Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 131

Tác giả: Ân Tầm

Trình Thiến Tây không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt của bà có thể nhìn ra bà đang cố nén cơn giận trong lòng.
Ngải Ân Hà bật cười nói tiếp: \'Thực ra bác gái, cháu tìm đến bác trước là vì nghĩ cho bác mà thôi. Theo cháu biết, mẹ của Sầm Tử Tranh rất ưa thích Quý Dương ca, lúc đó còn một mực khuyên Sầm Tử Tranh nên gả vào nhà họ Cung. Bác sáng suốt như vậy, nhất định sẽ nghĩ bên trong có lý do riêng của nó, chắc là mẹ của Sầm Tử Tranh vốn biết bác trai là cha của Quý Dương ca cho nên mới lợi dụng con gái mình để ... trả thù hai người!\'
\'Cô cho rằng tôi sẽ tin những suy đoán trẻ con của cô sao?\' Trình Thiến Tây lạnh giọng nói.
Ngải Ân Hà tươi cười lắc đầu, \'Không, bác gái, thực ra trong lòng bác rất rõ, nếu như đây là một suy đoán thì đó cũng là ... suy đoán gần với sự thật nhất!\'
\'Kỳ hạn của cô?\' Trình Thiến Tây hỏi một cách dứt khoát.
Bà cần phải biết tường tận cách nghĩ của cô gái này, hơn nữa còn phải kéo dài thời gian bởi vì bà thật sự phải tìm chồng mình hỏi cho rõ ràng, bà nhất định phải chính tai nghe nói thì mới tin được.
\'Ba ngày! Cháu chỉ có thể đợi ba ngày. Nếu như ba ngày sau cháu không có được cái cháu muốn vậy thì ... hậu quả thế nào cháu nghĩ bác gái cũng không cần cháu phải nói nhiều!\'
Ngải Ân Hà nói rồi liền tiêu sái rời đi.
Sắc mặt Trình Thiến Tây càng lạnh, khi ánh mắt bà nhìn đến phần tài liệu trước mặt thì hô hấp dần trở nên dồn dập.
***
Mưa rơi càng lúc càng lớn như điềm báo của một ngày không lành. Không chỉ tâm tình của Trình Thiến Tây hỗn loạn mà ngay cả Sầm Tử Tranh cũng không tránh khỏi hoàn cảnh tương tự.
Cách đó nửa thành phố, trong một hội sở cao cấp ...
Bên ngoài hội sở mưa gió rào rạt sấm chớp gầm vang nhưng bên trong tao nhã và yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhạc dìu dặt du dương và một bầu không khí lãng mạn sang trọng thì gần như không còn tiếng động gì khác.
Nhưng ngồi cứng người ở đó Sầm Tử Tranh không hề cảm nhận được chút lãng mạn nào của bầu không khí của hội sở, ngược lại, toàn thân cô đều cứng đờ, cực kỳ không được tự nhiên.
Ngồi đối diện cô không phải ai khác mà chính là người vừa gọi điện cho cô lúc sáng tinh mơ - Khương Ngự Kình.
Hôm nay rốt cuộc cô cũng lấy hết dũng khí gặp hắn một lần bởi vì Sầm Tử Tranh biết, nếu như cô còn không mau chóng giải quyết chuyện này Cung Quý Dương nhất định sẽ phác giác ra vấn đề, cô không muốn xảy ra bất cứ hiểu lầm nào nữa.
Người phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và tĩnh lặng này là Khương Ngự Kình, hắn lên tiếng trước ...
\'Tử Tranh, mấy ngày qua ... em có khỏe không?\'
Hắn cảm thấy mình nên hận cô mới đúng, chỉ có điều, Khương Ngự Kình đánh giá quá thấp tình cảm của mình dành cho cô. Vì vậy, dù hận dù giận cô đến mức nào nhưng khi gặp lại cô thì cơn giận trong lòng lại dần bị phần tình cảm sâu đậm kia thay thế mất.
Nghe Khương Ngự Kình hỏi vậy, Sầm Tử Tranh hơi lộ vẻ sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt ...
Trước khi đến đây Sầm Tử Tranh đã chuẩn bị tinh thần đến xin lỗi hắn bởi vì ngàn sai vạn sai đều bắt đầu từ cô cả! Hủy bỏ hôn ước rõ ràng là một hành động làm đối phương rất đau lòng.
Nhưng không ngờ hôm nay gặp lại Khương Ngự Kình lại chẳng có vẻ oán hận và thù địch gì mà trái lại còn lo lắng thăm hỏi cô.
\'Anh Khương ...\'
Sầm Tử Tranh lên tiếng, giọng hơi run, trong mắt tràn đầy sự áy náy ...
\'Tử Tranh, em biết không, khi anh nhìn theo bóng em rời đi trong ngày hôm ấy lòng anh tan nát cả, anh biết trong lòng em vẫn mãi không quên được Cung Quý Dương. Anh ... có cố gắng đến mấy thì cũng không thể thay thế được vị trí của người đàn ông kia trong lòng em!\'
Tuy chuyện đã cách mấy ngày nhưng nhắc lại vẫn khiến cho Khương Ngự Kình cảm thấy khổ sở và đau đớn.
Hắn vốn là người giỏi giang và khéo léo vậy mà lúc này gương mặt tiều tụy, cằm lún phún râu, ngày thường tây trang chỉnh tề nhưng lúc này cà vạt chỉ treo lủng lẳng trên cổ, chiếc cúc áo trên cùng không được cài cẩn thận, nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật.
Thấy hắn như vậy, Sầm Tử Tranh càng có cảm giác tội lỗi nhiều hơn. Nói thế nào đi nữa thì Khương Ngự Kình cũng là anh trai của người bạn tốt nhất của cô, cô thật sự không biết Tĩnh Nghiên nghĩ thế nào về mình nữa, chắc là cô cũng hận người bạn này lắm.
\'Anh Khương ... em ... em xin lỗi ...\'
Ngoại trừ câu nói này, Sầm Tử Tranh không biết mình nên nói gì mới bày tỏ được sự áy náy trong lòng mình.
Đầu cô cúi thật thấp không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Ngự Kình.
Khương Ngự Kình nhẹ lắc đầu ...
\'Thực ra là anh nên xin lỗi em mới đúng, ngày hôm đó anh không nên ra tay đánh em ... Tử Tranh, lúc đó anh thực sự giận quá nên mới làm như vậy. Anh chưa từng nghĩ là sẽ làm tổn thương em. Tử Tranh ...\'
\'Anh Khương ...\'
Thấy Khương Ngự Kình càng nói càng kích động, Sầm Tử Tranh vội lên tiếng ngắt lời hắn, cô thở dài một tiếng thật sâu, \'Em không trách anh, là em có lỗi với anh trước, anh làm như vậy em hoàn toàn có thể lý giải. Ngoại trừ anh ra, còn có hai bác và Tĩnh Nghiên ... em thật có lỗi với họ, em cũng không có mặt mũi nào đi gặp mọi người!\'
\'Không đâu ...\'
Trong mắt Khương Ngự Kình chợt lóe lên một tia sáng dị thường, hắn chợt nắm chặt tay Sầm Tử Tranh, vội vàng nói: \'Tử Tranh, nếu như thật sự em muốn bù đắp, chuyện này hoàn toàn có thể!\'
\'Bằng cách nào chứ? Anh Khương, chỉ cần chuyện em có thể làm được em nhất định sẽ làm!\'
Sầm Tử Tranh cho rằng Khương Ngự Kình có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, nếu như là như vậy cô nhất định sẽ tìm mọi cách giúp hắn, chỉ có làm như vậy cô mới có thể giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi trong lòng.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô vì sốt ruột mà hơi phiếm hồng, đôi má nõn nà như hoa đào bừng sáng, càng nhìn cô lòng Khương Ngự Kình càng thêm xao động, càng muốn có được Sầm Tử Tranh làm của riêng mình.
Hắn không dấu giếm suy nghĩ của mình, nói rành rọt từng chữ: \'Anh không quan trọng chuyện em đã kết hôn hay chưa, chỉ cần bây giờ em rời khỏi Cung Quý Dương, trở về lại bên cạnh anh!\'
Nghe những lời đầy chấp nhất này của hắn, Sầm Tử Tranh càng bội phần sửng sốt. Cô nhìn hắn một lúc lâu mới hoàn hồn lại ...
\'Anh Khương, nếu như anh muốn em giúp anh việc gì khác em nhất định sẽ làm nhưng em tuyệt đối sẽ không rời khỏi Quý Dương, cũng sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến anh ấy. Anh Khương, xin anh giúp em hoàn thành tâm nguyện!\'
\'Giúp em?\' Giọng Khương Ngự Kình bắt đầu có chút kích động. Hắn nhìn Sầm Tử Tranh chăm chăm ...
\'Em là người phụ nữ mà anh yêu nhất, em bảo anh làm sao nhẫn nhịn được những chuyện này chứ? Chẳng lẽ muốn anh nhìn em rơi vào vòng tay của một người đàn ông khác mà vẫn tươi cười chúc phúc sao?\'
Nhìn vẻ điên cuồng vừa thoáng qua trong mắt Khương Ngự Kình, Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt u ám và âm trầm của hắn khiến cô không khỏi nhớ lại cái tát tai hôm ấy.
Cung Quý Dương cũng đã từng tức giận với cô, cơn giận của hắn cũng rất đáng sợ nhưng bất luận Quý Dương có tức giận đến đâu thì cô biết hắn cũng sẽ không ra tay đánh cô còn Khương Ngự Kình thì khác ...
Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh lại sợ run một hồi!
\'Anh Khương, tuy rằng em cảm thấy rất có lỗi với anh nhưng bây giờ em đã kết hôn với Quý Dương, em đã là người của anh ấy, em có thể hứa với anh bất cứ chuyện gì chỉ riêng mỗi chuyện rời khỏi hoặc tổn thương anh ấy em tuyệt đối sẽ không làm!\'
Cô kích động lắc đầu, cố tìm cách giải thích cho hắn nghe tâm tình của mình.
\'Hứa với anh bất cứ chuyện gì?\' Trong mắt Khương Ngự Kình lại thoáng qua một luồng ánh sáng lạnh.
\'Dạ!\'
Sầm Tử Tranh đơn thuần gật đầu, cô hy vọng có thể thông qua chuyện này bù đắp lại ít nhiều cho Khương Ngự Kình.
Khương Ngự Kình cười lạnh kết hôn, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn cười vẻ châm biếm: \'Vậy được thôi. Tối nay anh muốn em cùng anh lên giường một đêm. Qua hết đêm nay, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em nữa!\'
Hắn muốn có cô, điên cuồng muốn chiếm lấy cô!
Người phụ nữ này sắp làm hắn phát điên rồi!
\'Cái gì?\'
Toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, cô nhìn Khương Ngự Kình như nhìn một người ngoài hành tinh, hỏi với vẻ không thể tin được: \'Anh Khương, anh ... đang nói gì vậy?\'
Không! Khương Ngự Kình tuyệt đối không phải là người như vậy!
Nhưng câu nói tiếp theo của Khương Ngự Kình làm hy vọng trong cô hoàn toàn sụp đổ, ý cười châm biếm trên môi hắn càng sâu ...
\'Sao? Anh nói chưa đủ rõ sao? Anh nghĩ lại rồi, nếu như đã không có được trái tim của em thì anh cũng phải có được con người em. Đạo lý này rất đơn giản! Nếu như em muốn có được sự tha thứ của anh vậy thì ... cùng anh một đêm!\'
Sầm Tử Tranh lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, cô rất rõ ràng là mình không nghe nhầm nhất là khi Khương Ngự Kình lạnh như băng nhắc lại một lần nữa, lúc này cô càng thêm tuyệt vọng.
Cô nở một nụ cười khổ, nhẹ lắc đầu: \'Anh Khương, vừa nãy em đã nói rồi, em sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến Quý Dương!\'
\'Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Trong lòng em chỉ có hắn thôi sao? Sầm Tử Tranh, hắn rốt cuộc có điểm gì tốt chứ? Cung Quý Dương chỉ là một tên công tử nhà giàu thích ăn chơi đàn đúm, chẳng lẽ em cũng như những người phụ nữ khác, mơ bay lên cành cây thành phượng hoàng sao?\' Ánh mắt Khương Ngự Kình càng lộ vẻ âm trầm và cuồng loạn, lời lẽ sắc bén, khí thế bức người.
\'Không ... anh Khương, anh có thể sỉ nhục em nhưng không được nói Quý Dương như thế. Anh ấy không phải người như anh nói. Quý Dương yêu em. Trên đời này chỉ có Quý Dương mới hiểu em!\' Sầm Tử Tranh bối rối lên tiếng giải thích thay cho Cung Quý Dương.
Tuy rằng lòng cô rất áy náy nhưng đối mặt với một Khương Ngự Kình lạnh lùng và đầy vẻ châm biếm kia cô cũng không thể lặng yên để chồng mình bị sỉ nhục được.
\'Ồ, thật nực cười! Tử Tranh, em nói theo lương tâm mình đi, chẳng lẽ anh yêu em không bằng Cung Quý Dương sao? Nói về cho đi, những gì anh làm cho em chỉ có nhiều chứ không ít hơn hắn!\' Khương Ngự Kình thấy cô bênh vực Cung Quý Dương đủ đường, nỗi phẫn hận trong lòng càng lúc càng dâng cao.
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy, cô thở dài một tiếng, \'Anh Khương, em biết anh rất tốt với em nhưng ... tình yêu không phải là ích kỷ và chiếm hữu mà là cam tâm tình nguyện cho đi, nếu như có một ngày Quý Dương không còn yêu em nữa hoặc anh ấy muốn rời khỏi em, em nghĩ em cũng sẽ tươi cười buông tay bởi vì tình yêu ép buộc mà có không phải là tình yêu thật sự, cũng sẽ không đem lại hạnh phúc!\'
Khương Ngự Kình nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng ...
\'Xem ra em muốn cùng anh giảng triết lý về tình yêu rồi!\'
Sầm Tử Tranh lắc đầu ...
\'Không phải đâu anh Khương. Em tin anh hiểu được những đạo lý này chỉ là trong lòng anh cơn giận đã lấn át lý trí. Anh nghĩ thử xem, nếu như em kết hôn với anh nhưng trong lòng em vẫn luôn nhớ về Quý Dương, chẳng lẽ anh có thể dung túng cho chuyện vô lý này cả đời sao? Tin rằng lúc đó người chịu khổ không chỉ là em mà ngay cả anh cũng sẽ nhận ra đó là một cuộc hôn nhân sai lầm, một quyết định sai lầm!\'
Nhưng nào ngờ Khương Ngự Kình nghe vậy chỉ cười ha hả mấy tiếng, tiếng cười lạnh lùng đến nỗi khiến toàn thân Sầm Tử Tranh lạnh run.
Dứt tiếng cười, Khương Ngự Kình nhìn Sầm Tử Tranh, trong mắt đầy tơ máu ...
\'Sầm Tử Tranh, anh tin rồi sẽ có một ngày em chủ động đến cầu xin anh!\'
Câu nói này càng khiến Sầm Tử Tranh sợ run, cô nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác, hỏi lại: \'Anh Khương, anh ... anh nói vậy là có ý gì?\'
Khương Ngự Kình lạnh lùng "hừm" một tiếng sau đó mới chậm rãi nói: \'Tử Tranh à, chẳng lẽ em quên anh làm nghề gì hay sao? Những tập đoàn đã lên sàn chứng khoán có quy mô lớn như Cung thị đương nhiên trong nội bộ sẽ có những mánh khóe, thủ đoạn không thể cho ai biết. Anh không vội. Anh sẽ từ từ điều tra, điều tra cho tới khi nào tìm thấy tử huyệt của Cung Quý Dương mới thôi!\'
\'Anh Khương, Quý Dương là người làm ăn chân chính, chẳng lẽ anh muốn vu oan giá họa cho anh ấy hay sao?\' Sầm Tử Tranh vừa nghe đã hiểu ý tứ trong câu nói của hắn.
Khương Ngự Kình lại cười vẻ châm biếm: \'Trong sạch? Tử Tranh, em ngây thơ quá rồi đấy! Cung Quý Dương buôn bán VK, việc kinh doanh của hắn thâm nhập vào từng ngóc ngách nhỏ trên toàn thế giới, những VK được trang bị cho rất nhiều quốc gia trên thế giới đều được cung cấp bởi Cung thị tài phiệt, anh muốn tìm hiểu thử xem Cung Quý Dương làm ăn chân chính đến mức nào. Hơn nữa luôn có tin đồn người của tứ đại tài phiệt ai nấy đều đã qua huấn luyện đặc biệt của một tổ chức thần bí, chắc chắn những tổ chức đó cũng không ngoài xã hội đen đâu!\'
Hắn càng nói ngữ điệu càng kéo dài ra, mang theo một nỗi khiếp sợ khiến người ta không rét mà run.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh đã có chút rối loạn, cô cố làm cho bản thân thư giãn một tí, nhìn Khương Ngự Kình ...
\'Anh Khương, tuy em chỉ chú ý việc thiết kế và kinh doanh thời trang, vốn không hiểu biết nhiều về việc kinh doanh của Cung thị nhưng cho dù anh nói Quý Dương thế nào thì em tin anh cũng sẽ không điều tra ra được gì cả. Cho dù tra ra được thì chỉ dựa vào sức của một người cũng không thể làm gì được Cung thị, ngược lại có khi còn gây bất lợi cho bản thân. Nếu đã vậy thì cần gì phải khổ thế?\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc