Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 122

Tác giả: Ân Tầm

Sầm Tử Tranh từ từ mở mắt ra, trong một khoảnh khắc khi cô mở mắt ra đó, Sầm Tử Tranh có cảm giác như được chứng kiến một điều kỳ diệu đẹp đẽ nhất trong truyện cổ tích ...
Trong chiếc hộp sang trọng là một đôi giày thật xinh đẹp, bất luận là từ góc cắt hay góc độ phản quang, đôi giày này đều xứng đáng được gọi là đôi giày pha lê trong mộng của tất cả các cô gái.
Trời ạ!
Sầm Tử Tranh kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, dưới ánh đèn đôi giày được đính vô số những hạt đá quý nhìn càng lộng lẫy, không ngừng phát ra những tia sáng chói mắt.
Cung Quý Dương chậm rãi khuỵu chân xuống, trước ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của chuyên viên hóa trang, giúp Sầm Tử Tranh mang vào đôi giày đẹp như trong truyện cổ tích kia vào chân.
\'Quý Dương ...\' Cô thì thào gọi, xúc động đến nỗi không biết phải nói gì.
Một người đàn ông vì một người phụ nữ, bất chấp ánh mắt của người khác giúp cô ấy mang giày, người phụ nữ đó còn phải đắn đo gì nữa chứ?
Khi đôi giày đính hạt lấp lánh đã được mang vào chân Sầm Tử Tranh, cô mới thực sự nhận ra, thì ra phụ nữ, bất luận là loại phụ nữ gì đều là động vật cảm tính cả, tất cả phụ nữ đều có cùng một điểm chung ...
Đó chính là một trái tim luôn hướng về một tình yêu cổ tích, theo đuổi sự lãng mạn trong cổ tích vốn là bản năng! Vào thời khắc thần thánh này, mỗi người phụ nữ đều hy vọng mình có thể trở thành một nàng công chúa chân chính.
***
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, bỏ đi những nghi thức cầu kỳ và long trọng, chỉ còn lại nghi thức tuyên thệ trước Chúa và các Thánh thần, hôn lễ này hiện rõ sự chân thành và lãng mãn.
Những dải lụa màu tím nhạt được gắn trang trí suốt đoạn đường dẫn từ cửa vào bục làm lễ, hơn một trăm quả cầu hoa được kết từ hoa bách hợp và hoa hồng được trang trí khắp lễ đường đang tỏa mùi hương thơm nát, cha xứ trang trọng đọc lời tuyên thệ, mỗi một góc trong lễ đường đều tràn ngập những giai điệu du dương.
Lời tuyên thệ hôn nhân còn chưa đọc xong thì Cung Quý Dương đã không chờ kịp nói vội "Tôi đồng ý!" sau đó đặt một nụ hôn bá đạo mà tình tứ lên môi Sầm Tử Tranh, để cô chính thức trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của mình.
Tất cả đều cực kỳ lãng mạn mà không mất đi sự trang trọng ...
***
Khi Sầm Tử Tranh lê tấm thân mệt mỏi về phòng, điều đầu tiên cô làm là ngả nhào lên chiếc giường lớn, sắc trời sớm đã tối mịt.
Ở một thành phố đô thị phồn hoa như tài phiệt này, bất luận là người sống ở khu bình dân hay ở những khu sang trọng dành cho người giàu có thì ánh đèn điện từ lâu đã khiến cho màn đêm mất đi ý nghĩa của nó, chỉ còn lại màn đêm đèn hoa rực rỡ dưới ánh sáng của vô số ngọn đèn ...
Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay chừng như đã rút hết sức lực mà Sầm Tử Tranh có được vì vậy khi hôn lễ vừa kết thúc, cả người cô hư huyễn vô lực chỉ có thể dựa vào Cung Quý Dương để mặc hắn dẫn dìu cô về Cung Viên.
Cung Viên, nơi mà vừa nghe đến cô đã thấy rùng mình ớn lạnh. Tuy Cung Quý Dương có đề nghị với cô là hai người trở về căn biệt thự của hắn nhưng Sầm Tử Tranh không chiu.
Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, cô nếu đã trở thành con dâu của nhà họ Cung, đương nhiên là phải đối mặt với tất cả những phiền phức và vấn đề ở trong nhà họ Cung rồi.
Mà người tạo ra phiền phức không có ai ngoài mẹ của Quý Dương, cũng chính là mẹ chồng của cô. Trong hôn lễ hôm nay, chỉ có bà là không có mặt, điều này rõ ràng là đã biểu đạt rõ sự bất mãn và chống đối của bà đối với cuộc hôn nhân này rồi.
Vì vậy khi Sầm Tử Tranh mệt đến mức kiệt sức ngã nhào trên giường, thì Trình Thiến Tây sớm đã ngồi chờ ở phòng khách chính, ánh đèn rực rỡ từ những ngọn đèn trên trần nhà soi nghiêng xuống gương mặt không chút biểu tình của bà, bà hơi khép mi giấu đi những tia nhìn âm trầm.
Bầu không khí trong phòng khách lớn cực kỳ nặng nề, tất cả những người làm đều sợ đến mức không dám sơ suất tạo ra bất kỳ tiếng động nào, cũng không dám đi nghỉ ngơi trước, tất cả đều yên lặng, nghiêm cẩn đứng ở hai bên.
Phanh!!!
Một tiếng động lớn vang lên, tách trà làm bằng sứ Thanh Hoa tinh xảo bị Trình Thiến Tây đặt mạnh lên bàn trà, tiếng động của nó khiến cho Cung Doãn Thần chú ý, ông nhướng mắt nhìn sau đó lại tiếp tục với tờ báo trong tay.
\'Dì Tề ...\' Trình Thiến Tây cất giọng lạnh như băng gọi.
Đứng ở bên cạnh dì Tề vội bước đến, cung kính cúi người nói: \'Phu nhân!\'
\'Kêu hai người đại thiếu gia xuống đây, đã gả vào nhà rồi thì phải biết quy tắc của cô dâu mới khi gả vào nhà chồng chứ. Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn mẹ chồng như tôi đích thân lên mời chúng nó xuống hay sao?\' Trình Thiến Tây vẻ mặt cực kỳ không vui lên tiếng.
\'Cái này ...\' Dì Tề nghe vậy trên mặt lộ vẻ khó xử.
\'Dì làm gì mà ấp a ấp úng vậy? Mau đi đi!\' Trình Thiến Tây liếc ánh mắt sắc bén về phía bà, giọng nói vẫn tràn đầy bất mãn.
Lúc này Cung Doãn Thần mới đặt tờ báo trên tay xuống, nhẹ thở dài một tiếng: \'Thiến Tây, bà vừa rồi cũng thấy đó, lúc Tử Tranh nó về đến đây đã gần như kiệt sức rồi, bà để cho nó nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có chuyện gì ngày mai hẵng nói cũng không muộn!\'
Nói rồi ông nhìn về phía dì Tề và đám người làm: \'Các người cũng sớm đi nghỉ ngơi đi!\'
\'Dạ, lão gia!\' Đám người làm cảm thấy bầu không khí này quá ngột ngạt, được lệnh giải tán đương nhiên là nhanh chóng rời đi cho thoát nạn.
Nào hay Trình Thiến Tây vẫn không chịu tôi, bà vỗ mạnh lên bàn trà, không chút cố kỵ hành động kia có ảnh hưởng đến hình tượng phu nhân cao quý của mình hay không.
\'Hừm, Tử Tranh, ông kêu cũng thân thiết quá nhỉ? Sao, chẳng lẽ ông sợ tôi làm khó con dâu tốt của ông sao? Dì Tề, kêu chúng nó xuống đây cho tôi, ngay bây giờ!\'
\'Thiến Tây, bà ...\'
Cung Doãn Thần biết cá tính bướng bỉnh của vợ mình đã đến lúc bộc lộ, ông không biết nói gì chỉ vô lực lắc đầu.
Dì Tề dè dặt bước đến gần bà, nói: \'Phu nhân, vừa nãy thiếu gia có dặn lại, nói hôm nay thiếu phu nhân rất mệt, đừng nên làm phiền ...\'
\'Thiếu phu nhân?\'
Trình Thiến Tây cao giọng hỏi lại sau đó nói một cách châm chọc: \'Xem ra thực sự đã là chim sẻ thành phượng hoàng rồi, đúng là một nha đầu không biết phép tắc!\'
Trong phòng, Cung Quý Dương chu đáo giúp Sầm Tử Tranh chuẩn bị một bộ quần áo mặc ở nhà, vừa định giúp cô thay, nào ngờ khi tay hắn vừa ᴆụng đến cổ áo cô, Sầm Tử Tranh đã chặn lại, mặt hơi phiếm hồng ...
\'Em ...em tự thay!\'
Tuy hai người đã từng có quan hệ nhưng cô vẫn rất không quen đối mặt hắn mà không giữ lại chút gì.
Nét mặt Cung Quý Dương đầy thú vị nhìn cô, bàn tay hắn dời xuống giữ lấy bờ eo mảnh khảnh của cô, giọng ái muội nói: \'Sao vậy? Bây giờ anh là người chồng được pháp luật thừa nhận của em nha, chồng giúp vợ thay quần áo là chuyện đương nhiên thôi!\'
\'Anh đúng là ... đáng ghét cực!\'
Mặt Sầm Tử Tranh càng hồng hơn, bất chấp thân thể mệt mỏi, cô giật lấy bộ quần áo trên tay hắn, thuận tay thúc hắn một cái rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn theo bóng lưng đang dần mất hút của cô mà vẫn lưu luyến chưa rời.
Sinh mệnh, như bước vào một giai đoạn mới, có cô gái này ở bên cạnh, tất cả chợt trở nên đầy đủ và chân thực hơn nhiều.
Nụ cười của hắn chợt biến mất theo tiếng gõ cửa phòng, khi lời của dì Tề lọt vào tai của Cung Quý Dương, vẻ mặt hắn chợt có chút thay đổi.
Không lâu sau, Sầm Tử Tranh đã tắm rửa thay đồ xong bước ra, ngay lập tức đã thấy mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
\'Đừng lộn xộn mà ...\' Cô nũng nịu nói, không ngừng né tránh nụ hôn của hắn, \'Em có chuyện muốn nói với anh!\'
\'Nói đi!\'
Môi Cung Quý Dương thuận thế đáp xuống vành tai cô sau đó vùi mặt vào vùng gáy trắng nõn của cô.
Sự tiếp xúc ấm áp khiến lòng Sầm Tử Tranh xúc động không thôi, cô chợt thở dài một tiếng, vòng tay và mùi long diên hương quen thuộc khiến cô cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có.
\'Quý Dương, anh nói xem chúng ta có nên xuống gặp cha mẹ không?\'
Lời của cô khiến Cung Quý Dương hơi ngẩng đầu lên, sau khi cẩn thận suy nghĩ thấu đáo, Cung Quý Dương hơi mỉm cười: \'Đây là nguyên nhân em không muốn trở về biệt thự mà về Cung Viên sao?\'
Sầm Tử Tranh gật đầu, cô thở dài một tiếng thật sâu, \'Em đã kết hôn với anh, dù sao cứ trốn tránh mẹ anh cũng không tốt mà, nên đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt thôi! Em muốn cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu này!\'
Cung Quý Dương âu yếm cọ mũi cô: \'Muốn cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì trước tiên phải sửa miệng đã. Sao lại còn kêu "mẹ anh" chứ?\'
\'Người ta còn chưa quen mà ...\' Sầm Tử Tranh rầu rĩ nói.
Không quen là một chuyện, chủ yếu chính là ... xem ra mẹ của Quý Dương vẫn còn chưa cam tâm, bằng không sao lại không chịu đến dự hôn lễ chứ?
Thực ra đến hôm nay cô có thể cùng Quý Dương rời đi, trở về biệt thự nghỉ ngơi một đêm sau đó đi hưởng tuần trăng mật nhưng Sầm Tử Tranh nghĩ, dù sao cô cũng đã trở thành người nhà họ Cung, vào ở trong Cung Viên là chuyện sớm muộn mà thôi nên cô mới đề nghị với Cung Quý Dương trở về đây, mục đích chính là hy vọng có một ngày có thể thật sự cùng mẹ chồng cô xóa tan những hiềm khích.
Tất cả những việc cô làm đều vì Quý Dương mà suy nghĩ bởi cô yêu hắn, cô nguyện ý vì hắn thử hết mọi cách.
Cung Quý Dương lại không biết những suy nghĩ của cô, hắn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: \'Tranh Tranh, hôm nay em đã mệt lắm rồi, không cần vội vã đi chào cha mẹ anh đâu, về phía mẹ anh sẽ đi giải thích, bây giờ chuyện em cần làm là yên tâm ngủ một giấc cho khỏe!\'
Cung Quý Dương biết mẹ mình đang chờ ở phòng khách lớn mà dì Tề cũng đã truyền đạt rõ ý của bà. Hắn rất hiểu tính tình của mẹ mình, hôn lễ này được cử hành khi bà chưa có chút chuẩn bị tâm lý nào, không nghi ngờ gì, điều này đối với bà mà nói là một đả kích lớn.
Cung Quý Dương biết mẹ mình lúc này muốn tỏ rõ lập trường của bà nhưng chuyện giữa hắn và Sầm Tử Tranh, bà dường như đã can thiệp quá nhiều.
Nhưng khi nghe câu này của hắn, Sầm Tử Tranh lắc đầu cười: \'Quý Dương, em bây giờ đã là con dâu của nhà họ Cung, anh biết em là người Đài Loan mà tổ tiên của anh cũng vẫn luôn duy trì những truyền thống của người châu Á, con dâu vừa vào nhà nhất định phải đến mời trà cha mẹ chồng thì mới đúng quy củ và truyền thống, em không thể làm ngược lại được. Hơn nữa ...\'
Trong mắt cô thoáng lộ vẻ ngưng trọng, thở dài một tiếng nói: \'Lúc chúng ta vừa bước vào nhà, anh cũng thấy mẹ đang ngồi nơi phòng khách rồi, nếu như em không xuống chào bà, sau này làm sao mà ở chung được chứ?\'
Cung Quý Dương cười nói: \'Không cần lo lắng những điều nhỏ nhặt đó đâu. Tuy Cung gia có quy tắc, rằng sau khi kết hôn nhất định phải ở lại Cung Viên nhưng nếu như em cảm thấy khó xử, chúng ta hoàn toàn có thể trở về ở tại biệt thự của anh. Tranh Tranh, cho dù yêu nhau hay kết hôn thì cũng vậy thôi, em chỉ cần chuyên tâm yêu anh là được rồi, tất cả những chuyện khác em không cần phải lo lắng!\'
Sầm Tử Tranh khoác cánh tay hắn, nói nhỏ nhẹ: \'Quý Dương, anh thương em, em rất cảm động nhưng dù sao em cũng không thể trốn tránh cả đời được. Như vậy truyền ra ngoài cũng không tốt lắm đâu!\'
Cung Quý Dương thấy cô kiên trì như vậy cũng chỉ đành nói: \'Như vậy đi, lát nữa bất kể thế nào em cũng không được rời khỏi anh, hơn nữa còn phải nghe lời anh, biết không?\'
Sầm Tử Tranh vừa ấm áp vừa cảm động gật đầu.
***
Phòng khách lớn rộng khoảng ba trăm mét vuông lúc này đèn đuốc sáng rực như ban ngày nhưng hoàn toàn yên ắng đến mức không có một tiếng động cho đến khi tiếng bước chân của Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh khua động sự yên tĩnh đó.
Theo truyền thống của người châu Á, con dâu vừa mới về nhà chồng nhất định phải dâng trà mời cha mẹ chồng, dưới sự giúp đỡ của dì Tề, Sầm Tử Tranh nâng chung trà đã pha sẵn được đặt ở bàn trà lên sau đó đưa đến trước mặt Cung Doãn Thần, nói: \'Cha, xin mời dùng trà!\'
Cung Doãn Thần mỉm cười, vừa gật đầu vừa đón lấy ly tra từ tay cô, nói giọng cảm động: \'Được! Được!\'
Nhìn thấy ông uống cạn chung trà, Sầm Tử Tranh lại ngâng một chung trà khác đưa đến trước mặt Trình Thiến Tây, thầm hít sâu một hơi sau đó nói: \'Mẹ, con mời mẹ dùng trà!\'
Trình Thiến Tây nhíu mày nhưng rất nhanh đã giấu đi ánh mắt bất mãn sau đó nhận lấy chung trà, không nói một lời chỉ hớp một ngụm trà sau đó đặt trở lại trên bàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc