Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên - Chương 52

Tác giả: Chi Hoãn

“Thật đẹp!” Bạch Thấm không nhịn được mà thì thào thành tiếng, tựa vào vai An Tử Thiên, nhìn đến ngơ ngẩn.
An Tử Thiên nắm lấy cánh tay của cô đang đặt ngang hông, tuy rằng anh cũng khen ngợi ảnh chụp rất đẹp và bắt kịp được thần thái, nhưng thấy Bạch Thấm phản ứng như vậy, anh vẫn không nhịn được mà ghen tị: “Bây giờ anh đang ở bên cạnh em đấy!” Không được nhìn ảnh chụp anh mà ngẩn người!
Bạch Thấm bị anh ép phải di chuyển tầm mắt, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Ngài An, chẳng lẽ ngay cả dấm chua của mình anh cũng ăn sao?” Thật sự là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi!
Giống như là nghe được tiếng lòng của Bạch Thấm, vậy mà An Tử Thiên lại thừa nhận đầy dứt khoát: “Lòng của anh rất nhỏ, nên anh ghen!”
Anh ghen, anh thấy vinh dự thì sao…
Lại một lần nữa Bạch Thấm bị ngài An biểu đạt tâm tình một cách trực tiếp, làm cho cô không thể nói được gì nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, anh đã trở nên tốt hơn so với trước đây rất nhiều, đã có thể bắt đầu nói ra được cảm nhận trong lòng mình. Anh có thể trực tiếp nói ra những suy nghĩ ở trong lòng mình thì hai người họ mới không nảy sinh hiểu lầm nữa.
“Chúng ta đi rửa ảnh chụp nhé?”
“Được.”
Bỗng nhiên, người ở trong *** anh đứng dậy, nhìn anh với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Tử Thiên, em xin lỗi!” Bạch Thấm trịnh trọng nói ra lời xin lỗi.
An Tử Thiên sững sờ.
“Chuyện lần này có thể xảy ra, em cũng có lỗi. Em không nên vì nhất thời xúc động mà làm như vậy, mặc cho cảm xúc chi phối hành động và lý trí, không nói đến hại anh phát bệnh, lại còn thiếu chút nữa khiến anh bị tai nạn.” Nếu như lần này không nhờ chiếc xe kia kịp thời phanh lại, như vậy An Tử Thiên sẽ giống như mình ở kiếp trước*. Mình gặp nạn, nhưng lại có được may mắn hơn hàng vạn người khác, được sống lại, nhưng chưa chắc anh đã có được may mắn ấy. Hơn nữa coi như anh được sống lại, nhưng lại ở một thế giới khác, gặp phải “mình” khác, vậy thì mình phải làm sao đây?
*Ai không hiểu thì xem lại chương 1.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Bạch Thấm lại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Lần này cũng không ngoại lệ, nên trong lòng cô không khỏi có chút căng thẳng: “Vì một lần sai lầm của anh, mà em cực đoan phủ nhận những điều tốt đẹp mà anh đã làm cho em, nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, thiếu chút nữa lại quay trở về như trước đây. Em đã quên mất cho dù anh có sai, nhưng điểm xuất phát cũng là vì anh yêu em, mà nếu như đã là bởi vì yêu, thì sao em có thể trách anh được cơ chứ!”
An Tử Thiên tiếp tục sững sờ, không phản ứng lại.
Nhìn thấy An Tử Thiên sững sờ, Bạch Thấm mỉm cười mang theo chút khẩn trương không dễ phát hiện: “Cho nên, lần này để em chủ động đi!”
“An Tử Thiên, em yêu anh…”
Đột nhiên Bạch Thấm bị anh ôm vào trong lòng, ôm thật chặt.
Cảm giác hạnh phúc ập đến mãnh liệt như con sóng bao phủ lấy cơ thể anh, khiến cho anh kích động đến mức quên mất cách mở miệng nói chuyện, anh không ngừng lặp đi lặp lại tên cô trong lòng mình: Thấm Thấm, Thấm Thấm, Thấm Thấm…
An Tử Thiên kích động đến mức không biết phải làm sao mới được, anh ôm cô mà ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào mới được, phản ứng vô cùng chậm chạp.
“Ngài An, anh không muốn nói với em điều gì sao?” Giọng nói của Bạch Thấm có chút run rẩy – hiển nhiên là bởi vì cô cũng đang vô cùng kích động.
Thì ra không chỉ được người mình yêu thổ lộ tình cảm là hạnh phúc, mà ngay cả nói lời yêu với người trong lòng của mình cũng là một điều vô cùng hạnh phúc, con tim sẽ không thể khống chế được mà đập rộn lên, đầu óc trống rỗng.
Nói cái gì? Đầu óc của An Tử Thiên bắt đầu bị động suy nghĩ lung tung theo lời nói của Bạch Thấm, nhưng anh lại không nghĩ ra được chút nào.
“Thấm Thấm…” Sau một hồi đóng đóng mở mở miệng mất rất nhiều sức lực, anh mới phun ra được hai chữ này.
“Em ở đây.” Bạch Thấm trả lời lại rất nhanh, cô áp trán mình vào trán của anh theo thói quen, nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô tự hỏi anh đây là bị H**g phấn đến mức choáng váng hay sao? Ha ha, dáng vẻ này của anh rất khó nhìn thấy được, thật giống như một đứa trẻ đáng yêu!
Bạch Thấm lại hoàn toàn không hề phát hiện ra, hiện giờ dáng vẻ của cô và An Tử Thiên cũng không khác nhau bao nhiêu, hai người cứ như vậy, áp trán mình vào trán đối phương, nhìn nhau cười không nói gì…
Chờ khi cảm xúc hai người ổn định lại, đôi uyên ương đã trong trạng thái người này ôm lấy cổ người kia, rốt cuộc An Tử Thiên cũng đã âm thầm sắp xếp được câu từ trong lòng, mở miệng nói:
“Trong lúc anh hôn mê nằm mơ, tất cả hình ảnh trong mơ đều là những chuyện đã xảy ra trước đây.” Giọng điệu của anh rất bình thản, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm.
Bạch Thấm vẫn im lặng không nói gì, chờ anh nói tiếp.
“Trong giấc mơ, anh thấy em vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ có 9 tuổi*, có một lần anh trở về nhà, em nhào về phía anh, nhưng anh lại né tránh. Em nói em muốn về nhà, khóc vừa lớn tiếng vừa đáng thương, em nói em nhớ cha và mẹ của em. Nước mắt của em cũng gợi lên nỗi nhớ và sự đau xót trong lòng anh.”
Bạch Thấm nắm chặt lấy tay áo của anh, cho là anh đang nhớ đến cha mẹ đã mất của mình, vừa lo lắng lại đau lòng nhìn anh.
Vẻ mặt của anh không hề thay đổi, tiếp tục nói:
“Vì vậy anh không cẩn thận làm em bị thương, lại còn phát bệnh. Anh được đưa đến bệnh viện, khi anh vừa tỉnh thì lại thấy mẹ em buông tay em ra, giao em cho ông nội, để em có thể ở lại làm bạn bên cạnh anh. Lúc đó sắc mặt em tái nhợt, cả người run rẩy nhìn mẹ em với ánh mắt không thể tin được, vẻ mặt đau xót của em không hề che dấu chút nào, nhưng mẹ em lại làm như không thấy. Khi đó em lại cứng đầu lạ thường, cho dù chuyện đã đến mức đó nhưng lại cũng không khóc lóc làm loạn, nhất quyết mím chặt môi không nói lời nào, nhìn chằm chằm mẹ em cho đến khi bà ấy đi khỏi.”
Thật ra khi đó là do cô quá mức đau đớn mà nghẹn ngào không ra lời.
An Tử Thiên điều chỉnh một tư thế thoải mái tiếp tục ôm lấy Bạch Thấm, trấn an cơ thể đột nhiên trở nên cứng ngắc của cô, hơi dừng lại một chút, sau đó anh mở miệng: “Khi đó anh rất vui vẻ, anh đã mất cha lại bị mẹ bỏ rơi, em cũng bị cha mẹ vứt bỏ, hai chúng ta “vét bồ thương kẻ ăn dong”*, nên ở cùng nhau, chúng ta đều là người bị cha mẹ bỏ rơi, đều chỉ có thể dựa dẫm vào đối phương mà thôi!”
*Vét bồ thương kẻ ăn đong: cùng cảnh ngộ nên có thể thông cảm cho nhau.
Bị mẹ vứt bỏ? Những lời này vang lên như sấm đánh bên tai cô, khiến cho Bạch Thấm trở nên hoảng hốt, kinh ngạc nhìn An Tử Thiên, lời này của anh có ý gì? Không phải mẹ anh đã ૮ɦếƭ trong một trận cháy lớn ngoài ý muốn hay sao? Bạch Thấm chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhưng rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao năm đó sau khi tỉnh lại, An Tử Thiên lại vừa cố chấp kéo cô lên giường bệnh, vừa dùng sức lực lớn như vậy để nắm lấy tay cô, hiểu được vì sao ánh mắt nhìn cô năm đó của anh lại nóng bỏng như vậy. Thì ra khi đó anh cho rằng mình là người giống anh!
“Từ đó em càng trở nên sợ anh, chán ghét anh. Em không ngừng gây sự bỏ trốn, nhưng đều bị anh lần lượt bắt về. Em càng ngày càng hận anh, mà anh lại càng ngày càng đối xử tốt với em. Lúc đầu chẳng qua chỉ là anh cảm thấy nếu như chúng ta ở cạnh nhau, thì sẽ trở nên không còn đáng thương như vậy nữa. Anh muốn nói với em, anh sẽ không bỏ rơi em, nên xin em cũng đừng bỏ rơi anh! Thế nhưng em lại không nghe thấy, cho đến tận bây giờ em vẫn không muốn ở bên cạnh anh, cho dù người khác không cần em, chỉ có duy nhất một mình anh thương em, nhưng em vẫn muốn tránh xa anh.”
An Tử Thiên cảm thấy trước *** mình có chút ẩm ướt, cúi đầu xuống lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Bạch Thấm – – cô đang khóc. Anh khẽ thở dài, có phải anh lại gợi lên kí ức đau khổ của cô hay không? Anh xoa xoa đầu cô, mặc cho đôi tay của cô ôm lấy mình càng lúc càng chặt.
“Ban đầu anh chỉ muốn tìm một người giống như anh ở lại bên cạnh anh, cho dù bị người khác chế giễu thì cũng là cùng nhau bị chế giễu, cũng không phải chỉ có một mình anh là kẻ đáng thương, bị người ruột thịt thân yêu nhất bỏ rơi. Thế nhưng sau này, quanh đi quẩn lại, chuyện gì xảy ra anh cũng không biết, nhưng anh không nỡ đối xử với em không tốt dù chỉ là một chút, anh muốn em sống tốt, cũng muốn giữ em lại bên cạnh mãi mãi. Thấy em đau khổ anh còn đau lòng hơn, rõ ràng biết em muốn gì, nhưng anh lại có ૮ɦếƭ cũng không muốn buông tay! Có lẽ người khác nói anh Biến th' là đúng phải không…?”

“Không!” Bạch Thấm vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng phản đối, cô vội vàng nhìn thẳng vào ánh mắt anh: “Bọn họ nói anh như vậy là vì bọn họ không hiểu anh, bọn họ đang ghen tị với anh! Khi đó ngay cả bản thân em cũng không biết mình muốn gì, em nên cảm ơn anh đã luôn giữ chặt em ở lại bên cạnh mình mới đúng, may mắn là em có thể ở bên cạnh anh. Không phải ai cũng may mắn có được một người luôn ở bên cạnh che chở không chịu buông tay suốt mấy chục năm như thế.” Lại càng không phải ai cũng có được may mắn được sống lại để sửa chữa sai lầm như cô. Bạch Thấm chưa bao giờ dám hi vọng sẽ có được may mắn như cuộc đời mình ngày hôm nay cũng như việc được sống lại.
An Tử Thiên vui vẻ cười, dịu dàng hôn lên nước mắt của cô: “Tình cảm chân thật là một thứ kì diệu như vậy đó, anh không biết tương lai nó sẽ thay đổi như thế nào, nhưng anh sẽ cố gắng hành động thành thật theo những thay đổi của nó. Vậy nên, dù anh dám chắc chắn tình cảm của mình dành cho em là gì, nhưng anh có thể biểu đạt nó bằng hành động của mình.”
Đúng vậy, tình cảm sẽ khiến bạn hành động một cách chân thật nhất, cũng giống như tại sao anh vẫn luôn nắm lấy tay cô không chịu buông tay, lại cũng giống như tại sao cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
“Thấm Thấm…” Hai người đều im lặng một lúc rất lâu, đều yên lặng suy nghĩ những lời thổ lộ thật dài bằng rất nhiều sức lực và tình cảm vừa rồi.
“Em đây…” Bạch Thấm nhỏ giọng đáp, từ nay về sau, bất kể là lúc nào anh gọi em, nhất định em sẽ nhanh chóng đáp lại anh, từ giờ trở đi, em sẽ bảo vệ anh như anh đã bảo vệ em.
“Tha thứ cho những hành động quá đáng của anh trước đây nhé. Anh thích nhìn em cười, anh hi vọng em có thể mãi mãi tươi cười với anh, nhưng anh lại không hy vọng người khác thấy được mặt tốt đẹp của em, anh luôn theo dõi từng hành động, thái độ của em, sợ em bị người khác mơ ước, thậm chí là muốn ςướק đi bảo bối trong lòng anh. Anh bị tình yêu làm cho mù quáng, dùng tình cảm của em dành cho anh là tiền cược, lại giống như ‘có lý chẳng sợ’ làm ra những hành động tổn thương em, lại không cho phép em trách cứ mình!”
“Tha thứ cho anh vẫn luôn hưởng thụ những điều đó vì nó mang đến cho anh cảm giác vừa đau khổ vừa hạnh phúc, cho đến tận bây giờ mới hiểu được đó là sai lầm, hy vọng anh nhận ra điều đó không quá muộn.” An Tử Thiên nói xong, lại làm hành động mà Bạch Thấm đã từng làm trước đây rất nhiều lần, anh nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô, nhìn thẳng vào mắt cô, không chút do dự nói ra tình cảm từ đáy lòng mình: “Anh yêu em.”
Trong phút chốc, dường như Bạch Thấm nghe được tiếng thở dài truyền đến từ phía xa xa trong lòng mình, lại giống như thấy được từng chùm pháo hoa nổ rực rỡ trong bầu trời đêm.
Bạch Thấm quên cả hô hấp khiến cho trái tim càng đập nhanh hơn, loại cảm giác này thật sự kì diệu đến mức khó nói nên lời, đầu óc của cô trống rỗng, ngơ ngác nhìn người đàn ông vẫn đang áp vào trán mình, giống như ૮ɦếƭ đuối trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng và yêu thương thắm thiết của anh dành cho mình. (Maybe: Editor mới thất tình... *ôm tim*)
Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng đã hiểu vì sao bất kỳ người phụ nữ nào cũng hy vọng được nghe thấy lời tỏ tình từ người đàn ông mình yêu, có đôi khi rõ ràng biết đó là lời nói dối, nhưng vẫn sẽ vì ba chữ này mà như con thiêu thân lao đầu vào lửa, không oán trách không hối hận – – đây thật sự là một thứ độc dược đầy ngọt ngào.
Cả căn phòng nhất thời rơi vào im lặng, hôm nay hai người họ đều im lặng hơn bình thường rất nhiều.
Nhìn cô gái nhỏ đang ngơ ngác trước mặt mình, An Tử Thiên cố gắng không để ý đến lòng bàn tay mình đã chảy đầy mồ hôi lạnh vì hồi hộp.
Bỗng nhiên Bạch Thấm nhảy lên một cái, không nói lời nào mà chạy thẳng vào phòng trong.
An Tử Thiên sững sờ, vội vàng đi theo, lại phát hiện cô đang lục tìm thứ gì đó.
“... Thấm Thấm, em đang tìm gì vậy?”
“Chứng minh thư.” Còn có sổ hộ khẩu!
An Tử Thiên ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi lại, cô đã đứng dậy nhét thứ cầm trong tay vào túi sách, trên mặt còn mang theo một nụ cười hài lòng.
“Đi!” Lúc Bạch Thấm đi ra, cô lôi kéo An Tử Thiên còn đang đứng ngơ ngác ở cửa, giục anh đổi giày.
Anh theo ý cô đổi xong giày, sau đó mới ngơ ngác hỏi: “Đi đâu?”
Chờ hai người đã ở trên xe lên đường, Bạch Thấm mới trả lời anh: “Cục dân chính.”
Cục dân chính? An đại nhân cảm thấy dung lượng não của mình hôm nay không đủ dùng, chẳng lẽ là do lần trước anh không cẩn thận bị ***ng vào đầu, nhưng mọi người lại không phát hiện ra? Anh cảm thấy rõ ràng hôm nay phản ứng của anh trở nên rất chậm chạp, IQ giảm sút, nhịp tim không đều...
“Đến đó làm gì?” An đại nhân ngốc nghếch hỏi.
“Kết hôn!” Lần này Bạch Thấm trả lời rất nhanh, còn quay sang nhìn người có dung lượng não không đủ dùng là An đại nhân với một khuôn mặt tươi cười.
Kết hôn? Kết hôn?!
Ai kết hôn?
Mãi cho lúc xe đã đến nơi, An đại nhân máy móc đi theo Bạch Thấm vào bên trong chụp ảnh, anh vẫn bị choáng váng chưa hết.
Nhân viên công tác nhìn vẻ mặt ngơ ngác của An Tử Thiên, thầm nghi ngờ trong lòng, dáng vẻ này cũng không tệ, là một cậu nhóc vừa đẹp trai vừa có khí chất, nhưng tại sao lại giống như bị ngốc vậy?
“Cô gái, cô bảo bạn trai mình cười một cái đi, đây là ảnh kết hôn, nếu chụp không đẹp thì cũng không đổi được đâu.” Cuối cùng người nhân viên kia cũng vẫn không nhịn được mà nói.
Bạch Thấm quay đầu nhìn, thấy An Tử Thiên ngơ ngác, ánh mắt nhìn về phía mình nhưng lại không có tiêu cự, nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếng cười này rốt cuộc cũng kéo lại mấy phần hồn phách của An đại nhân, anh nhìn xung quanh hỏi: “Đây là đây vậy?”
“Là phòng chụp ảnh, hiện tại anh và em đang chuẩn bị chụp ảnh kết hôn, anh cười một cái đi, nếu không ảnh chụp không đẹp cũng không thể đổi đâu đó.” Bạch Thấm cười tủm tỉm xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của anh, sau đó cầm lấy hai má, kéo khóe miệng của anh ra hai bên: “Cười một cái.”
“Ha ha, cậu nhóc này, cậu cười một cái đi, cưới một người vợ xinh đẹp duyên dáng như thế này, cậu còn bày cái vẻ mặt ấy làm cái gì? Cậu may mắn như vậy, cô gái nhỏ người ta còn vô cùng vui vẻ, chẳng lẽ cậu không tình nguyện sao?” Một người đàn ông trung nên đứng ở bên cạnh chịu không nổi dáng vẻ ngốc nghếch của An Tử Thiên, lớn tiếng nói.
Giọng lớn thật, ngay cả những người ở bên ngoài cũng nghe thấy được. Bạch Thấm hơi rụt người lại, xoa xoa lỗ tai, lại ngẩng đầu một cái thì thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình cười tủm tỉm, vừa nghĩ đến đây là chỗ nào, cô quay sang nhìn An Tử Thiên, cả hai người đều không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
Thấy Bạch Thấm để lộ ra dáng vẻ đáng yêu khiến người khác xao xuyến, trên mặt An Tử Thiên không khỏi hiện lên ý cười yếu ớt, anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô.
Lúc này, một giọng nói lại vang lên: “Nhìn qua đây.”
Theo phản xạ, hai người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, biểu cảm trên mặt vẫn chưa kịp thay đổi, đúng lúc này tiếng “tách” chụp ảnh vang lên, ảnh kết hôn của hai người họ đã ra đời.
Sau đó, Bạch Thấm nhìn ảnh chụp mà không khỏi cảm thán người chụp ảnh có kinh nghiệm lão luyện, vậy mà lại có thể chụp được khoảng khắc hiếm có là khuôn mặt tươi cười của An Tử Thiên và vẻ mặt ngượng ngùng của mình, quả thật ảnh chụp này không giữ lại thì đúng là đáng tiếc.
“Chỉ cần ký tên ở đây thì hai người sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp.” Nhân viên ở Cục dân chính đẩy hai tờ giấy đến trước mặt hai người.
Khó có được khi nào mà An Tử Thiên cầm Pu't, nhìn tờ giấy trước mặt với vẻ mặt lo lắng giống như đang đối mặt với kẻ địch lớn, làm cho nhân viên đối diện rớt vạch đen đầy trán. (Maybe: Như thế này này –_–|||)
Mà đến lượt Bạch Thấm, cô nhìn cũng không cần nhìn đã chuẩn bị hạ Pu't kí tên, nhưng lại bị An Tử Thiên ngăn lại: “Chờ một chút!”
Bạch Thấm nghi ngờ nhìn anh: “Sao thế anh?”
“Em không thể ký!” An Tử Thiên nghiêm túc nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc