Từ Anh, Tư Hàn - Chương 23

Tác giả: Minh Tâm

"Em yêu anh, Tư Hàn."
"Anh yêu em, Từ Anh."
Vị ngọt đầu môi, thấm thoát qua lời nói, dù không biết đó có phải là lời cuối cùng không, nhưng điều này cũng thật ấm áp.
Nhưng, linh cảm chẳng mấy là lành.
"..."
Từ cái ngày hôm đó, buổi chiều thoảng.
Thật lòng thì không còn thấy anh đến thăm một lần nào nữa. Một ngày, một tuần, hay một tháng, vẫn không hề thấy được bóng hình của anh.
Từ Anh hơi khó hiểu, vẫn nhớ rằng anh vẫn đến đều đặn, nhưng bây giờ thì biệt tăm biệt tích.
Nếu anh bận, có lẽ sẽ gửi tin nhắn cho cô, hay là gọi điện gì đó mà an ủi.
Nhưng vẫn không thấy.
Thật kì lạ.
Anh không lên messenger cả tháng ròng rã, không một lời, hay nhắn nhủ gì thêm cả.
Anh ơi, anh đâu rồi?
"Cạch."
"Tư Hàn?"
Nghe thấy tiếng cửa kêu lên, cứ ngỡ là anh đã đến, nói xin lỗi hay gì đó ngọt ngào.
Từ Anh hớn hở, cô ngồi trên giường mà nhanh chóng ngoảnh đầu lại nhìn, phút chốc còn cười tươi, nhưng rồi cũng dập tắt.
Thật ra, không phải là Tư Hàn.
Mà là Trì Diệp.
"Anh đến làm gì, vào cũng phải gõ cửa chứ?"
"Tôi là bác sĩ của em."
"Phải ha."
Thất vọng tràn trề, cô bèn quay đầu lại, hai mắt cụp xuống mà nhìn xuống nệm giường, vẫn mong chờ anh sẽ đến.
Trì Diệp liếc nhìn cô, tay thì ghi chép gì đó vào sổ tay, rồi tay còn lại mà thay nước truyền, dường như, anh đang muốn nói gì đó với cô.
Từ Anh không nhận ra, cô vẫn ủ rũ mà mà đan tay qua đùi, ngồi cuộn tròn lại.
"... Cậu ta sẽ không đến nữa đâu."
"Anh bảo sao?"
Cô bất ngờ, phản xạ tự nhiên mà lập tức bảo anh, tại sao lại biết Tư Hàn sẽ không tới nữa, anh ta biết rõ đến vậy sao?
Trì Diệp thở dài thườn thượt, anh nhún vai, khẽ nói với cô, một thiếu nữ cứ cắm đầu vào mà chờ đợi tình yêu.
Không sắc.
"Thế, cô nghĩ xem, một người như cô, anh ta sẽ để ý đến sao?"
"Sao cơ?"
Nghe anh nói vậy, Từ Anh ngỡ ngàng, hôm nay Trì Diệp bị gì vậy, anh chưa bao giờ nói nặng lời như vậy, với cô từ trước đến giờ.
Nhìn người con gái ngốc nghếch, lụy tình. Mà khiến anh muốn quát to một cái cho tỉnh mộng.
Thật sự, có nhiều người vẫn tin sâu sắc vào những lời mật ngọt, bịa đặt của những thằng con trai bị mất niềm tin nhiều lần.
Anh xoay chân, người quay sang đối diện cô, mặt đối mặt.
Một cách mất bình tĩnh.
"Cô nghĩ xem, Từ Anh."
"Có ai mà tự nguyện ở bên một con bệnh sắp ૮ɦếƭ, không làm được gì cả, moi tiền cũng không, giải tỏa cũng không."
"Vậy cô có lợi ích gì để mà nó yêu, phải rồi, chẳng có gì cả, nói trắng ra, cô hoàn toàn vô dụng."
"Cô biết nó nói gì với tôi không, thà rằng là cô ૮ɦếƭ đi sớm nhất có thể, để bớt dây dưa với nó, thật sự rất phiền phức!"
"Cô..."
"Đủ rồi!"
Từ Anh hét toáng, ngắt ngang lời nói gay gắt của anh, một lời nói đầy ác ý, nó như đâm thấu vào trái tim mỏng manh của cô.
Như mắc nghẹn, cô khó thở mà ấm ức, hai tay áp lên mắt, ngăn chặn những giọt lệ vô dụng.
Lúc mà nghe anh nói, cô chỉ biết bất lực ngồi nghe, đầu óc cứ thế mà trống rỗng.
Cô không tin, và cũng không muốn tin.
Nó quá đau khổ rồi, đến rồi lại đi, hoàn toàn không thể trao niềm tin lại được nữa.
Từ Anh, hoàn toàn không có duyên với tình yêu.
Bảo rằng, trên thế giới có biết bao là đàn ông, nhưng chẳng biết là ai thật lòng, ai là dối trá, hoàn toàn mệt mỏi.
Yêu nhiều bao nhiêu, rồi nhận lại cảnh đau bấy nhiêu, và giờ, lại nhận cảnh lụy tình sướt mướt.
Thật khó hiểu.
Cứ cắm đầu vậy thì được gì?
Một con bệnh, sắp ૮ɦếƭ, thì cần gì là tình yêu.
Nó đớn đau.
"Tôi xin lỗi."
Trì Diệp từ khi nào quá kích động, anh nắm chặt vào hai bên đôi vai nhỏ nhắn của cô, siết chặt đến đau đớn.
Rồi buông thỏng ra, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ về mà an ủi, vuốt vuốt phần sau lưng.
Quá tuyệt vọng, Từ Anh chỉ biết dựa vào anh mà khóc, khóc thật lớn cho chấm dứt.
Tỏ ra lo lắng, nhưng cô lại không hề biết rằng, việc gì mà khiến Trì Diệp biết đến điều này, tại sao Tư Hàn lại không lẳng lặng ra đi?
Còn nói với anh làm gì?
Chỉ muốn làm tổn thương, có lẽ là vậy...
Cười đắc ý, như trúng được mánh, thật sự, ván này Trì Diệp đã thắng được Tư Hàn, mang chiến lợi phẩm là cô trở về...
"Bỏ qua hắn ta, tôi là bác sĩ lâu năm của em, em sẽ tin tưởng tôi chứ?"
"Cút đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc