Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 109

Tác giả: Ân Tầm

Trình Thiến Tây như vừa nghe được một chuyện cười, bà bật cười lắc đầu nói: \'Không, Sầm tiểu thư, từ lúc cô bước vào căn phòng này đến giờ, tôi cũng chưa từng nói là tôi tin tưởng lời nói của Ân Hà!\'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, nhất thời trong mắt tràn đầy nghi hoặc ...
\'Cô cảm thấy rất lạ sao?\' Trình Thiến Tây không khó nhìn ra suy nghĩ của cô.
\'Cô chắc là rất muốn hỏi, nếu như tôi đã không tin lời nói của Ngải Ân Hà vì sao vẫn còn phản đối cô và Quý Dương đến với nhau?\'
Sầm Tử Tranh cũng không dấu sự hoài nghi và khó hiểu của mình, cô thẳng thắn nói: \'Đúng vậy, đúng là cháu rất khó hiểu!\'
Trên gương mặt quý phái của Trình Thiến Tây lộ ra một vẻ âm trầm.
\'Sầm tt, cô nên biết, con cháu của những nhà giàu có vốn không có quyền chọn lựa phối ngẫu. Tôi với cha của Quý Dương như vậy, Quý Dương cũng như vậy, nhà họ Ngải tuy không thể so sánh sự giàu có với nhà họ Cung chúng tôi nhưng dù sao họ cũng có nền tảng kinh doanh ổn định, hơn nữa ngành nghề kinh doanh của họ là nghiên cứu VK, đương nhiên có liên quan chặt chẽ với nhà họ Cung, vì vậy hôn nhân thương nghiệp dĩ nhiên cũng là khó tránh!\'
Sầm Tử Tranh nghe bà nói vậy, trên mặt càng lộ vẻ khó hiểu: \'Chẳng lẽ ý bác muốn nói, vì lợi ích bác có thể bán rẻ hạnh phúc của con trai mình sao? Điều mà Quý Dương để tâm vốn cũng không phải là là kinh doanh VK gì đó!\'
\'Sầm tiểu thư ...\'
Nếu so với vẻ kích động của Sầm Tử Tranh thì Trình Thiến Tây trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, \'Quý Dương lúc này không để tâm không có nghĩa là sau này cũng sẽ không đẻ tâm. Hiện giờ Quý Dương còn quá trẻ, tâm ý còn chưa xác định. Hơn nữa vợ của nó nhất định phải là người có thể trợ giúp được nó cho nên tôi không quan tâm rốt cuộc Ngải Ân Hà đã nói dối điều gì, tôi chỉ biết một chuyện, trước mắt mà nói, Ân Hà là lựa chọn tốt nhất!\'
\'Bác làm như vậy chẳng lẽ không sợ Quý Dương sẽ có lúc hận bác sao?\'
Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn không rõ suy nghĩ của bà là như thế nào, đây là mẹ kiểu gì vậy, hoàn toàn không để tâm đến hạnh phúc của con mình mà chỉ quan tâm đến lợi ích kinh tế.
\'Hận tôi?\'
Trong mắt Trình Thiến Tây thoáng qua một tia lạnh lùng: \'Tất cả những chuyện tôi làm đều là vì để cho Quý Dương có thể có một sự nghiệp vững vàng hơn, đối với đàn ông mà nói, còn có gì quan trọng hơn sự nghiệp chứ? Còn về tình yêu, cái đó chẳng qua chỉ là trò chơi lúc nhàn rỗi của những người có tiền mà thôi, Sầm tiểu thư, chẳng lẽ cô xem đó là thật sao? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, Quý Dương sẽ yêu cô suốt đời sao?\'
\'Cháu tin!\'
Sầm Tử Tranh không chút do dự trả lời ngay, \'Quý Dương đã từng nói với cháu, tình yêu vốn là chuyện của riêng hai người, không liên quan gì đến những người khác cả, cháu tin tình cảm anh ấy dành cho cháu là thật lòng! Cháu với Quý Dương đã lãng phí tám năm, cháu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa!\'
\'Đó là hiện tại thôi!\'
Trình Thiến Tây không chút khách khí lên tiếng ngắt lời cô, giọng nói ưu nhã mà lạnh lùng như một bàn tay hung hăng P0'p ૮ɦếƭ những suy nghĩ của Sầm Tử Tranh ...
\'Một người đàn ông thành công sau lưng nhất định phải có một người phụ nữ ủng hộ anh ta. Trong những gia đình hào môn, người phụ đó nhất định phải là người trợ giúp được cho chồng mình. Sầm tiểu thư, tôi hỏi cô một câu, nếu như sau khi cô với Quý Dương kết hôn, một khi Quý Dương gặp phải nguy cơ kinh tế gì, cô làm sao giúp được nó? Cô có nguồn nhân lực, vật lực gì để giúp nó? Hiện giờ Quý Dương nghĩ không thông cũng không sao, sau này nhất định sẽ có lúc nó nghĩ thông suốt đạo lý này!\'
\'Cháu không đồng ý với cách nghĩ của bác!\'
Sầm Tử Tranh cũng không chút khách khí phản bác lại: \'Cháu yêu Quý Dương, cho dù sau này anh ấy gặp khó khăn gì cháu cũng sẽ đồng cam cộng khổ với anh ấy. Đó chính là sự ủng hộ lớn nhất, Quý Dương cần chính là tình yêu chứ không phải những điều mà bác nói!\'
\'Tình yêu?\'
Trình Thiến Tây cười lạnh một tiếng, \'Sầm tiểu thư, tôi cho cô biết cái gì gọi là tình yêu, tình yêu là thứ lấy vật chất làm cơ sở , đối với người nghèo mà nói, tình yêu chỉ là một thứ xa xỉ. Còn đối với người có tiền mà nói, tình yêu chỉ là một món hàng rẻ tiền. Con trai tôi tôi hiểu rõ điều đó hơn cô. Hơn nữa nó biết, tôi sẽ không làm chuyện gì làm hại đến nó!\'
\'Bác gái, xin bác đừng giận nếu như cháu nói cháu không hiểu cách nghĩ của bác! Cháu không xuất thân từ hào môn nhưng cũng biết chân tình đáng quý. Bác gái, tình yêu không phải là món hàng để mua bán, cũng không thể dùng vật chất để ước lượng!\' Sầm Tử Tranh cố gắng thuyết phục bà bằng quan điểm của mình.
\'Sầm tiểu thư!\' Trình Thiến Tây lạnh lùng nói: \'Thực ra tính cách của cô tôi rất thích, có trách là trách cô và Quý Dương môn không đăng hộ không đối, nếu như cô có một xuất thân khác, tôi sẽ hai tay tán thành hôn sự giữa cô và Quý Dương!\'
\'Cháu tin Quý Dương tuyệt đối sẽ không nghĩ như bác!\'
Sầm Tử Tranh làm sao không nhận ra sự lãnh mạc và tuyệt tình trong giọng nói của Trình Thiến Tây chứ nhưng cô thực sự nghĩ không ra, tiền bạc có thật sự quan đến như thế không? Cung gia đã có nhiều tiền như vậy rồi, tiền bạc đối với họ chỉ là con số mà thôi, không phải sao?
Trình Thiến Tây nghe vậy, bất mãn chau mày nói: \'Sầm tiểu thư, tôi mong cô hiểu, tôi quan tâm không phải là Quý Dương sẽ yêu ai mà là ai mới có thể giúp đỡ nó trên con đường tương lai sự nghiệp!\'
\'Bác gái, theo như cháu biết, Quý Dương từ sau khi tiếp quản Cung thị, hiệu quả kinh doanh của Cung thị chỉ có tăng không giảm, việc kinh doanh càng làm càng lớn, chẳng lẽ bác cho rằng Quý Dương sẽ nghe theo cách sắp xếp của bác sao? Theo năng lực của anh ấy, cháu tin Quý Dương không cần phải có bất kỳ người nào hỗ trợ thì sự nghiệp mới vững vàng được. Hơn nữa Quý Dương cũng không phải đứa trẻ, anh ấy muốn làm gì cháu nghĩ bác chắc chẳng có cách nào nhúng tay vào!\'
Càng nói chuyện với Trình Thiến Tây, Sầm Tử Tranh càng có cảm giác đồng tình với Cung Quý Dương, cô nói với giọng kích động.
Có một người mẹ như vậy sao? Đó là cách thương con của bà đó sao?
Trình Thiến Tây nghe cô nói vậy, trên mặt ý cười càng sâu, bà lắc đầu, tự châm cho mình một tách trà khác, nói: \'Không, Sầm tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý của tôi rồi!\'
Đặt tách trà xuống, trong mắt bà chợt lóe lên một tia tinh quang, bà chậm rãi n nói: \'Đúng vậy, nếu tôi muốn nhúng tay vào việc của Quý Dương thì rất khó nhưng cô thì khác, nếu như cô chủ động rời khỏi nó, tôi nghĩ Quý Dương rồi sẽ tiếp nhận sự sắp xếp của tôi thôi.\'
Cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, cô nhìn Trình Thiến Tây, không chút do dự hỏi lại: \'Bác gái, ý của cháu đã nói rất rõ ràng rồi, cháu sẽ không rời khỏi Quý Dương, trừ phi có một ngày anh ấy không còn yêu cháu nữa!\'
\'Sầm tiểu thư, cô đừng vội bác bỏ lời của tôi thế, cô xem cái này trước, sau khi xem qua rồi cô trả lời tôi cũng chưa muộn!\'
Trình Thiến Tây nói xong liền lấy từ trong túi xách ra một món đò sau đó chậm rãi đẩy đến trước mặt Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh nhìn món đồ vừa được đặt xuống bàn ...
\'Chi phiếu?\'
Ngay lập tức cô hiểu ra ý của bà, cảm giác bị lăng nhục xẹt qua đáy mắt.
\'Bác gái, bác làm như vậy là có ý gì ?\'
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của cô, Trình Thiến Tây không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười nói: \'Cô cũng thấy rồi đó, đây là một tấm chi phiếu để trống, trên chi phiếu tôi đã ký tên rồi, cô cần bao nhiêu cứ tự điền con số vào đấy, đến bất kỳ ngân hàng nào cũng có thể lấy được tiền!\'
Sầm Tử Tranh tức đến nghẹn thở, cô nhìn Trình Thiến Tây bằng ánh mắt khó tin, thật không thể ngờ, màn kịch vui này cũng có ngày diễn ra với cô, thì ra, những tình tiết trong phim cũng không phải hoàn toàn là giả.
\'Bác muốn cháu nhận tờ chi phiếu này sau đó chủ động rời khỏi Quý Dương sao?\'
Giọng của cô đã có chút run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, móng tay đã khảm thật sâu vào *** nhưng cô hoàn toàn không thấy đau.
\'Đúng vậy, cô đến với Quý Dương cũng chẳng có mục đích gì ngoài tiền, bây giờ tôi thỏa mãn yêu cầu của cô, cô muốn lấy của Quý Dương bao nhiêu tiền thì tôi cho cô bấy nhiêu tiền. Chỉ có điều, sau khi lấy được tiền rồi, tôi mong cô hãy lập tức rời xa nó!\'
Giọng bà càng lúc càng lạnh như băng, lời nói sắc bén mà khắc bạc.
\'Haha ...\' Sầm Tử Tranh chợt cười lạnh một tiếng, cô chậm rãi nhấc tờ chi phiếu lên ...
\'Bác gái, chỉ sợ thứ mà cháu muốn lấy từ Quý Dương bác không thể cho được!\'
\'Cứ nói đừng ngại, chỉ cần là tiền, cô cứ tùy tiện mở lời!\'
Trình Thiến Tây thấy cô nói như vậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý. Chuyện không phải đúng như bà dự đoán sao? Chỉ cần có tiền thì có thể dễ dàng giải quyết cô gái kia thôi.
Tình yêu?
Thật nực cười!
Không phải cô ta vội vàng nhận lấy tờ chi phiếu kia sao?
Sầm Tử Tranh nghe bà nói như vậy, ý cười trong mắt càng lúc càng lạnh, cô cầm tờ chi phiếu lên, chậm rãi xé vụn nó thành từng mảnh nhỏ ...
Sự quật cường và điềm tĩnh trong mắt cô như một lưỡi dao hung hăng đâm vào tim Trình Thiến Tây, tờ chi phiếu của bà đã trở thành một nắm giấy vụn trong tay cô, sắc mặt bà càng lúc càng khó coi ...
Lúc này Sầm Tử Tranh mới chậm rãi lên tiếng: \'Bác gái, cháu không ngại nói cho bác biết, cái cháu cần là sự nghiệp của Quý Dương, là cả Cung thị, những thứ này ... bác có thể cho cháu được không?\'
\'Cài gì? Sầm Tử Tranh, cô đừng có quá không biết tốt xấu như vậy!\'
Trình Thiến Tây nghe vậy liền vỗ mạnh lên bàn tạo nên một tiếng vang thật lớn, ánh mắt sắc bén của bà quét về phía Sầm Tử Tranh: \'Cô cho rằng mình là ai chứ? Cô muốn có được cả Cung thị? Bằng vào cô sao?\'
Sầm Tử Tranh không chút sợ sệt đứng dậy nhìn thẳng vào bà, nói một cách kiên định: \'Rốt cuộc cháu có xứng hay không hoàn toàn là do Quý Dương quyết định. Bác gái, đừng nói là cháu chỉ nói đùa, cho dù cháu muốn cả Cung thị, muốn tất cả cổ phần của Quý Dương trong Cung thị, anh ấy cũng sẽ không do dự mà cho cháu đâu!\'
\'Cô dám?\'
Trình Thiến Tây không giữ nổi vẻ thản nhiên ung dung và khí phái của một quý bà nữa, sắc mặt của bà kém hẳn đi. Bà không ngờ cô Sầm Tử Tranh này lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, hơn nữa còn không chút cúi đầu trước khí thế của bà.
Đúng là quá đáng ghét mà !
\'Bác gái, vấn đề ở đây không phải là cháu có dám hay không mà là cháu có muốn làm điều đó hay không mà thôi!\'
Sầm Tử Tranh thực sự không muốn làm cho quan hệ giữa hai người căng thẳng đến mức này nhưng có lẽ cô với bà có quá nhiều điều không hợp, vừa gặp mặt thì đã nảy sinh mâu thuẫn và tranh cãi rồi!
\'Bác gái, bác cần gì phải làm như thế chứ. Tính tình và cá tính của Quý Dương bác hiểu rõ nhất, cho dù cháu thật sự rời xa Quý Dương như ý nguyện của bác thì anh ấy cũng sẽ không nghe lời bác mà cưới Ngải Ân Hà làm vợ đâu!\'
Ngữ khí của cô đã có chút hòa hoãn trở lại, dù sao người phụ nữ này nhiều khả năng tương lai sẽ là mẹ chồng của cô, cô thật hy vọng mình có thể thuyết phục được bà thay đổi tư duy.
Nào hay Trình Thiến Tây hoàn toàn không tiếp nhận ý tốt của cô, bà điều tiết lại cảm xúc rồi ngồi lại xuống ghế.
\'Sầm tiểu thư, tôi không thể phủ nhận cô có một sức ảnh hưởng nhất định đối với Quý Dương, bằng không nó cũng sẽ không vì cô mà làm nhiều việc như vậy nhưng tôi mong cô suy nghĩ rõ ràng, chỉ có khi cô chủ động rời khỏi Quý Dương thì nó mới càng ngồi vững vàng trên chiếc ghế tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt!\'
Sầm Tử Tranh không ngờ bà nói câu này, trong mắt cô xẹt qua một tia kinh ngạc, cả người cũng cứng đờ như khúc gỗ.
Nhìn thấy lời nói của mình có tác dụng, Trình Thiến Tây mỉm cười đắc ý, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt và ghét bỏ, hơn nữa đối với quyết định của mình và những hậu quả có thể xảy ra bà đều có lòng tin sâu sắc.
\'Sầm tiểu thư, nếu như có thể, tôi cũng không muốn dùng cách này để uy hiếp cô phải rời đi nhưng ... nếu như tôi không làm như vậy, tin rằng cô nhất định sẽ vẫn muốn tiếp tục kiên trì!\'
Trong lòng Sầm Tử Tranh chợt dâng lên một dự cảm không lành. Cô không tự chủ được lên tiếng hỏi: \'Rốt cuộc ý của bác là thế nào?\'
Cái gì gọi là, chỉ có khi cô rời đi thì vị trí của Quý Dương ở Cung thị mới vững vàng được?
Không hiểu vì sao cô nhận ra trong mắt của mẹ Quý Dương thoáng qua một tia nguy hiểm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc