Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 144

Tác giả: Ân Tầm

Từng bông tuyết trắng xóa bay bay phủ kín cả bầu trời New York, từng luồng hơi sương theo gió tan ra dưới muôn vàn ánh đèn màu nhấp nháy, Giáng sinh sắp đến gần, một màu trắng xóa phủ kín cả đất trời hòa cùng tiếng nhạc réo rắc khiến thành phố này nhuốm một màu sắc như trong cổ tích.
Hàng ngàn cây thông Giáng sinh được trang hoàng thật đẹp để chuẩn bị cho bữa tiệc đêm Bình an, những người đi đường ai nấy đều mang một vẻ mặt tươi vui hân hoan đón chào một mùa lễ hội.
Cung thị tài phiệt đang chìm trong bầu không khí bận rộn, mỗi một nhân viên đều đang cố hết sức để hoàn thành phần việc trong tay trước khi kỳ nghỉ lễ đến, chỉ riêng có phòng tổng giám đốc là ngoại lệ.
Vừa mới kết thúc một cuộc họp nhưng Cung Quý Dương không rảnh rỗi được một phút, khi hắn vừa xem xong một phần văn kiện đặt xuống sau đó ấn điện thoại, cất giọng trầm ấm nói: \'Hôm nay ngày mai hai ngày này hủy bỏ hết hành trình của tôi!\'
\'Dạ, Cung tiên sinh!\' Vang trong điện thoại là giọng nói đầy tính chuyên nghiệp của thư ký tổng giám đốc trả lời hắn.
Rút tiếp một phần văn kiện khác từ xấp văn kiện dầy cộp trên bàn, Cung Quý Dương tiếp tục chuyên chú vào công việc. Cung Quý Dương của bảy năm sau càng toát ra vẻ thành thục nam tính, cộng với khí phách của một người đàn ông thành đạt đương nhiên là càng có sức quyến rũ. Lứa tuổi này của hắn chính là lứa tuổi chín muồi của đàn ông, bất luận là về tướng mạo hay tài phú.
Năm tháng có vẻ như rất ưu ái Cung Quý Dương, ngoài giúp hắn tăng thêm vẻ thành thục và mị hoặc thì dường như chẳng lưu lại dấu vết gì khác nơi hắn. Đôi mắt thâm thúy không mất đi nét tà tứ mà tăng thêm một phần quyến rũ, gương mặt tuấn tú vẫn đủ sức làm cho nhiều phụ nữ điên đảo.
Hắn có tất cả mọi thứ mà một người đàn ông nên có ...
Tiền bạc, địa vị, quyền lực, tình yêu, tình thân, cùng với ba đứa trẻ hai trai một gái.
Hai trai một gái này chính là tâm can bảo bối của hắn!
Trong đầu Cung Quý Dương lại thấp thoáng hình bóng của vợ, một nụ cười hạnh phúc chớm nở trên môi hắn, ngay cả ánh mắt thâm thúy cũng lóe lên như hai vì sao sáng. Nhớ tới vợ, hắn càng chuyên tâm tăng tốc phê duyệt văn kiện.
Trong phòng tổng giám đốc yên lặng không một tiếng động, sau lưng Cung Quý Dương là khung cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trong suốt, qua lớp kiếng có thể nhìn thấy những bông tuyết không ngừng tung bay trong gió, khắp nơi đều tràn ngập không khí lễ hội.
Cửa phòng tổng giám đốc chợt bị người rón rén đẩy ra, sau đó một cái đầu nhỏ thò vào, một đôi mắt long lanh đen tuyền như hai hòn bi nhỏ giảo hoạt đảo quanh một vòng, khi nhìn thấy Cung Quý Dương đang nghiêm cẩn ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt ấy lập tức sáng lên.
Vị khách bé nhỏ còn chưa kịp có động tác gì tiếp theo thì một giọng cười trầm ổn đã vang lên phá tan không khí im ắng vốn có của gian phòng ...
\'Thiên Nhi, ba thấy con rồi đó nha!\'
Theo một tiếng cười trầm thấp, Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng nhìn một cách chuẩn xác về phía đứa bé đang định giở trò, trên gương mặt anh tuấn không dấu được vẻ từ hòa và sủng nịch.
\'Ba, thì ra là ba không có chuyên tâm làm việc nha, Thiên Nhi chưa có phát ra tiếng động nào mà ba đã biết rồi!\'
Bị bắt quả tang nhưng trên mặt cậu bé tên Thiên Nhi lộ ra vẻ vô tội nhìn Cung Quý Dương, hắn chu môi, cực kỳ không cam tâm tình nguyện đi đến trước mặt cha mình..
Đứa bé này hoàn toàn di truyền khí chất tà tứ từ Cung Quý Dương, gương mặt trắng trẻo, ngũ quan như điêu khắc thoạt nhìn đã biết thừa hưởng hết nét đẹp từ cha mình, trong vẻ tà tứ có pha thêm nét ngây thơ của một đứa trẻ dù cho mỗi hành động cử chỉ đều mang nét thành thục của một người lớn.
Đây là con trai lớn của Cung Quý Dương - Cung Liệt Thiên, năm nay sáu tuổi.
Cung Quý Dương chống tay dưới cằm, ánh mắt bỡn cợt nhìn con trai đang làm ra vẻ như không có gì đường hoàng ngồi trên chiếc ghế đối diện mình, động tác không khác gì một người lớn. Hắn không để mắt vào xấp văn kiện rối rắm trên bàn nữa, nhìn con trai.
\'Thiên Nhi, lần này con lại lén lút chạy ra nữa, đúng không?\'
\'Đâu có đâu ba, con xin phép mẹ rồi, là mẹ cho phép con đến Cung thị mà!\' Cung Liệt Thiên ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn Cung Quý Dương, đường hoàng nói.
\'Ồ?\' Cung Quý Dương nghe xong cũng không phản bác, hắn cười cười nhướng mày nhìn con trai: \'Nếu đã như vậy, ba gọi điện thoại về nhà báo với mẹ một câu, chắc là mẹ con cũng đang lo lắng con một mình đi đến Cung thị không biết có an toàn hay không!\'
Nói rồi hắn vươn tay về phía điện thoại, làm động tác ấn phím.
\'Ba à ...\' Đôi mắt như hai hạt nhãn của Cung Liệt Thiên đảo nhanh một vòng, hắn nhớm chân chạy về phía cha mình, dán gương mặt nhỏ nhắn lên đù* hắn.
Cung Quý Dương bật cười ha hả, vươn tay bế con lên, nhấc chú bé lên thật cao ...
\'Vật nhỏ, cha sớm đã biết con trốn mẹ chạy ra ngoài mà!\'
\'Haha ...\' Cung Liệt Thiên thấy mình như đang bay trên không, vui vẻ cười ra tiếng. Từ trước đến nay, cha luôn là thần tượng, là đối tượng sùng bái của hắn, cha cao lớn lại tài giỏi, trong lòng hắn cha như một thiên thần, chiếm một vị trí không thể thay thế.
\'Cha à, Thiên Nhi chóng mặt!\'
Cung Quý Dương đặt con trai xuống sau đó ôm vào lòng, Ng'n t thon dài véo nhẹ chiếc mũi nhỏ, \'Nói đi, có phải ở nhà lại gây ra họa nên mới chạy đến đây đúng không? Còn Diên Nhi và Tiểu Hòa đâu rồi? Sao không dẫn hai em đến chỗ ba luôn hở?\'
Chỉ không gặp mấy giờ đồng hồ hắn đã rất nhớ ba vật nhỏ này rồi, đương nhiên là còn vợ yêu của hắn - Sầm Tử Tranh nữa!
Vừa nãy lúc đang phê duyệt văn kiện, trước mắt hắn vẫn thấp thoáng hình bóng dịu hiền của vợ, từ khi có mấy đứa trẻ, Cung Quý Dương bắt đầu quyến luyến không khí ở nhà, chỉ muốn không làm gì mà dành hết thời gian cho vợ và các con.
Bảy năm, Tranh Tranh giúp hắn sinh ba đứa bé, hai trai một gái, hai đứa con trai - Cung Liệt Thiên và Cung Liệt Diên là hai anh em song sinh năm nay sáu tuổi, bộ dạng hoàn toàn như với Cung Quý Dương một khuôn đúc ra còn bé gái, Cung Ngữ Hòa nhỏ sinh sau hai anh hai năm, năm nay bốn tuổi. Con bé hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp thanh thuần của Sầm Tử Tranh, làn da mềm mại trắng nõn cùng đôi mắt to đen trong veo, xinh xắn như một cô Pu'p bê Barbie cộng thêm giọng nói ngây ngô ngọt ngào khiến ai thấy cũng thương.
Lúc đầu Cung Quý Dương cực kỳ hâm mộ hai vợ chồng Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh vì có một đôi long phụng thai, không ngờ chính hắn cũng có một đôi song sinh, chỉ nghĩ đến đây đang ngủ Cung Quý Dương cũng cười đến tỉnh lại.
Còn Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây hai ông bà nội mỗi ngày chỉ quấn quýt lấy ba đứa cháu, còn mẹ của Tranh Tranh thì cũng thường đến nhà làm khách, rảnh rỗi thì đến giúp con gái chăm sóc ba đứa cháu.
\'Ba, ngưng ...\'
Cung Liệt Thiên nghe cha hỏi vậy, gương mặt nhỏ nhắn không vui xoay sang phía khác: \'Thiên Nhi đã là người lớn rồi, ra khỏi nhà không cần dẫn theo em trai em gái. Nói gì đi nữa, con mà dẫn hai em ra ngoài vậy thì quá khả nghi rồi, mẹ nhất định sẽ phát hiện ra!\'
Cung Quý Dương nghe vậy cười càng vui vẻ, hắn vươn ma trảo về phía Cung Liệt Thiên ...
\'Con đó, còn nhỏ mà trò quỷ không ít!\'
\'Haha ... ha ha ... ba ...ba ... đừng mà, Thiên Nhi nhột, nhột lắm ... ha ha ...\' Cung Liệt Thiên sợ nhất là chiêu này, hắn cười đến nỗi người co rúm lại.
Trong phòng làm việc hai cha con đùa giỡn thật vui vẻ.
Cười giỡn xong rồi, Cung Quý Dương nhấc lấy áo vest, tay vẫn ôm lấy Cung Liệt Thiên, nói: \'Đi thôi con trai, chúng ta về nhà thôi. Đêm nay là đêm Giáng sinh, lát nữa theo ba đi đón bà ngoại và cậu đến Cung Viên. Đây là chỉ thị của mẹ, cha không dám kháng nghị!\'
Cung Liệt Thiên nghiêng đầu nhìn cha, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: \'Ba à, ba bị viêm phế quản sao?\'
\'Viêm phế quản? Sao ba lại bị viêm phế quản chứ?\' Cung Quý Dương nhất thời chưa hiểu ý con trai.
Cung Liệt Thiên trên mặt lộ vẻ nghi hoặc nói: \'Là dì Tang Thanh nói ba bị viêm phế quản, không chỉ có ba, dì Tang Thanh nói còn có chú Lăng, chú Lãnh, cả chú Hoàng Phủ cũng bị viêm phế quản. Con nói với mẹ rồi, nói ba bị viêm phế quản nhưng mẹ chẳng lo lắng gì cả. Mẹ còn cười nữa, nhưng Thiên Nhi rất lo cho cha nha!\'
Giọng non nớt của Cung Liệt Thiên líu ríu bên tai Cung Quý Dương, mang theo một sự ngây thơ và đơn thuần của trẻ con.
Cung Quý Dương nhất thời hiểu ra, hắn cười ha hả ... viêm phế quản? Nói đúng ra thì là "vợ quản nghiêm" đây mà!
Thì ra tất cả đều là do Lãnh Tang Thanh nha đầu kia dạy hư con trai hắn. Thanh nha đầu này là đứa em khiến Lãnh Thiên Dục đau đầu nhất, tuổi đã không còn nhỏ nữa mà hoàn toàn chẳng có ý định kết hôn, suốt ngày chạy khắp nơi du lịch khám phá, đến một địa điểm nào đó, tìm công việc, dành dụm đủ tiền sau đó rời đi lại đến một địa điểm khác. Lần trước khi nói điện thoại với cô thì nha đầu đó đang ở tận Sri Lanka!
Anh hai cô đường đường là tổng giám đốc của Lãnh thị tài phiệt, hơn nữa còn là Thủ Phán Cách Hạ hô mưa gọi gió ai nghe thấy cũng kinh hồn táng đởm còn người anh thứ ba được mệnh danh là bác sĩ thiên tài, là viện trưởng của một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất thế giới, nào ngờ lại có một đứa em gái bướng bỉnh như thế ...
Chẳng trách Lãnh Thiên Dục mỗi lần nhắc đến nha đầu Lãnh Tang Thanh kia là lại bắt đầu đau đầu, chỉ hận không thể lập tức bắt cô về, trói lại dẫn đi xem mắt. Lúc đó khi ước hẹn một năm kết thúc, Lãnh Tang Thanh lại không hề có ý giữ lời hứa mà cứ tiếp tục chơi trò đuổi bắt với Lãnh Thiên Dục, thấm thoát cũng đã mấy năm rồi.
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, đảng Hắc thủ phân bố khắp nơi, Lãnh Thiên Dục thì đã nhiều lần ra lện cho thủ hạ tìm đến Lãnh Tang Thanh nhưng lần nào cũng đều thất bại để cho nha đầu kia chạy thoát, hơn nữa còn thuận lợi chạy sang một nước khác rong chơi, điều này thật sự khiến cho Lãnh Thiên Dục mấy lần phát điên!
Không chỉ là Lãnh Thiên Dục nay cả Cung Quý Dương cũng thấy rất kỳ lạ, hắn luôn nghi ngờ liệu có phải có một người bí mật luôn âm thầm giúp đỡ Lãnh Tang Thanh hay không, bằng không chỉ dựa vào sức của một cô gái như cô sao lại có thể lợi hại như thế? Sao lại dễ dàng trốn thoát khỏi tai mắt của thủ hạ của đảng Hắc thủ chứ?
\'Yên tâm đi con trai, ba rất khỏe mạnh!\' Cung Quý Dương biết con trai lo lắng, hắn xúc động nói.
\'Vậy còn nhóm của chú Lăng thì sao hở cha?\' Cung Liệt Thiên hỏi tiếp.
Cung Quý Dương cười đến không khép miệng được: \'Bọn họ cũng rất khỏe mạnh!\'
\'Ồ ...\'
Cung Liệt Thiên lúc này mới yên tâm. Hắn lớn thở dài một tiếng như một người lớn, nói: \'Mọi người sắp thành ông già cả rồi, ngày thường phải chú ý sức khỏe một chút!\'
Cung Quý Dương lần này cười càng to hơn, đứa con trai này của hắn đúng là quỷ tinh linh, thường thường nói những lời khiến người khác không thể tưởng tượng được. Nhưng theo cách nói của Trình Thiến Tây thì là ... bất luận là Thiên Nhi hay Diên Nhi, cách nói chuyện hay cách hành xử của hai đứa nhỏ này đều giống hệt như Cung Quý Dương lúc nhỏ, đều xử sự không theo lẽ thường.
\'Được, tất cả đều nghe con, quỷ tinh linh!\' Cung Quý Dương yêu mấy đứa con ૮ɦếƭ đi được, âu yếm nói.
Nhưng mà ... qua nhiều năm cố gắng của hắn, bây giờ con của Lăng Thiếu Đường lại cũng có cách hành xử "không theo lẽ thường" giống hắn mất rồi.
Thay vì là nói bị Cung Quý Dương hắn truyền nhiễm, không bằng nói là do hai đứa con trai của hắn truyền nhiễm cho hai đứa bé nhà Lăng Thiếu Đường bởi vì ...
\'Ba à ... chúng ta tạm thời không về nhà được không?\' Bàn tay mập mạp của Cung Liệt Thiên sờ sờ má cha, vẻ mặt nghịch ngợm hỏi.
\'Nói lý do ba nghe xem!\' Cung Quý Dương nghe con trai nói như vậy, nghĩ sơ cũng đã biết ý định của con trai.
Cung Liệt Thiên rụt lưỡi sau đó cười nịnh nọt: \'Ba à, ba biết không, con với Lăng Triệt tiểu quỷ kia đánh cược rồi, xem trong hai đứa ai học đua xe được trước. Thực ra thì con đã học được rồi, hôm nay đã nói rõ với hắn, đến trường đua của ba đua thử một lần, ba phân xử dùm chúng con!\'
Cung Liệt Thiên có một điểm cực kỳ giống với Cung Quý Dương đó chính là ham thích đua xe. Đừng nghĩ hắn chỉ mới có sáu tuổi, đối với kỹ năng điều khiển xe có thể coi là thành thục dù xe mà Cung Liệt Thiên lái chỉ là xe đua dành cho thiếu nhi!
Hoàn toàn ngược lại với Cung Liệt Thiên, đứa em song sinh Cung Liệt Diên lại giống với Cung Quý Dương ở một điểm khác. Cung Liệt Diên cực kỳ thích nghiên cứu các loại máy móc, trước mắt phòng thí nghiệm nghiên cứu kỹ thuật cơ khí và S***g ống vốn thuộc về Cung Quý Dương ở Cung Viên giờ lại trở thành phòng thí nghiệm riêng của Cung Liệt Diên. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng hắn hệt như người anh song sinh của mình, có một loại thành thục và đam mê mà những đứa trẻ cùng tuổi khác không có.
Còn đứa nhỏ nhất, Cung Ngữ Hòa, tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng lại đặc biệt thích làm đẹp, nhất là những vật phát sáng, hễ nhìn thấy những thứ như vậy chẳng hạn như thủy tinh hay các loại đá màu liền đặc biệt vui vẻ.
Sầm Tử Tranh thích thú phát hiện ra con gái của họ đúng là có đầu óc thiết kế bẩm sinh, chỉ có điều không phải là thiết kế trang phục mà là thiết kế trang sức, nói không chừng, tương lai sẽ là một nhà thiết kế trang sức tài năng.
Cung Quý Dương thương yêu đứa con gái này hết mực vì thế bất luận hắn đi đâu, chỉ cần nhìn thấy bất kỳ loại đá màu nào liền không chút do dự mua về cho cô bé. Mà cô bé mỗi lần nhìn thấy những viên đá màu trong tay cha mình liền không hề keo kiệt tiến đến tặng cho cha mình một nụ hôn ngọt ngấy. Vì vậy cô bé bốn tuổi Cung Ngữ Hòa có thể nói là có riêng một phòng trưng bày trang sức của riêng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc