Truy Đuổi - Chương 60

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn

Trong màn đêm, tại Bình Sơn cách xa nội thành, con đường núi phủ đầy tuyết trắng bị vầng trăng lạnh treo cao chiếu xuống thứ ánh sáng quạnh quẽ, du thuyền màu xám Reventon lao nhanh như gió, bánh xe quay với vận tốc lớn ma sát mặt đường vạch ra những vệt dài lóe sáng, vô số bông tuyết lắc lư chậm rãi rơi trong ánh đèn xe mờ nhạt.
Lúc này cách thời điểm Nhan Hoan mất tích đã bảy tiếng đồng hồ.
Giữa quảng trường thành phố, Tiêu Trạch lái xe tìm kiếm lòng vòng vô định. Giản Ninh, Bạch Diệc Phong, A Hạ, Tiểu Thứ cũng đều lái xe đi tìm trải khắp bốn hướng.
Từ Giản Ninh biết được chuyện Lãnh Ngự Thần đi tìm Nhan Hoan, Tiêu Trạch vừa lo lắng vừa tức giận, cuối cùng quay xe chạy về hướng biệt thự Lãnh gia. Chiếc xe thể thao lao nhanh rồi đâm sầm vào cổng chính vững chãi, còi báo động của biệt thự kêu inh ỏi, Tiêu Trạch vừa thu lại chân ga, điện thoại chợt vang lên, anh vội vàng bắt máy, hỏi: “Alô, Nhan Hoan?”
“Em ở kiếm đạo quán.” Giọng nói bình tĩnh của Nhan Hoan vọng tới từ đầu bên kia.
Tiêu Trạch cúp máy, trừng mắt nhìn Lãnh Ngự Thần đang đứng sừng sững trên cửa sổ tầng hai trước mặt, dưới ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ Lãnh gia, anh điều khiển Aston Martin đã bị hư hại đầu xe rời đi.
“Tên điên!” Mấy người ở Lãnh gia phỉ nhổ kẻ vừa mới táo bạo xông vào.
Kiếm đạo quán dưới chân Bình Sơn, trong khoảng sân rộng rãi, Reventon lẳng lặng đỗ tại một góc, kiếm đạo quán bị bóng đêm nuốt trọn chỉ còn lại một gian luyện kiếm vẫn sáng đèn, qua cửa sổ thủy tinh vương đầy hơi nước, bóng dáng cao gầy của Nhan Hoan đang trong tư thế vung kiếm chém Gi*t.
“Hây!”
“Ha!”
Giữa không gian yên tĩnh vang dội tiếng hô hùng hồn, kết hợp với đó là tiếng giày da lộp cộp gõ xuống mặt sàn. Tiêu Trạch bước đi vội vã, xuyên qua hành lang, đẩy mạnh cánh cửa lớn của gian luyện kiếm.
Nhan Hoan khua thanh kiếm trúc, hai mắt sáng như hai ngọn đuốc, chóp mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng, trang phục kiếm đạo màu xanh đậm mặc trên người cô vô cùng đẹp mắt. Sốt ruột tìm kiếm cô đến nỗi lòng nóng như lửa đốt, Tiêu Trạch cởi giày bằng tốc độ nhanh nhất, gấp gáp bước vào sàn, cầm một thanh kiếm trúc vung về phía cô.
Hai thanh kiếm trúc va vào nhau phát ra tiếng vang lớn. Tiêu Trạch dùng ưu thế sức mạnh của mình áp chế Nhan Hoan, ánh mắt dữ dằn: “Chơi trò mất tích, thật sự có tiến bộ.”
Nhan Hoan không vì cơn giận của anh mà nhượng bộ chút nào, hất cằm nói: “Em đang suy nghĩ một chuyện, dùng cách thức ưa thích của riêng anh và em để suy nghĩ.”
Dùng sức đẩy kiếm trúc, vung về phía ௱ôЛƓ của cô, đến khi chỉ còn cách vài milimet thì bất chợt dừng lại. Tiêu Trạch buông thõng hai tay, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Nói vậy là vấn đề gì quấy nhiễu em, em đã suy nghĩ như thế nào?”
Nhan Hoan nhìn anh, nói như hơi hờn dỗi: “Ở lại bên anh hay là đồng ý lấy Lãnh Ngự Thần.”
Siết chặt cây kiếm trúc đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, Tiêu Trạch nhíu mày rống lên: “Người phụ nữ này, em muốn ăn đòn phải không? Em…” Môi bỗng bị một bàn tay nhỏ bé che lại.
Nhan Hoan chặn môi anh, nói: “Đừng kích động, Tiêu Trạch, nghe em nói hết đã. Nếu như không phải vì em, anh và cha anh đã không bị Lãnh Ngự Thần đẩy vào tình cảnh này, em không biết trong lòng anh có oán hận em chút nào hay không. Lãnh Ngự Thần nói nếu em đồng ý lấy anh ta, anh ta sẽ dừng việc thu mua Tần Vũ, Tần Vũ sẽ vẫn là của Tiêu gia, anh vẫn là con nhà giàu có, ngược lại… Vào lúc kết thúc phiên giao dịch ngày hôm sau, Tần Vũ sẽ không còn tồn tại.
Trong lòng em không muốn thấy nhất chính là anh vì em mà rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng em lại không muốn lấy Lãnh Ngự Thần, không muốn suốt đời ở bên một người đàn ông mà em không yêu, rồi sau đó trơ mắt nhìn anh tiếp tục sống trong giàu sang thoải mái, trơ mắt nhìn anh kết hôn sinh con với người phụ nữ khác, nếu như vậy, em sẽ đau khổ mà ૮ɦếƭ. Hay đúng ra là so với ૮ɦếƭ còn khó chịu hơn.
Con người em rất ích kỷ, hoàn toàn không giống như anh gặp chuyện gì trước hết cũng muốn hi sinh bản thân, em chỉ là một người phụ nữ bình thường, suy nghĩ đơn giản, giác ngộ không cao, chỉ muốn được sống cùng người mà em yêu.
Giàu cũng tốt mà nghèo cũng được, chỉ cần ở bên anh, cho dù có túng thiếu đến mức ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, phải uống gió Tây Bắc mà sống thì trong lòng em vẫn rất ngọt ngào.
Cho nên em ích kỷ, em không muốn vì công ty của anh, danh vọng quyền thế của anh mà phải miễn cưỡng lấy Lãnh Ngự Thần. Tiêu Trạch, em đã muốn ở bên anh, cho dù anh trở thành kẻ ăn mày lưu lạc đầu đường, em cũng muốn làm kẻ ăn mày bên cạnh anh.
Cả đời này, em sẽ dựa vào anh, anh có không muốn cũng không được. Tiêu Trạch, em yêu anh!”
Tiêu Trạch nghe một hồi vành mắt cũng đã đỏ hoe, cảm động vì câu em yêu anh của cô, nhưng càng cảm động hơn là lời nói hùng hồn muốn làm kẻ ăn mày ở bên anh.
Sự thật tàn khốc thế đó, lòng người cũng lươn lẹo khó lường, có mấy người phụ nữ dám nói muốn làm kẻ ăn mày cùng một người đàn ông lưu lạc đầu đường xó chợ, Tiêu Trạch anh có đức hạnh tài cán gì mới xứng được với cô.
Tiền tài, quyền lực, danh dự, địa vị, chẳng có điều gì được coi là quan trọng đối với cô gái tên Nhan Hoan.
Sau khi lẳng lặng nhìn cô thật lâu, Tiêu Trạch nói: “Không phải em đã dùng phương thức của anh để suy nghĩ sao, vậy thì ý kiến của anh trong chuyện này hẳn là em phải rất rõ.”
“Tiêu Trạch!” Kiếm trúc rơi xuống đất, Nhan Hoan nhào vào lòng anh.
Tựa cằm lên đỉnh đầu cô, Tiêu Trạch nói: “Sự nghiệp không có có thể gây dựng lại, thế nhưng em là duy nhất, nếu cả thế giới này không có em, bảo anh phải đi tìm ở đâu.”
“…” Nhan Hoan cắn môi, hai mắt đã ướt nhòe.
Tiêu Trạch hôn lên tóc cô, nói: “Nhan Hoan, ngày mai chúng ta đi thành phố bên cạnh nhé!”
“Đi thành phố bên cạnh làm gì?” Nhan Hoan ngước đôi mắt mờ mịt không hiểu nhìn anh.
Tiêu Trạch cười: “Ngốc ạ, đương nhiên là đi chơi rồi!”
Một chiếc xe con màu đen quẹo vào cổng lớn của kiếm đạo quán rồi dừng lại, Bạch Diệc Phong nhìn hai chiếc xe trong bãi đậu cùng với hai bóng người mơ hồ đang ôm nhau dưới ánh đèn của gian phòng, vô cùng cảm khái nói: “Đôi lúc cảm thấy yêu đương là chuyện rất có ý nghĩa, em vì anh mà si mê, anh vì em mà đắm đuối, em lo lắng cho anh, anh điên cuồng vì em, trong tim chứa một người nào đó vẫn tốt hơn là trống trải.”
“Ọe!” Giản Ninh ngồi bên ghế lái phụ cảm thấy buồn nôn, mỉa mai nói: “Nghe được những lời này từ miệng một kẻ coi thường tình yêu như anh sao lại buồn nôn thế chứ!”
“Buồn nôn cái gì? Chẳng lẽ cô đã có.” Bạch Diệc Phong nhăn mày, nhìn cô với vẻ chán ghét, “Nói, có phải của Lý An Thần hay không?”
“Là của ai liên quan quái gì đến anh.” Giản Ninh trừng mắt.
“Nếu là của Lý An Thần tôi đưa cô tới bệnh viện.”
“Làm gì?”
“Phá. Đề phòng sinh ra một kẻ gây hại cho loài người giống như cha của nó.”
Nếu như Bạch Diệc Phong chán ghét Lãnh Ngự Thần thì đối với Lý An Thần chính là sự căm hận.
Giản Ninh quay mặt sang chỗ khác không nói gì nữa, cửa sổ phản chiếu gương mặt trắng như tờ giấy. Bạch Diệc Phong ý thức được lời nói của mình hơi quá đáng, vừa cho xe lùi lại vừa nói: “Nhưng mà mẹ của đứa trẻ là một người tốt, bỏ gian tà đi theo chính nghĩa. Phụ nữ có nghĩa khí như cô thật sự hiếm thấy, hai ta hãy kết nghĩa anh em đi!”
“Ai muốn kết nghĩa với anh!” Giản Ninh lườm anh ta một cái, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, vẻ mặt cô đơn: “Thực ra, anh ấy cũng rất khổ sở…”
Người khác không hiểu được, cô thì hiểu, nhưng cô lại không thể đứng về phía anh.
Thầm thở dài trong lòng, không còn nhìn rõ con đường phía trước, Giản Ninh nhắm mắt lại.
Bạch Diệc Phong nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, không nói lời nào, đăm chiêu nắm chặt tay lái.
Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, lựa chọn của mỗi người cũng không thể khiến tất cả đều vừa lòng đẹp ý.
Tần Vũ sắp đổi chủ đã là kết cục không thể tránh khỏi, Tiêu Trạch lựa chọn dùng tâm trạng vui vẻ để đón nhận sự thật tàn khốc này.
Vào thời điểm công ty đứng trước sự sinh tử, anh đưa Nhan Hoan tới thành phố lân cận, thành phố cách thành phố C ba giờ đi đường có khu trượt tuyết lớn nhất cả nước.
Ánh mắt trời đầu đông dịu nhẹ.
Reventon vừa được khôi phục chạy trên con đường hướng về thành phố kế bên, một gốc bạch dương không ngại giá rét đứng sừng sững bên đường, xe không chạy nhanh, có thể vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ven đường.
Trong xe phát ra tiếng nhạc heavy metal rock [1] với tiết tấu mạnh mẽ, âm thanh cực lớn tràn ngập khoang xe, Nhan Hoan cầm điện thoại cao cấp của Tiêu Trạch, chụp ảnh anh ở mọi góc độ.
[1] Heavy metal rock: là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính và cơ bắp.
Làn môi mềm mại hôn lên gương mặt với đường nét hoàn hảo, “tách” một tiếng, bức ảnh tình nhân được ghi lại, Nhan Hoan ngoan ngoãn ngả vào vai anh mở xem từng tác phẩm của mình. Tiêu Trạch vươn một tay ra ôm vai cô, thân mật cọ cọ cằm vào mặt cô.
“Reng reng…” Amy gọi điện thoại tới, Tiêu Trạch nhìn lướt qua, nói: “Tắt máy đi.”
Sau khi cất hành lý vào nhà trọ, hai người không thể chờ đợi được nữa, vùi đầu vào trong biển tuyết.
Trượt tuyết giữa tiết trời rét đậm thu hút rất nhiều du khách, trên đỉnh khu trượt đâu đâu cũng thấy các người đẹp ăn mặc kỳ quái. Nhan Hoan chỉ mới bắt đầu học, mặc bộ trang phục trượt tuyết, giẫm lên ván trượt, cô đi dò dẫm lóng ngóng trông rất ngốc khiến Tiêu Trạch buồn cười, sau khi ngã không biết bao nhiêu lần mới có dáng dấp một chút.
Giữa những dãy núi cao thấp trập trùng, Tiêu Trạch đạp trên một ván trượt đơn, tư thế ngời ngời lao xuống từ trên cao, uốn lượn lướt qua các chướng ngại với tốc độ cực nhanh, đầu gối hơi khuỵu xuống rồi nhảy lên bay khỏi một quả đồi nhỏ, ván trượt kéo theo vô số bông tuyết li ti lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tiêu Trạch liên tục thực hiện những động tác đẹp mắt, còn Nhan Hoan chỉ có thể chậm chạp trượt sau ௱ôЛƓ anh, lúc gần tới cạnh anh còn không chịu thua kém ăn vài miếng tuyết, cô tức giận dứt khoát tháo ván trượt, không thèm đứng dậy.
“Ngốc quá.” Mũi chân Tiêu Trạch xoáy lên một nhúm tuyết hất vào mặt cô, Nhan Hoan giận dữ đứng lên đuổi anh, vung gậy trượt tuyết về phía ௱ôЛƓ anh, “Anh mới là đồ ngốc!”
Tiêu Trạch bị trúng đòn nghiến răng quay đầu lại, “Nhóc con hư đốn, em dám đánh anh!” Nhan Hoan ném gậy hét toáng lên chạy ngược trở về, lúc này lại đổi thành anh đuổi theo cô.
Tiêu Trạch cao lớn bổ nhào vào cô, cả mặt cô bị vùi vào trong tuyết lạnh cóng, anh lật người cô lại, đè lên, thở hổn hển phả hơi nóng vào mặt cô, những bông tuyết trên gương mặt xinh đẹp bắt đầu tan dần.
Cô bĩu môi kháng nghị: “Mặt đóng băng rồi!”
Anh vươn lưỡi liếm đi những bông tuyết, để lại cảm giác ẩm ướt nóng ấm trên mặt cô, thở phì phò hỏi: “Tay chân có đóng băng không?”
Không đợi Nhan Hoan trả lời, bàn tay dính tuyết đã thò vào trong áo, cảm giác lạnh như băng khiến cô kêu lên sợ hãi, bắt đầu vặn vẹo lung tung, “Tiêu Trạch, anh sinh tháng mười hai phải không! Cứ thích động chân động tay như vậy.”
“Sai, anh sinh tháng bảy, nhiệt tình như lửa.”
Anh đè cô vào trong tuyết vừa ôm vừa hôn, náo loạn ầm ĩ, chẳng mấy chốc đã hết một ngày.
Lúc mặt trời lặn, anh lái xe tuyết chở cô lên ngọn núi cao nhất, vô số dãy núi nhấp nhô thu hết vào tầm mắt, bầu trời đỏ rực tương phản với màu tuyết trắng xóa. Đã từng ngắm mặt trời lặn rất nhiều lần, nhưng trước kia Nhan Hoan không hề phát hiện cảnh sắc bình thường có thể đẹp đến vậy, cảm giác tuyệt vời chưa từng có như ngày hôm nay dâng lên từ tận đáy lòng, cô vô cùng ao ước phong cảnh đẹp đẽ này có thể vĩnh viễn ngưng lại trước mắt.
Có lẽ, cảnh có đẹp hay không phụ thuộc vào người cùng ngắm với bạn, có phải đó là người mà bạn mong muốn.
Ánh tà dương đẹp vô hạn, chỉ tiếc đã sắp hoàng hôn, cảnh đẹp hút hồn trong chớp mắt, rất nhanh cũng sẽ bị bóng đêm nuốt trọn.
Nhan Hoan rúc vào lòng Tiêu Trạch, hỏi: “Anh có biết Kim Ha In [2] không?”
[2] Nhà văn của Hàn Quốc.
“Đó là cầu thủ bóng chày à?”
“Cái gì mà cầu thủ bóng chày!” Nhan Hoan cười đấm mạnh vào иgự¢ anh, “Là nhà văn được chưa?” Ném cho anh một ánh mắt không có văn hóa thật đáng sợ, cô nói: “Kiểu đàn ông mà nhân vật nữ chính trong ‘Hương hoa cúc’ [3] ngưỡng mộ chính là người không khuất phục thực tại, luôn dũng cảm tiến lên, là kiểu đàn ông cho dù đối mặt với thất bại vẫn có thể sừng sững đứng thẳng như núi Kilimanjaro [4].”
[3] Một trong các tác phẩm của Kim Ha In, đã được chuyển thể thành phim điện ảnh với tên “Scent of love”.
[4] Một núi lửa dạng tầng không hoạt động ở đông bắc Tanzania. Mặc dù không phải là núi cao nhất nhưng Kilimanjaro lại là ngọn núi đứng một mình cao nhất thế giới.
“Cũng là kiểu mà em thích sao?” Tiêu Trạch hỏi.
“…”
Tiêu Trạch nhìn chăm chú những dãy núi xa xa trùng điệp hồi lâu mới cất lời hứa hẹn. “Ngày Tiêu Trạch đợi thời trở lại [5] cũng sẽ chính là ngày cưới Nhan Hoan về nhà.”
[5] Câu gốc là “Đông Sơn tái khởi” – một thành ngữ của Trung Quốc: chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc