Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 114

Tác giả: Ân Tầm

Nếu như hắn đã hỏi, Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy không cần phải dấu diếm làm gì, một người đàn ông tốt như hắn cô sao nỡ lòng làm tổn thương chứ?
Hít sâu một hơi không khí vào buồng phổi, Sầm Tử Tranh gật đầu nói: \'Anh Khương, em ... em không nên làm như vậy, không nên lôi anh vào cuộc. Thực xin lỗi, em thấy đám cưới này ...\'
\'Hủy bỏ sao? Em không muốn gả cho anh sao?\'
Thu hết những phản ứng và nội tâm giãy dụa của cô vào đáy mắt, Khương Ngự Kình không thấy tức giận mà ngược lại càng thấy thương cô nhiều hơn.
Sầm Tử Tranh sửng sốt nhìn hắn sau đó cô mới thì thào: \'Thực ra anh đã nhìn thấu tâm tư của em cả rồi, vì sao lại còn đối xử tốt với em như thế? Rõ ràng là em chỉ lợi dụng anh để rời khỏi Quý Dương mà thôi. Cho dù kết hôn cũng chưa chắc chúng ta sẽ hạnh phúc ...\'
\'Không, Tử Tranh!\'
Khương Ngự Kình chợt mỉm cười, bàn tay to ôn nhu vén mớ tóc lòa xòa trước trán cô, trong mắt tràn đầy tình ý ...
\'Anh đã nói rồi, đây là anh tự nguyện, đây cũng là cơ hội duy nhất để em yêu anh. Bất kể thế nào, anh cũng sẽ không buông tay. Tử Tranh, cho anh một cơ hội cũng là cho chính mình một cơ hội, gả cho anh được không? Anh biết lúc này em vẫn chưa quên được Cung Quý Dương nhưng anh có thể chờ. Sau khi kết hôn anh vẫn sẽ chờ, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì hai mươi năm, hai mươi năm không được ... thì chờ cả đời. Anh tin rồi sẽ có một ngày em sẽ yêu anh, yêu người chồng này của em bởi vì, em cho cho anh cả đời để yêu em!\'
Câu nói của hắn như một tảng đá khổng lồ đè xuống *** cô khiến cô gần như không thở nổi. Trước giờ cô chưa từng nghĩ một người đàn ông lại có thể chấp nhất đến mức này. Chỉ là ...
Cô có đáng để hắn làm vậy không?
\'Anh Khương ...\'
Tim Sầm Tử Tranh thắt lại, trong đôi mắt đẹp đã mờ mịt hơi nước, những giọt nước mắt vướng trên rèm mi dài của cô khiến người ta thấy mà không đành lòng.
\'Thực xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ...\'
Cô không biết nên nói gì lúc này nữa chỉ một mực thốt lên lời xin lỗi từ đáy lòng ...
\'Tử Tranh, đừng nói xin lỗi với anh, anh yêu em vốn không phải lỗi của em!\'
Khương Ngự Kình đau lòng nhìn gương mặt đẫm lệ của cô. Hắn trước giờ chưa từng biết, thì ra một người phụ nữ khóc cũng có thể xinh đẹp động lòng người đến mức này ...
\'Nhưng mà ... anh Khương, em không thể gạt được chính mình, càng không thể lừa gạt tình cảm của anh, em ... ô ...\'
Lời Sầm Tử Tranh còn chưa nói hết thì Khương Ngự Kình đã cúi người xuống, dùng đôi môi ấm áp của mình để ngăn lại những lời của cô ...
Hơi thở ấm áp của hắn phất qua mặt cô, nụ hôn quá đột ngột khiến cô muốn tránh cũng không còn kịp nữa. Theo bản năng Sầm Tử Tranh muốn tránh né nhưng cả người đã bị đôi tay của Khương Ngự Kình giữ chặt, Chiếc l*** ấm áp nhẹ lách qua hàm răng trắng của cô, hút lấy sự ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận của cô.
Một hương thơm mê người từ cô lan trong mũi hắn, mùi hương này như một liều thuốc K**h th**h làm xao động nội tâm hắn, đôi mắt đen của hắn càng thêm thâm thúy, sắc mặt càng trầm xuống ...
\'Ô ...\' Trên mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ van cầu.
Nhưng Khương Ngự Kình không hề có ý định cho cô cơ hội né tránh, hắn tì trán mình lên trán cô, hơi thở ấm áp phớt qua mặt cô, dịu dàng nói: \'Tử Tranh, thử đón nhận anh, được không? Nếu như em cứ mãi cự tuyệt anh thì làm thế nào quên được anh ta?\'
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu trở nên dồn dập, trong mắt lộ ra vẻ bi thương đến cùng cực, sao cô có thể quên được hắn chứ? Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô là một người xấu cũng được, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào những ký ức và hình bóng về hắn để có động lực mà sống tiếp. Cô làm sao có thể quên Cung Quý Dương được chứ?
Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại trong vô vọng, như ngầm cho phép Khương Ngự Kình bày tỏ tình ý với mình ...
Khương Ngự Kình thấy cô không chống cự, trên môi lộ ra một ý cười ấm áp, đôi tay mang theo sự ấm áp của hắn trượt xuống vùng eo thon của cô, mùi xạ hương đầy nam tính dần xâm nhập vào hơi thở của cô ...
Đôi môi Sầm Tử Tranh khẽ run, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi, đôi hàng mi dày như cánh bướm nhấp nháy, chiếc mũi nhỏ hếch lên. Mỗi một bộ phận đều như đang mời gọi Khương Ngự Kình thưởng thức.
Không có một chút do dự nào, hắn thuận theo tiếng gọi trong lòng mình, đôi môi lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Đôi tay hắn ôm chặt lấy cô vào lòng khiến cho cô không thể cử động được.
Sầm Tử Tranh đã nghĩ, đã muốn thử tiếp nhận nụ hôn này nhưng khi chân chính đối mặt thì cô mới phát hiện mình không có cách nào làm được.
Sầm Tử Tranh mở to hai mắt, theo bản năng khép chặt môi ...
Vốn ý cô là muốn cự tuyệt Khương Ngự Kình nhưng cử động này lại khiến cho đầu lưỡi của Khương Ngự Kình có cơ hội trượt vào trong miệng cô, hút lấy mật ngọt thơm tho từ cô.
Cánh tay hắn càng dùng sức chế trụ cô.
Lưỡi của hắn càng lúc càng thâm nhập, tìm kiếm Chiếc l*** thơm tho của cô ...
Sầm Tử Tranh thấy mình sắp bị ૮ɦếƭ ngạt, sự cường thế của hắn khiến cô cảm thấy rất không thoải mái ...
\'Anh Khương ...\'
Thật không dễ dàng gì cô mới đẩy được hắn ra, trên mặt vẻ hoảng hốt vẫn còn đó ...
\'Xin lỗi anh, em ... em thật sự không được ...\'
Rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng không nhịn nỗi nữa, gương mặt nhỏ nhắn của cô giấu sau đôi bàn tay, nước mắt nhịn không được bắt đầu rào rạt rơi.
\'Được được được, Tử Tranh, là anh quá nóng vội. Anh ... anh không nên làm cho em sợ, là lỗi của anh, anh nên xin lỗi em mới phải!\'
Khương Ngự Kình thấy cô khóc trong lòng cũng rối rắm theo, người trước giờ luôn trầm ổn bình tĩnh như hắn khi nhìn thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng tự trách mình thật nhiều.
Dịu dàng ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ sau lưng cô như trấn an, giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn cũng không ngừng an ủi dỗ dành cô.
Sầm Tử Tranh rất muốn khóc to một trận cho vơi đi uất ức nhưng cô làm không được, ở trong vòng tay một người xa lạ, dù vòng tay ấy có ấm áp đến đâu cũng vẫn gợi cho cô nhớ về Cung Quý Dương, Cung Quý Dương, Cung Quý Dương ...
Xe từ từ dừng lại trước chung cư nơi Sầm Tử Tranh ở, Khương Ngự Kình xuống xe sau đó đi về phía bên kia, chu đáo giúp cô mở cửa ...
Sầm Tử Tranh bước xuống, gió đêm thổi qua khiến cô không kìm được rùng mình một cái.
\'Lạnh sao? Nhanh, khoác áo của anh lên!\'
Khương Ngự Kình cúi người khoác chiếc áo vest của mình lên vai cô, ân cần dặn dò: \'Tối nay em ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống một ly sữa ấm, như vậy sẽ ngủ ngon hơn!\'
Sầm Tử Tranh nhẹ gật đầu, cả người cô đều toát ra vẻ mệt mỏi, thậm chí là kiệt sức.
Khương Ngự Kình vuốt ve mái tóc dài của cô sau đó cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi nói: \'Anh đưa em lên lầu!\'
\'Hả, không ... dạ được!\'
Sầm Tử Tranh vừa định lên tiếng cự tuyệt nhưng khi mắt cô tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy tình ý của hắn thì vô lực gật đầu.
Khương Ngự Kình mỉm cười khoác tay lên vai cô, hai người vừa định bước đi ...
\'Tranh Tranh ...\'
Một giọng nói trầm ấm đầy sức hút vang lên từ phía ngoài của chung cư, với Sầm Tử Tranh, giọng nói này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Sầm Tử Tranh vừa nghe được giọng nói kia liền vội xoay đầu, khi cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc như đang bước ra từ trong mộng, nhất thời cô ngây người tại chỗ ...
Cung Quý Dương!
Hắn ... không phải đang ở Paris sao? Sao lại có thể ở dưới lầu nhà cô được chứ?
Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa thoát ra khỏi nỗi kinh ngạc, chỉ trừng to đôi mắt nhìn người đàn ông đang bước từng bước về phía mình ...
Khương Ngự Kình nhìn thấy Cung Quý Dương bước đến càng lúc càng gần, toàn thân liền toát ra vẻ cảnh giới.
Sầm Tử Tranh vẫn còn ngơ ngác nhìn Cung Quý Dương, cô gần như quên mất bàn tay của Khương Ngự Kình vẫn còn đang khoác trên vai mình.
Khi Cung Quý Dương gần như đứng trước mặt cô thì Sầm Tử Tranh mới phát hiện, nụ cười tà tứ thường thấy trên gương mặt anh tuấn kia lúc này đã lộ vẻ mệt mỏi và buồn bã.
Lúc này trong mắt hắn dường như chỉ có cô còn trong đầu thì chỉ có một suy nghĩ, chính là đem bàn tay đang đặt trên vai cô kia chặt đi!!!
Lúc này Khương Ngự Kình ςướק lời nói trước ...
\'Cung tiên sinh, đã lâu không gặp. Tối nay Tử Tranh rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau được không? Mong Cung tiên sinh hiểu cho!\'
Thái độ không kiêu không nịnh của hắn khiến cho Cung Quý Dương chú ý, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngự Kình lập tức toát ra vẻ lạnh lùng nhưng hắn vẫn không lên tiếng mà trực tiếp vươn tay, kéo mạnh Sầm Tử Tranh vào lòng mình sau đó đi về hướng xe của hắn ...
Thật nực cười, Tranh Tranh là người phụ nữ của hắn, ở đâu đến lượt tên luật sư kia lo lắng và quan tâm như thế?
Còn Sầm Tử Tranh vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động và bàng hoàng kia, nhất thời cô quên cả phản kháng để mặc hắn ôm lấy mình đi về phía xe.
Khương Ngự Kình thấy vậy sắc mặt liền trầm xuống, hắn bước nhanh đến, chặn trước mặt Cung Quý Dương ...
\'Cung tiên sinh, xin anh tự trọng!\'
\'Cút!\'
Giọng của Cung Quý Dương vẫn trầm thấp nhưng mang theo một uy lực đáng sợ, đối với người đàn ông trước mặt hắn không thèm để tâm đến nhưng còn cô gái đang ngẩn người trong *** hắn kia ... hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được!
Nhận được tin báo từ bà Sầm rằng Sầm Tử Tranh sắp làm đám cưới với Khương Ngự Kình thì hắn lập tức sửng sốt đến ngây người, sau đó là khó hiểu và tức giận vì vậy lập tức đáp máy bay tư nhân trở về, sau đó không chờ một giây vội lái xe đến chung cư của cô nào hay, sau bao nhiêu vất vả lại để hắn chứng kiến một màn chướng mắt kia!
Người phụ nữ của hắn lại dám đón nhận nụ hôn của một người đàn ông khác mà không hề có chút phản kháng nào, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cả người Cung Quý Dương lập tức toát ra vẻ âm trầm, nguy hiểm.
Khương Ngự Kình nghe tiếng quát của Cung Quý Dương, trên mặt cũng lộ vẻ tức giận, hắn còn đang định nói gì thì Sầm Tử Tranh rốt cuộc cũng lên tiếng ...
\'Anh Khương, em muốn nói chuyện với anh ta một lát!\'
Giọng của cô yếu ớt như nhành liễu trong gió nhưng gây cho người ta một nỗi xúc động, không muốn làm trái suy nghĩ của cô.
Khương Ngự Kình như nhận ra điều gì trong mắt cô, hắn sững lại một giây sau đó gật đầu trở về xe của mình nhưng không khởi động máy. Hắn không muốn rời đi bởi hắn không muốn để lại Sầm Tử Tranh đơn độc cùng với Cung Quý Dương.
\'Tranh Tranh ...\'
Nhìn thấy chướng ngại vật đã rời đi, Cung Quý Dương vội ôm cô vào lòng ...
Hắn có một cảm giác rất mạnh mẽ rằng chính mình đã bị cô gái này thao túng mất rồi, nỗi tức giận thiêu đốt hắn suốt trên đoạn đường từ Paris về đây trong một khoảnh khắc nhìn thấy cô kia liền tan biến hết, nhất là khi lần nữa ôm cô vào lòng, cảm giác ấm áp quen thuộc khiến hắn không làm sao mà giận cô được.
\'Em muốn giận lẫy anh đó sao? Anh trở về rồi, Tranh Tranh, đừng giận nữa. Em biết không, tất cả về hôn lễ anh đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi!\'
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Cung Quý Dương phớt qua tai cô, chỉ một câu nói đơn giản nhưng lộ rõ hết tâm ý của hắn dành cho cô, lại khiến lòng cô bắt đầu dậy sóng ...
Nhưng ... chỉ đành nén xuống ...
\'Quý Dương ...\'
Tuy rằng thật không nỡ rời xa khỏi vòng tay hắn nhưng Sầm Tử Tranh vẫn phải bắt buộc mình ngẩng đầu lên, khi mắt chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, tim cô chợt thắt lại!
\'Đơn xin từ chức em đã đưa cho thư ký của anh rồi, sau này em không còn là nhân viên của anh nữa ...\'
\'Tranh Tranh, sau khi kết hôn anh cũng không định để em phải vất vả đi làm nữa, chỉ cần em vui ...\' Cung Quý Dương định ngắt lời hắn thì lại bị cô chặn lại ...
\'Quý Dương ...\'
Cố nén nỗi đau trong lòng Sầm Tử Tranh nhìn hắn, chậm rãi nói từng chữ một: \'Em không thể gả cho anh!\'
\'Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem!\'
Trong giọng nói của Cung Quý Dương bắt đầu có vẻ tức giận, trên gương mặt anh tuấn bắt đầu lộ ra nét sắc bén khó mà xem thường. Cung Quý Dương chậm rãi cúi xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay cứng như gọng kìm giữ chặt lấy vai cô ...
\'Tranh Tranh, anh xem như lời nói vừa rồi của em chỉ là một câu nói trong lúc giận dỗi, em mau thu hồi lại, anh sẽ xem như không có việc gì!\'
Trong giọng nói vẫn còn bình tĩnh vẫn che dấu không được dấu hiệu của một cơn bão sắp đến khiến lòng Sầm Tử Tranh chợt lạnh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc