Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 150

Tác giả: Ân Tầm

Mặt Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, cô yêu kiều đấm vào ***g *** rắn rỏi của chồng ...
\'Không được, em không muốn sinh nữa. Chẳng lẽ ba đứa tiểu quỷ còn không đủ phiền sao?\'
Cung Quý Dương cười càng ái muội, ngay cả ánh mắt cũng không dấu được H*m mu*n bừng bừng, bàn tay to một đường hướng xuống khiên cô mẫn cảm rên nhẹ một tiếng...
\'Anh chính là tham lam như vậy đó. Anh muốn em giúp anh sinh đủ một đội bóng đá luôn ...\'
\'Em mặc kệ anh. Đã làm cha của người ta rồi mà vẫn không đàng hoàng!\' Sầm Tử Tranh hơi đẩy hắn ra, ngượng ngùng xoay lưng về phía hắn.
Giọng cười trầm thấp khẽ dật ra từ cổ họng Cung Quý Dương, đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô để cả người cô dán sát vào *** hắn, Cung Quý Dương hơi cúi xuống, bờ môi nóng rực nhẹ nhàng đáp xuống vành tai mẫn cảm của cô ...
\'Đàng hoàng? Nếu như anh cứ mãi đàng hoàng với em, vậy bây giờ chắc gì đã có Thiên Nhi, Diên Nhi với Tiểu Hòa chứ!\' Hắn nói một cách ái muội mà đầy ý vị.
\'Anh thực là đánh ૮ɦếƭ cái nết không chừa ...\'
Mùi hương nam tính quen thuộc len vào trong từng hơi thở của cô khiến Sầm Tử Tranh khẽ run, trong tiếng cười yêu cười cô lách người định trốn nhưng ý đồ rất nhanh bị Cung Quý Dương khám phá, ngay lập tức đôi tay rắn rỏi đã chế trụ cả người cô.
\'Vậy để anh cho em xem thử, thế nào là đánh ૮ɦếƭ cái nết không chừa nhé ...\'
Lời vừa nói dứt thì hắn đã nhẹ xoay người cô lại, nụ hôn nóng rực chuẩn xác đáp xuống đôi môi đỏ mọng của cô, tham lam *** lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.
Nụ hôn mang theo một khát vọng kinh người, trằn trọc dẫn dụ, dẫn hướng cho tay cô vòng qua vai hắn, đầu lưỡi không ngừng dây dưa triền miên cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô như muốn nương nhờ nụ hôn này dung nhập cô vào trong hắn.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh dần trở nên hỗn loạn, đứt quãng mà dồn dập, đôi tay bé nhỏ không biết từ lúc nào đã vòng chặt qua cổ hắn khiến cho thân thể hai người càng dán sát vào nhau. Nhiều năm như vậy, Cung Quý Dương hoàn toàn biết rõ làm thế nào để khống chế thân thể của cô, khống chế tự chủ của cô để mặc cho cả thân thể lẫn tư tưởng của cô nghe theo sự sai sử của hắn.
Trên cơ thể cô hắn từng chút một, từng chút một chậm rãi dấy lên ngọn lửa, mà hắn, khởi nguồn của ngọn lửa kia dùng sự cuồng nhiệt của chính mình thiêu đốt cô đến cùng tận! Sầm Tử Tranh cũng không thể suy nghĩ gì được nữa chỉ có thể mặc cho môi hắn, tay hắn, thân thể hắn chiếm cứ lấy cô ...
Chinh ngay lúc Cung Quý Dương muốn tiến thêm một bước nữa thì Sầm Tử Tranh chợt bật ngồi dậy, mái tóc dài lõa xõa trên bờ vai trần của cô, dưới ánh đèn, ánh lên trên làn da của cô khiến nó trông càng thêm trắng ngần.
\'Tranh Tranh ...\'
\'Quý Dương, anh nghe thử xem ...\' Sầm Tử Tranh không đợi hắn nói hết đã lập tức ngắt ngang.
Cung Quý Dương sửng sốt nhưng rất nhanh hắn đã nghe loáng thoáng có tiếng khóc đâu đây, hình như là từ ngoài cửa phòng ngủ vọng vào.
\'Ông xã, là Tiểu Hòa đó, con bé đang khóc!\' Sầm Tử Tranh vừa nghe đã nhận ra chủ nhân của tiếng khóc kia, cô vội vàng lên tiếng.
Sắc mặt Cung Quý Dương chợt đổi, hắn vội vàng với lấy áo choàng tắm khoác lên người Sầm Tử Tranh, chính mình cũng mặc lại áo ngủ rồi bước nhanh về phía cửa phòng ngủ.
Quả nhiên là Cung Ngữ Hòa, cô bé đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân nhỏ nhắn không mang dép mà bước chân trần trên thảm, cô bé vừa khóc vừa chạy về phía Cung Quý Dương.
Bởi diện tích phòng ngủ chính tương đối rộng nên tiếng khóc của cô bé chỉ nghe được loáng thoáng.
Vừa nhìn thấy con gái khóc như thế, lòng Cung Quý Dương quả thật cũng tan nát theo từng tiếng khóc của cô bé, hắn đau lòng bước vội về phía cửa, ôm lấy đứa con gái bảo bối lên, nhẹ giọng dỗ dành: \'Tiểu Hòa, sao vậy con? Ai bắt nạt con?\'
Cung Ngữ Hòa vừa nhìn thấy ca, gương mặt nhỏ nhắn càng lộ vẻ ủy khuất, khóc càng dữ dội hơn, nhất thời nói không nên lời.
\'Ông xã, Tiểu Hòa sao thế? Sao lại khóc đến nông nỗi này?\'
Sầm Tử Tranh cũng bước về phía cửa, nhìn thấy con gái khóc đến không thở nổi, trên mặt cô liền lộ vẻ bối rối.
Cung Quý Dương ôm con gái đi về phía giường, sau khi cẩn trọng đặt cô bé ngồi vững vàng trên giường, trên gương mặt hắn lộ vẻ xót xa, nhẹ giọng nói: \'Tiểu Hòa ngoan, nói cho ba nghe có chuyện gì vậy? Ngoan!\'
Nhìn thấy nước mắt của con gái từng giọt từng giọt nhỏ xuống bàn tay mình, lòng Cung Quý Dương chợt đau như dao cắt. Từ khi có đứa con gái này, có thể nói hắn chiều chuộng hết mực, tuy nói là hắn thương con trai nhưng tình thương đó không giống với tình thương mà hắn dành cho con gái.
Đứa con gái này đối với Cung Quý Dương mà nói thì đúng là một viên ngọc quý giá nhất, mà hắn cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chẳng trách lúc này hắn nhìn thấy cô bé khóc thành thế này, đương nhiên là ruột gan như lửa đốt rồi.
Cung Ngữ Hòa đang khóc thút thít từng hồi, nghe cha mình hỏi như vậy, đứt quãng nói: \'Tiểu Hòa ... sợ ... Lạc Nhi cũng ... cũng sợ ... huhu ...\'
\'Sợ cái gì? Ngoan, nói cho mẹ nghe!\' Sầm Tử Tranh cũng đau lòng rút vội mấy tờ khăn giấy giúp con gái lau nước mắt.
\'Hu hu ...\' Tiểu Hòa khóc càng lớn tiếng: \'Trước khi con với ... với Lạc Nhi đi ngủ ... anh Thiên Nhi ... Thiên Nhi kể chuyện ma cho bọn con ... bọn con không nghe nhưng mà ... nhưng mà anh Thiên Nhi vẫn cứ kể, con với Lạc Nhi ... sợ ... sợ không dám ngủ ... hu hu ... anh hai xấu ... anh hai dọa con ...\'
Tuy là khóc nhưng Tiểu Hòa vẫn đem hết nguyên cớ khiến mình sợ hãi kể lại một lượt, nghe cô bé nói hết, Sầm Tử Tranh mới thở phào một hơi, thì ra là như thế.
\'Con gái cưng, đừng khóc. Ngoan. Không sao đâu. Là anh hai không tốt, ngày mai mẹ sẽ dạy lại anh hai, ngoan, đừng khóc nữa!\' Cô vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con như vỗ về vừa dỗ dành.
Cung Quý Dương nghe con nói xong tảng đá đang đè nặng trong lòng cũng dỡ xuống, hắn đau lòng giúp con gái lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ dành: \'Cục cưng, ngoan, chuyện của anh hai kể đều không có thật, đừng sợ. Ba dỗ con ngủ, được không?\'
Cung Ngữ Hòa nghe vậy, vừa thút thít khóc vừa nhào vào lòng Cung Quý Dương, đôi tay nhỏ nhắn bám chặt lấy cổ cha, lắc đầu nói: \'Không, Tiểu Hòa muốn ngủ chung với ba mẹ ...\'
\'Tiểu Hòa, con đã lớn rồi, phải nghe lời chứ. Mẹ dắt con về phòng ngủ, được không?\' Sầm Tử Tranh sợ Cung Quý Dương ngủ không ngon, vội dỗ dành con.
Cung Ngữ Hòa vừa khóc vừa lắc chiếc đầu nhỏ, \'Không, không mà, Tiểu Hòa muốn ... muốn ngủ chung với ba mẹ. Lạc Nhi ... Lạc Nhi cũng đi tìm chú Lăng với dì Hinh rồi ... hu hu ...\'
\'Được, được, tới đây Tiểu Hòa, để ba ôm con ...\'
Cung Quý Dương sợ nhất là nhìn con gái khóc, Cung Ngữ Hòa vừa khóc là lòng hắn đã tan nát rồi, hắn vội vươn tay ôm cô bé vào lòng sau đó xót xa dỗ dành: \'Tiểu Hòa của chúng ta tối nay ngủ chung với ba mẹ. Nào, tiểu công chúa, ngoan, đừng khóc nữa!\'
Cung Ngữ Hòa co ro trong lòng Cung Quý Dương, nghe cha dỗ dành như vậy lập tức nín khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn chợt lộ ra nụ cười, cô bé càng ôm cha chặt hơn, không hề keo kiệt tặng cho cha một nụ hôn ngọt ngấy.
\'Ba là tốt nhất!\'
Cung Quý Dương nghe vậy liền cười thật sảng khoái.
Sầm Tử Tranh cười khổ lắc đầu, nhẹ giọng làu bàu nhưng trong giọng nói không giấu được hạnh phúc: \'Ông xã, anh chiều thế này Tiểu Hòa hư mất!\'
\'Con gái chính là công chúa nhỏ, đương nhiên là phải chiều rồi, chuyện này không phải bàn!\'
Cung Quý Dương để Cung Ngữ Hòa nằm giữa hai vợ chồng, hắn cẩn thận giúp con đắp chặt, sau đó vươn tay véo nhẹ lên mũi con ...
\'Bé ngoan, ngủ đi. Ngày mai là lễ Giáng sinh rồi. Lúc con thức dậy là sẽ thấy quà Giáng sinh của ông già Noel rồi!\'
Cung Ngữ Hòa ngoan ngoãn gật đầu rồi như nhớ ra điều gì, cô bé khẩn trương hỏi: \'Ba à, nhưng chiếc vớ của con con quên mang theo rồi. Tối nay con không có ngủ trong phòng, vậy ông già Noel có tìm được con không? Tìm không được, không có quà làm sao bây giờ?\'
Thấy vẻ lo lắng của hôm nay, Sầm Tử Tranh yêu thương vuốt nhẹ mái tóc dà ciủa con, dịu dàng nói: \'Không đâu, vào ngày Giáng sinh, chỉ cần là em bé ngoan thì sẽ nhận được quà Giáng sinh, cho nên Tiểu Hòa phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, đến lúc thức dậy thì sẽ thấy quà ngay thôi!\'
Tiểu Hòa nghe vậy mới vui vẻ cười, hai tay cô bé nắm lấy tay của ba mẹ, đôi mắt trò xoe tinh nghịch chớp chóp: \'Ba, mẹ, Tiểu Hòa muốn nghe kể chuyện, Tiểu Hòa nghe kể xong chuyện sẽ đi ngủ!\'
Cô bé thích nhất là được nghe ba mẹ kể những câu chuyện cổ tích của Andersen.
\'Tiểu Hòa ngoan, muốn nghe chuyện gì ba kể con nghe!\' Cung Quý Dương ôm chặt con gái, âu yếm hỏi.
\'Dạ!\' Tiểu Hòa chớp đôi mắt to ra vẻ suy nghĩ rồi mới nói: \'Ba, kể cho Tiểu Hòa nghe chuyện "Bầy chim thiên nga" đi, là chuyện của công chúa Alisa với hoàng tử ấy!\'
\'Quỷ nghịch ngợm, cứ thích nghe chuyện hoàng tử với công chúa!\' Sầm Tử Tranh vừa lắc đầu vừa âu yếm trách yêu.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hòa lộ ra nụ cười rạng rỡ, cô bé nói một cách nghiêm túc: \'Bởi vì mỗi lần Tiểu Hòa nghe chuyện của hoàng tử và công chúa thì Tiểu Hòa luôn cảm thấy hoàng tử trong truyện rất giống ba, công chúa thì giống mẹ, ba với mẹ luôn sống hạnh phúc bên nhau!\'
\'Haha ...\' Cung Quý Dương nghe con gái nói vậy, cười hớn hở nói: \'Bé cưng đúng là nguồn vui của ba nha! Được, vậy ba kể cho Tiểu Hòa nghe chuyện "Bầy chim thiên nga"!\'
Bởi vì Cung Ngữ Hòa từ nhỏ đã thích nghe chuyện cổ tích vì vậy Cung Quý Dương gần như đã mua hết những quyển truyện cổ tích được bày bán trên thị trường, chỉ riêng những tuyển tập truyện cổ tích của Andersen cũng đã tiêu tốn của hắn không ít tiền để mua những quyển truyện gốc số lượng hạn chế đương nhiên giá tiền hoàn toàn không rẻ. Không chỉ như thế, vì để có thể xem là một ông bố mẫu mực, hắn còn tận lực học thuộc hết những câu truyện của Anderson, chỉ cần Tiểu Hòa muốn nghe câu chuyện nào hắn đều có thể kể cho cô bé nghe một cách sinh động nhất.
\'Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc rất xa xôi, vị vua trị vì vương quốc đó có mười một người con trai và một người con gái tên là Alisa. Mười một người con trai này đều là hoàng tử. Khi các hoàng tử đến tuổi đi học, trên *** mỗi người đều có đeo một miếng ngọc bội hình trái tim, bên sườn thì đeo một thanh bảo kiếm. Các hoàng tử đều dùng viết chì tập viết trên những tấm bảng vàng, ai nấy đều rất thông minh, các sách vở đã học qua đều thuộc làu làu, mà mọi người ai cũng biết họ là hoàng tử. Còn cô em gái Alisa của họ thì thường ngồi soi gương trên một chiếc ghế nhỏ. Cô ấy có một quyển sách tranh, quyển sách tranh này cực kỳ quý giá, quốc vương gần như phải tiêu tốn cả nửa vương quốc mới mua được cho con gái ...\'
Đôi mắt to tròn đen láy của Cung Ngữ Hòa mở thật lớn, thoạt nhìn cô bé xinh xắn như một cô Pu'p bê Barbie, vừa nghe đến đây, cô bé liền ngắt lời cha: \'Ba à, Tiểu Hòa với Alisa cũng giống nhau, Tiểu Hòa cũng có quyển sách tranh rất đẹp, còn có quần áo rất đẹp nữa, quần áo mà mẹ thiết kế cho Tiểu Hòa là đẹp nhất trên đời ...\'
\'Tiểu Hòa với Alisa đúng là giống nhau, đều là công chúa nhỏ. Chỉ có điều Alisa trong truyện cổ tích phải chịu khổ nhiều lắm!\' Sầm Tử Tranh cười nhẹ vỗ vỗ người con gái.
\'Thật sao? Làm công chúa phải chịu khổ sao mẹ?\'
Gương mặt nhỏ nhắn của Cung Ngữ Hòa nhăn lại, cô bé vội nhìn cha mình, lo lắng nói: \'Ba à, nhanh kể tiếp cho Tiểu Hòa nghe đi, con muốn nghe nữa!\'
\'Được, được, ba kể cho con nghe ...\' Cung Quý Dương lại nhỏ giọng tiếp tục câu chuyện.
Dưới ánh đèn ấm áp, ba người hạnh phúc nằm bên cạnh nhau. Cung Quý Dương kể cho con gái nghe hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, rốt cuộc đến lúc kể câu chuyện thứ ba thì Cung Ngữ Hòa mới thiêm thiếp gác đầu lên cánh tay Cung Quý Dương, ngủ thật ngọt ngào.
Nhìn vẻ mặt xinh xắn của con gái trong giấc ngủ ngọt ngào, bên môi Sầm Tử Tranh câu lên một nụ cười thật ôn nhu, thật ấp áp, trong nụ cười tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
\'Bà xã, khuya lắm rồi, em cũng đi ngủ đi. Nào ...\'
Cung Quý Dương chu đáo vỗ phẳng gối đầu sau đó giúp Sầm Tử Tranh đắp chăn, mỗi động tác đều tràn đầy tình ý và ôn nhu.
Bàn tay to của Cung Quý Dương bị Sầm Tử Tranh dịu dàng ngăn lại, cô mở to đôi mắt trong veo, tình ý thâm trọng nhẹ giọng nói: \'Quý Dương, qua lễ Giáng sinh này, tình yêu của chúng ta cũng lại qua thêm một năm nữa!\'
\'Cô ngốc, tình yêu của chúng ta vẫn sẽ luôn còn đó, giống như lời của Tiểu Hòa đã nói, anh sẽ đem đến cho gia đình mình một cuộc sống như trong cổ tích!\'
Cung Quý Dương dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, trong mắt không che dấu chút nào tình ý sâu đậm từ đáy lòng.
\'Em yêu anh, Quý Dương ...\'
Sóng mắt Sầm Tử Tranh dập dờn tình ý, hạnh phúc của cô hoàn toàn là do người đàn ông trước mặt này mang đến, bảo sao cô không động tâm được chứ?
\'Anh cũng yêu em ...\'
Một niềm hạnh phúc cũng trào dâng trong lòng Cung Quý Dương, bàn tay to của hắn nhẹ vuốt ve gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô rồi nhẹ nhàng cúi đầu, thâm tình đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, lúc này hắn chỉ muốn dùng hành động để biểu đạt tình yêu sâu thẳm trong đáy lòng mình ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc