Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 116

Tác giả: Ân Tầm

Cơn giận của Cung Quý Dương đã vọt lên đến đỉnh đầu, sau khi nhìn thấy người đàn ông phiền phức kia thì cơn giận của hắn càng không thể át, ánh mắt sắc bén như kiếm của hắn quét về phía Khương Ngự Kình...
\'Khương Ngự Kình, cho dù tôi thả cô ấy ra, anh có can đảm dẫn cô ấy đi không?\'
Nói rồi hắn buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay Sầm Tử Tranh ra, chừng như thật sự muốn dùng hành động để thử xem phản ứng của Khương Ngự Kình.
Khương Ngự Kình cười, nói: \'Cung tiên sinh, Tử Tranh giờ là vị hôn thê của tôi, ngày mai chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ vì vậy tôi mong ngài đừng đến là phiền c ô ấy nữa, tôi nghĩ những lời vừa nãy Tử Tranh đã nói rất rõ ràng rồi!\'
Cung Quý Dương nghe vậy bật cười, chỉ là nụ cười này mang theo một cỗ nguy hiểm không hề che dấu.
Hắn không hề để tâm đến lời nói của Khương Ngự Kình, chỉ nhìn Sầm Tử Tranh đăm đăm ...
\'Tranh Tranh, anh hỏi em một lần cuối cùng, có thật là em muốn gả cho hắn không?\' Cung Quý Dương hỏi, ánh mắt vẫn như hai ngọn lửa đang bừng cháy không ngừng chiếu về phía cô.
Sầm Tử Tranh không kìm được rùng mình một cái, cô rất hiểu hắn, cũng biết đây là dấu hiệu của một cơn thịnh nộ sắp bùng phát.
Nhưng chuyện đã đến nước này cô không thể rút lui được vì vậy chỉ cố trấn định, nhìn thẳng vào hắn, nói: \'Đúng vậy, tôi muốn gả cho anh ấy!\'
\'Được lắm, được lắm ...\'
Cung Quý Dương không giận mà cười, nhưng sau nụ cười đó gương mặt hắn càng trầm xuống, sau đó không chút do dự rút từ eo lưng ra một khẩu S***g, chậm rãi nâng lên nhắm thẳng vào Khương Ngự Kình: \'Hôm nay anh sẽ giết hắn, để xem ngày mai em sẽ gả cho ai!\'
Hành động đột ngột này của Cung Quý Dương không chỉ dọa đến Sầm Tử Tranh mà cũng làm chấn động cả Khương Ngự Kình, hắn lúc này mới hiểu ra, sau lưng Cung Quý Dương còn có một thế lực xã hội đen hùng hậu, giết một người đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản.
\'Cung ... Cung Quý Dương ... anh điên rồi!\'
Sầm Tử Tranh trước giờ chưa từng chứng kiến một Cung Quý Dương đầy vẻ khủng pố như vậy. Hắn ... hắn thế mà cầm S***g nhắm vào một người ngay giữa đường giữa phố hay sao?
\'Tranh Tranh, cách xa hắn một chút, đến chỗ của anh đi!\'
Lúc này Cung Quý Dương giống như một loài dã thú toàn thân tản mát ra một vẻ nguy hiểm và khát máu, nhìn thấy sự phản kháng của con mồi thì càng không chút lưu tình mà xé xác con mồi. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của hắn dành cho cô!
Nhưng Khương Ngự Kình không hề có ý định trốn tránh, hắn trực diện đứng trước họng S***g của Cung Quý Dương, họng S***g đen ngòm đang chỉ thẳng vào trán hắn còn Sầm Tử Tranh thì sớm đã sợ đến cả người đều nhũn ra, hơi thở dồn dập.
Hắn thật sự sẽ *** sao?
Chẳng lẽ hắn không biết, *** sẽ phải ngồi tù sao?
\'Tranh Tranh, trong mắt anh, một mạng người không có ý nghĩa lớn lao gì lắm đâu, em nên biết, anh nói được thì làm được!\'
Cung Quý Dương chậm rãi kéo cò S***g, ánh mắt lạnh như băng pha lẫn với một sự tàn nhẫn mà trước giờ Sầm Tử Tranh chưa từng thấy qua.
Sầm Tử Tranh biết Cung Quý Dương lúc này không nói đùa, từ lúc biết chuyện đến giờ cô chưa từng cảm thấy sợ hãi đến như vậy nhưng mà ...
Cô vội vàng bước đến đứng chắn trước mặt Khương Ngự Kình, một tay nắm chặt bàn tay đang cầm S***g của Cung Quý Dương, đẩy họng S***g về phía trán mình.
\'Tử Tranh!\'
\'Tranh Tranh, em ...\'
Cả Cung Quý Dương và Khương Ngự Kình đều thảng thốt kêu lên.
Ánh mắt Sầm Tử Tranh cực kỳ kiên định nhìn Cung Quý Dương, nói rõ ràng từng chữ một: \'Cung Quý Dương, nếu anh muốn giết anh ta, anh giết tôi trước đi!\'
\'Tranh Tranh!\' Vẻ khát máu trong mắt Cung Quý Dương đã bị thay thế bằng sự chấn động, sau đó là một vẻ phẫn nộ xen lẫn với đau thương.
\'Em vì người đàn ông kia chẳng thà mất đi tính mạng cũng không màng sao?\'
Thật buồn cười, mà cũng thật đáng buồn, người phụ nữ của hắn, người phụ nữ mà hắn yêu nhất lúc này lại vì một người đàn ông khác mà ૮ɦếƭ cũng không sờn. Điều này bảo hắn làm sao chấp nhận được đây?
Nghĩ đến đây, Cung Quý Dương càng như một con thú bị sụp bẫy, gân xanh nổi lên trên bàn tay đang nắm khẩu S***g!
\'Đúng vậy!\' Sầm Tử Tranh không chút do dự nói.
Cô thấy vẻ bi thương trong mắt hắn, cũng thấy được cơn phẫn nộ lẫn không cam lòng của hắn. Làm sao cô không biết được chứ bởi vì lòng cô cũng đang đau xót không kém gì hắn!
Nghe câu trả lời này của hắn, tim Cung Quý Dương đau đến không chịu nổi, tưởng chừng như có một bàn tay đang hung hăng xé tan nó thành từng mảnh vụn.
Khương Ngự Kình vừa thấy tình huống xảy ra đột ngột như vậy vội đẩy Sầm Tử Tranh ra, ngay lập tức nòng S***g của Cung Quý Dương đã nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương của hắn.
\'Cung Quý Dương, nếu anh dám động tới hắn, tôi ૮ɦếƭ ở đây cho anh xem!\' Mặt Sầm Tử Tranh xám như tro, cô vội lên tiếng cản hắn lại.
Cô đã rất có lỗi với Khương Ngự Kình rồi, chẳng lẽ cô có thể trơ mắt nhìn hắn vì cô mà ૮ɦếƭ sao?
Mà quan trọng hơn là ... cô không thể trơ mắt nhìn người đàn ông mà mình yêu phạm tội ***!
Cung Quý Dương nghe vậy, bàn tay kia nắm lại thật chặt tưởng như muốn khảm sâu vào ***, ánh mắt hung bạo đã bị thay thế bằng một vẻ bi thương và đau xót không thể tả bằng lời, bàn tay cầm S***g chậm rãi hạ xuống sau đó chợt đánh thẳng vào cửa kính xe của mình ...
Xoảng!!!
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, tấm kiếng thủy tinh chắn gió đã lấm tấm máu.
Từ mu bàn tay cầm S***g của Cung Quý Dương, một màu đỏ chói mắt như một đóa hoa đang nở rộ, chảy theo tay hắn rơi từng giọt xuống đất.
Hắn có thể nhẫn tâm với bất cứ ai nhưng ... làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn hại đến Sầm Tử Tranh!
Theo tiếng kính vỡ, Sầm Tử Tranh chừng như có thể nghe được tiếng tim mình vỡ, một nỗi đau tê tâm liệt phế trong khoảnh khắc đó xuyên qua tim rồi chạy khắp thân thể cô, máu trong tim cô chừng như cũng đang chảy theo những giọt máu trong tay hắn nhưng lệ ... chỉ có thể chảy ngược vào trong ...
Cố gắng gượng đè nén nỗi xúc động muốn bổ nhào vào lòng hắn, Sầm Tử Tranh bước đến khoác tay vào cánh tay của Khương Ngự Kình, giọng thản nhiên nói với Cung Quý Dương: \'Sau này ... đừng đến làm phiền tôi nữa!\'
Nói rồi ôm lấy Khương Ngự Kình đi về phía xe của hắn ...
\'Đây chính là sự trả thù của em đối với anh sao?\' Cung Quý Dương nhìn theo bóng lưng của cô, quát lớn, giọng nói mang theo nỗi dằn vặt của hắn càng làm Sầm Tử Tranh đau đớn ...
Cả người Sầm Tử Tranh khẽ run lên, cô bước thật nhanh không dám dừng lại, đầu cũng không dám ngoảnh lại ...
\'Sầm Tử Tranh!\' Phía sau lưng cô lại vang lên tiếng kêu của Cung Quý Dương, lạnh như băng ...
\'Ngày mai em đừng nghĩ đến chuyện gả cho hắn! Cho dù em hận anh cả đời anh cũng phải đoạt em trở lại!\'
Sầm Tử Tranh vẫn bước từng bước về phía trước ...
Vẻ mặt Khương Ngự Kình càng lúc càng nặng nề ...
Còn trên mặt Cung Quý Dương lộ ra vẻ âm trầm đến cực điểm ...
Nhưng ... chỉ nhìn theo bóng lưng của Sầm Tử Tranh nên Cung Quý Dương không thấy được, nước mắt đã tràn trên gương mặt xinh xắn của cô ...
Nhà thờ vào buổi chiều chìm dưới ánh mặt trời rực rỡ và sự yên tĩnh như đang ở trên thiên đường. Hoa tươi được kết dọc theo lối đi dành riêng cho cô dâu bước vào để đi về phía chú rể và cha xứ, hai bên lễ đường được trang trí bằng rất nhiều tơ lụa màu trắng, người thân và bạn bè của hai bên đã ngồi khắp trong lễ đường.
Người nhà họ Khương rất nhiều nhưng bên phía Sầm Tử Tranh thì chỉ có bà Sầm và em trai cô.
Theo quy định của nhà thờ, người tham gia hôn lễ phải là người thân hoặc bạn bè gần gũi với cô dâu và chú rể nên nhìn qua quang cảnh trong lễ đường có thể nhận ra, nhà họ Khương rất đông đúc.
Trong phòng nghỉ của cô dâu, chiếc gương lớn treo trên tường phản chiếu vẻ xinh đẹp nhưng u buồn của cô dâu.
Khi chuyên gia trang điểm PP hoàn thành những bước cuối cùng, cô không kìm được thở dài một tiếng thật sâu: \'Sầm tiểu thư, hôm nay cô đẹp quá!\'
Một người phụ nữ có thể khiến cho ngay cả phụ nữ nhìn cũng không kìm được một lời khen như thế này, chả trách Khương Ngự Kình cùng tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt Cung Quý Dương hai người đàn ông ưu tú như thế đều khuynh đảo vì cô.
Trước đây báo chí có lần nhắc đến, tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt Cung Quý Dương công khai thừa nhận có quan hệ yêu đương với Sầm Tử Tranh, nhà thiết kế chính của thương hiệu Leila, chẳng những vậy, đội chó săn còn chụp được những bức ảnh chứng minh mối quan hệ khắng khít giữa họ.
PP không khỏi thầm nghĩ, người đàn ông nổi tiếng phong lưu như Cung Quý Dương nếu như đã chịu công khai thừa nhận người phụ nữ trước mặt cô là đối tượng yêu đương của anh ta, lại hoàn toàn không để tâm để cho đội chó săn chụp được những hình ảnh về họ, điều này chẳng phải đã đủ chứng minh anh ta là thực lòng với cô sao?
Thế nhưng ... cô gái này đột nhiên lại gả cho vị luật sư vang danh quốc tế Khương Ngự Kình, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Không nghĩ cũng biết lúc này bên ngoài nhà thờ chắc là có không ít phóng viên của các cơ quan truyền thông, báo đài đang chờ những thông tin chi tiết về tin tức nóng hổi này.
Nghĩ đến đây, PP thật sự rất hâm mộ cô gái trước mặt mình, hai người đàn ông đều ưu tú cả, có được tình yêu của một người cũng đủ làm người ta ngưỡng mộ rồi chứ đừng nói đến hai người.
Sầm Tử Tranh ngơ ngẩn nhìn chính mình trong gương. Một người xa lạ! Gương mặt xa lạ! Ánh mắt xa lạ! Trong chớp mắt, cô có ảo giác như hình bóng trong gương không phải là mình.
Trong đời mình, chưa bao giờ cô có cảm giác tuyệt vọng như lúc này ...
Cửa phòng nghỉ dành cho cô dâu chợt bị đẩy ra, bà Sầm bước vào, khi bà nhìn thấy con gái mình trong chiếc áo cô dâu, trên mặt bà lộ ra một vẻ mâu thuẫn, vừa xúc động lại vừa lo âu.
\'Bé cưng à ...\' Bà bước đến, nhìn kỹ đứa con gái sắp thành cô dâu của mình.
Chuyên viên trang điểm thấy vậy rất thức thời vội rời khỏi phòng nghỉ, trong căn phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
\'Mẹ!\' Sầm Tử Tranh nhỏ nhẹ gọi, cô nhìn bóng bà phản chiếu trong gương.
Bà Sầm nhẹ thở dài một tiếng, \'Bé cưng à, nói thật lòng, từ lúc con quyết định kết hôn đến giờ, thời gian quá gấp rút đến nỗi mẹ không kịp thích ứng, nhưng dù sao đây cũng là quyết định của con, người làm mẹ như mẹ cũng không có quyền can thiệp, chỉ là ...\'
Bà hơi ngừng lại, trên mặt nét lo âu càng rõ rệt.
\'Mẹ, mẹ định nói gì vậy?\' Sầm Tử Tranh đứng dậy bước đến nắm lấy tay bà.
\'Chỉ là ... mẹ lo trong hôn lễ của con sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!\' Bà Sầm nhẹ vỗ lên tay con gái, nói.
Cả người Sầm Tử Tranh hơi đờ ra, thực ra đây cũng là điều cô lo lắng từ hôm qua đến giờ, tối qua những lời Cung Quý Dương nói vẫn luôn quẩn quanh bên tai cô.
Thấy cô không nói gì, bà Sầm nói tiếp: \'Mẹ có thể nhìn ra Quý Dương nó có ý với con, mẹ nghĩ chưa chắc hôm nay nó cam lòng bỏ qua đâu.
\'Mẹ!\'
Sầm Tử Tranh ngắt lời mẹ mình, bên môi miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười: \'Mẹ nghĩ nhiều quá rồi. Tối hôm qua con đã nói rất rõ ràng với anh ta rồi, mẹ yên tâm đi!\'
Tuy là nói vậy nhưng trong lòng cô cứ thắc thỏm không yên, lúc nào cũng có cảm giác phập phồng.
Nếu theo tính cách của Cung Quý Dương trước giờ, hắn nhất định sẽ đến quấy rối hôn lễ mà Khương Ngự Kình chắc cũng nghĩ đến điểm này. Nếu như hắn thật sự xuất hiện trong hôn lễ, vậy tình thế nhất định sẽ rất hỗn loạn.
\'Tử Tranh à, con nói xem Quý Dương nó ...\' Bà Sầm ngập ngừng rồi nêu lên một giả thuyết táo bạo: \'... có đến ςướק cô dâu không?\'
Câu hỏi của bà Sầm khiến cho Sầm Tử Tranh giật mình thảng thốt ...
Qua một lúc lâu cô mới gượng gạo nở nụ cười: \'Mẹ, đây là cuộc sống thực, không phải đóng phim, mẹ nghĩ nhiều quá rồi!\'
\'Nhưng mà ...\'
\'Được rồi, mẹ, lát nữa chuyên gia trang điểm còn phải giúp con chỉnh lại lần nữa, mẹ đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi ăn một chút gì trước đi, được không? Hôn lễ sắp đến giờ cử hành rồi!\' Sầm Tử Tranh vội đánh trống lảng.
Bà Sầm còn muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể nén xuống, lắc đầu rời đi.
Trong phòng dành riêng cho cô dâu yên tĩnh cực kỳ, chỉ có mỗi Sầm Tử Tranh trong phòng, cô mệt mỏi ngồi tựa vào ghế, trên mặt vẫn còn nguyên nét u sầu ....
Không có người khác, không cần ngụy trang nữa, cô lặng lẽ ngồi đó, chịu đựng nội tâm dày vò ...
\'Tử Tranh à, con nói thử xem Quý Dương nó có đến ςướק cô dâu không?\'
Câu nói này cứ văng vẳng bên tai cô không ngừng!
Quý Dương, cầu xin anh, tuyệt đối đừng đến!
Cầu xin anh để em yên ổn kết thúc hôn lễ của mình!
Trong lòng Sầm Tử Tranh không ngừng cầu nguyện. Nếu như Quý Dương thật sự đến đây, mọi người sẽ càng thêm khó xử mà thôi!
Thật sâu thở dài một tiếng, vừa định đứng lên thì cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, lần này người bước vào là Khương Ngự Kình!
Sầm Tử Tranh bỏ đi ý định đứng dậy vừa có trong đầu, cô lẳng lặng nhìn bóng chú rể tương lai vừa xuất hiện trong gương, hắn lịch lãm trong bộ vest màu trắng cùng màu với màu áo của cô, bộ vest được cắt may khéo léo càng làm tôn lên vóc dáng cao ráo của hắn khiến cho toàn thân hắn đều mang một vẻ lịch lãm và quyến rũ.
Khi Khương Ngự Kình nhìn thấy Sầm Tử Tranh trong chiếc áo cưới, nhất thời bị vẻ đẹp của cô làm cho ngây người, bất giác có một ảo giác, rằng mình vừa bước vào thế giới cổ tích mà cô chính là công chúa trong tòa thành cổ đang chờ đợi hoàng tử xuất hiện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc