Trúc Mã Cực Sủng - Chương 62

Tác giả: Đề Qua Loạn Khởi

TRỞ VỀ CÙNG ANH
"Hừ, anh suy nghĩ nhiều quá! Tiểu Tiệp không có chuyện gì là không giải quyết được ! Mà em lại không phải là vì cuộc sống hưởng thụ mới cùng với anh ấy, nếu không em làm sao còn chạy tới bên này làm việc cho công ti anh! ?" Kiều Đa Bảo liếc xéo hắn một cái, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi thang máy.
Kiều Đa Bảo một hồi đến trên chỗ ngồi liền gọi điện thoại cho Chu Tích Tiệp, bình thường có vang lên hai cái, cậu liền sẽ lập tức nghe, nhưng lúc này đây ước chừng vang lên đến một đoạn cậu mới nghe máy.
"Mới vừa họp xong, như thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nhớ anh không, hả?" Thanh âm Chu Tích Tiệp trầm thấp mà có từ tính từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, cho dù giọng nói thoải mái nhưng Kiều Đa Bảo vẫn có thể nghe được ra cậu đang mệt mỏi.
"Ânh ở bên kia xảy ra chuyện lớn như vậy, vì cái gì không nói cho em! ?" Kiều Đa Bảo tức giận nói ra
"Em biết? Ai nói cho em?" Chu Tích Tiệp lông mày lập tức nhíu lại.
"Anh quản ai nói cho em biết làm gì! Anh mau nói, vấn đề không phải là hết sức nghiêm trọng nha?" Kiều Đa Bảo có điểm lo lắng.
Nhưng Chu Tích Tiệp lại bất mãn nói ra, "Anh có thể xử lý tốt, em an tâm làm công việc của em đi!"
"Hừ, thối lão Tam, anh có phải hay không cảm thấy em không giúp được cái gì, nên cái gì đều lười được nói cho em biết nha?"
"Làm sao lại như vậy, nếu như em thực sự muốn giúp anh như lời nói, liền chuẩn bị sẵn sàng hai tháng sau gả cho anh đi." Chuyện bây giờ đều lửa cháy đến nơi, cậu còn có tâm trạng trêu chọc.
"Em là nghiêm túc!" Kiều Đa Bảo mất hứng.
"Anh cũng là nghiêm túc, thực không có việc gì, em không cần lo lắng." Chu Tích Tiệp khóe miệng khẽ nhếch, "Đúng rồi, nói cho em biết một tin tức khác, rất nhanh em liền có chị dâu."
"Cái gì, chị dâu? Ở đâu ra?" Kiều Đa Bảo trong lúc nhất thời có chút ௱ôЛƓ lung.
". . . Còn có thể ở đâu ra, đại ca tìm được." Chu Tích Tiệp cúi đầu cười một tiếng.
"A! Anh nói là. . . Lão đại muốn cưới vợ a! ?" Kiều Đa Bảo thoáng cái tinh thần tỉnh táo, tháng trước cô liên lạc với Chu Huyền, hắn còn nói là độc thân, không nghĩ tới nhanh như vậy thế nhưng tìm được chị dâu.
"Oa thật sự là quá tốt, dì Dương phỏng đoán muốn mừng như điên!" Trước kia, dì Dương liên tục lẩm bẩm Chu Huyền đều đã ba mươi còn không có bạn gái, hiện tại thế nhưng thoáng cái đã có người tới rồi.
"Thoáng cái liền có hai nàng dâu, đương nhiên là vui vẻ." Chu Tích Tiệp buồn bực cười nói.
"Hai người? . . . Ai nha đáng ghét! Không thèm nghe anh nói nữa! Em muốn gọi điện thoại cho lão đại hỏi một chút tình huống ~~" Kiều Đa Bảo khuôn mặt hiện lên tia đỏ ửng, tin tức lớn như vậy cô cơ hồ không thể chờ đợi được muốn đi hỏi một chút từ Chu Huyền, chi dâu tương lai trông thế nào.
Nhưng lập tức cô lại nghĩ tới cái gì, nói, "Tiểu Tiệp, nếu không thì hai ngày nữa em giao tiếp xong công tác liền trở về đi!"
"Không cần, em cứ việc ngoạn ngoãn làm chuyện của em, không cần nhớ thương anh bên này." Chu Tích Tiệp rất hào phóng lại không áp chế được cô, đổi lại trước kia cậu nhất định đeo bám dai dẳng bắt bớ cô trở về.
Kiều Đa Bảo cúp điện thoại xong, trong lòng quyết định càng phải ra kiên định đứng lên, vừa rồi ngắn ngủi vài phút trong điện thoại, cô có thể nghe được bên đó nhiều lần vang lên âm thanh chuông điện thoại cùng với tiếng công nhân viên ra vào phòng làm việc, muốn cậu ký tên.
Xảy ra chuyện lớn như vậy cô không cách nào lại co đầu rút cổ ở chỗ này cái gì cũng không làm, cho dù không giúp được cậu, cô cũng muốn ở bên cạnh cậu.
Cha Ôn không nghĩ tới Chu Huyền thế nhưng thật sự có thể lấy được ra năm ngàn vạn, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút ngơ ngẩn luống cuống.
Ôn Khả Tâm lại trừng to mắt nhìn Chu Huyền, trong mắt ngập nước tràn đầy tia phức tạp cùng cảm động, cô hoàn toàn không nghĩ tới Chu Huyền là moojy hộ vệ thế nhưng có thể lấy được đâu ra nhiều tiền như vậy mang đến, nhất định là rất trắc trở đi, nhưng là, cô đáng giá hắn thấp như vậy sao?
Chu Huyền đem chi phiếu đưa tới cha Ôn, hơn nữa thử dò xét hỏi, "Bác trai, không biết ngài đã có không nghe nói qua tập đoàn Chu Dương."
Cha Ôn nghe Chu Huyền nhanh như vậy đổi giọng gọi ông là bác trai, khóe mắt kéo ra nhưng cũng không nói gì, gật đầu nói, "Tự nhiên là nghe qua, Chu Dương nổi danh là công ty lớn ở thành phố A."
Nghe vậy Chu Huyền khẽ thở phào nhẹ nhõm, thành ý thẳng thắn nói, "Là như vậy, cháu là con trai Chu gia, em trai cháu chính là hiện đảm nhiệm chức tổng giám đốc ở tập đoàn Chu Dương, cá nhân cháu không thích buôn bán mới đi ra làm hộ vệ, cho nên xí nghiệp trong nhà hiện tại cũng giao cho em trai đến xử lý, Ôn thị nếu như sau này có tâm muốn tiến quân tới thành phố A, tập đoàn Chu Dương có thể toàn lực hỗ trợ."
Những lời này đương nhiên là Chu Tích Tiệp dạy hắn nói như vậy, đối với cha Ôn chỉ coi trọng ích lợi mà nói, chỉ có có thể đả động tới ích lợi của ông ta, ông ta mới xem xét hắn một cái, nếu không tùy hắn tốn bao nhiêu nước miếng, ông ta cũng sẽ không dao động.
Quả nhiên, cha Ôn vừa nghe, con mắt lập tức liền phát sáng lên, trước đó ông sở dĩ thực sự muốn cùng Cao gia làm đám cưới, nhà bọn họ vừa có thể tạm thời giúp ông bổ khuyết lỗ thủng công ty, thứ hai chính là nghĩ có hậu thuẫn tốt, đối với công ty sau này phát triển có thể giúp một chút. Nhưng lần trước Ôn Khả Tâm đắc tội Cao Kiều, bây giờ người ta bên kia đối với Ôn gia đã không có thái độ tốt gì, về sau có giúp hay không cũng khó nói.
Mà bây giờ đến đây tập đoàn tốt hơn Chu gia. . . Mặc dù Chu Huyền không phải là tổng giám đốc của Chu Dương có chút ít tiếc nuối, nhưng người một nhà muốn hỗ trợ còn không phải chỉ là một câu nói sao?
So với việc cân nhắc, cha Ôn thái độ thoáng cái ba trăm sáu mươi độ đại chuyển biến, Chu Huyền chính là gặp qua không ít sóng gió cũng thiếu chút nữa phản ứng không kịp.
"Vậy cứ như thế đi, nếu vừa ý đã là người của con, Cao gia bên kia hôm nay phải đi hủy bỏ đám cưới, Chu Huyền a, trước hết mang con bé đi gặp cha mẹ của con đi, mặc dù có chút đường đột, nhưng là chuyện đại sự, tổng phải nắm chặt mới được, ta có việc đi ra ngoài trước, hai người các con cái miệng nhỏ ở nhà thích thân mật ra sao liền cứ thân mật như thế, hắc!" Cha Ôn cười dài vỗ vỗ vai Chu Huyền, xoay người liền bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Ôn Khả Tâm bị nói đến, trên mặt lại là ngượng lại là khó xử, gặp cha mình cẩn thận cất kỹ chi phiếu sau đó thay đổi thái độ trong lòng của cô thập phần bi thương, việc này cùng bán con gái có cái gì khác nhau? Kể từ khi mẹ qua đời, ba liền thay đổi, trở nên bị lợi ích làm mê muội, người cha từ ái mới trước đây thường thường ôm mình đọc sách, viết chữ đã cô nàng càng ngày càng xa . . . . Nghĩ đi nghĩ lại Ôn Khả Tâm nhịn không được rơi lệ.
truyen full
Mà lúc này người đàn ông khoan dung ấm áp nâng bàn tay lên mặt của cô, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của cô.
"Nghĩ đến muốn gả cho anh, cũng không vui sao?" Giọng nói trầm thấp của Chu Huyền ở trên đỉnh đầu của cô vang lên.
Ôn Khả Tâm ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ôn nhu thâm thúy của Chu Huyền, có một lát giật mình, lập tức vội vã lắc lắc đầu, cắn môi đỏ mọng nói, "Em. . . Không có không vui , chỉ là. . . Vừa nghĩ tới cha em coi trọng tiền tài cùng công ty như vậy lại không thèm để ý emchút nào, liền. . . Trong lòng có chút khó chịu."
Chu Huyền cảm thấy hiểu rõ, đưa thay sờ sờ tóc của cô, ôn hòa nói, "Đừng thương tâm, về sau anh sẽ cùng em trải qua cuộc sống hạnh phúc."
Ôn Khả Tâm xinh đẹp nhìn xem gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của hắn, rõ ràng trước kia lúc nào cũng nghiêm túc như muốn ăn thịt người, giống như ngọn núi lớn đè nặng lên người cô, làm cho cô không cách nào chạy trốn, nhưng bây giờ thế nhưng lại dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn cô, quả thực làm cho cô có chút hoảng hốt.
"Anh. . . Là thật lòng thích em sao? Hay là bởi vì chúng ta như vậy. . . Anh mới muốn cưới em ?" Ôn Khả Tâm vẫn muốn hỏi vấn đề này đã lâu rồi, nụ cười thoáng cái lại đỏ lên.
Chu Huyền nhìn cô đỏ mặt yêu kiều lại quyến rũ, cổ họng căng thẳng nhịn không được lại nhích tới gần cô một chút, thanh âm trầm thấp ái muội hỏi, "Chúng ta là loại nào ?"
Ôn Khả Tâm chỉ cảm thấy một hơi thở nam tính đến gần cô, bao quanh cô, khiến cho hai bên tai đều đỏ lên, cả người đều càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu ấp úng , "Chính là. . . Chính là. . . Chúng ta ngủ cùng một chỗ. . ."
"Sau đó thì sao, chúng ta ngủ cùng một chỗ làm cái gì?" Chu Huyền thấy cô thẹn thùng lui một bước, hắn liền bước lên một bước, ngay sau đó một phen ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, ánh mắt tĩnh mịch mang theo ranh mãnh, ép hỏi cô, ૮ɦếƭ tiệt, chỉ cần ngửi mùi trên người cô, hắn liền lập tức có cảm giác.
"A!" Ôn Khả Tâm không đoán được hắn đột nhiên liền ôm lấy chính mình, hai tay trắng nõn mềm mại nhịn không được chống đỡ ***g *** hắn, xoay đầu đi ngượng ngùng cực kỳ, "Em. . . em không biết rõ. . ."
"Thực không hiểu. . ." Chu Huyền cúi đầu cười một tiếng, hô hấp nóng bỏng phun trên cổ cô.
Ôn Khả Tâm cảm thấy vừa ngứa vừa chua xót, nhịn không được đấm hắn một tý, thẹn quá hoá giận dứt khoát trực tiếp nói ra, "Anh mau nói! Là không phải là bởi vì chiếm thân thể của em nên anh mới nguyện ý cưới em ! ?"
Cô nghĩ tới trước kia hắn ở bên người cô làm hộ vệ, vẫn luôn quy củ, nói với cô lời nói cũng bình thản, công thức hoá, cô vẫn luôn không có nhìn ra ý tứ của hắn. Chẳng lẽ hắn chỉ là bởi vì trách nhiệm mới muốn cưới cô sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Ôn Khả Tâm đều trở nên khổ sở.
Ánh mắt Chu Huyền yên lặng nhìn cô, ngón tay ma sát trên làn da trắng nõn, trầm giọng nói, "Anh chỉ có thể nói, nếu như lúc ấy em không có đi ra trước một bước này, anh sẽ tiếc nuối cả đời."
Hắn cũng không biết khi nào thì bắt đầu có thể đưa ánh mắt đều chuyên chú đặt ở trên người cô, nhìn xem cô nghĩ phương nghĩ cách rời nhà trốn đi nhưng mỗi lần đều bị hắn bắt trở lại, bộ dáng nhụt chí của cô khiến trong lòng của hắn cảm thấy vui mừng, nhưng đồng thời vừa nhìn thấy cô vì hôn sự buồn rầu rồi thương tâm, trong lòng hắn lại có cảm giác bực bội, hận không thể thay cô xử lý người kia.
Nhưng liên tục độc thân khiến hắn hiện tại lúc ấy cũng không thể thông suốt suy nghĩ cẩn thận, nếu như không phải là ngày đó Ôn Khả Tâm cưa ngã hắn, hắn phỏng đoán bản thân còn chỉ biết ngây ngốc nhìn cô gả cho ngườicô không thích.
Ôn Khả Tâm ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ không biết rõ hàm nghĩa nhưng muốn nói lại thôi không biết nên hỏi như thế nào, Chu Huyền một phen ôm cô vào lòng, sít sao, phảng phất như ôm bảo bối, thâm tình nói, "Vừa ý, cám ơn em lúc ấy đã dũng cảm, tin tưởng anh, cả đời anh cũng sẽ đối tốt với em."
Ôn Khả Tâm làm ổ ở trong vòng tay ấm áp của hắn, người đàn ông này đã cứu cô, bảo vệ cô, cũng chiếm hữu cô, kỳ thật người cô vẫn muốn, không phải là một người đội trời đạp đất có thể bảo vệ cô sao? Bọn họ biết nhau còn chưa đủ lâu, bất cứ tia cảm tình nào sau này cũng có thể từ từ bồi dưỡng. Hết thảy đều là đủ rồi, cô không kìm lòng nổi gật đầu nhẹ, đáp ứng, "Em tin tưởng."
Đầu buổi chiều, Ôn Khả Tâm dọn dẹp hành lý muốn cùng Chu Huyền đi tới nhà hắn, gặp cha mẹ hắn, tâm tình vẫn luôn hết sức căng thẳng cùng thấp thỏm, hỏi liên tiếp nhiều lần, "Ba mẹ anh sẽ thích em sao? Em trai của anh cũng sẽ thích em sao?"
Chu Huyền cười nhéo nhéo mặt của cô, vỗ *** bảo đảm đạo, "Bọn họ nhất định sẽ thích em!"
"Vạn nhất bọn họ không thích em thì làm sao bây giờ?" Ôn Khả Tâm lo lắng.
"Không thể nào, mẹ anh nói liền tính chỉ cần anh kết hôn, ai cũng đều thích."
"A?" Ôn Khả Tâm trừng to mắt.
"Ơ. . . Ý của anh là mẹ anh trông mong chúng ta kết hôn đã lâu rồi, em lớn lên xinh đẹp như vậy nàng nhất định sẽ thích ngươi!" Chu Huyền giải thích, nhưng mà vào lúc này điện thoại Kiều Đa Bảo đã tới rồi.
"Lão đại, lão đại! Nghe nói anh tìm cho em được chị dâu xinh đẹp!" Vừa tiếp xúc, âm thanh Kiều Đa Bảo gào to ở trong điện thoại vang lên, Ôn Khả Tâm liền ở một bên nghe được rõ ràng, trên mặt lại vừa xấu hổ lại là căng thẳng nhìn Chu Huyền.
Chu Huyền vừa cười vừa nói, "Tin tức của em linh thông như vậy?"
"Đó là đương nhiên! Anh có ảnh chụp chị dâu không! Mau gửi cho xem một chút!" Kiều Đa Bảo nóng lòng nhink không được, liên tục la hét muốn xem ảnh chụp.
"Ảnh chụp. . . Tạm thời không có, bất quá cô ấy đang ở bên cạnh anh." Chu Huyền quay đầu nhìn Ôn Khả Tâm một cái, thấp cười nhẹ nói.
"A a, kia video trò chuyện, video trò chuyện! Em muốn xem a!" Kiều Đa Bảo quát to một tiếng cúp điện thoại, phỏng đoán đi mở chat webcam.
Ôn Khả Tâm nghe được bọn họ trò chuyện, căng thẳng đến nỗi hai tay níu lấy vạt áo, "Cô ấylà Kiều muội muội mà anh nói đi. . ." Chu Huyền trước có từng nói với cô chuyện em trai hắn cùng thanh mai, đối với tình yêu thanh mai trúc mã tốt đẹp nàng vẫn luôn là thập phần hâm mộ.
"Ừ. . ." Tiếng nói Chu Huyền vừa dứt, điện thoại trên tay hắn liền vang lên.
Mới trượt ra phím kết nối, trên màn hình Kiều Đa Bảo đáng yêu vô song khuôn mặt liền dẫn đầu xông ra.
"Oa, thật đáng yêu!" Ôn Khả Tâm đi qua, nhìn thoáng cái lập tức thở dài nói.
"Oa! Chị dâu xinh đẹp động lòng người, rất tốt nha!" Kiều Đa Bảo đầu kia cũng trông thấy Ôn Khả Tâm, hai mắt sáng lên cơ hồ muốn chui vào màn hình.
Ôn Khả Tâm nghe được tiếng ‘chị dâu’ trên mặt hơi đỏ lên, lập tức ôn nhu cười nói, "Em cũng tốt lắm, cũng thật đáng yêu!"
"A, chỉ có đáng yêu sao?" Kiều Đa Bảo chống cằm, hì hì cười một tiếng.
"Ờm. . . Rất đẹp!" Ôn Khả Tâm dừng một chút.
"Ha ha, người ta cũng hết sức quyến rũ a."
Ôn Khả Tâm cái trán có chút nhăn lại, cười cười nói, "Phải. . . Bất quá sẽ là đáng yêu đến nỗi mặt như muốn xông ra."
Chu Huyền buồn cười tiếp lời, sủng ái nhìn Kiều Đa Bảo nói, "Tốt lắm, đừng nghịch ngợm, hôm nay bọn anh sẽ lên đường trở về, đến lúc đó em có thể nhìn thấy người thật."
"A! Thật vậy nha! Mau trở lại mau trở lại, em mời hai người ăn cơm!"
"Ừm, được!"
"Một lời đã định, đại ca đại tẩu, tạm biệt!" Trong màn hình Kiều Đa Bảo lộ ra vẻ sáng lạn đáng yêu tươi cười, mạnh mẽ hướng về phía hắn phất tay.
Ôn Khả Tâm vội vàng cũng hướng về phía cô, khoát tay áo, "Tạm biệt. . ."
Hô ~~ thật khẩn trương nha, Ôn Khả Tâm thấy Chu Huyền cúp điện thoại xong liền thở phào nhẹ nhõm.
"Khẩn trương như vậy làm cái gì, Đa Bảo tính tình rất tốt, mới trước đây ba anh em bọn anh ở bên cô ấy, bát nháo, true chọc như thế nào cũng sẽ không khóc, ngược lại đến gần đến với bọn anh cùng nhau đùa giỡn, liền ngoại trừ bình thường ngẩn người với tham ăn bên ngoài, còn lại rất dễ thân cận." Chu Huyền cười nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc