Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 129

Tác giả: Ân Tầm

Những lời này của ông khiến Sầm Tử Tranh nhất thời sững sốt đến ngây người, cô lắp bắp một lúc mới thốt lên thành lời: \'Cha của con là bác sĩ khoa tim ở Thượng Hải? Sao lại thế được? Mẹ nói cha là một người gốc Đài Loan kia mà!\'
Câu nói sau đó của Cung Doãn Thần hoàn toàn đánh tan những hoài nghi trong lòng Sầm Tử Tranh, ông nhẹ giọng nói: \'Không phải, cha con là người Thượng Hải!\'
Thật lâu sau cô mới hoàn hồn lại nhưng giọng yếu ớt như một tiếng thì thào: \'Chuyện ... chuyện này sao có thể ...\'
Cung Doãn Thần nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ hiền hòa, \'Ta nghĩ chuyện năm đó mẹ con biết rõ nhất, nếu có cơ hội con có thể hỏi thử mẹ con xem!\'
Nhìn ánh mắt của Cung Doãn Thần, Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy như có rất nhiều tâm sự mà ông đang ẩn dấu trong đáy mắt ...
***
Ánh trăng hiền hòa soi khắp Cung Viên.
Sầm Tử Tranh vừa bước ra từ phòng tắm, trên người cô là chiếc áo ngủ rộng rãi, cô vừa lau tóc vừa bước đến bên bàn trang điểm, ngồi xuống.
Đã tắm xong trước, Cung Quý Dương lúc này đang nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy cô bước ra, hắn ân cần bước xuống giường đến bên cạnh giúp cô sấy tóc. Ngóc tay thuôn dài của hắn xuyên qua những sợi tóc dài mượt của cô, trước giờ hắn chưa từng làm chuyện tương tự cho bất cứ người phụ nữ nào nhưng từ khi có Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương mới cảm giác được, giúp người phụ nữ mình yêu sấy tóc cũng là một loại hạnh phúc.
\'Quý Dương, hôm nay em phát hiện ra một chuyện!\' Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương trong gương, đôi mắt sáng ngời như hai vì sao nhỏ.
\'Ồ, chuyện gì?\'
Cung Quý Dương nhướng mày tỏ vẻ hào hứng, hắn nhìn lại người đẹp trong gương, mỉm cười.
Sầm Tử Tranh với tay giành lấy máy sấy tóc trong tay hắn, tắt máy rồi quay lại nhìn chồng, \'Thì ra ba biết cha mẹ em, lạ lắm phải không? Hôm nay ba nói những chuyện mà em không hề biết, những chuyện này mẹ cũng chưa từng nói với em!\'
Trong mắt Cung Quý Dương cũng lộ vẻ hiếu kỳ, động tác giúp cô chải tóc của hắn hơi khựng lại, \'Hai bên biết nhau sao?\'
\'Đúng đó. Thật là lạ!\'
Sầm Tử Tranh đem những chuyện Cung Doãn Thần nói với cô hôm nay thuật lại cho Cung Quý Dương nghe một lần.
Nghe xong Cung Quý Dương trầm ngâm nói: \'Xem ra chuyện này chỉ có thể hỏi lại mẹ em thôi!\'
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt Cung Quý Dương lại lộ ra một chút suy tư không nhìn thấu được.
Sầm Tử Tranh thì đang mải mê nhớ lại chuyện trong nhà kính nên không nhìn thấy ánh mắt khác thường của Cung Quý Dương, cô thở dài một tiếng, gật đầu.
Tóc đã chải xong, Cung Quý Dương bế cô lên giường, thỏa mãn hít sâu mùi hương thơm ngát từ mái tóc cô, hắn hơi nghiêng người, đôi môi lửa nóng nhẹ lướt qua cổ cô.
\'Ha ha, Quý Dương, nhột em ...\' Sầm Tử Tranh cong người né tránh.
Cả người cô co rúm lùi về phía sau, thấy vậy Cung Quý Dương càng làm tới, hắn tiến sát đến cô, ôm lấy rồi áp cô Dưới ***, trán tì lên trán cô, ân cần hỏi: \'Ở Cung Viên vất vả lắm phải không?\'
Sầm Tử Tranh xúc động nhìn hắn, khẽ lắc đầu nói: \'Không đâu, thực ra mẹ không đáng sợ chút nào!\'
Hôm nay ngoại trừ lúc ăn cơm gặp được bà trên bàn ăn, thời gian còn lại cô đều không thấy bóng bà, Sầm Tử Tranh thầm nghĩ, phải tìm cách bắt chuyện với bà nhiều hơn mới được.
Cung Quý Dương âu yếm nhìn cô: \'Biết không, không có em ở bên cạnh anh làm gì cũng bị phân tâm!\'
\'Chỉ giỏi nói hươu nói vượn, trước đây em cũng đâu có ở bên cạnh anh, sao không thấy anh phân tâm chút nào hết vậy?\'
Sầm Tử Tranh cười tinh nghịch, giọng nói lại dịu dàng như nước hồ thu.
\'Tiểu yêu tinh, em rõ ràng là biết anh đang nói gì mà!\'
Đôi mắt tà tứ của Cung Quý Dương ngời sáng, một nụ hôn mang tính trừng phạt lập tức đáp xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô, để lại đó một dấu hôn đỏ thẫm khiến cô giật mình kêu lên thất thanh.
\'Hôm nay em làm những gì?\' Hắn thấp giọng hỏi.
Sầm Tử Tranh làm ra vẻ thần bí, \'Anh đoán xem!\'
Không cần đoán, Cung Quý Dương chỉ cười đem hết những chuyện cô làm nói ra một lượt khiến Sầm Tử Tranh kinh ngạc há hốc mồm ...
\'Anh ... sao anh lại biết những chuyện này?\' Mất một lúc lâu cô mới lên hỏi được thành lời.
Cung Quý Dương chỉ cười không nói, hắn chỉ đăm đăm nhìn cô không chớp mắt.
Sầm Tử Tranh chợt bừng tỉnh, \'Em biết rồi, Quý Dương, anh cho người giám thị em sao?
Nhất định là như thế, bằng không sao hắn biết mọi chuyện tường tận đến thế ch cứ?
Cung Quý Dương ôm chặt cô vào lòng, \'Đây không phải là giám thị, đây là quan tâm. Anh chỉ sợ em chịu ủy khuất thôi!\'
\'Mượn cớ! Đều là cái cớ của anh cả!\' Sầm Tử Tranh bất mãn lên tiếng kháng nghị, \'Là anh không tin tưởng em!\'
Cung Quý Dương nhướng mày, ánh mắt tà mị hơi trầm xuống, hắn nhìn Sầm Tử Tranh, chợt hỏi lại: \'Tranh Tranh, nói cho anh biết, hôm nay ai gọi điện thoại đến tìm em vậy?\'
Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt, cô rũ mi ...
\'Gọi nhầm số thôi ...\'
Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy có chút hoang mang, cuộc điện thoại đó là của Khương Ngự Kình nhưng cô cảm thấy không cần thiết phải nhắc đến chuyện đó với Cung Quý Dương.
\'Thật sao?\' Mắt Cung Quý Dương xẹt qua một tia thâm thúy khó dò, hắn hỏi ngược lại.
\'Thật!\'
Dù sao đó cũng không phải là chuyện gì lớn lao, Sầm Tử Tranh quyết định cho qua, không muốn nhắc đến nữa.
Cung Quý Dương nghe cô nói một cách quả quyết như thế cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một lúc lâu, cái nhìn của hắn khiến lòng cô phập phồng không yên. Chợt hắn mỉm cười ...
\'Tranh Tranh, tuy rằng em đã gả vào nhà họ Cung nhưng em cũng có quyền tự do cá nhân của em, lúc nào em cũng có thể mời bạn bè về nhà chúng ta chơi, bằng không anh sợ là em sẽ buồn, biết không?\'
Sầm Tử Tranh cảm động gật đầu, cô biết Cung Quý Dương quan tâm cô, sợ cô tịch mịch nên mới nói thế.
\'À này, hôm nay bà nội nói gì với em vậy?\' Cung Quý Dương đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, nói lảng sang chuyện khác.
\'Anh đã phái người giám thị em rồi, chẳng lẽ anh không biết bà nội đã nói gì với em sao?\' Sầm Tử Tranh làu bàu.
Cung Quý Dương véo nhẹ chiếc mũi xinh của cô, \'Nha đầu, anh đâu có tìm những người như Thượng Quan Tuyền đến giám thị em, sao lại biết được hai người rốt cuộc đã nói những chuyện gì!\'
\'Coi như anh vẫn còn lương tâm, nếu như anh thật sự tìm những người như Tiểu Tuyền thì em không thèm nói chuyện với anh luôn!\' Sầm Tử Tranh tức giận trừng mắt nhìn hắn nói.
\'Được được được, bà xã đại nhân dạy rất phải. Mau nói đi, bà nội nói gì với em?\' Cung Quý Dương đưa hai tay lên trời ra vẻ đầu hàng, hành động này của hắn làm Sầm Tử Tranh bật cười.
\'Ha ha ...\' Sầm Tử Tranh rốt cuộc nhịn không được, tiếng cười bật ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn của cô.
\'Ừm ... nói nhiều lắm, bà nội là một người rất thân thiện và hòa ái ...\' Cô đang nói mặt chợt hồng lên.
\'Sao vậy?\'
Cung Quý Dương thấy gương mặt đỏ bừng của cô, không khỏi xuân tâm dập dờn, hắn hỏi vẻ đầy hứng thú.
\'Bà nội nói có một cách có thể khiến cho mẹ chấp nhận em ...\' Cô càng nói giọng càng nhỏ, những tiếng sau cùng gần như không nghe được.
Cung Quý Dương thấy cô như vậy, trong lòng đương nhiên đã hiểu được tám chín phần nhưng vẫn tinh nghịch giả vờ hỏi: \'Cách gì?\'
Đơn thuần như Sầm Tử Tranh nào có tâm tư sâu như Cung Quý Dương, cô ngây ngô trả lời: \'Bà nội nói em ... nói em ... nhanh có em bé ...\'
Mặt Sầm Tử Tranh sớm đã đỏ như táo chín, thấy ánh mắt tà tứ mang đầy ý cười của Cung Quý Dương thì mặt cô càng nóng hơn.
\'Anh cười cái gì chứ?\' Sầm Tử Tranh huých tay vào *** hắn, giả vờ tức giận nói.
Cung Quý Dương càng ép sát cô hơn, môi hắn kề sát bên tai cô, nói một cách ái muội: \'Anh có cười gì đâu, anh đang cảm thấy cách này ... hay cực. Anh cũng đồng ý ...\'
Gần như là đồng thời bờ môi gợi cảm cũng đã đáp xuống môi cô sau đó trượt theo những đường cong duyên dáng nơi cổ cô ...
\'Quý Dương, đừng ...\'
Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu lên một tiếng, nói thực lòng, cho đến lúc này cô vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cung Quý Dương giữ chặt đôi tay bé nhỏ của cô kéo nó vòng qua cổ mình, cười tà ác: \'Anh phải cố gắng hơn nữa mới được ...\'
Hắn vừa nói tay vừa đặt lên bụng cô, \'Anh đã chờ không được nơi đây dựng dục một đứa bé mang dòng máu của nhà họ Cung ...\'
\'Ghét! Em mặc kệ anh!\'
Sầm Tử Tranh đẩy hắn ra, cô nằm xoay lưng về phía hắn, mặt úp xuống gối giấu đi sự ngượng ngùng.
Cung Quý Dương bật cười sảng khoái, hắn chỉ kéo nhẹ là chiếc áo choàng tắm đã trượt từ bờ vai mảnh mai của cô xuống, những nụ hôn dịu dàng trút xuống làn da trắng nõn mượt mà của cô như mưa ...
Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, rất nhanh sau đó, chiếc áo choàng tắm đã hoàn toàn trượt khỏi người cô.
Thân thể với những đường cong yểu điệu và làn da trắng nõn mượt mà không tì vết dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ đến mê người. Tầm mắt hắn dần trượt xuống dưới, thoáng dừng lại nơi đôi chân dài thon thả, bắp chân trắng nõn không tì vết, mắt cá chân xinh xắn, vẻ đẹp trước mắt hắn thuần khiết không nhiễm chút bụi trần, tinh khiết như một viên ngọc quý.
\'Quý Dương ...\'
Cô ngẩng đầu lên đôi mắt tà tứ tràn đầy ý cười của hắn, ánh mắt cô cũng tràn đầy tình ý, cái nhìn như vậy càng khiến đàn ông khó mà kìm chế.
\'Tranh Tranh, tám năm trước thua thiệt em những gì anh sẽ bù đắp lại tất cả ...\' Hắn trầm giọng nói, ngữ điệu mang theo vô hạn quyến luyến cùng áy náy.
Trong lòng Sầm Tử Tranh chợt dâng lên một tia buồn bã ...
\'Nếu như con chúng ta còn trên đời, bây giờ cũng đã lớn lắm rồi ...\'
Tiếng nói nghẹn ngào của cô chìm mất trong nụ hôn của hắn ...
\'Tranh Tranh, lần này em sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em nữa!\'
Đêm rất yên tĩnh, gió thổi dìu dịu nhưng trong phòng ấm áp khôn cùng.
Ánh trăng ôn nhu chiếu vào khung cửa sổ sát đất, thế giới như bị ngăn cách bên ngoài chỉ còn lại hai người, hai trái tim cùng chung nhịp đập tạo nên một bức tranh uyên ương tuyệt đẹp.
***
Một đêm vô tận triền miên ...
Tờ mờ sáng, sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nằm trên chiếc giường êm ái và thoải mái nhưng Sầm Tử Tranh vẫn mở to đôi mắt đã cay xè, mãi vẫn không ngủ được.
Cô mất ngủ!
Tuy cơ thể đã cảm nhận được sự mệt mỏi và kiệt quệ nhưng cô vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Có quá nhiều chuyện cô nghĩ không ra ...
Từ lúc cô nghe chuyện của cha mình từ miệng của bố chồng thì lòng cô bắt đầu phập phồng không yên.
Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi liệu mẹ mình có thật sự biết những chuyện này hay không? Nếu như bà biết, vì sao vẫn luôn giấu cô, nếu như mẹ sớm đã biết bố chồng, vì sao lúc gặp Quý Dương bà hoàn toàn chẳng có biểu hiện gì đặc biệt cả?
Chuyện này rõ ràng không hợp logic chút nào!
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu chứ?
Suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được một đáp án thích hợp.
Cô nghiêng người nhìn sang người đàn ông bên cạnh ...
Cung Quý Dương nằm bên cạnh cô, dây dưa cô cả đêm rốt cuộc hắn cũng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Sầm Tử Tranh lẳng lặng đánh giá hắn ...
Môi mỏng dù trong giấc ngủ vẫn hơi nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn.
Đôi mắt đẹp đang nhắm lại, thiếu đi một phần bỡn cợt tà tứ thường ngày nhưng lại mang một vẻ quyến rũ rất riêng.
Nhưng cánh tay rắn rỏi của hắn vẫn đang vòng qua eo cô giữ chặt, tư thế mang tính chiếm hữu hoàn toàn ... dường như ngay cả trong giấc ngủ hắn cũng không định buông tay với cô.
Một niềm hạnh phúc chợt trào dâng trong lòng ...
Sầm Tử Tranh vừa đưa tay định vuốt ve gương mặt tuấn dật dù trong giấc ngủ vẫn hút hồn người kia thì chuông điện thoại chợt reo lên. Tuy tiếng chuông đã được cài đặt rất nhỏ nhưng trong buổi sáng sớm yên tĩnh, Sầm Tử Tranh vẫn nghe rất rõ ràng ...
Là điện thoại của cô đang reo!
Giờ này lại có ai gọi điện thoại cho cô chứ?
Rón rén nhấc cánh tay của Cung Quý Dương ra khỏi người mình rồi lại rón ra rón rén bước xuống giường nhấc điện thoại lên. Khi nhìn thấy cái tên đang hiển thị trên màn hình thì người chợt cứng đờ ...
Cắn mạnh cánh môi, mắt cô nhẹ liếc qua Cung Quý Dương đang ngủ say trên giường sau đó Sầm Tử Tranh cầm lấy điện thoại bước ra khỏi phòng ngủ.
Cánh cửa phòng nhè nhẹ đóng lại nhưng Sầm Tử Tranh không biết khi bóng cô vừa khuất sau cánh cửa phòng ngủ thì người mà cô nghĩ là đang ngủ say sưa trên giường kia chợt mở mắt ra ... đôi mắt so với bầu trời còn thâm thúy sáng ngời mang theo một suy nghĩ sâu xa nhìn theo bóng lưng đã biến mất sau cánh cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc