Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 120

Tác giả: Ân Tầm

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy liền xua tay, hắn rút từ trong túi ra một tờ giấy, bắt đầu chậm rãi nói: \'Một khoản lớn như vậy, mình đương nhiên là phải tranh thủ thời gian tính toán cho rõ ràng rồi bằng không cậu chạy rồi mình biết tìm ai đây?\'
Biểu tình trên mặt Cung Quý Dương lúc này như vừa bị ai đá cho một cước, hắn khoanh hai tay trước ***, thoạt nhìn có vẻ thong dong nhưng thực ra đầy vẻ uy hiếp ...
\'Nói đi, mình xem cậu dám vơ vét của mình bao nhiêu!\'
\'Cái gì mà vơ vét chứ? Từ này dùng cho quan hệ bạn bè thuần khiết của chúng ta thật không thích hợp chút nào!\'
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ha hả, vui vẻ nói: \'Tính cả vốn lẫn lãi, cậu đưa mình tám mươi triệu là được rồi!\'
\'Tám mươi triệu?\' Cung Quý Dương thật sự muốn P0'p ૮ɦếƭ tên kia, \'Cậu chỉ ra mặt có năm phút thôi mà dám đòi mình tám mươi triệu! Sao không đi ςướק luôn cho rồi!\'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy đương nhiên là không tán đồng, hắn cười: \'Này, cậu nói như vậy là không đúng rồi, tuy chỉ có năm phút nhưng cậu cũng biết đó, gạt một cô gái mình cũng rất khổ tâm, hơn nữa lại phải rất nhập vai thì mới khiến cô ấy tin được. Hơn nữa, muốn tạo ra đoạn tin tức đó câu không biết là phiền phức cỡ nào đâu!\'
Cung Quý Dương nhướng mày: \'Anh hai à, phát một tin tức đối với cậu mà nói phiền đến mức nào? Hình như đều là mình làm cả mà, cả đội đua F1 đều là của mình, cậu còn dám mặt dày nhắc chuyện này với mình?\'
Hoàng Phủ Ngạn Tước như có điều suy nghĩ, sau đó hắn gật đầu, đứng dậy, bàn tay to vỗ vỗ lên vai bạn tốt, \'Như vậy đi, tiền đó mình cũng không cần, với giao tình giữa chúng mình, nói tiền bạc thì quá tầm thường rồi!\'
\'Vậy cậu muốn thế nào?\'
Cung Quý Dương thông minh đến cỡ nào, hắn biết ý của Hoàng Phủ Ngạn Tước không phải như vậy. Thực ra chuyện hôm nay hắn vốn muốn tìm Lăng Thiếu Đường đến giúp đỡ, lý do cũng dễ hiểu thôi, trong số ba người kia, Thiếu Đường rất thích náo nhiệt, Lãnh Thiên Dục cái tên kia thì suốt ngày lạnh như băng, muốn gây sự chú ý với hắn thật quá khó, còn Hoàng Phủ Ngạn Tước thì trước giờ cũng không thích náo nhiệt cho lắm.
Nhưng không ngờ tối qua tên kia lại xung phong đứng ra nhận trách nhiệm, lời thề son sắt nói rằng nhất định sẽ giúp hắn đến cùng.
Cung Quý Dương không phải tên ngốc, hắn đương nhiên biết Hoàng Phủ Ngạn Tước không có lý do thì sẽ không làm như vậy nên cứ yên lặng chờ nghe tên kia nói hết.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói: \'Cậu quả nhiên thông minh, thực ra cái mình cần rất đơn giản, cậu còn nhớ mình có một cây phi đao tên là "Truy ảnh" chứ?\'
\'Nhớ chứ, không phải đã bị vị tiểu oan gia kia của cậu làm hỏng rồi sao?\' Cung Quý Dương vừa nói vừa cười thật gian trá.
\'Haha, đúng đó. Cái gọi là "nước đổ khó hốt" là vậy. Cậu cũng biết cây phi đao đó bất luận là độ cứng của chất liệu hay là chế tác đều rất hợp ý mình. Mất nó mình còn đau lòng đến bây giờ cho nên ... cậu giúp mình làm một cây khác đi!\' Hoàng Phủ Ngạn Tước làm ra vẻ thoải mái nói.
Cung Quý Dương nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, \'Cậu đang nói đùa, đúng không?\'
\'Nhìn mình giống nói đùa lắm sao? Ai mà không biết cậu trước giờ tinh thông mấy chuyện chế tạo VK và máy móc chứ, giúp mình tái tạo một cây "Truy ảnh" đối với cậu mà nói chỉ đơn giản như người ta xào rau thôi mà!\' Hoàng Phủ Ngạn Tước cười thật gian.
Cung Quý Dương đưa tay sò sờ trán hắn ... không có nóng nha ...
\'Nhiệt độ cơ thể của cậu rất bình thường! Chắc là không bệnh đến nỗi mê sảng chứ? Cậu có biết chế tạo thanh đao "Truy Ảnh" đó khó đến mức nào không? Hơn nữa chỉ riêng mài sắc nó cũng đã tốn hết nửa năm rồi. Ngoài ra, viên bảo thạch chạm trên cán đao cũng là loại hiếm có, trên đời chỉ có hai viên mà một viên thì đã khảm trên "Truy Ảnh: của cậu rồi. Tiếc là đã bị làm hỏng!\'
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười vẻ nịnh bợ ...
\'Mình biết, còn lại một viên đang ở chỗ cậu, không đúng sao?\'
Cung Quý Dương cười rất "ngây thơ", trên thực tế là đang nghiến răng nghiến lợi ...
\'Chắc cậu không muốn cây phi đao mới cũng có viên đá quý giống như "Truy Ảnh" chứ?
Hắn biết mà, cái tên này không tốt bụng đến như vậy, lại dám để ý đến viên đá quý kia.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lộ ra biểu tình "cậu đúng rồi" trên gương mặt tuấn tú!
\'Không được. Cái gọi là cả vốn lẫn lời này của cậu quá lớn. Chẳng những muốn mình giúp cậu chế tạo phi đao mà còn dám tham lam để ý đến viên đá quý của mình. Cậu cũng biết tính toán quá nhỉ!\' Cung Quý Dương không cần suy nghĩ, thẳng thừng cự tuyệt.
Nói đùa sao?
Muốn hắn chế tạo giúp một cây phi đao còn chưa nói, lại còn dám nhìn chằm chằm vào viên đá quý kia?
Thật là được voi đòi tiên mà. Đừng nói là đá quý, ngay cả việc tìm vật liệu để chế tạo một cây phi đao giống "Truy Ảnh" đã là một chuyện rất khó rồi, thế mà hắn nói cứ như ra chợ mua rau vậy.
\'Cậu có làm hay không?\' Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu giở trò ăn vạ, vẻ tao nhã lịch lãm như một hoàng tử đã hoàn toàn biến mất.
\'Không làm!\' Cung Quý Dương bướng bỉnh trả lời, hai người đàn ông lúc này chẳng khác nào hai đứa trẻ đang giành nhau một món đồ chơi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, ánh mắt chợt xoay về phía Sầm Tử Tranh nãy giờ vẫn đứng ngây người cạnh Cung Quý Dương.
\'Sầm tiểu thư ... ồ, không, tôi thấy sau này gọi cô là Tử Tranh được rồi. Cô biết không, Cung Quý Dương cái tên này tối qua đến tìm tôi, tôi không muốn phối hợp diễn trò với hắn cũng không được, ô ...\'
Ngay sau đó, miệng của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã bị bàn tay to của Cung Quý Dương bịt chặt lại!
\'Không ngờ cậu cũng nhiều chuyện quá đấy!\'
Cung Quý Dương cười rất "hiền hậu", nghiến răng nói.
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn đầy ý cười ... vẻ đắc ý khi thấy điều mình muốn sắp thành sự thật.
\'Được rồi, dù lên núi đao xuống chảo dầu mình cũng sẽ giúp cậu tìm vật liệu chế tạo một cây "Truy Ảnh" khác!\' Cung Quý Dương bắt đầu thấy hối hận tối qua quỷ thần sai khiến thế nào mà lại đồng ý để Hoàng Phủ Ngạn Tước đến giúp đỡ.
\'Cậu đừng quên viên đá kia đó!\' Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
\'Quên không được!\' Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng đắc ý sau đó vỗ vỗ vai hắn, \'Đừng có làm ra vẻ như tổn thất nhiều lắm vậy, cậu đừng quên nếu không có mình giúp đỡ thì Tử Tranh còn chưa về bên cạnh cậu đâu! Tính ra còn rẻ lắm!\'
Đang lúc hai người còn cò kè mặc cả thì ở bên cạnh Sầm Tử Tranh chợt hiểu ra tất cả ...
\'Hai người ... thật là quá đáng mà!\'
Cô tức giận quát một câu, nếu không phải Hoàng Phủ Ngạn Tước nói mấy câu kia thì cô suýt nữa đã quên chuyện Cung Quý Dương gạt cô, hại cô khổ sở mất rồi!
\'Tranh Tranh, em nghe anh nói, tất cả đều là ý của Ngạn Tước mà ...\'
Cung Quý Dương nhìn thấy Sầm Tử Tranh tức giận, biết mình trốn không thoát vì vậy liền đem tất cả tội danh đổ lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước!
\'Cung Quý Dương, cái tên này đúng là qua cầu rút ván mà. Rõ ràng cái kế này là do cậu nghĩ ra, mình chỉ là người thi hành mà thôi. Tử Tranh à, tất cả đều là do Quý Dương bày ra cả đấy!\' Hoàng Phủ Ngạn Tước làm ra vẻ cực kỳ vô tội.
\'Hai người ...\'
Sầm Tử Tranh sắp bị tức ૮ɦếƭ rồi, cô nhặt mấy chiếc gối nơi đầu giường ném mạnh về phía Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước ...
\'Hai người còn nhỏ lắm sao? Sao lại nghĩ ra cách khiến tôi đau lòng muốn ૮ɦếƭ vậy chứ? Thật đáng ghét! Thật quá đáng!\' Cô vừa nói vừa vung gối quật về phía hai người.
\'Này ... Tử Tranh, em muốn *** diệt khẩu thì cứ nhắm vào Quý Dương ra tay là được rồi. Anh còn chưa cưới vợ sinh con nha!\' Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa tránh đòn tấn công của Sầm Tử Tranh vừa kêu la thảm thiết.
\'Tranh Tranh ... Tranh Tranh ...\'
Cung Quý Dương vội ôm chặt cô lại, \'Đừng tức giận nữa mà. Anh biết kế này có hơi ác một chút nhưng mà ... nếu không làm như vậy anh làm sao biết em yêu anh đến mức bỏ mặc tất cả chứ!\'
\'Anh ...\'
Sầm Tử Tranh vung tay đấm thùm thụp vào người Cung Quý Dương, vừa tức giận lại vừa cảm động rống lên: \'Anh xấu xa, chẳng lẽ anh không biết làm vậy em sẽ đau lòng đến mức nào sao?\'
\'Ô ...\' Cung Quý Dương chưa kịp trả lời thì rên lên một tiếng, mày nhíu chặt lại.
Sầm Tử Tranh thấy vậy mặt liền biến sắc, vội hỏi: \'Quý Dương, anh sao vậy?\'
Trên mặt Cung Quý Dương lộ ra một nụ cười khổ: \'Tranh Tranh, anh thật sự bị thương mà!\'
\'Cái gì?\'
Sầm Tử Tranh kinh ngạc nhưng chưa vội tin, lại không phải chiêu trò gì nữa chứ?
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới cẩn trọng lên tiếng: \'Quý Dương thật sự bị thương đó, đoạn tin tức phát trên tivi đó em còn nhớ không, vì khiến cho em có thể tin là thật, cái tên ngốc không muốn sống kia không thèm dùng thế thân mà trực tiếp nhảy vào xe, tuy rằng trước khi xe lật hắn kịp nhảy ra nhưng vài mảnh vụn của xe vẫn bắn đến làm bị thương *** của hắn!\'
Sầm Tử Tranh nghe vậy chợt thở rút một hơi, cô vội bước đến nhanh chóng *** ngoài của Cung Quý Dương ra ...
Trên *** hắn quả nhiên bị băng lại, điều khiến cô thấy mà sợ đó là, trên băng gạc sớm đã bị thấm máu, chắc rằng lúc nãy hắn mải né tránh cô nên chạm đến miệng vết thương.
\'Em gọi bác sĩ!\' Cố nén nỗi sợ hãi, Sầm Tử Tranh vội nói.
Nhưng lập tức cô bị Cung Quý Dương ôm vào lòng.
\'Quý Dương, buông em ra đi, ***ng đến miệng vết thương làm sao bây giờ?\' Sầm Tử Tranh sốt ruột nói.
\'Không buông, vĩnh viễn cũng không buông!\' Trong giọng nói của Cung Quý Dương có sự bướng bỉnh rất trẻ con cũng rất đáng yêu.
\'Nhưng vết thương của anh ...\'
\'Không sao, chút vết thương này đối với anh mà nói là chuyện nhỏ thôi!\' Hắn nhìn sâu vào mắt cô, dịu dàng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến, cười nhẹ, vẻ tao nhã đã thay thế cho nét bỡn cợt lúc nãy, \'Tử Tranh, anh với Quý Dương từ nhỏ đã quen biết nhau. Nhiều năm như vậy nhưng anh chưa từng thấy hắn khổ tâm như vậy bao giờ. Thực ra Quý Dương có thể dùng người đóng thế, hơn nữa hôm nay cũng có thể dẫn theo vệ sĩ xông vào nhà thờ, trực tiếp giải quyết tên Khương Ngự Kình kia nhưng hắn không có làm vậy. Anh nghĩ, vì sao Quý Dương có cách cư xử khác thường này trong lòng em chắc là rõ hơn ai hết! Được rồi, thấy hai người làm hòa mình cũng yên tâm rút lui rồi!\'
Cung Quý Dương đấm mạnh lên vai Hoàng Phủ Ngạn Tước, cố làm ra vẻ khó chịu: \'Được rồi, cậu đó đừng mãi ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa, đi nhanh lên!\'
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Cung Quý Dương cảm kích người bạn này vô cùng, bạn bè chân chính chính là những người thực sự hiểu mình, tục ngữ nói tri kỷ khó tìm mà hắn lại có được ba người, vậy là quá đủ rồi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, rời đi.
Đứng ở bên cạnh Sầm Tử Tranh mắt sớm đã đỏ hoe, cô bụm miệng không dám khóc thành tiếng.
\'Tranh Tranh...\'
Cung Quý Dương không nỡ nhất chính là nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy nước mắt của cô là lòng hắn đã đau như cắt rồi.
\'Ngoan, đừng khóc nữa. Em khóc như vầy ruột gan anh cũng đứt từng khúc luôn rồi!\'
\'Quý Dương ...\'
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, bàn tay nhỏ nhắn phủ lên gương mặt anh tuấn của hắn, trong mắt toàn là đau lòng ...
\'Anh điên rồi sao, rõ ràng có thể dùng người đóng thế mà, chẳng lẽ anh thật sự không cần mạng nữa sao?\'
Cung Quý Dương nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình, kéo nó xuống bên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, trong mắt toát ra một vẻ nghiêm túc và chân thành.
\'Chuyện gì cũng có thể tìm người thế thân chỉ riêng tình yêu là không thể!\'
Câu nói giản dị của hắn lại khiến cho nước mắt của Sầm Tử Tranh không thể ngăn được, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót.
\'Vết thương còn đau không?\'
Cô không biết nên nói gì lúc này nữa, nhưng khi nhìn thấy vết thương của hắn, nỗi đau lại trào dâng trong lòng. Cô có thể tưởng tượng được, tình cảnh lúc Cung Quý Dương nhảy khỏi xe là nguy hiểm như thế nào ...
Cung Quý Dương cười giúp cô lau lệ, giọng nói trầm thấp của hắn dịu dàng vang lên bên tai cô ...
\'Nha đầu ngốc, chẳng lẽ em còn không biết, trên người anh còn những vết thương nghiêm trọng hơn vết thương này nhiều !\'
Từ nhỏ hắn đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc của tổ chức, những vết thương lớn nhỏ hắn đã sớm chịu quen rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc