Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 102

Tác giả: Ân Tầm

Đối với sự chấn động của mẹ mình, Cung Quý Dương hoàn toàn không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, hắn quay về phía Sầm Tử Tranh, giọng đầy khích lệ và tình cảm.
\'Tranh Tranh, vị này là mẹ anh, bà tên Trình Thiến Tây. Còn vị kia là cha anh, Cung Doãn Thần tiên sinh!\'
Sầm Tử Tranh lấy hết dũng khí tiến lên một bước, trên môi nở một nụ cười dịu dàng: \'Bác trai, bác gái Cung, xin chào!\'
Cung Doãn Thần gật nhẹ đầu, có vẻ ông là người bị chấn động bởi tin tức này ít nhất.
\'Cháu là Sầm Tử Tranh sao? Tám năm trước, cháu và Quý Dương đã biết nhau ở trường đại học Đài Loan phải không?\'
Hai câu hỏi được nêu lên cùng một lúc, giọng điệu bình đạm mà ổn trọng nhưng không thấy có chút tức giận nào.
Sầm Tử Tranh nghe ông hỏi, nhìn Cung Quý Dương một thoáng sau đó nhìn về phía Cung Doãn Thần, \'Dạ phải, bác trai!\'
Cung Doãn Thần nhẹ gật đầu, trong mắt thoáng hiện một vẻ suy tư.
\'Tranh Tranh, vị này tin rằng em đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Ngải Ân Hà, còn đây, hai vị này là bác Ngải trai, bác Ngải gái!\' Cung Quý Dương không nhanh không chậm giới thiệu.
Ánh mắt Sầm Tử Tranh lướt qua người Ngải Ân Hà, đôi mày liễu xinh đẹp hơi nhíu lại một chút, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc sau đó ánh mắt cô nhìn về phía cha mẹ của Ngải Ân Hà, gật đầu chào hỏi.
Tất cả mọi người đều không ai biết Cung Quý Dương dự định làm gì, bao gồm cả Sầm Tử Tranh. Tối nay không hiểu sao cô cứ luôn cảm thấy hoảng hốt và bất an, cảm giác giống như một chiến sĩ sắp phải ra trận vậy.
\'Tử Tranh, lâu quá mới gặp, bạn khỏe không? Nghe nói hiện giờ bạn đang là nhà thiết kế cho bộ phận thời trang của Cung thị, mình vẫn luôn muốn đi gặp lại người bạn cũng này, chỉ vì gần đây bận rộn quá lại quên bẵng đi!\'
Ngải Ân Hà lúc này thể hiện đúng như một người bạn tốt lâu ngày gặp mặt, cô bước về phía trước, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Cung Quý Dương, gương mặt tươi cười lên tiếng chào hỏi, ngay cả đầu mày cuối mắt cũng là ý cười.
Sầm Tử Tranh cảm thấy thật chướng mắt, vốn định rút tay về nhưng bị nắm quá chặt, căn bản là không thể rút tay ra được mà lúc này cô cũng không thể thể hiện thái độ quá rõ ràng, tuy rằng sau khi cô biết được sự thật chỉ hận không thể hung hăng mắng cô gái lắm mưu nhiều kế này một trận.
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành gắng gượng nở một nụ cười gượng gạo.
Cung Quý Dương thì vẫn nhìn Ngải Ân Hà bằng ánh mắt lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng: \'Ân Hà, anh nghĩ chúng ta nên tính một chút món nợ của tám năm trước!\'
Lời của hắn nhất thời khiến Ngải Ân Hà sợ run, cô ngẩng đầu, lập tức ánh mắt chạm vào một đôi mắt sắc sảo và đầy vẻ khủng pố.
\'Quý Dương ca, món nợ tám năm trước gì chứ? Anh đang nói gì vậy?\'
Cung Quý Dương vừa định trả lời thì Trình Thiến Tây đã giành lên tiếng trước: \'Quý Dương, mẹ mặc kệ cái gì mà món nợ tám năm trước tám năm sau gì đó, con theo mẹ về phòng, mẹ có chuyện muốn hỏi con!\'
Bà đã cố gắng hết sức mới nén được cơn giận xuống, tận lực duy trì vẻ mặt điềm tĩnh và tư thái ưu nhã.
Nhưng Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý nghe theo bà, hắn vẫn đứng tại chỗ, nói rành mạch từng chữ một: \'Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì với con. Bây giờ trước mặt mọi người, con trịnh trọng nói lại lần nữa!\'
Nói đến đây hắn ngưng lại một chút, ánh mắt quét một vòng qua từng gương mặt quen thuộc trong phòng, giọng đầy kiên định nói tiếp: \'Từ tám năm trước con đã quyết định cưới Tranh Tranh làm vợ, nếu như lúc đó không có người cố tình thọc gậy bánh xe thì con nghĩ con và Tranh Tranh đã sớm là vợ chồng rồi!\'
Phanh!!!
Trình Thiến Tây vỗ mạnh tay lên bàn đứng bật dậy, so với vẻ điềm tĩnh của Cung Doãn Thần, bà quả thực giận không thể át rồi: \'Quý Dương, những lời vừa rồi mẹ có thể coi như con đang nói nhảm mà thôi, chẳng lẽ con không nhìn thấy bác Ngải trai và bác Ngải gái đang ở đây sang? Còn có Ân Hà nữa, nó đã đợi con cả một buổi tối rồi đấy!\'
\'Đúng vậy, con chính mà muốn nhân lúc mọi người đều tề tựu ở đây muốn tuyên bố một quyết định, đó là bắt đầu từ ngày mai, việc hợp tác giữa Cung thị tài phiệt và Ngải thị chấm dứt hơn nữa về sau cũng sẽ không có bất cứ quan hệ hợp tác nào nữa cả!\'
Cung Quý Dương lạnh lùng tuyên bố.
\'Gì chứ?\'
Cha của Ngải Ân Hà nhất thời chấn kinh đến nỗi vội đứng bật dậy, câu nói của Cung Quý Dương như một tiếng sét giữa trời quang đánh trúng ông khiến cho nhất thời ông sửng sốt đến đờ cả người.
Ngoại trừ Cung Quý Dương, tất cả những người đang có mặt trong phòng khách đều bị quyết định này của hắn làm cho kinh ngạc đến thất sắc.
\'Quý Dương, con điên rồi sao? Con cũng biết nhà chúng ta và nhà họ Ngải là quen biết lâu năm, năm đó khi Cung thị phải đối mặt với nguy cơ tài chính, chính là bác trai Ngải trượng nghĩa giúp đỡ mới qua được nguy cơ, bây giờ con làm như vậy thì có khác gì qua cầu rút ván đâu chứ!\'
Vẻ hiền hòa, tao nhã trước giờ của Trình Thiến Tây lúc này đã được thay bằng một vẻ quyết đoán và sắc sảo của một nữ cường nhân, lời nói và thái độ không giận mà nghiêm của bà vẫn đầy khí phách như lúc còn trẻ, lên tiếng trách cứ con trai.
Còn Ngải Ân Hà lúc đó đã ngã ngồi trên sofa, thật lâu vẫn chưa thoát khỏi cơn khủng hoảng từ tin tức mà Cung Quý Dương vừa mang đến.
Cung Quý Dương nghe mẹ nói như vậy, chỉ cười lạnh một tiếng: \'Mẹ, chẳng lẽ một mạng của cháu nội của mẹ còn không đủ để hồi đáp phần ân tình của nhà họ Ngải năm đó sao? Nếu bây giờ đã nhắc đến nợ, cũng chỉ là nhà họ Ngải thiếu của Cung Quý Dương con!\'
\'Cái gì? Quý Dương, con nói cái gì?\'
Trình Thiến Tây mắt mở thật lớn nhìn con, bà nghĩ mình nghe lầm, vội vàng bước đến hỏi lại lần nữa.
Cung Doãn Thần lúc này cũng đã đặt tách trà trên tay xuống, nghe câu nói này của con trai, ông cũng không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa.
Còn sắc mặt của Ngải Ân Hà trong chớp mắt trở nên trắng bệch, những Ng'n t thon dài run nhẹ như tố cáo nội tâm bất an của cô.
Cung Quý Dương nhìn mẹ, rồi nhìn mọi người, thu hết phản ứng của từng người trong đáy mắt, môi nhẹ câu lên một nụ cười lạnh lùng, nói rành mạch từng chữ một: \'Mẹ, chẳng lẽ lúc Ngải Ân Hà nài nỉ mẹ ra mặt đẩy Tranh Tranh ra khỏi con không có nói cho mẹ biết, lúc đó Tranh Tranh đã có cốt nhục của con, cũng chính là cháu của mẹ sao?
Câu nói này vừa được thốt ra, Trình Thiến Tây không tự chủ được lùi về sau mấy bước, đứng bên cạnh bà, Cung Doãn Thần cũng đã hiểu được nguồn cơn, ông chỉ nghĩ sơ cũng biết năm đó vợ mình đã làm những gì với con trai.
\'Thiến Tây, lời Quý Dương nói có thật không? Có thực là lúc đó bà bất chấp cô gái này có thai mà đến quấy nhiễu sao?\'
Cung Doãn Thần cũng không nhịn được nữa lên tiếng hỏi vợ, người ở tuổi của ông chỉ mong trong nhà hòa thuận yên ấm, nào ngờ ....
Trình Thiến Tây lắc đầu, trên gương mặt được bảo dưỡng thỏa đáng không hề thấy nhiều dấu vết của thời gian lúc này đã lộ chút hoảng hốt, bà ngây người một lúc chợt xoay người nhìn về phía Ngải Ân Hà ...
\'Ân Hà, năm đó sao con lại không cho ta biết là cô gái kia đã có cốt nhục của nhà họ Cung chứ?\'
Sự chất vấn của chồng và con khiến cho bà suýt nữa ngất đi, lúc đó bà thật sự không hề hay biết chuyện cô gái kia mang thai kia mà.
Trên mặt Ngải Ân Hà lộ ra một tia quẫn bách, cô vừa định lên tiếng nói thì bà Ngãi đã đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái nói: \'Ân Hà, thật có chuyện như vạy sao? Vì sao ngay từ đầu con không nói cho mẹ với cha con biết?\'
\'Con ... con ...\'
Cô bắt đầu ấp a ấp úng, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua những tia bất an.
Cung Quý Dương bước nhanh về phía trước, bàn tay rắn như hai gọng kìm bấu chặt lấy cánh tay cô khiến cô giãy dụa thế nào cũng không thoát được ...
\'Quý Dương ...\'
\'Quý Dương ...\'
Hành động đột ngột của Cung Quý Dương khiến cho ai nấy đều khẩn trương nhất là Sầm Tử Tranh, cô vội bước đến níu lấy cánh tay của hắn, lắc lắc đầu, cô thật sự sợ hắn một lúc xúc động sẽ làm nên những chuyện điên rồ!\'
\'Quý Dương ca ... anh nghe em giải thích!\'
Ngải Ân Hà nghẹn ngào nói, trong mắt lộ ra một vẻ khổ sở đến tội nghiệp.
\'Nghe cô giải thích? Cô còn muốn giải thích gì nữa? Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, mùi vị làm một tên ngốc suốt tám năm là như thế nào? Cô cũng thật to gan, gạt tôi gạt suốt tám năm! Cô chắc là biết, làm ra chuyện này hậu quả sẽ như thế nào chứ?\'
Giọng nói của hắn lạnh đến nỗi tưởng chừng có thể đông cứng Ngải Ân Hà, mà lời nói thì bén nhọn sắc sảo, từng câu từng chữ đều nhằm thẳng vào cô.
Ngải Ân Hà sớm đã khóc như mưa, điều này khiến cho những người khác cuống cả lên nhất là bà Ngải, bà bước đến, khẩn cầu: \'Quý Dương, có lời gì thì cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, con làm như vậy sẽ làm đau Ân Hà đấy!\'
\'Quý Dương, con đang làm gì vậy? Con mau thả Ân Hà ra, để cho nó giải thích xem sao!\'
Trình Thiến Tây vẫn còn chưa tin Ngải Ân Hà gạt mình, trong mắt bà, đứa con gái thiện lương này nhất định là còn có ẩn tình gì khó nói.
\'Quý Dương ca, anh làm vậy là sao? Năm đó sau khi anh rời khỏi Đài Loan cũng không phát sinh chuyện gì cả, chuyện thực hư thế nào chỉ có em và Sầm Tử Tranh biết mà thôi!\'
Nước mắt Ngải Ân Hà từng giọt rơi tí tách trên tay Cung Quý Dương, trên mặt cô lộ ra vẻ vừa yếu đuối lại vừa bất lực khiến cho lòng ai nấy đều nhũn ra.
Nhưng ngoại trừ một người ...
Cung Quý Dương!
\'Sự thực? Thật là nực cười! Thậm chí lúc này tôi còn hoài nghi người tình năm đó có phải cũng là một trò lừa không. Còn chuyện phát sinh năm đó nữa, thậm chí là những tấm ảnh cô đưa cho tôi xem, lại còn vị học tỷ nào đó đã có mang con của tôi nữa, tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy tinh vi mà cô sắp xếp, đúng không?\'
Giọng nói đanh thép của hắn vang khắp cả phòng khách lớn, trong mắt Cung Quý Dương sớm đã bừng bừng lửa giận, trên mặt toát ra một vẻ khủng pố khiến người ta không thể xem thường.
Cung Doãn Thần thấy tình huống càng lúc càng hỗn loạn, ông rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lên tiếng: \'Quý Dương, con thả Ân Hà ra trước đi, có chuyện gì thì cứ ba mặt một lời nói cho rõ ràng. Con làm như vậy chẳng lẽ không coi bác Ngải trai bác Ngải gái ra gì sao?\'
\'Đúng vậy, Ngải Ân Hà, phải nói cho rõ ràng, đi thôi ...\'
Sắc mặt Cung Quý Dương lúc này chợt lộ ra vẻ hung ác, hắn kéo Ngải Ân Hà đi về phía cầu thang.
\'Không ...\' Tay Ngải Ân Hà níu chặt tay vịn cầu thang, liều mạng giãy dụa ...
\'Quý Dương ca, anh tưởng lúc đó Sầm Tử Tranh thực sự có cốt nhục của anh sao? Em học cùng một khóa với cô ấy, đương nhiên cũng biết cô ấy và Thư Tử Hạo có những chuyện không thể lộ ra ngoài, bác gái Cung ...\'
Cô chuyển ánh mắt nhìn về phía Trình Thiến Tây, thút thít nói: \'Đúng vậy, con không có nói cho bác biết chuyện Sầm Tử Tranh mang thai là lỗi của con, nhưng mà bởi vì ... đứa con trong bụng cô ấy không phải là của Quý Dương ca!\'
\'Cái gì?\'
Cả người Trình Thiến Tây loạng choạng như muốn ngã nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía Sầm Tử Tranh.
\'Aaaaa ...\'
Theo tiếng kêu của Ngải Ân Hà, cả người cô đã bị kéo trở lại, lực tay của Cung Quý Dương lớn đến nỗi gần như làm cho cho cô ngã nhào trên đất không đứng dậy nổi.
\'Ân Hà ...\'
Cha mẹ của Ngải Ân Hà vừa thấy vậy lòng đau như dau cắt, vội bước về phía con gái ....
\'Xem thử có ai dám bước đến hay không?\'
Cung Quý Dương lạnh giọng quát một câu, lửa giận trong mắt hắn tưởng chừng như có thể thiêu đốt bất cứ ai dám cả gan bước đến.
Hắn chậm rãi cúi xuống, vươn tay về phía Ngải Ân Hà ...
\'Quý Dương ca ... vì sao anh không chịu tin em chứ? Quả thực là lúc đó em không có người yêu nào cả, nhưng nguyên nhân cũng chỉ vì quá yêu anh mà thôi. Sầm Tử Tranh và Thư Tử Hạo đúng là có quan hệ không chính đáng mà đứa con trong bụng cô ta chính là chứng cứ hữu hiệu nhất. Anh không thử nghĩ lại xem, nếu như không phải vì cô ta chột dạ thì vì sao trước khi anh đi cô ta lại không chịu nói cho anh biết chứ? Áaaa ...\'
Ngải Ân Hà còn chưa nói hết câu thì tay của Cung Quý Dương đã như hai gọng kìm thít chặt lại ...
\'Quý ... Quý Dương ca ...\'
Ngải Ân Hà không thở nổi, tay không ngừng đánh lên cánh tay của Cung Quý Dương nhưng cũng đành chịu, sức của hắn quá lớn, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, miệng không ngừng kêu ...
\'Người phụ nữ không biết liêm sỉ này, thật không ngờ cô đảo điên sự thật đến mức này!\'
Hắn vừa nói lực tay vừa tăng thêm một chút, đôi mắt đen bởi vì phẫn nộ mà đã đỏ lên, lửa giận bừng bừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc