Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 134

Tác giả: Ân Tầm

Trên mặt Cung Doãn Thần lộ ra một chút xúc động, ông trầm giọng nói: \'Lâm Nam lúc đó là vị hôn thê của cha con, lúc đó hai người họ có thể coi như một đôi kim đồng ngọc nữ. Lần đầu tiên ta gặp Lâm Nam là vào một buổi chiều, lúc đó bà ấy đến tìm cha con, trong khoảnh khắc mà ta nhìn thấy bà ấy đó, ta biết lòng mình triệt để trầm luân mất rồi, ngay cả chuyện bà ấy là vị hôn thê của người bạn tốt nhất của ta ta cũng quên mất ...\'
Ông không nói tiếp được nữa, một tia hối hận dâng lên trong mắt.
Sầm Tử Tranh bụm miệng che đi một tiếng kêu kinh ngạc, cô không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ thế nào.
Sắc mặt Trình Thiến Tây trở nên rất khó coi nhưng bà vẫn im lặng bởi vì bà cần phải biết chân tướng sự việc.
Cung Doãn Thần nói tiếp, giọng khàn khàn ...
\'Con người vốn rất ích kỷ nhất là khi đối mặt với tình yêu và lợi ích. Khi ba nhận ra mình đã yêu vị hôn thê của người bạn thân, ta không có cách nào xem như tình cảm kia không có vì vậy ... ta đã có một quyết định rất ích kỷ đó chính là dùng bất cứ thủ đoạn nào miễn là Lâm Nam trở thành của ta, ta muốn bà ấy trở thành người phụ nữ của ta!\'
Toàn thân Sầm Tử Tranh run lên, cô sửng sốt nhìn Cung Doãn Thần nhất thời không biết nên nói gì.
Không để ý đến biểu tình trên mặt Sầm Tử Tranh, Cung Doãn Thần cứ chìm trong hồi ức của mình...
\'Ta điên cuồng theo đuổi Lâm Nam dùng hết mọi cách, dùng hết mọi thủ đoạn, mãi rồi ... ta cũng được toại nguyện. Lâm Nam cũng bắt đầu yêu ta!\'
\'Không đâu ...\' Sầm Tử Tranh không kìm được bật lên một tiếng kêu đau lòng.
Chuyện này sao có thể chứ!
Mẹ của cô sao có thể yêu người đàn ông khác ngoài cha cô chứ ...
Chuyện này ... chuyện này đúng là hoang đường!
\'Tử Tranh, ta biết con rất khó tiếp nhận sự thật này nhưng ... ta không cần phải nói dối con làm gì, mẹ của con, cũng chính là Lâm Nam đã yêu ta. Cùng với tình yêu đó là sự cắn rứt lương tâm bởi vì trong lòng bà ấy, cha con cũng chiếm một vị trí rất quan trọng, bởi dù sao họ cũng sắp đi đến hôn nhân. Rất nhiều lần ta tìm cách nói rõ với cha con nhưng đều bị mẹ con ngăn lại nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa, rốt cuộc cũng có một ngày cha con biết được tất cả!\'
Giọng ông bắt đầu run run, tay cũng đang run, không chỉ ông, ngay cả Sầm Tử Tranh cũng đang run còn trên mặt Trình Thiến Tây chỉ còn lại một nỗi đau xót.
Bà với ông, mấy mươi năm chồng vợ, bà biết trong lòng ông luôn ẩn dấu một bóng hình khác nhưng hôm nay tận tai nghe thấy lòng bà đau đớn quá. Tuy bà với ông là hôn nhân thương nghiệp nhưng về với ông bao nhiêu năm qua, tình cảm cũng dần nảy sinh, thời gian càng lâu bà càng yêu ông nhiều hơn chính vì vậy khi nhà họ Cung có chuyện bà liền không chút nề hà gánh vác tất cả.
Bà yêu ông, nhưng còn ông thì sao chứ?
Những biểu tình trên mặt Trình Thiến Tây bị Cung Doãn Thần thu hết vào tầm mắt, trong mắt ông thoáng qua một chút khác lạ nhưng rất nhanh đã biến mất, ông ngừng lại một chút rồi nói với Sầm Tử Tranh: \'Khi cha con biết chuyện, dĩ nhiên là ông ấy rất dau lòng, sau cùng ông cho mẹ con quyền lựa chọn, để bà ấy tự mình quyết định xem sẽ lấy ai!\'
Lòng Sầm Tử Tranh chợt run lên, cô thì thào nói: \'Kết quả là ... mẹ chọn cha con sao?\'
Cung Doãn Thần chợt mỉm cười, trong nụ cười mang theo một cảm xúc không thể gọi tên.
\'Khi mẹ con quyết định chọn cha con, hai người rời khỏi Thượng Hải sau đó ta nghe nói họ dời đến Đài Loan, sau đó nữa ... thì không còn tin tức!\'
Cung Doãn Thần đã kể hết câu chuyện một lúc rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng, cô yếu ớt ngồi sụp xuống sofa, gian nan đè nén những cảm xúc trong lòng xuống.
Nước mắt của Trình Thiến Tây đã rơi từ lúc nào không biết, đây là lần đầu tiên bà khóc trước mặt Sầm Tử Tranh, nước mắt chỉ rơi lặng lẽ nhưng mang theo vô hạn chua xót và đau lòng ...
Nhìn bà khóc lòng Cung Doãn Thần cũng đau khổ không kém, ông bước đến đặt tay lên vai bà, thở dài một tiếng: \'Thiến Tây à, cả câu chuyện là như thế, hôm nay tôi đã kể hết cho bà rồi đó. Đều là chuyện đã qua cả rồi, nếu bà có muốn trách hờn gì thì cứ trách một mình tôi thôi. Tử Tranh nó có liên quan gì đâu!\'
Trình Thiến Tây cố nén nước mắt nhưng giọng vẫn nghẹn ngào ...
\'Cung Doãn Thần, bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn giấu diếm tôi chuyện này. Trong lòng ông tôi vĩnh viễn cũng không thể bì kịp Lâm Nam đó. Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao ông luôn thiên vị Sầm Tử Tranh như vậy, không ngờ ... thật sự không ngờ ...\'
Sầm Tử Tranh vẫn chưa hoàn hồn lại sau những chấn động cô thì thào, \'Vì sao, vì sao mẹ không nói cho con biết ...\'
Cả căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, ba người ai nấy chìm sâu trong thế giới của riêng mình, bên ngoài cũng im lặng, mưa đã ngớt hạt ...
Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh chợt kêu lên thất thanh ...
\'Không đúng!\'
Cô đứng bật dậy, cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh, vẻ mặt có chút khó hiểu...
\'Tử Tranh, con ...\'
\'Không đúng, trong đó nhất định có hiểu lầm!\' Sầm Tử Tranh nhắc lại lần nữa, vẻ khẳng định.
Trên mặt Cung Doãn Thần sự khó hiểu càng rõ rệt, \'Tử Tranh, con nói vậy là ý gì? Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?\'
Sầm Tử Tranh mấp máy môi, trong đầu cô vừa nãy chợt xẹt qua một ý tưởng ...
Sầm Tử Tranh nhìn Cung Doãn Thần giọng kiên định: \'Ba, xin hỏi hoa Marguerite trồng trong vườn hoa kia là vì ai?\'
Đây là manh mối mà cô vừa nghĩ đến!
Cung Doãn Thần nghe Sầm Tử Tranh hỏi vậy thì cũng không giấu diếm mà nói thẳng: \'Loài hoa Marguerite này là hoa mà cha con rất thích còn mẹ con vì chịu ảnh hưởng của cha con nên cũng rất thích loài hoa này. Có thể nói, ta trồng loài hoa này là để nhớ về tình bạn giữa ta và cha con!\'
Nhiều năm đã qua bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện năm đó ông làm ích kỷ làm sao!
Nhưng Sầm Tử Tranh nghe Cung Doãn Thần nói như vậy mày liền nhíu chặt: \'Không đúng đâu. Mẹ của con trước giờ không thích hoa bởi vì bà vốn dị ứng với phấn hoa nhất là các loại hoa cúc, chỉ cần vừa đến gần là làn da mẫn cảm của bà sẽ nổi những mụn vừa đau vừa ngứa vì vậy con nghe mẹ con nói, tuy rằng cha rất thích hoa Marguerite nhưng mẹ thì hoàn toàn không dám động vào!\'
\'Cái gì chứ?\'
Lần này đổi lại người sửng sốt là Cung Doãn Thần, qua một lúc lâu ông mới lẩm bẩm: \'Sao lại thế được chứ? Mẹ của con rất thích hoa, hơn nữa còn thích trồng hoa, lúc bà ấy bắt đầu thích hoa Marguerite, hầu như là mỗi ngày đều sẽ đến tiệm hoa mua về để bày trí trong phòng!\'
Sầm Tử Tranh nhẹ lắc đầu ...
\'Từ lúc con hiểu chuyện đến giờ chưa từng thấy trong nhà có hoa tươi chứ đừng nói là hoa Marguerite!\'
Về điểm này cô không cần thiết phải nói dối, đây đúng là sự thật, mẹ của cô vốn không thích hoa!
Cung Doãn Thần nghe Sầm Tử Tranh nói xong, trong mắt ông lộ ra vẻ khó tin mà Trình Thiến Tây nhất thời cũng quên cả khóc, nghi hoặc nhìn hai người.
Đang lúc mọi người còn nhìn nhau ngơ ngác thì cửa phòng khách lớn bị đẩy ra ...
Một bóng người cao lớn bước vào, trên quần áo và tóc của người đó dù còn vương nước mưa nhưng vẫn không mất đi khí phách của hắn.
\'Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, trong đó đúng là có hiểu lầm!\'
Người vừa bước vào không phải ai xa lạ mà chính là Cung Quý Dương. Hắn sụp dù xuống rồi đưa nó cho người làm, vừa nhìn ba người trong phòng vừa nói.
\'Quý Dương, con nói gì vậy?\' Cung Doãn Thần là người có phản ứng trước hết, ông hỏi vội.
Trình Thiến Tây và Sầm Tử Tranh cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Cung Quý Dương.
Cung Quý Dương mỉm cười, \'Vì giúp mọi người giải đáp tất cả nghi vấn, con mang một người đến đây. Sau khi nghe bà kể chuyện, con tin tất cả nghi vấn trong lòng mọi người đều sẽ sáng tỏ!\'
Lời của hắn vừa dứt thì sau lưng đã xuất hiện thêm một người khác, đó là một người phụ nữ trung niên, bà cũng không phải người xa lạ mà chính là mẹ của Sầm Tử Tranh, bà Sầm.
Sầm Tử Tranh vội đứng dậy, thấy mẹ mình cô nhất thời ngây người ra đó.
\'Quý Dương, vị này là ...\' Cung Doãn Thần ngạc nhiên hỏi con trai.
Cung Quý Dương không trả lời ông, hắn cung kính hướng về bà Sầm nói: \'Mẹ, xin mời đến đây ngồi!\'
Bà Sầm cười gật đầu, bà nhìn một vòng quanh căn phòng khách rộng lớn, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng.
\'Mẹ? Quý Dương? Con đang làm trò gì thế?\' Trình Thiến Tây nghe con xưng hô như vậy sửng sốt hỏi lại.
Lúc này Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, cô vội bước đến dìu mẹ mình ...
\'Mẹ, sao mẹ lại đến đây?\'
Tiếng gọi của cô khiến sắc mặt Trình Thiến Tây chợt trở nên rất khó coi mà Cung Doãn Thần cũng ngây người ra tại chỗ!
Chuyện này ...
Bà Sầm nhẹ vỗ bàn tay nhỏ của Sầm Tử Tranh, hiền hòa nói: \'Là Quý Dương mời ta đến!\'
Cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, gần như cùng lúc đó cô nhìn thấy vẻ phẫn nộ trong mắt Trình Thiến Tây!
\'Quý Dương, con biết mình đang làm gì không?\'
Trình Thiến Tây nhìn về phía bà Sầm như ngầm đánh giá sau đó bất mãn hỏi Cung Quý Dương, bây giờ tình thế đã loạn đến thế này mà con trai bà lại mang người phụ nữ kia về Cung Viên để làm gì chứ?
Cung Quý Dương không hề lộ vẻ hoang mang, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười tự tin, giới thiệu với mọi người: \'Ba, mẹ, con giới thiệu với hai người một chút, vị này là mẹ của Tranh Tranh, bà Lâm Nam!\'
Lâm Nam tươi cười nhìn Cung Doãn Thần cùng Trình Thiến Tây, \'Hôm nay có thể xem như lần đầu tiên đến thăm thông gia, thực xin lỗi hôm đó tôi không đến tham gia hôn lễ của bé cưng được!\'
\'Mẹ ...\'
Sầm Tử Tranh bất an gọi bà, cô không biết Cung Quý Dương rốt cuộc định làm gì, chẳng lẽ hắn nhất định phải thêm dầu vào lửa ngay lúc này sao?
\'Tranh Tranh, đừng lên tiếng, mọi chuyện sẽ được rõ ràng chân tướng ngay thôi!\'
Cung Quý Dương nhẹ giọng nói với cô sau đó hắn nhìn về phía cha mình, \'Ba, vị này là Lâm Nam, chỉ có điều ... bà ấy không phải là Lâm Nam mà cha nhắc tới!\'
Câu nói này của Cung Quý Dương ngay lập tức chấn động tất cả mọi người chỉ trừ chính Lâm Nam.
Cung Doãn Thần bước từng bước đến gần, gần đến mức nhìn thật rõ khuôn mặt của Lâm Nam, thực ra từ lúc bà vừa bước vào cửa ông đã nhìn thấy rồi, chỉ có điều ...
\'Sao lại như thế được? Bà cũng tên là Lâm Nam sao? Chẳng lẽ bà ấy không có gả cho Sầm Dực Hiên sao?\' Giọng của ông tràn đầy nghi vấn, khó hiểu cùng khó tin.
Trình Thiến Tây cũng bước vội đến, phản ứng khác thường của chồng khiến bà hiểu ra tất cả, người phụ nữ trước mắt không phải là Lâm Nam mà chồng bà nhắc đến mà còn có một Lâm Nam khác!
Chuyện này ... trong đó còn có chuyện gì xảy ra nữa?
Mà Sầm Tử Tranh cũng kinh ngạc không thôi, cô nhìn mẹ mình sau đó lại nhìn sang Cung Doãn Thần, tuy không biết được chân tướng là thế nào nhưng trong lòng cô, tảng đá đè nặng nãy giờ đã được nhấc lên, thì ra mẹ cô không phải là người phụ nữ là Cung Doãn Thần đã yêu ...
Tự dưng cô có một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng!
Cung Quý Dương đi đến trước mặt Lâm Nam, nhẹ giọng nói: \'Mẹ, nếu mẹ không ngại xin đem mọi chuyện nói lại một lần, được không?\'
Lâm Nam nghe con rể hỏi vậy liền gật đầu.
Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây đều không hẹn mà cùng nhìn Lâm Nam bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt chăm chú như không muốn bỏ qua một câu nói nào của Lâm Nam.
Lúc này bà Sầm mới lên tiếng, nhưng chỉ nói một câu rất ngắn gọn ...
\'Tôi biết Lâm Nam mà mọi người nhắc đến nhưng ... bà ấy đã ૮ɦếƭ nhiều năm rồi!\'
Cái gì???
Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây đều ngây người tại chỗ mà Sầm Tử Tranh cũng sửng sốt vô cùng.
\'Đây ... rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao bà cũng gọi là Lâm Nam? Còn Lâm Nam kia vì sao mà ૮ɦếƭ?\'
Cung Doãn Thần vẫn là người có phản ứng trước hết, ông hấp tấp lên tiếng hỏi bà Sầm
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc