Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 110

Tác giả: Ân Tầm

Trình Thiến Tây không nhanh không chậm, điềm đạm nói với Sầm Tử Tranh ...
\'Sầm tiểu thư, tôi không ngại nói cho cô biết, nếu như cô kiên trì ở lại bên cạnh Quý Dương, trước tiên, tôi không bảo đảm sẽ không làm phiền gì đến người nhà của cô, điểm này cô không cần phải hoài nghi, Quý Dương có thể bảo vệ cô nhưng người của tôi cũng có thể thần không biết quỷ không hay làm được rất nhiều việc, hậu quả ... không nói cô cũng biết đấy!\'
Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy lạnh cả người, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, cô nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt chấn động và kinh ngạc.
CÔ biết, người phụ nữ này nếu đã nói được như vậy, nhất định là có gì đảm bảo.
Thấy cô lặng yên không nói, Trình Thiến Tây đứng dậy đi đến trước cửa sổ, bộ trang phục sang trọng được cắt may khéo léo tôn lên cơ thể của bà, có thể nhìn ra, trước đây bà cũng là một mỹ nhân, chỉ là ... từ người phụ nữ này toát lên một vẻ sắc sảo và quyết đoán hơn người.
\'Ngoài ra, đây cũng là điều quan trọng nhất, tuy tôi rất không muốn làm như vậy!\'
Bà xoay người lại, nhìn Sầm Tử Tranh nói rõ ràng từng chữ một: \'Nếu như cô vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nó, tôi sẽ mở một cuộc họp cổ đông, cô chắc không biết số cổ phần mà tôi nắm là bao nhiêu, cộng với số cổ phần của một số nguyên lão trong công ty, chuyện này đối với tôi mà nói là rất dễ dàng!\'
Mắt Sầm Tử Tranh chợt trừng lớn ...
\'Bác là mẹ của Quý Dương, sao bác lại có thể làm như thế chứ? Bác làm như vậy đối với bác mà nói có gì hay đâu chứ?\'
Cô cũng không ngờ mẹ Quý Dương lại dùng cách này để uy hiếp cô, điều này ... điều này đúng là quá sức tưởng tượng của cô rồi.
\'Có gì hay à?\'
Trình Thiến Tây cười lạnh một tiếng, \'Tôi chẳng thà đoạt lại tất cả từ tay con trai mình cũng không muốn trơ mắt nhìn Quý Dương rơi vào bẫy của cô!\'
\'Bác gái ... Quý Dương đã làm những gì vì công ty chắc bác cũng đã nhìn thấy, bác làm như vậy cũng không khỏi rất quá đáng!\' Sầm Tử Tranh quả thực không thể lý giải cách nghĩ của bà.
\'Quá đáng?\'
Trình Thiến Tây hỏi ngược lại cô: \'Vậy được thôi, tôi cho cô biết cái gì mới là sự thật! Sự thật chính là khi Quý Dương còn nhỏ, cha của Quý Dương đã trải qua một cơn bạo bệnh sau đó không thể tiếp tục điều hành công ty, cô có biết lúc đó tình cảnh của công ty hỗn loạn thế nào không? Có rất nhiều đối thủ cạnh tranh chờ xem ngày tàn của Cung thị, thậm chí có nhiều người đều bắt đầu dự đoán ngày sụp đổ của Cung thị, tuy rằng ba đại tài phiệt kia đã giúp đỡ tiền bạc không ít nhưng dù sao ngành kinh doanh chính của Cung thị chính là buôn bán, chế tạo VK, có nhiều vấn đề họ không giúp được mà phải tự tìm cách giải quyết. Lúc đó chỉ có một mình tôi đứng ra gánh vác Cung thị rồi cứ thế phấn đấu rất nhiều năm cho đến khi gặp được nhà họ Ngải, nhờ sự giúp đỡ của cơ sở nghiên cứu VK của họ mà Cung thị mới có ngày trở mình!\'
Nhắc lại chuyện năm xưa, tâm tình của bà không khỏi có chút kích động, nhớ lại ngày đó một mình bà đánh Đông dẹp Bắc, đúng là hai chữ "vất vả" cũng không đủ để hình dung, tin rằng ngày đó nếu như không có những phấn đấu của bà, cũng không có một Cung thị tài phiệt như hôm nay.
\'Từ sau chuyện đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu lúc đầu vì sao cha mẹ hai bên quyết định chuyện liên hôn giữa hào môn, nếu như không phải vì tôi cũng xuất thân từ một bối cảnh tương tự, thì làm sao trong một thời gian ngắn tiếp nhận được những nghiệp vụ của Cung thị, hơn nữa còn có thể thiết lập được rất nhiều mối quan hệ, làm sao có thể giúp đỡ được cha của Quý Dương giữ lại tâm huyết của ông. Sầm tiểu thư, hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là được nhất là đối với những nhà giàu có. Với chúng tôi mà nói, hôn nhân còn cần cả những mối quan hệ và lực lượng phía sau nữa! Vì vậy, dù thế nào tôi cũng sẽ không để cho con trai mình cưới một người vợ tầm thường. Sầm tiểu thư, mong cô có thể vì Quý Dương mà suy tính thiệt hơn, sau đó mới quyết định!\'
Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn bị những lời này làm cho chấn động rồi, cô yếu ớt ngồi tựa lưng vào ghế, trong mắt lộ ra một tia bất lực.
Nếu như cô không nghe những lời này của Trình Thiến Tây thì cô hoàn toàn có đủ kiên trì và tự tin chạy theo lý lẽ của con tim nhưng ... cô có tư cách gì đi tranh với một người đã từng làm nhiều việc như vậy cho Cung thị, cho Quý Dương chứ?
\'Bác gái, cháu thua rồi, cháu không nhẫn tâm được như bác, ngay cả con trai mình cũng có thể ra tay. Bác chẳng cho Quý Dương một cơ hội nào để chứng minh hoặc thuyết phục bác thay đổi quan điểm cả!\' Cô rầu rĩ nói ...
Cô còn có thể làm được gì chứ?
Thứ nhất là vì người thân của cô
Thứ hai là vì người mà cô yêu nhất
Chẳng lẽ cô thật sự hy vọng nhìn thấy Quý Dương vì mình mà trở mặt với mẹ mình sao? Vấn đề này cũng không phải dùng cách bỏ nhà ra đi là giải quyết được.
Cô cũng là một phần tử của Cung thị, đương nhiên cô biết trong số những cổ đông cao cấp của công ty, hơn một nửa là những công thần đã cùng với người phụ nữ này đánh chiếm một mảnh giang sơn. Nếu như bà thực sự muốn dùng thủ đoạn kia để đối phó với con trai mình, tin rằng Quý Dương sẽ dễ dàng bị bà đánh bại.
Nghĩ đến đây, lòng Sầm Tử Tranh chợt nguội lạnh và còn có ... đau lòng.
Nguội lạnh là vì ... Quý Dương có một người mẹ chẳng khác nào Võ Tắc Thiên, chỉ vì lợi ích và quyền lực mà có thể hy sinh hạnh phúc của con mình, điều này thật đáng sợ và khó tin làm sao!
Đau lòng là vì sau này mỗi lần gặp cơn ác mộng sẽ không còn ai an ủi chở che cô nữa ...
Trình Thiến Tây đi nước cờ này đúng là thâm độc vô cùng, bà đã nhận ra điểm yếu của cô là ở đâu vì vậy vừa ra tay là giành được thắng lợi!
\'Sầm tiểu thư, không biết cô quyết định thế nào?\' Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, bà sốt ruột muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dù sao chuyện này cũng không hay ho gì, bà không muốn kéo dài quá lâu.
Tim Sầm Tử Tranh như đang rỉ máu, cô có thể nghe được tiếng lòng mình đang gào thét, một lần lại một lần, cảm giác đau khổ này khiến cô suýt nữa thì ngất đi nhưng cô cố gắng gượng đè nén xuống, khóe môi lộ ra một nụ cười vừa bất lực vừa thê lương ...
\'Cung phu nhân, cháu quyết định rút lui, bà ... thắng rồi!\'
Cô yêu Quý Dương như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn sự nghiệp mà Quý Dương vất vả mở rộng ra thoáng chốc không còn chứ!
\'Vậy được, tôi hy vọng trước khi Quý Dương trở lại cô có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa ...\'
Giọng nói của Trình Thiến Tây càng thêm sắc bén, bà đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, nói rành rọt từng chữ, \'Hơn nữa, cô phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với cô, thậm chí là ... tuyệt vọng!\'
\'Không ... cháu không thể làm được!\'
Sầm Tử Tranh trả lời một cách vô ý thức, chẳng lẽ cô lẳng lặng rời khỏi hắn cũng không được sao? Chẳng lẽ thật sự muốn Quý Dương hận cô đến tận xương tủy mới vừa lòng sao?
Cô không làm được! Cô sao đành lòng chứ bởi cô biết, khi Quý Dương hận cô cũng là lúc hắn đau khổ nhất ...
\'Sầm tiểu thư, tôi nghĩ ... cô cần phải làm như vậy bởi vì ... cô không còn sự lựa chọn nào khác!\' Trình Thiến Tây cười một cách đắc ý, nụ cười của bà như một bàn tay hung hăng đẩy cô vào địa ngục!
Đêm muộn nhưng Sầm Tử Tranh ngủ không được an ổn ...
Một lúc cô lại nằm mơ thấy cô và Quý Dương kết hôn, một lúc cô lại mơ thấy Trình Thiến Tây với ánh mắt dữ dội và lạnh lùng đang đứng trước mặt cô, sau đó lại một cơn ác mộng khác, là Cung thị bắt đầu suy sụp, lòng người hoang mang bất an ...
\' Quý Dương ...\'
Sau tiếng kêu thất thanh, Sầm Tử Tranh bừng tỉnh lại từ cơn ác mộng, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Cô thở hồng hộc giống như vừa chạy qua một quãng đường thật dài, mái tóc dài xõa tung trên vai, phần tóc mái trước trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Từ sau khi Quý Dương rời đi, mỗi ngày cô đều mơ thấy ác mộng ...
Từ sau khi cô gặp mặt Trình Thiến Tây, cô liền biết trong những ngày tháng sau này, mỗi đêm cô đều khó mà ngủ an ổn được.
Từng lời của Trình Thiến Tây, sắc bén mà lạnh mạc như muốn đông cứng tim cô.
\'Tôi hy vọng trước khi Quý Dương trở lại cô có thể chủ động rời khỏi nó, hơn nữa ... hơn nữa, cô phải khiến cho nó triệt để hết hy vọng với cô, thậm chí là ... tuyệt vọng!\'
Câu nói này như một lời nguyền lúc nào cũng văng vẳng bên tai cô !
Lúc này cửa phòng cô chợt bị đẩy ra, bà Sầm bước vào.
\'Bé cưng à, con gặp ác mộng phải không? Ở ngoài mà cũng nghe được tiếng kêu của con!\'
Bà lộ vẻ quan tâm ngồi nơi đầu giường, vươn tay âu yếm giúp cô lau mồ hôi trên trán.
\'Mẹ ...\'
Sầm Tử Tranh có chút yếu ớt dựa vào người mẹ mình, cô thấy mệt mỏi quá, chính vì như vậy nên tối nay cô mới không về nhà mà trở về nhà mẹ mình.
Bà Sầm nhìn bộ dạng có vẻ mệt mỏi, tinh thần hoang mang của con gái, sự lo lắng bắt đầu xuất hiện trong mắt bà.
\'Bé cưng à, sao hôm nay con vừa về là đã thấy con thấp thỏm không yên rồi, có thể nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?\'
Con gái bà sinh ra làm sao bà không biết tính tình của nó được chứ, rõ ràng hôm nay bé cưng của bà có chuyện gì đó.
\'Không có gì đâu ... chắc là gần đây công việc nhiều quá thôi ...\'
Nghe tiếng mẹ ân cần hỏi han, Sầm Tử Tranh thấy mình như một đứa bé bị ủy khuất, trong mũi tràn đầy chua xót, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt.
Nhưng cô tuyệt đối không thể rơi lệ trước mặt mẹ được, chỉ đành gắng gượng nhịn xuống.
Bà Sầm nghe cô nói vậy, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi, bà vừa vỗ nhẹ sau lưng cô vừa nói: \'Con đó nha, có làm việc thì cũng đừng gắng sức quá, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Quý Dương không phải đã nói rồi sao, đợi nó trở về hai đứa sẽ chuẩn bị kết hôn, hai ngày nay con suy nghĩ thử xem mình cần mua sắm những gì để chuẩn bị cho đám cưới chưa?\'
Con gái lấy chồng là chuyện lớn, người làm mẹ như bà đương nhiên phải giúp con suy nghĩ thấu đáo, lo mọi việc cho chu toàn, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa thấy con nhắc gì đến đám cưới nên bà đành phải lên tiếng hỏi trước vậy.
Sầm Tử Tranh nghệm hỏi vậy lòng lại đau thêm một chút, câu hỏi của bà như xát muối vào vết thương đang đau đớn của cô, khiến nó đã đau càng đau thêm ...
\'Không cần đâu mẹ, con đâu có cần mua sắm gì ...\'
Cô thở dài một tiếng thật sâu, cố nén nỗi đau khiến người ta không thở nổi kia xuống đáy lòng rồi chợt tuyệt vọng phát hiện, thì ra hít thở cũng có thể đau đến như vậy.
Hôn lễ đã không còn, còn mua sắm gì nữa chứ?
Ngược lại bà Sầm cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, bà chỉ gật đầu nói: \'Cũng đúng thôi, mẹ nghĩ tất cả mọi chuyện có liên quan đến đám cưới Quý Dương chắc đã sắp xếp xong cả rồi. Bé cưng à, nếu như mấy người bạn già của mẹ mà biết mẹ tìm được một người con rể lý tưởng như vậy chắc là hâm mộ đến ૮ɦếƭ thôi. Con không biết đấy thôi, con của mấy người đồng hương của mẹ nếu kết hôn thì phải chuẩn bị rất lâu rất lâu, lo lắng đủ thứ, đâu có giống như Quý Dương, chuyện gì cũng chuẩn bị thỏa đáng hết cả. Đứa con rể này, đúng là mẹ đốt đèn cũng không tìm được đứa thứ hai nha ...\'
\'Mẹ ...\'
Sầm Tử Tranh đúng là không nghe tiếp được nữa, cô vội lên tiếng ngắt lời bà, muốn nói cho bà biết mọi chuyện nhưng rồi lại không biết nên mở lời thế nào.
Cô không biết nên giải thích với mẹ thế nào, rằng cuộc hôn nhân này ... không thành!
Ngay lúc này, điện thoại của Sầm Tử Tranh chợt reo lên, bà Sầm giúp cô lấy điện thoại đến, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, trên mặt liền lộ ra ý cười.
\'Thật đúng là ... nói đến người nào thì người đó gọi điện thoại đến ngay. Là điện thoại của Quý Dương, con mau nghe đi!\'
Chậm chạp cầm lấy điện thoại, Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, ấn nút nhận.
Bà Sầm cười, rất tâm lý rời khỏi phòng không muốn làm con gái ngượng ngùng.
\'Tranh Tranh, ăn tối chưa?\' Bên đầu bên kia là giọng nói ân cần của Cung Quý Dương.
\'Chưa ...\' Lòng cô lại thắt lại.
\'Sao vậy? Lúc này không phải em đã tan sở rất lâu rồi sao? Vì sao còn chưa ăn?\' Trong giọng nói của hắn không giấu được sự lo lắng.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, tìm đại một lý do: \'Về nhà em mới thấy mệt quá nên ngủ thiếp đi, vừa mới tỉnh giấc ...\'
\'Tranh Tranh, không cần phải quá vất vả như vậy làm gì. Bây giờ công việc kinh doanh của thương hiệu Leila đã đi vào quỹ đạo, bên em còn có rất nhiều người tài giỏi có thể giúp được em, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm cô dâu xinh đẹp của anh là được rồi, biết chưa?\' Trong lời dặn dò ân cần của Cung Quý Dương không dấu được sự bá đạo.
\'Ân ...\'
Sầm Tử Tranh chua xót trả lời hắn, đây cũng là lần đầu tiên cô không bởi vì thương hiệu Leila mà phản bác lại lời hắn.
Chừng như cảm nhận được trong thái độ ngoan ngoãn bất thường của cô, hắn lo lắng hỏi: \'Tranh Tranh ... em không sao chứ?\'
\'Không sao, em làm sao có chuyện được chứ? Quý Dương, em ... em ...\' Sầm Tử Tranh ngập ngừng muốn nói lại thôi.
\'Sao vậy? Có chuyện gì thật sao?\' Nhạy cảm nhận ra cô có thái độ khác thường, Cung Quý Dương hỏi lại.
\'Ừm, không, không có gì, chỉ là em quá mệt thôi!\'
Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười ấm áp: \'Tranh Tranh, phải nghỉ ngơi thật tốt chứ ...\' Trong tiếng cười mang theo sự ân cần và tình ý nồng đượm ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc