọn Cung Quý Dương là sai, cô yêu hắn, yêu không chút tiếc nuối, thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng của mình vì Cung Quý Dương. Nhưng Sầm Tử Tranh biết cũng bởi vì hắn mà cô phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng đó chính là lợi dụng và chà đạp lên tình yêu của một người đàn ông khác dành cho mình.
Bởi vì ... Khương Ngự Kình thật sự đã dùng tính mạng mình yêu cô ...
Cuối cùng quả thật đã trả giá bằng tính mạng!
Mắt Sầm Tử Tranh như phủ một màn sương mờ, màn tuyết trước mắt như trở nên quá mơ hồ thậm chí chân bước qua đường cô cũng không để ý, đèn giao thông là xanh hay đỏ cô cũng không để tâm ...
Sít!!!!
Một tiếng thắng xe chói tai chợt vọng vào tai Sầm Tử Tranh khiến đầu óc cô chợt thanh tỉnh lại. Lúc này Sầm Tử Tranh mới hoảng hốt nhận ra mình đang đứng ở giữa đường lớn bốn phía xung quanh xe chạy như nước mà sát bên người cô là một chiếc xe vừa sít sao thắng lại.
Bất lực quá! Gánh nặng tâm lý cứ đè nặng trong lòng khiến cô cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào sau đó mắt chợt tối sầm, không còn biết gì nữa!
***
Cung Viên
Chát!!!
Cùng với tiếng đập bàn chát chúa là một giọng nam đầy tức giận vang lên ...
\'Thân là lái xe mà không chở thiếu phu nhân trở về?\'
Người lãi xe sợ đến giọng nói cũng run, anh ta vội nói: \'Thiếu ... thiếu gia ... thiếu phu nhân sau khi từ bệnh viện ra thì nói với tôi là muốn đi tản bộ, không cho tôi chở. Tôi ... tôi ...\'
Sắc mặt của Cung Quý Dương đã tái mét, ánh mắt hắn âm u dọa người xoay đầu nhìn về phía những người vệ sĩ ...
\'Còn csac người? Đã tìm thấy thiếu phu nhân chưa?\'
Những người vệ sĩ dè dặt nhìn nhau rồi lắc đầu: \'Xin lỗi Cung tiên sinh, chúng tôi ... chúng tôi đã tìm suốt cả buổi chiều nhưng vẫn không tìm thấy ...\'
\'Lập tức đi tìm tiếp. Nếu như trong hai tiếng nữa vẫn chưa thấy người, sáng mai các người tự biết làm sao xử lý chính mình rồi đấy!\'
\'Dạ, Cung tiên sinh! Chúng tôi lập tức đi tìm!\' Những vệ sĩ hắn nói như vậy sợ hãi lên tiếng.
Theo bên cạnh Cung Quý Dương đã lâu nhưng đây cũng là lần đầu tiên họ thấy chủ nhân của mình cơn tức lớn như vậy nhưng họ biết, Cung Quý Dương người này trước giờ nói được làm được, hơn nữa còn làm rất quyết tuyệt. Nếu như họ thật sự không tìm được thiếu phu nhân, nói không chừng mạng cũng không còn!
Choang!!!
Một chiếc ly thủy tinh quý giá đã bị Cung Quý Dương vô thức Ϧóþ nát. Hắn nhìn đồng hồ, trên mặt không dấu được lo lắng, cũng không để ý đến những mảnh thủy tinh vụn vỡ trong tay ...
\'Quý Dương ...\'
Trình Thiến Tây đau lòng nhìn con trai, bà vừa lên tiếng gọi con vừa ra dấu cho người làm bước đến xử lý những mảnh thủy tin rồi nói giọng an ủi: \'Đừng lo lắg quná. Con đã phái rất nhiều người đi tìm rồi. Tử Tranh sẽ không sao đâu!\'
Nói rồi bà liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Thực ra trong lòng bà cũng hết sức lo lắng bởi trời đã tối thế này rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Hôm nay không phải Tử Tranh đi bệnh viện sao? Sao tối như vậy mà còn chưa về nhà chứ?
Cung Doãn Thần đi tới đi lui trong phòng, trên mặt ông cũng không dấu được một tia lo âu.
Tuyết vẫn bay mờ mịt như muốn vùi lấp tất cả, Cung Quý Dương nhìn sắc trời bên ngoài, rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, hắn chụp lấy áo khoác bước nhanh về phía cửa.
\'Quý Dương, con ...\'
\'Để nó tự mình đi tìm đi!\' Cung Doãn Thần bước đến ngăn vợ lại, nhẹ giọng nói.
Nhìn theo bóng con trai dần mất hút trong màn tuyết, trong lòng Trình Thiến Tây hiểu rõ, so với bắt con trai ở nhà chờ tin chẳng bằng để hắn tự mình ra ngoài tìm sẽ tốt hơn.
***
Trong cơn mơ màng, Sầm Tử Tranh chậm rãi mấp máy mi, cô khó nhọc mở mắt ra, trong đầu hỗn độn mơ hồ đồng thời cảm giác đau đầu kịch liệt khiến cô không kìm được nhíu chặt mi, tay day day huyệt Thái Dương sau đó mới bắt đầu nhìn một vòng chung quanh.
Lúc này cô đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi thoải mái, đây là phòng ngủ, nhìn sơ qua cách thiết kế trong phòng cô liền nhận ra đây là phòng của một người đàn ông.
Sầm Tử Tranh bật ngồi nhanh dậy ... Đây là đâu? Căn phòng này là phòng của ai?
Căn phòng thật lớn, khắp nơi đều tràn đầy khí tức của đàn ông, Sầm Tử Tranh chừng như có thể ngửi thấy một mùi xạ hương nhàn nнạт ℓєn vào trong từng hơi thở của mình.
Chiếc chăn đắp trên người bởi vì động tác quá mạnh của cô mà trượt xuống, mang theo một vẻ nghi hoặc cô chậm rãi bước xuống giường, chân vừa đặt xuống thảm thì cửa đã bị một bàn tay to đẩy ra ...
\'Tử Tranh, tỉnh rồi sao?\' Một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên mang theo một vẻ thân thiết và quan tâm.
Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn nhất thời ngẩn người mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc ...
\'Tử Hạo, là anh sao?\'
Đứng ở trước mặt cô lúc này nào phải ai xa lạ, chính là Thư Tử Hạo người năm đó rời đi bấy lâu chưa gặp lại!
Trên người hắn mặc một bộ quần áo dạo phố thoải mái nhưng mang theo một khí thế bất phàm của một người đàn ông thành đạt và có phẩm vị. Đây vẫn là Thư Tử Hạo anh tuấn bất phàm của bảy năm trước nhưng lại thêm một phần thành thục và lịch lãm mà thời gian đã ưu ái tặng thêm.
Hắn đứng trước mặt Sầm Tử Tranh, trong mắt ý cười đầy ắp, đôi mắt thâm thúy dịu dàng như nước đang nhìn cô.
\'Tử Hạo, anh về từ bao giờ?\'
Sầm Tử Tranh vội đứng dậy nhưng đầu quá choáng váng khiến cả người cô lảo đảo không ngừng.
\'Cẩn thận!\'
Một bàn tay to đã vịn chặt lấy eo cô thuận thế dìu cô đứng dậy: \'Nhìn em rất yếu!\'
Trong giọng nói trầm thấp của hắn mang theo một sự quan tâm lo lắng.
Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu để hắn dìu cô đến sofa ngồi xuống rồi mới nhỏ giọng nói đùa: \'Đây chắc là triệu chứng của phụ nữ vào tuổi trung niên thường có thôi!\'
\'Nói nhảm!\' Thư Tử Hạo nhíu mày phản bác: \'Trong mắt anh em vẫn giống hệt như lần đầu tiên anh gặp em!\'
Sầm Tử Tranh mỉm cười, \'Không thể không thừa nhận, phụ nữ rất thích nghe những lời này!\'
Thư Tử Hạo bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, nói một cách kiên định: \'Những lời anh nói đều là lời thật lòng!\'
Nhìn thấy cảm giác quen thuộc kia trong mắt hắn, Sầm Tử Tranh chỉ cười nói sang chuyện khác: \'Tử Hạo, sao anh lại trở về Mỹ? Với lại ... sao em lại ở chỗ này?\'
Cô nhớ mình đang ở trên đường chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa tiếp theo đó xảy ra chuyện gì cô đều không biết.
Thư Tử Hạo nói: \'thực ra lần này anh trở về Mỹ là bởi vì một buổi trình diễn thời trang, sau khi trình diễn thời trang kết thúc anh sẽ rời đi. Chiều nay lúc anh chạy ngang qua một cửa hàng chuyên doanh của thương hiệu Leila, không nghĩ là gặp lại em, không chỉ như vậy mà em nha, ngã xuống ngay trước đầu xe của anh, suýt nữa thì dọa hỏng anh. Anh chỉ còn cách mang em về nhà thôi!\'
Nói đến đây hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của cô bằng những ngón tay thon dài của mình, quan sát cô một hồi rồi nói: \'Cũng may em không có chuyện gì đáng ngại bằng không anh thật không biết ăn nói sao đây!\'
Sầm Tử Tranh hơi nghiêng mặt, xảo diệu né tránh bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: \'Em nào có yếu ớt như vậy, chỉ là gần đây thân thể có chút không thoải mái thôi!\'
\'Xảy ra chuyện gì sao?\'
Thư Tử Hạo quan tâm hỏi nhưng trong lòng bởi vì hành động của cô vừa nãy mà có chút mất mát.
Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu: \'Không có ...\'
Cô không biết nên nói thế nào.
Thư Tử Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, đã qua bao nhiêu năm mà hắn vẫn không quên được cô. Năm đó cứ tưởng đi là xong tất cả, đem toàn bộ tinh thần và sức lực đặt vào trong sự nghiệp thì có thể quên đi cô nhưng, tiền tài và địa vị ngày một đi lên thì trong lòng vẫn là một khoảng trống mênh ௱ôЛƓ. Lần này gặp lại cô hắn mới biết, thì ra bản thân không có cách nào vờ như không thấy được!
Chỉ tiếc là ... Bảy năm sau cô đối với hắn càng xa cách hơn ...
Qua một lúc lâu, Thư Tử Hạo mới thì thào hỏi: \'Hắn ... có tốt với em không?\'
Thực ra câu hắn muốn hỏi là ... Cô có từng hối hận vì lựa chọn Cung Quý Dương không? Nếu như cô thực sự hạnh phúc, vì sao trên mặt lại lộ vẻ tiều tụy thế này?
Nhưng Sầm Tử Tranh hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, cô tươi cười gật đầu, trong mắt tình ý sâu xa: \'Tử Hạo, Quý Dương rất tốt với em, rất chu đáo, rất ân cần!\'
Nụ cười trên mặt Thư Tử Hạo thoáng cứng lại, hắn gật đầu gian nan nói: \'Vậy thì tốt. Chỉ cần hắn đối xử tốt với em là đủ!\'
Sầm Tử Tranh không khó nhận ra vẻ cô đơn trong mắt hắn, cô vội nói lảng đi: \'À, em nhớ ra rồi, anh nói buổi trình diễn thời trang có phải là buổi trình diễn của thương hiệu "Za" sẽ cử hành trong hai ngày tới không? Em biết thương hiệu đó là thương hiệu mới của anh, rất được ưa chuộng nha!\'
Thư Tử Hạo điềm đạm nói: \'Đúng vậy, là "Za", phàm là người Trung Quốc đều biết "Zhi Ai" (chấp nhất với tình yêu) hai chữ này!\' Nói dứt lời hắn nhìn Sầm Tử Tranh không chớp mắt.
Sầm Tử Tranh nghe ra hàm ý trong câu nói của hắn, lòng không khỏi hoảng loạn một chút, sau phút ngượng ngùng, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười nói: \'Tử Hạo, em nghĩ vợ anh chắc rất hạnh phúc, cái tên này nghe như vì cô ấy mà sáng tạo ra, có dịp nhất định anh phải giới thiệu cô ấy với em nha!\'
Thư Tử Hạo không nói gì chỉ cười nhẹ.
Sầm Tử Tranh thấy hắn không nói gì, phút chốc bỗng thấy bầu không khí rất kỳ quái, cô cố tình nhìn đồng hồ rồi nói: \'Tử Hạo, gặp lại anh em rất vui nhưng muộn quá rồi, em phải về nhà bằng không Quý Dương và mấy đứa nhỏ sẽ rất lo lắng!\'
Cô cố tình lấy con ra làm cớ dù lúc này mấy đứa nhỏ đã bị gởi đi huấn luyện đặc biệt.
Thấy Thư Tử Hạo không nói gì, cô càng thêm khó xử vì vậy nhẹ giọng nói: \'Em phải về rồi. Buổi trình diễn thời trang của anh em nhất định sẽ đến xem ...\'
Nói rồi cô cầm lấy túi xách đang đặt trên tủ đầu giường bước về phía cửa.
Ngay lúc đó cánh tay chợt bị Thư Tử Hạo níu lại ...
\'Tử Hạo ...\' Sầm Tử Tranh sửng sốt kêu lên.
Thư Tử Hạo đứng sau lưng cô, bóng dáng cao lớn tưởng chừng có thể lấp mất cô, nụ cười trên mặt không còn thản nhiên như vừa nãy ...
\'Tử Tranh ...\' Hắn trầm giọng nói, chậm rãi mà kiên quyết: \'Tối nay ở lại đi, cùng anh!\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc