Trường Phong Độ - Chương 88

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Chương 88: Phu nhân, công chúa mời ngài tham dự

Vừa nghe câu này, Thẩm Minh tức khắc luống cuống.
Hắn điên cuồng suy nghĩ. Phạm Hiên lấy đâu ra nữ nhi? Công chúa này từ đâu tới?
Thị nữ đứng bên cạnh vội vã giúp vị công chúa này che lại con mắt bị đánh bầm tím, nàng ấy giận dữ nói, “Các ngươi đi mà không nhìn đường à? Đụng phải công chúa còn không mau tạ tội!”
“Xin lỗi,” Thẩm Minh ngay thẳng lẫn quyết đoán nhận lỗi, “điện hạ, vừa rồi hạ quan không để ý. Thật xin lỗi, ngài đánh lại ta một cú đi!”
“Ngươi…”
Thị nữ còn muốn nói thêm nhưng công chúa giơ tay đè lại tay nàng ấy, ánh mắt dừng trên người Cố Cửu Tư. Chần chừ giây lát, nàng ta chậm rãi hỏi, “Ngươi…ngươi chính là Cố Cửu Tư?”
Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn vẫn quỳ trên mặt đất mà cung kính đáp, “Hạ quan đúng là Cố Cửu Tư.”
Công chúa không nói chuyện, chỉ lặng lẽ quan sát Cố Cửu Tư. Thẩm Minh là người xuề xòa nhưng vẫn thấy bầu không khí có gì lạ lạ. Diệp Thế An đuổi theo hai người lại đây, thấy cảnh tượng này thì không khỏi ngẩn người. Thị nữ hét lớn, “To gan, thấy công chúa sao không hành lễ!”
Diệp Thế An nghe vậy bèn nhanh chóng quỳ xuống. Ánh mắt công chúa nãy giờ cứ đánh giá Cố Cửu Tư từ trên xuống dưới làm hắn nhịn không được bèn cất tiếng, “Công chúa điện hạ có việc muốn hỏi hạ quan?”
Nghe giọng nói của Cố Cửu Tư, mặt công chúa đỏ ửng. Nàng ta dường như đã gom đủ dũng khí nên mở miệng nói, “Tên…tên ta là Vân Thường.”
Cố Cửu Tư hơi ngỡ ngàng, hắn liếc nhìn Diệp Thế An, trong ánh mắt chỉ có câu hỏi “nàng ta làm gì vậy”. Diệp Thế An còn mù tịt hơn hắn, cũng đáp lại bằng ánh mắt “nàng ta làm gì vậy”.
Hai bên ngu ngơ mất một lúc thì công chúa khẽ tằng hắng rồi bảo, “Cố đại nhân, bản cung muốn nói chuyện riêng với ngươi.”
“Điện hạ…” thị nữ lo lắng lên tiếng.
Lý Vân Thường giơ tay cắt ngang lời thị nữ, nàng ta nhỏ giọng nói, “Ta không đi xa, chỉ đứng ở đây.”
Dứt lời, nàng ta liếc nhìn Cố Cửu Tư rồi đi sang chỗ khác.
Cố Cửu Tư lưỡng lự trong phút chốc nhưng rốt cuộc vẫn đứng lên và đi theo Lý Vân Thường.
Hai người cách người xung quanh không xa nhưng hạ thấp giọng nên người khác cũng chẳng nghe thấy gì. Cố Cửu Tư hơi mất tự nhiên, Lý Vân Thường đứng trước mặt hắn và cẩn thận quan sát hắn rồi chậm rãi hỏi, “Cố đại nhân đã tới Đông Đô thì có biết Giang Thượng thư hiện tại thế nào không?”
Nghe đến đây, nội tâm Cố Cửu Tư lập tức run rẩy. Hắn nhìn Lý Vân Thường, cười nói, “Tại sao công chúa lại hỏi chuyện này?”
“Ngươi không cần lo lắng,” Lý Vân Thường từ tốn giải thích, “ta hỏi chuyện không phải vì có ác ý. Trước kia…trước kia Giang Thượng thư có quan hệ rất tốt với mẫu hậu của ta.”
Cố Cửu Tư ngẩn người. Hắn không biết rõ mạng lưới quan hệ ở Đông Đô của Giang Hà bèn do dự giây lát rồi thận trọng hỏi, “Mẫu hậu của điện hạ là thái hậu ở Tây Cung?”
Phạm Hiên kế vị là nhờ thái hậu tiền triều ủng hộ. Lương Vương đã Gi*t sạch toàn bộ người thừa kế Lý thị, song công chúa thì chỉ là chuyện nhỏ. Phạm Hiên sau khi vào Đông Đô, được thái hậu ủng hộ nên mới đăng cơ xưng đế. Thái hậu hiện giờ chỉ có một nữ nhi mà bà ta vô cùng yêu thương, vì thế tuy đã thay đổi triều đại nhưng Phạm Hiên vẫn giữ lại địa vị lẫn danh hiệu cho hoàng thất tiền triều.
Từ giây phút Lý Vân Thường nói ra tên của mình, Cố Cửu Tư đã biết nàng ta là ai. Song hắn vẫn dò hỏi thêm, cứ như hoàn toàn chẳng hay biết gì về chuyện ở Đông Đô. Lý Vân Thường cũng không nghi ngờ hắn, nàng ta gật đầu, “Đúng vậy, trước đây Giang Thượng thư thường xuyên trao đổi với ca ca lẫn mẫu hậu của ta, chúng ta cũng hay gặp mặt.”
Cố Cửu Tư chỉ gật gù chứ không nhiều lời. Công chúa do dự một lát rồi nói tiếp, “Ta biết ông ấy đang bị giam trong ngục, chẳng hay Cố đại nhân có ý cứu giúp không?”
Lời này thành công làm Cố Cửu Tư nhìn thẳng vào Lý Vân Thường. Lý Vân Thường có vẻ không quen bị nam nhân nhìn như vậy nên mặt hơi đỏ lên, nàng ta quay đầu sang chỗ khác rồi làm ra vẻ trấn định, “Ta biết hiện giờ Cố đại nhân không tin ta, nhưng ta thật lòng muốn giúp Giang Thượng thư.”
“Tại sao công chúa…” Cố Cửu Tư chần chừ, châm chước nói, “Bây giờ mà dính líu đến cữu cữu ta thì không phải chuyện tốt lành gì.”
“Nếu ngươi dính líu đến ông ấy thì dĩ nhiên không phải chuyện tốt lành.” Lý Vân Thường cười cười. “Nhưng mẫu hậu ta ra mặt thì sẽ khác. Có điều mẫu hậu mà trực tiếp ra mặt thì cũng không ổn nên làm phiền Cố đại nhân nghĩ biện pháp để bệ hạ có thể phúc thẩm bản án của Giang Thượng thư. Ta và mẫu hậu sẽ chứng minh năm xưa Giang Thượng thư thật sự không câu kết với Lương Vương để mưu phản.”
Cố Cửu Tư nghe vậy liền nhíu mày, “Nếu thái hậu đủ khả năng chứng minh thì tại sao lúc trước không làm?”
Lý Vân Thường thở dài, “Cố đại nhân, có tội hay không đâu phải dựa vào bằng chứng, mà là xem tâm tư của bệ hạ.”
Cố Cửu Tư hiểu rõ ý của Lý Vân Thường. Lúc trước có khả năng là Giang Hà không hề tham gia kế hoạch của Lương Vương, nhưng tiên hoàng nhất quyết muốn tiêu diệt Lương Vương nên tất nhiên sẽ không tha cho bất kỳ ai liên quan đến Lương Vương. Nữ nhi của Giang Hà là trắc phi của Lương Vương, dù không có bằng chứng cụ thể nhưng chỉ cần mối quan hệ này đã đủ khiến hoàng đế cảnh giác.
Cố Cửu Tư suy nghĩ một lát liền hiểu được. Bây giờ Lý Vân Thường tới tìm hắn chắc chắn là do thái hậu sai bảo, mà được thái hậu để ý thì người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đây là vinh dự của hắn.
Cố Cửu Tư âm thầm phân tích nguyên nhân và kết quả xong liền yên lòng rồi cung kính dò hỏi, “Vậy ý của thái hậu là hy vọng hạ quan làm gì?”
“Muốn bệ hạ phúc thẩm bản án của Giang Thượng thư, nhưng việc này không thể bắt nguồn từ miệng chúng ta mà phải do chính bệ hạ chủ động nhắc tới. Sau khi bệ hạ đề xuất và hỏi ý kiến mẫu hậu thì người sẽ có cách trả lời.”
Cố Cửu Tư nắm rõ ý của Lý Vân Thường, hắn gật đầu, “Hạ quan đã hiểu.”
Nói rồi Cố Cửu Tư khom người, “Hạ quan xin được cảm tạ công chúa trước.”
“Không cần,” Lý Vân Thường vội bảo, “đây cũng là việc nên làm.”
Lời này khiến Cố Cửu Tư khẽ cười, hắn nhã nhặn đáp, “Công chúa vốn đâu cần bận tâm việc này. Ngài không cần nhiều lời, hạ quan hiểu rõ ân tình của công chúa.”
Đã nói đến mức đó thì Lý Vân Thường cũng chẳng nói gì thêm. Nàng ta nhìn người đang chờ mình ở đằng xa rồi nhỏ giọng chào, “Cố đại nhân đã hiểu thì ta không còn gì để nói, Cố đại nhân đi thong thả.”
Cố Cửu Tư gật đầu và cung kính hành lễ với Lý Vân Thường rồi xoay người bỏ đi.
Lần này Cố Cửu Tư không náo loạn cùng Thẩm Minh nữa, ba người quy củ rời khỏi cung điện. Lý Vân Thường đỏ mặt quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng ba người. Thị nữ đứng cạnh thấy khuôn mặt Lý Vân Thường vẫn đỏ liền cười nói, “Công chúa đừng nhìn nữa, cả ba đều rất tuấn tú.”
Lý Vân Thường nghe vậy bèn dùng quạt gõ gõ đầu thị nữ, nhẹ nhàng nói, “Cái miệng chỉ biết nói lời hoang đường, phải chú ý ăn nói cẩn thận.”
Thị nữ cười hì hì đáp lại, Lý Vân Thường cũng không tức giận. Nàng ta cầm quạt tròn trong tay, đôi mắt ngắm nhìn những đám mây bay phía chân trời, khóe môi khẽ cong lên.
Ba người Cố Cửu Tư vừa ra khỏi cung, Diệp Thế An hỏi ngay, “Mới nãy công chúa nói gì với ngươi?”
“Ngươi đoán xem.” Cố Cửu Tư nhướn mày nhưng không trả lời.
Diệp Thế An thoáng nhíu mày, hắn nghiêm túc nói, “Cửu Tư, ngươi không thể làm chuyện có lỗi với Ngọc Như.”
“Ngươi đừng nói bừa!” Lời hắn nói làm Cố Cửu Tư quay phắt đầu lại, hắn dùng sắc mặt vô cùng đường hoàng giải thích, “Ta với công chúa bàn chính sự, ngươi đừng nói hươu nói vượn, nhất là không được nói hươu nói vượn trước mặt Ngọc Như!”
“Vậy rốt cuộc hồi nãy hai người đã nói gì?” Thẩm Minh nghi hoặc.
Cố Cửu Tư không giấu giếm nữa, mau chóng thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Diệp Thế An hiểu được bèn gật gù, “Thái hậu cũng có lòng.”
“Sớm không có lòng, muộn không có lòng,” Cố Cửu Tư phủi phủi tay áo, “ta vừa đến Đông Đô thì nhớ tới cữu cữu, có lòng ghê. Nhưng dù sao trên đời này chẳng ai phải tốt với ai, người ta tình nguyện giúp mình thì đấy là tình cảm. Ta sẽ nhớ rõ tình cảm này.”
Nghe Cố Cửu Tư nói thế, Diệp Thế An yên tâm gật đầu và hỏi, “Vậy ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì hay chưa?”
Cố Cửu Tư im lặng, hắn suy tư nói, “Không phải vội, để ta tự mình xem xét tình hình đã.”
Ba người cùng nhau trở về Cố phủ. Diệp Vận đang trông coi thợ sửa tường, Liễu Ngọc Như thì ở trong phòng đọc sổ sách từ Vọng Đô gửi đến.
Liễu Ngọc Như gảy bàn tính lạch cạch, Cố Cửu Tư vào phòng nghe thấy âm thanh này liền hào hứng nói, “Liễu lão bản nhà ta đang tính gì đấy?”
“Năm nay sản lượng lúa mì vụ đông của Vọng Đô rất tốt, e rằng giá lương thực của Vọng Đô sẽ giảm. Ta dự định thu mua lương thực rồi đưa tới Thương Châu và Đông Đô.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu nói tiếp, “Còn về Hoa Dung thì ta đã hỏi thăm, hàng bán khá ổn trong giới quý tộc ở Đông Đô. Ta tính dời cửa hàng chính của Hoa Dung tới Đông Đô, hôm nay ta đã đi xem cửa hiệu mặt tiền và giao tiền đặt cọc.”
Cố Cửu Tư vừa nghe nàng nói vừa ngồi xuống bên cạnh nàng. Liễu Ngọc Như vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, “Ta đang cân nhắc mua nhà ở Đông Đô, sau đấy để Diệp Vận sửa soạn lại rồi cho thuê. Đông Đô mới trải qua chiến loạn, ta đi hỏi thăm giá cả trước kia thì mới biết hiện tại giá nhà vẫn tương đối rẻ, đợi đến lúc Đông Đô khôi phục như xưa sợ sẽ càng khó mua.”
“Ừm,” Cố Cửu Tư dựa vào nàng, lười biếng nói, “nghe nàng hết.”
Liễu Ngọc Như đưa mắt nhìn hắn, nàng bất đắc dĩ bảo, “Sao có thể nghe ta hết được, chàng là chủ nhân của gia đình đấy.”
“Không phải,” Cố Cửu Tư quả quyết khẳng định, “ta là kẻ ăn bám.”
Cuộc đời Liễu Ngọc Như cũng hiếm thấy kẻ nào ăn bám mà nói năng hùng hồn vậy.
Liễu Ngọc Như giơ tay chọc chọc trán hắn rồi im lặng cúi đầu và tiếp tục tính toán. Cố Cửu Tư dựa vào nàng, nhẹ nhàng kể lại chuyện ban sáng. Liễu Ngọc Như nghe hắn nói muốn cứu Giang Thượng thư thì hơi lo lắng, “Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến chàng chứ?”
“Nếu ta xuất đầu lộ diện thỉnh cầu bệ hạ phúc thẩm bản án này thì sợ bệ hạ sẽ nghi ngờ ta là người giật dây. Chúng ta cần nghĩ biện pháp để bệ hạ chủ động hỏi tới.”
Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn nói mấy lời này xong liền không nhiều lời nữa.
Liễu Ngọc Như cũng nghiêm túc suy nghĩ, đôi phu thê lâm vào thế bí. Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Ấn Hồng đứng ở cửa, cung kính thông báo, “Phu nhân, có người gửi bái thi*p.”
“Mang lại đây.”
Liễu Ngọc Như quay đầu lại, duỗi tay về phía Ấn Hồng.
Ấn Hồng cầm bái thi*p đến, Liễu Ngọc Như vừa mở thiệp vừa hỏi, “Ai đưa tới?”
“Là một thái giám, bảo rằng công chúa tổ chức yến tiệc nên hy vọng phu nhân tham dự.”
“Công chúa nào?”
Liễu Ngọc Như mở thiệp ra, nhưng trong lòng đã đoán chắc.
Quả nhiên, Ấn Hồng trả lời, “Nói là Vân Thường Công chúa.”
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, hắn đang nhìn chòng chọc tấm thiệp. Lát sau, hắn cảm nhận được ánh mắt của Liễu Ngọc Như bèn quay đầu lại hỏi, “Nàng nhìn ta làm gì?”
Mất vài giây, hắn bỗng hiểu được ý của Liễu Ngọc Như liền mở to mắt, “Không liên quan đến ta, ta và nàng ta chả có chút xíu quan hệ nào hết!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc