Trúc Mã Nhà Tôi - Chương 26

Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu

Nấu hơn hai tiếng, rồi để ra ngoài cho thoáng một tiếng, bánh ú của bọn Tiêu Quý rốt cuộc đã ra lò.
Cả phòng khách phảng phất mùi thơm ngọt ngào, mềm dẻo, thanh đạm, còn nán lại dư vị.
Tiêu Quý lấy ra hai cái bánh ú, bỏ vào trong bát nhỏ, mím môi cười cười, hai má lúm đồng tiền chợt hiện. Mai Phương đi rồi, Mễ Tu liền đi vào phòng ngủ, thời gian gần đây anh đặc biệt bận rộn, ngay cả lúc cùng ăn với Tiêu Quý cũng sẽ mang theo máy tính xách tay, nhìn xem bất cứ lúc nào, buổi tối lại thức đêm tăng ca, thâm quầng nhàn nhạt hiện lên dưới đáy mắt. Ngửi mùi bánh ú trong bát, Tiêu Quý đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ của Mễ Tu, Mễ Tu nhà cô nỗ lực như vậy, cô rất đau lòng, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy ngọt ngào không thôi.
Có một người, có thể vì tương lai của bọn họ mà cố gắng phấn đấu, mặc dù chưa biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng cũng sẽ vĩnh viễn khắc ghi tấm lòng sâu sắc này.
Tiêu Quý bưng bát lên, le lưỡi với Tiểu Mã Ca, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ của Mễ Tu, tự động che chắn tiếng huýt sáo hạ lưu của Hầu Tử.
Đẩy cửa ra, cô nghiêng đầu nhìn xem, Mễ Tu nhà cô đang tập trung tinh thần gõ lách cách với máy tính, tuy rằng cô nhìn không hiểu, nhưng cảm thấy dáng vẻ của anh rất lợi hại.
Ừ, không hiểu gì nhưng cũng biết là anh lợi hại!
Tiêu Quý đóng cửa đi vào, một tay bưng bát, một tay bịt mắt Mễ Tu, cố ý hạ giọng nói: “Đoán xem ta là ai, đoán đúng sẽ có thưởng.”
“Ừm…chẳng lẽ là con dâu nuôi từ bé của nhà anh?” Mễ Tu bật cười, lông mi cọ cọ vào lòng bàn tay Tiêu Quý, vừa mềm lại ngứa.
“Bingo! Mễ Tu nhà em rất thông minh!” Tiêu Quý cười sung sướng, cô cúi người tiến đến cổ Mễ Tu: “Phải thưởng cho này.”
“Chụt!” Cô hôn xuống, âm thanh vang dội cả phòng.
Khoé môi giương lên độ cong dịu dàng, Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, đặt bên môi mình hôn xuống. Từ Ng'n t này đến Ng'n t khác, mềm nhẹ lại triền miên, giống như bông liễu bay xuống, nhẹ như cánh ve, khiến lòng người bay bổng. Lưu luyến tới lòng bàn tay, xúc cảm trắng mịn, có nhẹ có nặng, cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng nóng, giống như nụ hôn nhẹ nhàng kia, là ngọn lửa rơi vào đáy lòng.
Tiêu Quý hai má ửng đỏ, mặc cho Mễ Tu tác quái trong lòng bàn tay cô, đôi mắt hơi nheo lại, rồi tựa vào vai Mễ Tu, cơ thể ngày càng mềm nhũn.
Bàn tay kia bưng bát suýt nữa là rớt xuống sàn nhà. Tiêu Quý vừa lúc tỉnh lại, mở to hai mắt, cô chớp chớp, cụp mắt nhìn về phía Mễ Tu, thấy anh đang ngậm Ng'n t mình, mắt nhắm lại, có vẻ say mê.
“Cái kia…” Tiêu Quý thở nhẹ ra tiếng, yếu ớt nói.
“Hửm?” Mễ Tu trả lời không rõ ràng, nhẹ nhàng cắn một Ng'n t của Tiêu Quý.
“A Tu… Anh có thể đừng ăn em trước không, ăn bánh ú nhé?” Tiêu Quý cắn răng, hỏi.
“…” Mễ Tu lấy tay Tiêu Quý ra, quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẫm giống như vực thẳm không đáy.
“…Lát nữa bánh ú sẽ nguội…” Tiêu Quý nói chầm chậm.
Mễ Tu thở dài, em đã nói là ăn em, bây giờ bảo anh làm sao ăn bánh ú chứ. Tầm mắt anh liếc về phía cửa, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào ở bên ngoài, Mễ Tu lại thở dài, quên đi, anh cũng không muốn biểu diễn cảnh xuân trực tiếp cho người khác xem.
“Em không lấy đũa, anh phải ăn thế nào đây?” Mễ Tu kéo nhẹ, Tiêu Quý xoay người ngồi trên đù* anh.
“Ách… Em lột lớp lá ra rồi cầm cho anh ăn được không?” Tiêu Quý vô tội chớp mắt, cụp mắt nhìn Mễ Tu.
“Được.” Mễ Tu dịu dàng nói.
Tiêu Quý cười đáng yêu, buông bát xuống, cô lột lớp lá của một cái bánh ú, cẩn thận lộ ra một góc bánh, đưa tới bên miệng Mễ Tu, hai má lúm đồng tiền như gọi mời.
Mễ Tu không chớp mắt, nhìn cô gái gần ngay trước mắt, trong hơi thở là mùi hương của bánh ú, anh cắn một miếng, nong nóng, dinh dính, tiến vào trong dạ dày, lại tràn đầy mùi vị của Tiêu Quý.
“Ăn ngon không?” Tiêu Quý chờ mong nhìn Mễ Tu, hỏi.
“Ừ, ngon lắm.” Mễ Tu nuốt miếng bánh ú, bên môi còn dính một tí gạo nếp.
“Em biết ăn ngon mà, đây là do anh gói đấy!” Tiêu Quý tự hào khoe khoang, lại lột ra một góc khác, đưa tới bêm miệng Mễ Tu.
“Em không ăn sao?” Mễ Tu hỏi.
“Em muốn nhìn anh ăn!” Tiêu Quý nghiêng đầu, dáng vẻ lanh lợi.
“Được.” Mễ Tu nhẹ nhàng đáp, cắn miếng tiếp theo, rồi anh vươn tay giữ chặt gáy Tiêu Quý.
Tiêu Quý không kịp nhắm mắt lại, mở to đôi mắt tròn, cô nhìn Mễ Tu nhà cô, cảm nhận được sự khuấy trộn của dinh dính ngọt ngào trong miệng, bất giác nuốt xuống, kể cả nước bọt Mễ Tu đút cho cô.
Trong miệng không còn gì nữa, Mễ Tu vừa tách ra liền tì trên trán Tiêu Quý, hơi nóng hà ra trên gương mặt Tiêu Quý, kể cả trái tim đang nóng cháy.
“Ăn ngon không?” Mễ Tu hỏi.
“Ừ, rất ngon.” Tiêu Quý nhẹ giọng đáp, ánh mắt vô cùng trong suốt: “Có thể ăn thêm một miếng nữa không?”
Mễ Tu khàn khàn bật cười, xoa nhẹ gương mặt Tiêu Quý, dung túng lại nuông chiều nói: “Được, ăn bao nhiêu cũng được.”
“Ừm, còn phải ăn như lúc nãy ấy…” Tiêu Quý nói thêm.
Trái tim Mễ Tu trở nên ngọt lịm, đôi mắt không rời khỏi Tiêu Quý chút nào, anh cắn miếng bánh ú tiếp theo, hơi hé môi, rồi tiến đến bên miệng Tiêu Quý.
Tiêu Quý hé mở đôi môi đỏ mọng, chờ đợi hương vị ngọt ngào sắp đưa vào miệng.
“Ấy…Tiểu Kê à, tớ thật sự không muốn quấy rầy cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu đâu, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà… đã muộn rồi, ký túc xá trường có giờ giới nghiêm, bọn tớ thật sự không muốn ngủ ngoài đầu đường…”
Hai người đang mở miệng chợt ngẩn người, Mễ Tu không kịp nhai mà nuốt thẳng miếng bánh ú vào trong miệng, một chỗ nào đó khô nóng liền biến mất trong nháy mắt, không còn chút dấu vết.
Trên đường trở về trường, Hầu Tử thường thường hướng về phía Tiêu Quý cười bỉ ổi, giống như là con mèo hoang ăn vụn.
Tiêu Quý im lặng không nói gì, chỉ đành nhớ mãi dư vị của miếng bánh ú ngon miệng không ăn được trong đầu mình.
Hu hu hu, vì sao chỉ có một miếng…
Sát giờ giới nghiêm, bọn họ đã trở về trường, mỗi người tự thay đồ ngủ, Tiểu Mã ở trên giường kiên trì tập yoga trước khi ngủ, Mị Mị cầm một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, đọc say sưa, Hầu Tử, ặc, bỉ ổi bò lên giường Tiêu Quý, nhìn cô thay đồ ngủ…
Tiêu Quý bình tĩnh mặc đồ ngủ vào, nghiêng mặt nhìn Hầu Tử, không có chút biểu cảm, từ trong ra ngoài đều phát ra ý tứ, mời cậu đi dùm, được không, được không, được không???
“Tiểu Kê à, cậu biết mà, đường tình của tớ gập ghềnh…” Hầu Tử dựa trên vai Tiêu Quý, ra vẻ đáng thương.
“Cậu tránh ra, được không!” Tiêu Quý hoàn toàn không muốn biết sự gập ghềnh của Hầu Tử.
“Hu hu hu…Tiểu Kê không thương người ta, người ta lận đận mà…” Hầu Tử lau khoé mắt, uốn éo cơ thể.
Tiêu Quý cảm nhận được chiếc giường rung rung, bất đắc dĩ đỡ trán, nói: “Cậu muốn thế nào…”
“Cậu và Mễ Tu ở trong phòng ngủ làm gì đấy!!!” Hầu Tử lập tức sinh khí dồi dào, mở to con mắt, đồng tử lộn vòng, lóng lánh nhìn Tiêu Quý.
Tiêu Quý chớp mắt, nhìn Hầu Tử vài giây, sau đó thong dong hất khuôn mặt của cô ra, rồi nằm cứng đơ trên giường, nhắm mắt lại.
Hầu Tử…
“Hừ, keo kiệt, không biết chia sẻ, sau này người ta không chơi với cậu nữa! Người ta phải đi xem GV (gay videos), quả nhiên cái đó mới là tình yêu thuần khiết!” Hầu Tử kiêu ngạo hừ nhẹ, mau chóng xuống giường, rồi nằm bò trên giường mình mở máy tính.
“Hừ, keo kiệt, quỷ hẹp hòi! Người ta phải vào diễn đàn trường khiếu nại cậu!” Hầu Tử bĩu môi, hai tay linh hoạt gõ bàn phím.
Tiêu Quý tiếp tục im lặng, nằm cứng đơ.
Tiểu Mã Ca tiếp tục vui vẻ tập yoga.
Mị Mị tiếp tục chăm chú đọc sách.
Năm phút sau.
“Tiểu Quý, mau tới đây xem bài viết này trên diễn đàn…”
Diễn đàn là một nơi rất thần kỳ, ở đây không thiếu tin đồn, lại càng không thiếu cẩu huyết. Mà bạn học Hầu Tử của chúng ta thân là kẻ cầm đầu của tin đồn và cẩu huyết, mỗi ngày trước khi ngủ nhất định phải lướt qua diễn đàn, mà tối này, bài viết vừa mới ra lò suýt nữa là làm mù hai mắt cô.
Nội dung bài viết đại khái thế này, tại khoa lịch sử của đại học B có một nữ sinh họ Tiêu, từ nhỏ tính tình ngang bướng, cảm tình của ba mẹ cũng không hoà thuận, sau đó bởi vì việc làm ăn của ba thất bại, gia cảnh sa sút, cuộc sống vốn giàu có đã xuống dốc không phanh, cô nữ sinh này không chịu nổi biến cố bất thình lình trong cuộc sống, tính cách thay đổi lớn, bỏ bê việc học hành, trốn học đánh nhau, chơi chung với đám thanh niên hư hỏng, thậm chí chọc giận mẹ bỏ đi, ba cô ta cũng bởi vì cô ta tuỳ hứng mà muốn mở khí ga cùng ૮ɦếƭ với cô ta, nhưng vào lúc nguy ngập, cuối cùng ông vẫn không đành lòng, vì thế ông tắt van ga, rồi đưa cô gái đến bệnh viện, thế nhưng trên đường lại xảy ra tai nạn xe cộ, ba cô gái vì che chở cho cô ta mà không may qua đời.
Mẹ biết tin bèn cấp tốc trở về, thật sự không chịu nổi đả kích như vậy, bà sinh lòng thù hận với cô gái, bỏ lại cô ta mà ra nước ngoài. Một con người ngang bướng bất trị như vậy khiến người ta phẫn nộ, thế nhưng, cô gái đó lại không biết hối cải, giả vờ đáng thương để giành sự thông cảm của người khác, hơn nữa còn lợi dụng sự rời khỏi của ba mẹ mình mà đi rêu rao khắp nơi, một người bạn tốt của mẹ cô ta vì không đành lòng cô ta tự sa ngã, nên căn dặn con trai của mình giả vờ kết giao với cô ta, chàng trai tuổi nhỏ không biết lòng người hiểm ác, chỉ vì cứu giúp một cô gái vô tội, mà không biết sự lương thiện của anh lại bị lợi dụng, chàng trai đã cẩn thận che chở cho cô gái xảo trá giả tạo kia.
Hiện giờ, chàng trai lương thiện của năm đó đã là sinh viên ưu tú của đại học B, năng lực xuất chúng, khí chất bất phàm, rất được thầy cô và bạn học quý mến, thế nhưng cô gái họ Tiêu kia lại chẳng biết xấu hổ, ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy. Thử hỏi, một nam sinh hiền lành xuất sắc như thế làm sao có thể bị một người dối trá vô liêm sỉ lãng phí thanh xuân chứ?
Xin mọi người đính bài này lên, cùng nhau kêu gọi cô nữ sinh họ Tiêu kia mau chóng quay đầu là bờ, đừng dối trá nữa, thẳng thắn thành khẩn mọi việc với nam sinh kia, buông tha cho anh ấy đi!
Người gửi bài: USC
Đa số sinh viên khoa lịch sử tại đại học B đều có rất nhiều họ khác nhau, thế nhưng họ Tiêu chỉ có một, đó chính là Tiêu Quý, nếu bài viết này bị sinh viên khoa lịch sử thấy được, nữ sinh họ Tiêu kia là ai, không cần nói cũng biết.
Đọc xong cả bài viết, Tiêu Quý ngây ngẩn cả người, quên mất phản ứng. Tuy rằng bài viết này có nhiều chỗ giả dối, thậm chí là thổi phồng, nhưng mà, bố cô mở khí ga muốn ૮ɦếƭ cùng cô, và mẹ bỏ lại cô mà xuất ngoại đều là sự thật tàn khốc. Hồi ức luôn cố gắng giấu kín trong đáy lòng giờ phút này bị đào bới ra, phơi bày trước mặt mọi người, tuyên bố lớn tiếng không che đậy chút nào, Tiêu Quý cô đã từng thảm thương đến thế.
Vì sao lại như vậy, vì sao không thể để cô quên đi đoạn hồi ức kia, vì sao khi miệng vết thương của cô sắp khép lại thì nhẫn tâm cắm vào một nhát dao…
“Mẹ kiếp! Tớ chỉ nghe qua USA và USB, USC là cái quái gì hả!!!” Hầu Tử chống nạnh, tức giận nói. Vừa mới nhìn thấy bài viết, cô liền cảm thấy không ổn, khoa lịch sử của các cô chỉ có một mình Tiểu Kê nhà cô là họ Tiêu, vì thế nó khiến cô tò mò, nhưng sau khi đọc xong bài viết, trên đầu Hầu Tử cũng sắp bốc hơi. Đây không phải là P0'p méo sự thật, đổi trắng thay đen sao, chuyện năm đó Tiêu Quý rõ ràng là người bị hại, nhưng bài viết này lại đem Tiêu Quý nhà cô thành bùn mà đạp lên, khinh người quá đáng!
Trong nháy mắt Hầu Tử lòng đầy căm phẫn, muốn nói thêm nữa lại bị Tiểu Mã Ca túm lấy quần áo, ý bảo cô nhìn Tiêu Quý. Hầu Tử trừng to mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Quý đang trầm mặc, cơn tức trong lòng dập tan ngay tức khắc, chỉ có nỗi đau sâu nặng. Lúc này Tiểu Kê nhà cô giống như bị đánh mất linh hồn, cả người thẫn thờ, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào máy tính, tầm mắt không có tiêu cự. Một đôi mắt to linh động không còn trong veo và vui vẻ như trước, chỉ còn một mảng tro tàn, đầy đau thương.
Bọn Hầu Tử đưa mắt nhìn nhau, miệng mấp máy nhưng lại nói không ra lời. Giờ phút này, các cô không biết nên an ủi Tiêu Quý thế nào.
Trên mặt Tiêu Quý không có chút biểu cảm, tiếp tục ૮ɦếƭ lặng nhìn bài viết kia, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, chuyện cũ phơi bày giống như thủy triều vượt đỉnh, vô tình chà xát tứ chi xương cốt của cô, thủy triều vượt đỉnh, cả người lạnh run.
Cô luôn không ngừng nói với mình, bố yêu thương cô, nếu không bố cũng sẽ không che chở cô mà đánh mất mạng sống của chính mình, thế nhưng, cô thật sự không quên được mùi vị khó chịu cay nồng. Tiêu Quý chưa từng nói với bất cứ người nào, kể cả Mễ Tu, mỗi lần lúc cô nấu cơm, ngửi được một chút mùi ga, trong dạ dày cô không chỉ cuồn cuộn mà còn nhức đầu như muốn nứt ra, trước mắt sẽ hiện lên cảnh tượng lúc ấy bố khóc lóc ôm cô, nói với cô rằng, bố dẫn con đi cùng…
Kỳ thật, Tiêu Quý đã từng hận bố mình, trong một khoảng thời gian sau khi ông ૮ɦếƭ, cô đau lòng tuyệt vọng oán hận, mỗi ngày đều là một sự bắt buộc đối với cô. Trước khi ngủ và sau khi thức dậy, cô đều phải suy nghĩ một lúc, tại sao bố lại kéo cô cùng ૮ɦếƭ, cô thật sự tội ác tày trời sao, tại sao mẹ cô bỏ đi, tại sao ngay cả lần cuối gặp bố cũng không đi, bà hận bọn họ đến thế sao… Rất nhiều tại sao, đối với Tiêu Quý chỉ mới 13 tuổi mà nói, thật sự rất nặng nề. Cô rất khao khát có người nói với cô một câu, những điều này không phải lỗi của cô, đừng sợ, cô không có một mình.
Thế nhưng không có, chẳng ai muốn quan tâm cô, khoảng thời gian đó, làm bạn với cô chỉ có sự thắc mắc không dứt, còn có tiếng chuột gặm rỉa đồ ăn.
Cô đã từng sa sút, bởi vì không ai quan tâm, không ai chú ý tới cô, cô không muốn ngoan ngoãn nữa, bởi vì sẽ không ai xoa đầu cô, nói với cô rằng Tiểu Quý rất ngoan. Cô đánh nhau với bạn học, cãi lại thầy cô, trốn học, ngày nào cũng chơi chung với bọn thanh niên hư hỏng, bắt chước bộ dáng của bọn họ, nhuộm tóc, uống R*ợ*u, thậm chí ***, khi đó cô chỉ có 13 tuổi.
Cũng may còn có người không vứt bỏ cô, cũng may Mễ Tu nói với cô, làm bạn gái tớ đi. Tiêu Quý đến ૮ɦếƭ cũng sẽ không quên, khoảnh khắc đó, cảm xúc trong lòng cô chính là được cứu thoát khỏi cảnh tuyệt vọng. Cô giống như có linh hồn, có sự ấm áp, chàng trai cô vẫn thích đã cứu cô khỏi tan hoang.
Thời gian ở bên Mễ Tu, mỗi ngày đều là hạnh phúc, Tiêu Quý dần dần quên đi những hồi ức tối tăm kia, phủ đầy bụi lên bọn chúng, đặt kín đáo trong một góc xa nhất dưới đáy lòng, cô không muốn nhớ lại nữa, không muốn lại hỏi mình tại sao.
Hiện giờ cô trở lại trạng thái này, hồi ức sống dậy khiến cô sợ hãi. Có lẽ từ lúc nhìn thấy Lưu Cẩm Trúc, hồi ức kia đã được đánh thức, nhưng mà cô nói với chính mình, phải quên đi, nói với chính mình, đừng suy nghĩ nữa.
Nhưng vào lúc này, cô không thể nói với mình, đừng để ý một bài viết ngắn chừng trăm chữ kia, nó đã phá hủy thành lũy mà cô xây dựng nhiều năm. Đem cô phơi bày rõ ràng trước mặt người khác.
Chuông di động đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Tiêu Quý lại giật mình, hoảng sợ nhìn về di động của mình.
Bọn Hầu Tử lại lo lắng, phản ứng vừa rồi của Tiêu Quý thật doạ người, trong đôi mắt to kia không giấu được vẻ bối rối và sợ hãi.
Tiêu Quý cầm di động, nhìn chằm chằm cái tên đang hiện trên màn hình, cô chần chừ vài giây rồi nhấn nút tắt máy. Giờ phút này cô muốn yên tĩnh, ngủ một giấc thật ngon, có lẽ khi thức dậy sẽ không có chuyện gì.
Nhìn thấy Tiêu Quý từ từ đi qua giường mình rồi nằm trên đó, đưa lưng về phía các cô, im lặng đi ngủ, Hầu Tử bất an nhìn về phía Tiểu Mã Ca.
Tiểu Mã Ca thở dài, gật đầu với cô, lúc này hãy để Tiêu Quý yên tĩnh một chút, bây giờ phải nhanh chóng xoá bài viết kia, thật may Mễ Tu học khoa máy tính, đăng nhập vào diễn đàn xoá một bài viết không có gì là khó. Nếu bài viết này được đính lên, bạn học cùng khoa sẽ nhìn thấy, rất dễ dàng liên tưởng đến Tiêu Quý, tới lúc đó cô phải sống thế nào ở đại học B.
Tiêu Quý nằm trên giường, đắp chăn tới con mắt, cả người chìm trong bóng tối.
Cô không thể kiềm nén bản thân, trong đầu nhớ lại cảnh tượng kia, cô thậm chí có thể ngửi được mùi ga cay nồng. Mùi R*ợ*u đầy phòng, bố đỏ mắt nhìn cô, đau thương lại tuyệt vọng, lúc khóc lúc cười, ông loạng choạng đi qua, run rẩy ôm cô, mơ hồ nói với cô, con đừng sợ, rất nhanh sẽ không sao, không bao giờ đau khổ nữa, bố dẫn con đi cùng… Đừng, đừng nhớ nữa, cô muốn ngủ, bố yêu thương cô, bố sẽ không bao giờ muốn cô ૮ɦếƭ, sẽ không…
Nước mắt ướt đẫm áo gối, Tiêu Quý dốc sức đè nén, bọc chăn thật chặt, ép mình ngủ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc