Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 156

Tác giả: Ân Tầm

Sầm Tử Tranh nhất thời sửng sốt ngây người ...
Cô hoàn toàn không biết Khương Ngự Kình sau khi ૮ɦếƭ để lại cho nhà họ Khương nhiều tài sản như thế. Đúng nha, tiền này đi đâu cả rồi? Chẳng lẽ thực tế lại giống như lời Cung Quý Dương nói sao?
Nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra, cô bất lực lắc đầu: \'Em tin Tĩnh Nghiên không phải là người như vậy đâu!\'
Nói rồi cô còn tức tối trừng mắt nhìn chồng, \'Thực ra là anh nhỏ mọn, có chút xíu việc muốn nhờ mà anh cũng không chịu giúp!\'
Nhìn vẻ mất hứng của vợ Cung Quý Dương cố nén tiếng cười, hắn không trêu cô nữa, chỉ ôm chặt cô thấp giọng nói: \'Được rồi được rồi, không cần phải tức giận. Anh cũng đâu có nói là sẽ không giúp!\'
\'Nói vậy là anh đồng ý rồi phải không?\' Sầm Tử Tranh vừa nghe tinh thần liền phấn khởi trở lại, nụ cười lại hé nở trên môi.
Cung Quý Dương sủng nịch véo nhẹ đôi gò má hồng nhuận của cô, âu yếm nói: \'Biết trước là em nhất định sẽ tìm cách giúp cô ấy nên chiều nay anh đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi!\'
Cái gì???
\'Ý anh là sao?\' Sầm Tử Tranh nhất thời không hiểu ý của hắn.
Sắp xếp đâu vào đấy nghĩa là thế nào?
Nhìn vẻ hoang mang của vợ, Cung Quý Dương thấy rất thú vị, hắn "tốt bụng" giải thích cho cô: \'Chiều hôm nay, nói chính xác là sau khi em rời khỏi bệnh viện thì anh đã cho người chuyển ông Khương đến khoa tim của bệnh viện St. Hoxton ở New York để nghiên cứu cách chữa trị đồng thời cũng đã sắp xếp mời thêm những bác sĩ chuyên khoa đến tham gia vào quá trình trị liệu. Vậy chắc em yên lòng rồi chứ?\'
Sầm Tử Tranh vừa nghe liền không khỏi giật mình: \'Bệnh viện St. Hoxton ở New York?\'
Cô đã từng nghe nhắc nhiều về bệnh viện St. Hoxton này. Đây là bệnh viện tư hàng đầu dành cho giới quý tộc nổi tiếng khắp nước Mỹ. Bệnh viện này nằm ở thành phố Baltimore bang Maryland nước Mỹ, bệnh viện này bất kể là điều kiện chữa trị hay trình độ của bác sĩ đều có thể nói là hàng đầu.
Nghe nói nơi đây khắp nơi là cây xanh, hoàn cảnh ưu nhã, bước vào khu vực bệnh viện đều có thể ngửi được mùi thơm thanh mát chứ không phải là mùi thuốc sát trùng thường có ở cách bệnh viện khác. Phòng bệnh của bệnh viện này cũng được quản lý nghiêm ngặt và khoa học nhất.
Quan trong nhất là bác sĩ của tất cả các khoa ở đây đều có tiếng tăm trên khắp nước Mỹ và cả thế giới, có thể nói nơi đây là nơi tụ hội của rất nhiều nhà khoa học, chuyên gia và bác sĩ hàng đầu trên toàn thế giới.
Nhưng ... bệnh viện này hầu như chỉ dành cho những gia đình quý tộc hoặc những người có danh tiếng đến đây chữa bệnh bởi chi phí quá đắt đỏ của nó. Nhưng cô tin lời Cung Quý Dương, bởi cô biết, chỉ cần hắn chịu lên tiếng, sắp xếp cho bác Khương vào đó chữa bệnh cũng không phải là vấn đề gì lớn.
\'Quý Dương ...\'
Như chợt nhớ ra điều gì, Sầm Tử Tranh vội níu lấy áo hắn: \'Tuy bác Khương đã được chuyển đến bệnh viện St. Hoxton nhưng chi phí chữa bệnh sau này ...\'
\'Tranh Tranh, em cứ để tâm đến chuyện của người khác, không sợ người làm chồng này ghen sao?\'
Cung Quý Dương cười ngắt lời cô, thấy vẻ lo lắng của cô, hắn nói đùa một câu để xoa dịu tâm trạng sau đó nhẹ giọng nói: \'Yên tâm đi, chi phí trị liệu anh đã dùng danh nghĩa của em chuyển năm triệu đến tài khoản của bệnh viện rồi. Khoản tiền này đủ cho cha của Tĩnh Nghiên điều trị một năm rồi!\'
Sầm Tử Tranh ngây người, cô sững sờ nhìn chồng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cổ họng nghẹn lại.
Mất một lúc lâu cô mới hoàn hồn lại, hai tay vòng qua cô hắn ôm chặt, tâm tình cực kỳ xúc động ...
\'Ông xã, cám ơn anh. Cám ơn anh nhiều lắm!\'
Thì ra Cung Quý Dương không cần cô nói cũng đã hiểu hết những tâm sự của cô, hơn nữa còn lẳng lặng vì cô làm được nhiều việc như vậy. Thì ra hắn rất hiểu cô, rất để tâm đến cô ...
Chuyển năm triệu dưới danh nghĩa của cô đến cho bác Khương, hắn làm nhiều như vậy bảo cô không cảm động cho được.
Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười thỏa mãn, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô: \'Anh chỉ không muốn bị bà xã mắng là thấy ૮ɦếƭ không cứu, nhỏ mọn gì đó thôi!\'
\'Đáng ghét, anh đúng là nhỏ mọn mà! Người ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi cũng nhớ mãi trong lòng!\'
Sầm Tử Tranh ngượng ngùng nhìn chồng, không quên huých cho hắn một cá.
\'Đều là tại anh cả mà, rõ ràng là đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi lại cứ giả thần giả quỷ không chịu nói!\'
Cung Quý Dương cười càng ái muội, hắn cúi thấp đầu, môi mỏng nhẹ lướt qua nơi vành tai mẫn cảm của cô, thấp giọng nói: \'Bởi vì ... anh muốn nhìn thấy dáng vẻ của em lúc năn nỉ anh ...\'
\'Anh ...\'
Sầm Tử Tranh khóc không được mà cười cũng không xong, cô ngẩng đầu lê nhìn sâu vào đôi mắt đen thẳm của hắn, nũng nịu nói: \'Anh lúc nào cũng không đầng hoàng!\'
\'Ai dám nói anh không đàng hoàng? Anh đang chuẩn bị làm chuyện đàng hoàng nhất đây!\' Cung Quý Dương lập tức lên tiếng phản bác, nụ cười bên môi càng lúc càng tà ác.
Sầm Tử Tranh nhất thời còn chưa hiểu rõ ý hắn.
Bàn tay to của Cung Quý Dương đã giữ chặt eo cô, đôi môi lửa nóng bắt đầu khuấy đảo nội tâm của Sầm Tử Tranh, trong từng hơi thở nóng rực mang theo một sự cường ngạnh như trước, nụ cười cũng tràn đầy H*m mu*n giữ lấy.
Hắn phủ môi mình lên môi cô, nhiệt tình thưởng thức sự ngọt ngào từ cô, bàn tay rất không an phận lướt theo những đường cong của cô.
Để cô trực tiếp cảm nhận sự xao động và nhiệt tình của hắn ...
\'Anh ...\' Mặt Sầm Tử Tranh hồng rực một mảnh, cô đương nhiên nhận ra một nỗi H*m mu*n không hề che đậy trong mắt hắn.
H*m mu*n của đàn ông có đôi khi thật đáng sợ dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần đến giờ phút này lòng cô vẫn rúng động không thôi.
\'Cô vợ xinh đẹp của anh, em muốn báo đáp ân tình của chồng mình như thế nào?\'
Ý cười tà ác lan rộng trên môi hắn rồi lan đến tận đầu mày cuối mắt, giọng nói trầm thấp mang theo một sự H*m mu*n quen thuộc.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh đã có chút hỗn loạn, một tia nghịch ngợm thoáng qua trong mắt cô ...
\'Thiếu nợ ân tình của người ta, em ... dùng thịt trả được không?\'
Nói dứt lời cô làm ra vẻ hung dữ bổ nhào vào lòng hắn.
Cung Quý Dương bật cười ha hả, vô cùng hưởng thụ cảm giác mỹ nhân chủ động hiến thân, đôi tay không hề khách khí bế bổng cô lên ...
\'Sự nhiệt tình của em đúng là làm anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh nhưng ... những chuyện này vẫn nên là đàn ông chủ động thì tốt hơn!\'
Nói rồi hắn cười cười bế Sầm Tử Tranh mặt đã đỏ rực vào phòng ngủ ...
Mùi hương hoa thoang thoảng bay khắp cả bệnh viện, bệnh viện thật không hổ là nơi chữa bệnh và điều dưỡng hàng đầu thế giới, hoa cỏ được trồng đủ theo bốn mùa, vừa làm đẹp cho bệnh viện vừa giúp cho người bệnh mỗi ngày đều được sống trong hoàn cảnh thoải mái và tươi mới.
Phòng làm việc của vị bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch ngập trong ánh nắng mặt trời.
\'Cung phu nhân, các bác sĩ chuyên khoa cuản bệnh viện chúng tôi đã nghiên cứu qua bệnh lý của ông Khương, tất cả quá trình trị liệu sẽ được sắp xếp thỏa đáng. Xin bà yên tâm!\'
Sầm Tử Tranh gật đầu nhìn vị bác sĩ đã vào tuổi trung niên đang ngồi đối diện với mình: \'Bác sĩ George, cám ơn ông lần này nhiệt tình giúp đỡ, ông là bác sĩ chuyên khoa rất có tiếng tăm trong giới, có ông làm bác sĩ chủ trị cho ông Khương tôi rất yên tâm!\'
Bác sĩ George là bác sĩ chuyên khoa tim mạch rất có tiếng tăm mà Cung Quý Dương đặc biệt mời đến để riêng phụ trách ca bệnh của ông Khương, cha của Khương Tĩnh Nghiên.
\'Cung phu nhân, xin hỏi người bệnh này có quan hệ gì với bà hay là với Cung tiên sinh? Là bà con sao?\' Bác sĩ George có chút tò mò hỏi.
Sầm Tử Tranh cười nhẹ: \'Là cha của một người bạn của tôi. Bác sĩ, bất luận thế nào xin ông tận lực chữa khỏi cho bệnh nhân này!\'
Bác sĩ George lật lật bệnh án xem kỹ rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Sầm Tử Tranh: \'Cung phu nhân, căn bệnh mà ông Khương mắc phải là một căn bệnh rất hiếm gặp, bệnh TAPVR hơn nữa còn có biến chứng rất nghiêm trọng. Tuy vậy, chỉ cần can thiệp kịp thời bằng phẫu thuật thì vẫn còn cơ hội khỏe lại!\'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ lo lắng: \'Bác sĩ George, tôi nghe nói căn bệnh này nếu phẫu thuật cũng rất nguy hiểm, không biết trong quá trình phẫu thuật liệu sẽ có xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?\'
Bác sĩ George cười trấn an: \'Cung phu nhân, chắc bà cũng biết bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng đều có rủi ro cả huống gì là một phẫu thuật quan trọng như thế này, đương nhiên nguy hiểm sẽ càng lớn. Đối với căn bệnh này nhiều bệnh viện không dám khinh suất thực hiện phẫu thuật, thứ nhất là bởi vì máy móc không đủ hiện đại, thứ hai là trình độ kỹ thuật không đủ nhưng may mắn là bệnh viện St. Hoxton đáp ứng được cả hai điều kiện trên cho nên tôi tin vấn đề sẽ không lớn!\'
Nói đến đây ông hơi ngừng lại sau đó mới bồi thêm một câu: \'Thực ra muốn chữa được căn bệnh này ngoài phẫu thuật còn phải cần một khoản tiền lớn để mua những loại thuốc đắt đỏ hỗ trợ cho việc chữa trị, tôi nghĩ, số tiền năm triệu mà cô đã trả có thể duy trì được đến lúc chữa lành căn bệnh này!\'
Sầm Tử Tranh nghe vậy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô chỉ có thể dùng cách này để giúp nhà họ Khương cũng là giúp Tĩnh Nghiên nhẹ bớt gán*** tuy rằng cô biết, phần nhiều là giúp cô giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng mình.
Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ George, bước chân Sầm Tử Tranh có chút nhẹ nhõm, nếu như theo lời bác sĩ George thì cô nghĩ cũng không cần lâu lắm sức khỏe của bác Khương sẽ hồi phục lại không cần phải bị căn bệnh quái ác dày vò nữa.
Đang lúc tâm trạng cực tốt thì sau lưng vọng đến một giọng nói quen thuộc ...
\'Thì ra đúng là cô!\'
Sầm Tử Tranh hơi sững sờ sau đó vội xoay lại vừa hay đối diện với một đôi mắt đầy phức tạp ...
\'Tĩnh Nghiên ...\'
Cô nhỏ giọng gọi. Thực ra Sầm Tử Tranh cũng biết Khương Tĩnh Nghiên nhất định sẽ đoán ra là ai làm nhưng cô không hy vọng Tĩnh Nghiên sẽ biết nhanh như thế, cô thật sợ với cá tính của bạn mình sẽ cự tuyệt sự giúp đỡ của cô.
Khương Tĩnh Nghiên bước nhanh đến trước mặt Sầm Tử Tranh ...
\'Sầm Tử Tranh, tôi biết cô lấy một ông chồng giàu có nhưng cô cũng không cần dùng cách này để khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của mình chứ!\'
\'Tĩnh Nghiên, mình không có ...\'
\'Cô không có? Vậy mọi chuyện hôm nay cô làm gọi là gì?\'
Khương Tĩnh Nghiên căn bản là không cho Sầm Tử Tranh có cơ hội giải thích nào cả mà dứt khoát ngắt lời cô: \'Cô đang tội nghiệp chúng tôi sao? Hay là cô muốn bù đắp? Hay là muốn giảm bớt sự áy náy trong lòng?\'
Lòng Sầm Tử Tranh chợt thắt lại, cô bất giác đưa tay chận ***, tận lực muốn làm cho tâm tình của mình bình ổn lại.
\'Tĩnh Nghiên, mục đích của mình rất đơn giản, chính là hy vọng bác Khương có cơ hội được điều trị khỏi bệnh, hoàn toàn không phải là lòng thương hại!\'
Trên môi Khương Tĩnh Nghiên câu lên một nụ cười lạnh: \'Sầm Tử Tranh, cô đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cô chẳng qua là chỉ muốn lấy tiền của mình để chứng minh với tôi rằng cô không có sai, sự lựa chọn của cô từ đầu đến cuối đều là đúng, phải không?\'
Sầm Tử Tranh mệt mỏi nhắm mắt lại sau đó mới chậm rãi mở mắt nhìn Tĩnh Nghiên, giọng nói cực kỳ nghiêm túc nói: \'Tĩnh Nghiên, mình biết bạn giận mình, hận mình, mình cũng biết đã qua nhiều năm như vậy nhưng mình nghĩ muốn hóa giải gút mắc giữa chúng ta cũng là rất khó khăn. Nhưng bạn phải biết, người nằm trong bệnh viện này là cha của bạn, bạn có thể cự tuyệt sự giúp đỡ của mình, không sao cả. Nhưng còn cha bạn thì sao? Nơi đây rõ ràng là có đủ điều kiện để điều trị căn bệnh của cha bạn, chính bởi vì sự cố chấp của bạn mà làm trễ nãi việc chữa trị đó thôi. Có phải bạn thật lòng muốn nhìn cha mình mất đi tính mạng thì mới cam tâm hay không?\'
\'Cô ...\'
\'Tĩnh Nghiên!\'
Lần này là Sầm Tử Tranh ngắt lời Khương Tĩnh Nghiên: \'Khoan nói đến chuyện giữa bạn với mình có trở lại được như ngày xưa không, điều cần nói bây giờ chính là nên tìm cách tốt nhất để chữa lành bệnh cho bác trai, những chuyện khác về sau hãy nói!\'
\'Sầm Tử Tranh, cô thật sự cho rằng tôi sẽ biết ơn cô vì điều đó sao?\' Tĩnh Nghiên nhìn thẳng vào mắt Sầm Tử Tranh, không chút khách khí nói.
Bên môi Sầm Tử Tranh câu lên một nụ cười khổ, cô nhẹ lắc đầu trên mặt là một vẻ khẩn cài: \'Nếu như mình thật sự có khả năng, mình tình nguyện làm lại tất cả lần nữa, đem anh trai của bạn đặt ở một vị trí chính xác, không để anh ấy ra đi oan uổng như thế ...\'
Tĩnh Nghiên nghe vậy mắt thoáng qua một tia bi thương ...
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn bạn: \'Tĩnh Nghiên, mình biết cho dù mình nói gì bạn cũng sẽ không nghe lọt tai. Mình chỉ còn một câu cuối cùng, ít ra là cho đến lúc này, người có thể giúp bác Khương điều trị bệnh chỉ có một mình mình. Nếu bây giờ bạn giận lẫy với mình, người chịu thiệt nhất là người nhà của bạn mà thôi!\'
Nét mặt Tĩnh Nghiên đầy châm chọc: \'Ý của cô là ... tôi phải cảm ơn cô sao?\'
Thật nực cười!
Sầm Tử Tranh nhìn Khương Tĩnh Nghiên, gương mặt kia quen thuộc đến thế! Đã từng ... trên gương mặt kia chỉ có nụ cười vui vẻ, sức sống ngời ngời. Đã từng ... cô gái kia vô tư vô lự, hồn nhiên nhiệt tình. Sao lúc này lại lạnh mạc xa cách như thế?
Thở dài một tiếng, Sầm Tử Tranh cũng không cứng rắn nổi, cô chậm rãi bước đến nhẹ nắm lấy tay Tĩnh Nghiên ...
\'Tĩnh Nghiên, lúc đó bạn hiểu mình như vậy, thông cảm mình như vậy vì sao bây giờ lại trở thành như thế? Có lẽ bạn không biết, bạn là người bạn mà mình luyến tiếc rời xa nhất, vì sao cứ nhất định phải cùng mình vạch rõ ranh giới vậy?\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc