Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 136

Tác giả: Ân Tầm

Cung Quý Dương cười ... chuyện này đối với hắn mà nói rõ ràng rất đơn giản. Thâmt ình nhìn vợ, hắn trầm giọng nói: \'Còn nhớ những lời hôm đó em nói không? Khi em nói với anh thì ra ba và ba vợ quen biết nhau thì anh đã bắt đầu điều tra chuyện này, lại thêm thám tử tư báo với anh Ngải Ân Hà hình như đang điều tra chuyện của nhà họ Cung cho nên anh càng thêm lưu tâm để ý. Nhưng trên tư liệu điều tra cho thấy đúng như cách nghĩ của mẹ. Hôm nay sau khi tan tầm anh đến tìm mẹ vợ hỏi thăm mới biết thì ra là có đến hai Lâm Nam. Đang ngồi với mẹ thì người ở Cung Viên gọi điện đến báo cho anh biết tình hình ở nhà, lúc đó anh chợt nghĩ, có thể mẹ vợ là người có thể giúp giải quyết những rối rắm này nên anh mời mẹ về đây!\'
Nghe những lời này Sầm Tử Tranh quả thực quá kinh ngạc, cô nhìn chồng như nhìn một người ngoài hành tinh, không kìm được nói: \'Trời ạ, em còn cho rằng mình được gả cho một nhà tiên tri!\'
\'Nha đầu, chẳng lẽ bây giờ em mới phát hiện chồng mình có năng lực sao? Lúc anh quả quyết nói rằng anh sẽ cưới em về chính là đã cho em biết anh có năng lực tiên tri rồi!\' Cung Quý Dương tinh nghịch trêu cô.
\'Hừm, nói khoác không biết ngượng. Đúng là vua tự đại!\' Sầm Tử Tranh càu nhàu nhưng nét mặt tràn đầy hạnh phúc tựa vào lòng hắn, đôi gò má hồng hồng.
\'Haha ... đó là ưu điểm của anh mà!\' Cung Quý Dương ôm cô, cười đến sáng lạn.
Trong vòng tay của chồng Sầm Tử Tranh cảm thấy bội phần an toàn, cô biết nếu như không nhờ Quý Dương sớm đã phát hiện manh mối của chuyện này, hoặc không tích cực điều tra thì tối nay cục diện đã rối rắm đến không thể thu thập.
Tự sâu trong lòng mình cô cảm thấy rất cám ơn chồng, người đàn ông thông minh lại tài giỏi như thế khiến cô càng yêu sâu đậm hơn.
Lúc này Trình Thiến Tây mới lên tiếng, giọng áy náy: \'Chuyện tối nay tất cả là lỗi của con cả, nếu như con bình tĩnh một chút, lý trí một chút thì sẽ không bị những tư liệu kia làm mờ mắt, thật xin lỗi cả nhà ...\'
Lời xin lỗi này xuất phát từ nội tâm bà, tuy bà trước giờ cứng cỏi, cũng rất tinh minh nhưng không phải là người không nói lý lẽ, nhìn thấy tối nay tất cả mọi người đều vì chuyện này mà bôn ba vất vả trong lòng bà đương nhiên rất bất an, hơn nữa, đây còn là một sự hiểu lầm lớn!
Nếu như là người nhà thì cũng có thể dễ dàng thông cảm nhưng ngay cả bà thông gia cũng bị phiền toái chạy đến đây trong đêm mưa gió thế này càng khiến cho Trình Thiến Tây cảm thấy áy náy.
Lúc này Sầm Tử Tranh mới giãy ra khỏi vòng tay của Cung Quý Dương, cô bước đến khoác tay lên cánh tay bà, nháy mắt: \'Mẹ, thực ra mẹ cũng không cần phải áy náy vậy đâu, theo con thấy lần này Ngải Ân Hà coi như vô tình làm được một chuyện tốt đi!\'
\'Làm một chuyện tốt?\'
Trình Thiến Tây nhìn Sầm Tử Tranh vẻ khó hiểu, đây cũng là lần đầu tiên bà tâm bình khí hòa đánh giá cô con dâu này ...
Trình Thiến Tây không thể không thừa nhận, khi bà gặp cô gái này lần đầu tiên, ngoại trừ xuất thân, những điều kiện còn lại của cô đều không chê vào đâu được, bất luận là tướng mạo hay tính cách đều là rất ưu tú.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thân là một nhà thiết kế chính như Sầm Tử Tranh, thành tựu này trong mắt nhiều người cũng có thể coi như là rất lớn rồi. Tuy bà không nói ra nhưng cũng đã từng lén xem qua những thiết kế của cô, nói thực lòng là bà cũng rất thưởng thức, chỉ là vì ngại cho mặt mũi nên không lên tiếng tán dương mà thôi.
Lúc này, khi Sầm Tử Tranh ngoan ngoãn khoác cánh tay bà, tự dưng bà lại có một loại ảo giác, rằng đứa con dâu này cũng giống như một đứa con gái đang làm nũng với mẹ vậy.
Giờ phút này Trình Thiến Tây mới nhận ra, trước đây vì cái nhìn sai lệch của mình mà làm khổ đứa con dâu này biết bao nhiêu.
Sầm Tử Tranh hoàn toàn không biết gì về những giãy dụa trong nội tâm của Trình Thiến Tây, cô trước giờ không thích so đo tính toán, hơn nữa bà là mẹ ruột của Quý Dương, đương nhiên cô cũng muốn hiếu thuận với bà.
Nghe Trình Thiến Tây hỏi vậy, cô cười gật đầu nói: \'Đúng đó. Lần này con cảm thấy mình phải cảm ơn Ngải Ân Hà nhiều. Nếu như không phải cô ta giở trò quỷ thì mẹ sẽ không vì nhịn không nổi nỗi ủy khuất nhiều năm mà phát tiết ra, gút mắc bao nhiêu năm qua trong lòng ba cũng không thể cởi ra mà quan hệ giữa mẹ với con nói không chừng cũng vẫn như cũ chưa hòa hảo được. Sau cùng, còn có một cái tốt nữa ...\'
Cô cố ý quăng một mồi nhử, cười cười nhìn Trình Thiến Tây ...
\'Còn cái tốt gì nữa?\'
Trình Thiến Tây thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Sầm Tử Tranh, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, giọng nói cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Sầm Tử Tranh nắm lấy tay Trình Thiến Tây đặt vào trong tay Cung Doãn Thần!
\'Còn có một chỗ tốt nhất chính là ... giúp ba mẹ làm hòa, càng thêm tương thân tương ái!\' Nói rồi cô vui sướng che miệng cười.
\'Nha đầu này ...\' Cung Doãn Thần cũng xúc động nói, trải qua những chuyện vừa rồi, nỗi kích động trong lòng ông vẫn chưa tan.
\'Con đâu có nói sai? Vốn là như vậy mà! Ba, nếu như mẹ không yêu ba nhiều như vậy thì với người dày dạn kinh nghiệm, nhìn người vô số như mẹ sao lại không nhìn ra sơ hở mà để Quý Dương tranh thủ lập công đầu chứ? Điều này đã cho thấy rõ là mẹ rất quan tâm ba, bởi vì chỉ khi nào đối mặt với chuyện có liên quan đến người mình yêu thì con người mới không còn lý trí như vậy!\'
Sầm Tử Tranh rất thông minh và khéo léo, rất biết tận dụng cơ hội giúp Trình Thiến Tây giải vây, quan trọng hơn là, cô khéo hiểu lòng người, hoàn toàn giúp Trình Thiến Tây thố lộ hết tâm tư.
Cung Doãn Thần nghe vậy cũng không kìm lòng được lần nữa ôm vợ vào lòng.
Lúc này Cung lão phu nhân hớn hở vỗ tay ...
\'Như vậy có tốt không, nhà họ Cung chúng ta rốt cuộc đã giải tỏa hết gút mắc, bà lão này cũng yên lòng!\'
Bầu không khí trong phòng tràn đầy niềm vui.
Hai nhà rốt cuộc cũng ngồi lại với nhau nói chuyện không tị hiềm gì nữa, tiếng cười nói rộn rã át cả tiếng mưa ngoài trời.
Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh đôi vợ chồng mới cưới này lúc này cũng nhận được lời chúc phúc của tất cả các vị trưởng bối, trong tiếng cười, Cung Quý Dương không ngừng trêu chọc Sầm Tử Tranh khiến cô tức đến nỗi nắm tay nhỏ nhắn không ngừng đấm vào *** hắn.
Trình Thiến Tây thỉnh thoảng dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng mình, khi Cung Doãn Thần nắm chặt tay bà như lúc này bà mới cảm nhận được bao nhiêu năm qua hôm nay mới là ngày bà hạnh phúc nhất, yên tâm nhất.
Cung Quý Dương chợt nhìn mẹ, nói: \'Mẹ, con biết Ngải Ân Hà đã đến tìm mẹ, những chuyện liên quan đến cô ta xin mẹ đừng xen vào nữa, con sẽ xử lý mọi chuyện!\'
Lúc này những gút mắc trong lòng Trình Thiến Tây đã cởi bỏ hết, bà đương nhiên hiểu rõ năng lực của con trai, nhưng vẫn làm ra vẻ tức giận nói: \'Đứa con trai này, lại còn dám quản cả mẹ sao?\'
Thực ra bà biết những gì Quý Dương làm đều là suy nghĩ cho người nhà cả thôi.\'
\'Được, được, là lỗi của con. Bây giờ con trai tạ lỗi với mẹ, mong mẫu thân đại nhân khai ân!\' Cung Quý Dương tâm tình cực tốt cười trêu bà, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ ...
\'Con đó nha, để vợ con nhìn thấy bộ dạng lưu manh này của con lại hối hận đã gả cho con cho xem!\' Giọng nói và cả ngữ điệu của Trình Thiến Tây đã nhẹ nhàng hơn nhiều, bà thoải mái nói đùa với con trai.
Sầm Tử Tranh chỉ cười mà không nói, chỉ càng dựa sát vào lòng Cung Quý Dương.
Bà Sầm thấy vậy cũng nói đùa: \'Nhìn kìa, người ta nói con gái gả đi rồi như giọt nước đổ đi, bà nhìn dáng vẻ theo sát không rời của nó xem, hơn nữa, Quý Dương nó tốt như vậy, tôi đốt đèn ***g cũng tìm không được đứa con rể nào giống vậy đâu!\'
Cung Quý Dương nghe vậy trên mặt càng lộ vẻ tự hào, hắn cúi đầu nói khẽ bên tai Sầm Tử Tranh: \'Nghe thấy chưa? Em đã là giọt nước đổ đi, sau này phải yêu anh nhiều một chút, biết chưa?\'
\'Anh mới là giọt nước đổ đi ấy, đáng ghét!\' Sầm Tử Tranh nũng nịu đấm hắn một cái.
Lúc này Cung lão phu nhân mới lên tiếng: \'Theo ta thấy, Tử Tranh chính là cây vui vẻ của nhà họ Cung chúng ta, từ khi con bé được gả vào đây nhà họ Cung náo nhiệt hơn rất nhiều, nếu như sau này Quý Dương phụ lòng Tử Tranh, ta là người đầu tiên không tha cho nó!\'
\'Không dám không dám, con thương cô ấy còn không kịp, làm sao nỡ phụ lòng chứ!\' Cung Quý Dương thâm tình nhìn Sầm Tử Tranh, nói một cách quyar quyết.
Mặt Sầm Tử Tranh đỏ như ráng chiều.
Nhưng Cung Doãn Thần nãy giờ vẫn im lặng nhìn Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng ...
\'Nhưng bố chồng như ta có ý kiến!\'
Nhìn vẻ nghiêm túc của Cung Doãn Thần, Sầm Tử Tranh không khỏi lo lắng ... Ông định nói gì đây? Bộ dạng thật nghiêm túc nha.
Cung Quý Dương cười nhìn cha mình nói: \'Cha, có gì dặn dò xin cứ nói!\'
Cung Doãn Thần nhìn con trai sau đó hỏi ngược lại: \'Chỉ cần ta nói ra thì con có thể làm được, phải không?\'
\'Được nhiên, chỉ cần con có thể làm con nhất định sẽ làm!\' Cung Quý Dương nói một cách kiên định.
Cung Doãn Thần hắng giọng nói: \'Thực ra yêu cầu của ta rất đơn giản, con cũng biết hai người già chúng ta nhàn rỗi biết mấy cho nên nhanh chút sinh một đứa cháu để hai chúng ta bồng bế, biết chưa?\'
Lời của ông khiến cho mọi người đều bật cười, không ngờ người vẫn luôn trầm ổn như ông cũng có lúc sốt ruột không chờ được!
Cung Quý Dương nghe cha mình nói vậy cười càng tươi hơn, hắn lớn tiếng trả lời: \'Con xin nghe lệnh!\'
Sau đó hắn nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng đầy ái muội nói: \'Bà xã, nhanh chút hoàn thành kế hoạch tạo người của chúng ta đi!\'
\'Anh ... đáng ghét thật! Mặc kệ anh!\' Sầm Tử Tranh mặt đỏ đến mang tai thẹn thùng trốn sau lưng bà Sầm.
\'Con đó, lấy chồng cũng đã lấy rồi, sinh con đẻ cái là chuyện đương nhiên thôi. Cho dù ông bà thông gia không vội người làm bà ngoại như ta cũng rất nóng lòng!\' Bà Sầm chỉ tay vào trán con, âu yếm nói.
\'Mẹ ...\' Sầm Tử Tranh càng thêm ngượng.
Cung lão phu nhân cũng hào hứng cười nói: \'Đúng đó, Tử Tranh à, ta cũng rất mong được bế cháu cố rồi!\'
Trình Thiến Tây cũng lên tiếng phụ họa: \'Tử Tranh à, con không cần lo lắng gì cả, nhà họ Cung chúng ta sẽ toàn lực hỗ trợ con. Đứa bé sinh ra có ta với mẹ con, còn có bà nội, ba, mọi người sẽ chăm sóc giúp con!\'
Sầm Tử Tranh lúc này mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn! Vừa gấp vừa thẹn!
Lúc này Cung Quý Dương chợt đứng dậy bước đến nhấc bổng Sầm Tử Tranh lên ...
\'Aaaa ... Quý Dương, anh làm gì vậy, mau buông em xuống!\'
Hoảng hốt sợ té, Sầm Tử Tranh vội ôm lấy cổ hắn nhưng đầu vẫn không khỏi choáng váng.
Bên môi Cung Quý Dương câu lên một nụ cười tà ác, hắn dán môi sát tai cô, thì thầm: \'Các bậc trowrng bối đều mong mỏi như vậy, anh đương nhiên phải cố gắng hơn nữa, em nói có phải không?\'
\'Anh ... thật đúng là mặt dầy!\' Sầm Tử Tranh thấy mấy phụ huynh đều híp mắt cười nhìn mình, vừa thẹn vừa giận.
Cung Quý Dương hoàn toàn chẳng để tâm đến lời cô, hắn cười càng xấu xa.
\'Nếu như anh không mặt dầy một chút làm sao cưới được người vợ đẹp như em chứ? Nếu như không mặt dầy một chút thì làm sao có cháu cho ba mẹ bồng đây?\'
Câu nói của Cung Quý Dương khiến cho ai nấy đều bật cười, càng khiến cho Sầm Tử Tranh thẹn thùng vùi mặt vào cổ hắn không dám nhìn ai.
Nhất thời cả gian phòng khách đều tràn ngập tiếng cười, ngay cả dì Tề là người trước giờ nghiêm cẩn cũng nở một nụ cười từ đáy lòng, bà ở Cung gia đã lâu như vậy rồi có lẽ hôm nay mới được chứng kiến khung cảnh đầm ấm vui vẻ như vậy.
Ngay lúc ai nấy đang nói cười rộn rã thì một người làm bước vào, sắc mặt nghiêm trọng khác thường ...
\'Thiếu gia ...\'
Cung Quý Dương vẫn ôm Sầm Tử Tranh trong tay không có ý buông xuống, nhìn về phía người làm đang ngập ngừng đứng đó, hỏi: \'Nói đi, có chuyện gì?\'
Người làm chỉ tay về phía cửa phòng khách, \'Có mấy vị cảnh sát nói muốn tìm thiếu gia có việc gấp!\'
Tất cả mọi người nghe vậy đều nhìn ra ngoài, đúng là ngoài cửa đã có mấy người cảnh sát đứng đó!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc