Trúc Mã Cực Sủng - Chương 57

Tác giả: Đề Qua Loạn Khởi

VẠN TIỂU BÂN NHU NHƯỢC
"Đa Bảo, không nói tới chúng ta là qqun hệ thanh bạch, Chu học đệ cá tính ngột ngạt, thường phát giận trên người em, em xác định các em cùng một chỗ, về sau thực sẽ hạnh phúc sao? Tình yêu không phải là tình thân, không phải là ai làm bạn của em trong thời gian dài hơn, em không cần phải lựa chọn cậu ta." Triệu Nghị Nhiên trên mặt mặt không thay đổi trầm giọng nói.
"Không phải vậy, Tiểu Tiệp vẫn luôn đối với em rất tốt rất tốt, khả năng lần này em thực sự có lỗi." Kiều Đa Bảo tay phải cầm điện thoại di động, đôi mắt chưa rủ xuống. "Em vừa rồi nghĩ tới, nếu như anh ấy cũng chở cô gái khác cùng đi ăn cơm, em cũng là sẽ rất tức giận, cho nên cảm thấy được anh ấy lần này phát giận cũng là hết sức bình thường."
"Được rồi, em nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách, về sau anh biết phải làm sao, hy vọng mấy ngày này anh không có phá hư đến tình cảm của các em." Triệu Nghị Nhiên khẽ cười một cái, trên mặt vẻ mặt đột nhiên lại trở nên ‘phong khinh vân đạm’, nhìn không ra nội tâm của anh ta thực chính đang suy nghĩ gì.
"Không có, nhưng thật ra là em làm không tốt." Kiều Đa Bảo mím môi, nội tâm hoang mang, nghĩ thông suốt xong tâm tình cũng không có kém như vậy, cô hiện tại muốn làm nhất chính là lập tức nhìn thấy Chu Tích Tiệp, sau đó cùng cậu nói xin lỗi, nói cô về sau lại cũng không cùng người đàn ông khác đi ăn cơm.
"Tốt lắm, sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai còn phải đi làm."
Triệu Nghị Nhiên không muốn nói nữa, càng nói nhiều tâm tình lại càng kém.
"À, đúng rồi." Kiều Đa Bảo đột nhiên trong đầu toát ra một ý niệm xúc động trong đầu, "Nếu không thì em từ chức. . ."
"Kiều Đa Bảo! Cuộc đời không thể chỉ lo nói yêu đương, nếu không các em sớm muộn sẽ vì chán ghét mà sớm tách ra, có thể đem công tác cùng tình cảm phân chia ra thật tốt, mới thật sự là người chiến thắng, anh hy vọng em suy nghĩ kỹ càng, không cần bởi vì nhất thời xúc động, nịnh nọt đối phương liền phải bỏ qua việc quan trọng của mình." Triệu Nghị Nhiên giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Không có, em chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi." Kiều Đa Bảo cười khan một tý.
"Tốt nhất là như thế, kỳ thực tập còn chưa có qua, hy vọng em có thể kiên trì đến cuối cùng."
"Ừ, được được."
Trong thư phòng cổ kính, Triệu Nghị Nhiên đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm bên ngoài, anh để điện thoại di động xuống, mệt mỏi vuốt vuốt cái trán, rõ ràng hết thảy đều thuận lợi tiến hành như vậy, mà Chu Tích Tiệp bộc phát liền lấy được ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’.
Anh sâu thở dài một hơi, ngẫm nghĩ một lúc lâu sau mới đột nhiên nhếch miệng, chỉ cần Kiều Đa Bảo vẫn còn ở dưới đáy mắt anh công tác, anh liền còn có cơ hội, không tin Chu Tích Tiệp có thể ngày ngày đến nhìn chằm chằm cô.
Chu Tích Tiệp hiện tại cảm thấy toàn thân oán khí không chỗ phát, mau trở lại chỗ ở, bụng Vạn Tiểu Bân lại thô lỗ kêu đói, cậu không thể lại chở hắn đi khắp nơi đi tìm tìm nhà hàng còn chưa có đóng cửa, nhưng là ngoại trừ mấy quán ven đường bày bữa ăn khuya ở vỉa hè buôn bán bên ngoài, chỗ ăn cơm khác đều đóng cửa.
Hai người tìm một chỗ trong quán vỉa hè, sau đó Vạn Tiểu Bân liền từng ngụm từng ngụm ăn cơm rang cùng BBQ, bộ dáng như quỷ ૮ɦếƭ đói kia phảng phất như vài ngày chưa được ăn cơm. Mà Chu Tích Tiệp liên tục có chút ghét bỏ quán vỉa hè gì đó, nhíu lại lông mày chỉ lo uống bia, cái gì khác cũng không ăn.
"Ban. . . Trưởng lớp." Vạn Tiểu Bân yếu ớt mở miệng.
"Như thế nào?" Chu Tích Tiệp thật sự là phiền cậu, nhíu lại lông mày liên tục không có buông ra .
"Uống. . . Nhiều R*ợ*u như vậy tổn thương thân thể." Vạn Tiểu Bân quan tâm nhắc nhở lấy.
"Ăn của mình đi, quản tôi nhiều như vậy? Không ăn lập tức rời đi!"
"Tôi ăn tôi ăn. . ."
Lại một lát sau, Vạn Tiểu Bân lại mở miệng, thanh âm mang theo điểm không ổn định, "Trưởng lớp. . . ."
Chu Tích Tiệp trừng mắt hắn, tính tình tốt cũng làm cho cậu ma sát thành bạo tính khí.
"Tôi. . . Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng cám ơn." Vạn Tiểu Bân trên mặt thanh tú trắng nõn có chút đỏ lên, trong ánh mắt oanh động lên cảm kích cùng cảm động, thời khắc mấu chốt, là cậu ta cứu hắn, thu thập hắn, còn dẫn hắn đi ăn.
"Không cần! Tương lai sau này tôi liền lười phải quản cậu!" Chu Tích Tiệp tức giận phủi một cái, nương nương này động một chút là một bộ nước mắt như mưa thật sự là ghê tởm ૮ɦếƭ cậu.
truyen full
Nghe vậy Vạn Tiểu Bân sắc mặt có chút tái nhợt cúi đầu xuống.
Chu Tích Tiệp thấy hắn này bức hình dạng không khỏi nhíu lại mi hỏi, "Cậu đến cùng là gặp phiền toái gì? Mọi người đều là bạn học một hồi, nói ra nếu như giúp được, liền tận lực giúp cậu."
Vạn Tiểu Bân cực nhanh lắc đầu, sắc mặt mang theo điểm sợ hãi, hắn không dám nói ra, một khi nói ra, Chu Tích Tiệp nhất định sẽ dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, cách hắn rất xa.
Chu Tích Tiệp thấy cậu đơn giản chỉ không chịu nói cũng lười để ý đến hắn, trực tiếp tiến tới ông chủ, trả tiền rời đi. Chuyện của mình cũng còn không có giải quyết được, còn có tâm tư suy đoán, vạch trần chuyện người khác, cậu còn vội vã trở về nạp điện thoại, gọi điện thoại cho bảo bối trong lòng.
Trở lại trong căn hộ, Chu Tích Tiệp quăng chìa khóa xe ra trên mặt bàn, liền vô cùng lo lắng đi nạp điện thoại di động, để lại Vạn Tiểu Bân không ai để ýđứng ở trong sảnh bốn phía ngắm nhìn.
"Phòng tắm ở bên trong đó, đêm nay ngủ ở căn phòng này, một gian khác là của tôi cậu không được ngủ sai!" Chu Tích Tiệp đi ra, khoa tay múa chân chỉ cho hắn phòng ngủ, gian phòng của Đa Bảo trừ cậu ra, ai cũng đều không thể đi vào.
Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, Chu Tích Tiệp thật vất vả chờ điện thoại di động mở máy liền phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ từ Đa Bảo, trong lòng cậu mềm nhũn, cũng bất chấp Đa Bảo có phải hay không đã ngủ, lập tức liền đem điện thoại gọi.
"Thực xin lỗi, số điện thoại máy gọi đã đóng. . ." Thanh âm lạnh lẽo từ trong điện thoại truyền đến, lông mày Chu Tích Tiệp vốn là thư giãn lập tức lại sít sao nhíu lại. Cậu trừng mắt nhìn màn hình điện thoại di động, không cam lòng nhìn Kiều Đa Bảo như vậy, lại gọi tới lại nhấn tắt lại gọi tới. . .
Cuối cùng nhụt chí đem di động bỏ qua, Chu Tích Tiệp đau đầu gãi đầu, trong lòng bực bội nghĩ tới Đa Bảo không phải là gọi điện thoại tìm không được cậu sau đó dứt khoát tức giận tắt điện thoại đi? Trên thực tế, Kiều Đa Bảo gọi điện thoại không được xong, không ý thức ngủ trên ghế sa lon, mà trùng hợp điện thoại di động không có điện, tự động đóng. . .
"Trưởng lớp. . ." Lúc này, Vạn Tiểu Bân yếu ớt từ phòng tắm dò xét đi ra.
Chu Tích Tiệp đang phiền lòng, nghe vậy mãnh liệt xoay người lại, trừng mắt cả giận nói, "Cậu lại muốn như thế nào!?"
Vạn Tiểu Bân bị cậu lôi đình, sát khí hù dọa đến chân mềm nhũn, gấp rút đỡ cửa phòng, đôi môi run rẩy đứt quãng nói ra, "Tôi. . . Tôi. . . Không có quần áo tắm rửa. . quần áo áo. . ."
"Vậy thì ***!"
Chu Tích Tiệp phiền muộn tức giận mắng, cuối cùng vẫn là xoay người từ trong phòng ngủ, lấy ra quần áo mình mua nhưng chưa kịp dùng qua, thậm chí là *** mới cũng cầm một cái, động tác thô lỗ kín đáo đưa cho hắn."Tắm xong vội vàng đi ngủ sau đó ngày mai vội vàng đi!"
Vạn Tiểu Bân há miệng run rẩy tiếp nhận quần áo, vội vàng tắm rửa sạch sẽ sau đó mặc quần áo vào liền chuẩn bị trốn đi ngủ, sợ không nhanh sẽ chọc phải cậu ta.
Chu Tích Tiệp có thể trạng so với Vạn Tiểu Bân cường tráng hơn nhiều, vô luận là y phục còn là *** đều so với quần áo hắn hay mặc lớn gấp đôi, Vạn Tiểu Bân xiêu xiêu vẹo vẹo mặc áo T-shirt rộng thùng thình hình chữ V đi ra, vai lộ ra ngoài a, mấu chốt là da của hắn lại trắng nõn giống như thiếu nữ.
Chu Tích Tiệp trong lúc vô tình thoáng nhìn, thiếu chút nữa muốn tự đâm hai mắt, nếu như Vạn Tiểu Bân không phải là đàn ông, cậu nhất định bắt hắn cho ném ra ngoài!
Vạn Tiểu Bân ngủ ở trong phòng khách, vô luận là chăn mền cùng gối đầu đều có lộ ra một cảm giác rất mãnh liệt hơi thở nam nhân, hẳn là Chu Tích Tiệp không ít ở trên chiếc giường này ngủ qua. Hắn ngửi hương vị trên đó mặc dù cảm thấy nóng hổi, nhưng trong lòng lại thật là có cảm giác an toàn, sau đó liền trong lúc vô tình liền trầm trầm đã ngủ.
Trong mộng, đột nhiên có một đàn ông lấy bàn tay, một phen bắt hắn nằm trên giường, sau đó liền bắt đầu cởi y phục của hắn. . . Hắn bị buộc làm theo một tư thế khuất nhục, người đàn ông kia vỗ vào trên ௱o^ЛƓ hắn, mắt thấy sẽ phải để hắn cho cái đó vào . . .
"A! Tránh ra!"
Vạn Tiểu Bân đầu đầy mồ hôi ôm chăn mền ngồi dậy, trong bóng tối mắt mở thật to, một cảm giác sợ hãi vững vàng khiến cho cho toàn thân cũng nhịn không được run rẩy, hắn hoảng loạn đứng dậy chạy ra ngoài. . .
Chu Tích Tiệp gối lên gối đầu của Kiều Đa Bảo đã ngủ qua, rất khuya mới ngủ được, nhưng trong giấc mộng lại nhạy cảm cảm giác được bên cạnh có con mắt xanh xanh nhìn cậu, cậu choàng mở mắt sau đó một phen đưa tay hướng tới bóng đen kia bắt tới!
"A! Trưởng lớp. . . Là tôi!" Vạn Tiểu Bân bị dọa đến hét rầm lên.
Chu Tích Tiệp mở đèn lên liền chứng kiến Vạn Tiểu Bân nắm tay cánh tay ngồi chồm hổm trên mặt đất, ủy khuất nhìn cậu.
"fu-ck! !" Chu Tích Tiệp một phen vén chăn lên, lửa giận ngút trời níu lấy cổ áo Vạn Tiểu Bân liền hướng bên ngoài phòng khách mà kéo...
"Cậu hơn nửa đêm Biến th'! Thế nhưng rình coi tôi ngủ! Tôi nói rồi không cho phép tiến vào phòng của tôi, cậu không nghe thấy sao!" Ánh mắt Chu Tích Tiệp hung dữ mang theo quái dị nhìn chằm chằm hắn! Toàn bộ người của tên Vạn Tiểu Bân này ~ thật quái!
"Tôi. . . Thực xin lỗi trưởng lớp, tôi. . ." Vạn Tiểu Bân vẻ mặt ủy khuất đáng thương, hắn vốn là mở rộng ra cổ áo bị Chu Tích Tiệp kéo tới càng thêm rộng thùng thình, thế nhưng xương quai xanh đều như ẩn như hiện.
"Tôi tôi cái đầu của cậu!" Chu Tích Tiệp nhìn xem hắn như đàn, trong lòng hô to có lẽ mắt mình đã bị mù, sống mũi tức giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời.
Một lúc lâu sau Chu Tích Tiệp mới hít thở sâu mấy hơi bình tĩnh trở lại, ngồi trên sô pha, cầm lấy cốc nước bên trong có nước lạnh miệng uống vài ngụm. Lúc này, cậu chỉ mặc một bộ màu đen, áo lót quần ngắn, lộ ra bên ngoài *** mạnh mẽ hữu lực, bọt nước theo khóe miệng chảy xuống xẹt qua cổ họng, lại nam tính mười phần.
"Trưởng lớp. . . Tôi thực không phải cố ý, tôi vừa rồi gặp cơn ác mộng, hù muốn ૮ɦếƭ mới chạy đến chỗ của cậu . . ." Vạn Tiểu Bân đỏ mặt cúi đầu, khóe mắt ánh mắt vụng trộm nhìn cậu, nhỏ giọng giải thích.
"Họ Vạn tôi cảnh cáo cậu, tôi định hướng T*nh d*c hết sức bình thường, đời này chỉ yêu Đa Bảo hơn nữa sẽ cùng cô ấy kết hôn sinh con, là tuyệt đối sẽ không Biến th' đi làm chuyện đó!" Chu Tích Tiệp ánh mắt thâm thúy được như hang động, nhìn chằm chằm hắn rồi trầm giọng nói.
Nói vừa dứt, sắc mặt Vạn Tiểu Bân lập tức trắng bạch, lúng túng cơ hồ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Trưởng lớp. . . Nói đùa gì vậy. . . Tôi cũng là đàn ông bình thường. . . Làm sao sẽ. . . Làm sao sẽ đi. ." Hắn run rẩy đôi môi, phảng phất một mặt của mình bị vạch trần loã lồ ở trước mặt mọi người rồi bị người chỉ chỏ.
"Tôi cũng không phải là khinh bỉ cái gì yêu đương đồng tính, chỉ là những thứ kia không thích hợp với tôi! Cậu hãy tìm một người đàn ông tốt. . .” … mà gả đi, Chu Tích Tiệp buồn bực nói, toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, mất tự nhiên cực kỳ, cuối cùng mấy chữ như thế cũng nói không nên lời.
Vạn Tiểu Bân vẻ mặt đưa đám, "Trưởng lớp đừng nói nữa, tôi thật không có!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc