Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân - Chương 222

Tác giả: Sương Minh

Tả Thiệu Khanh liệt ra tiêu chuẩn tuyển chọn rất đơn giản, một là phải xem thực lực thương hội, có bao nhiêu thuyền, có bao nhiêu người, nếu như chỉ có hai ba chiếc thuyền nhỏ, cho dù Tả Thiệu Khanh dám để cho đối phương cũng không thể làm được.
Cho nên điều kiện đầu tiên loát xuống còn dư lại đều là cự phú thương nhân biển Hạc Thành, mọi người đối với cái này cũng không có ý kiến, dù sao thua kém ngườita là sự thật.
Điều kiện thứ hai, hạng mục buôn bán này đương nhiên không phải cho không,ngoại trừ phải nộp thuế, còn phải chia một phần tiền lãi cho quan phủ, nói trắng ralà, buôn bán này vốn chính là của quan phủ, chẳng qua là tìm người giúp đỡ làm màthôi.
Đối với cái này mọi người cũng không có dị nghị, làm thương nhân đều không tinloại việc tốt bánh từ trên trời rớt xuống, thật sự cho không hắn ngược lại lo lắng đối phương phải hay không phải có mưu đồ toan tính.
“Tiền lãi tất cả mỏ thiết phải chia với quan phủ, một câu, ai đồng ý nhường tiền lãilớn nhất hạng mục này chính là của người đó.” Tả Thiệu Khanh lời ít ý nhiều némmồi nhử ra ngoài, đối với quan văn cái này có chút không thể hiểu, cảm thấy Tri phủ đại nhân quá công danh lợi lộc, chẳng qua phần lớn vẫn là rất đồng ý.
Đây chính là một khoản tiền không nhỏ, có tiền dễ làm việc, quan phủ dường như sợrằng nghèo rớt mùng tơi.
Mãi cho đến buổi chiều, chuyện này mới hết thảy đều kết thúc, Tả Thiệu Khanh cười tủm tỉm chiêu đãi tất cả thương nhân, chỉ là thương nhân không giành được vẻ mặt đau khổ.
Nhưng cũng không thể trách người khác, dù sao người ta so với ngươi càng chịu cho hơn, quan phủ cho ngươi cơ hội, là ngươi không nắm chắc trách ai?
“Vương đương gia, ngài thật sự hào phóng. Sáu phần, ngài xác định ngài còn kiếm được lợi nhuận?” Một thương nhân biển bụng to đứng ở trước mặt Vương Húc trêu ghẹo nói.
Trong lòng Vương Húc cũng là nửa lo nửa vui, bởi vậy trên mặt ngược lại là không có biểu cảm gì cả.
“Ai, Tôn chưởng quỹ, ngươi cũng biết tình hình hiện tại của Vương gia chúng tôi,không liều mạng, Vương gia liền thật sự trì trệ không tiến.”
Mọi người thấy Vương Húc như vậy, cũng không có gì để hâm mộ, đồng loạt nói lời an ủi khích lệ, kì thật trong lòng mong ngóng Vương gia thô lỗ mới tốt.
Tiệc trưa chấm dứt, Tả Thiệu Khanh đơn độc tìm Vương Húc nói chuyện, y nhìn Vương đương gia mặt ủ mày chau, cười hỏi: “Vương đương gia không phải là hối hận chứ?”
“Làm sao sẽ?” Vương Húc lo lắng không yên nói: “Chỉ là trong lòng thật sự rất lo lắng.”
Tả Thiệu Khanh vẫy lui hạ nhân, tự tay rót cho Vương Húc chén trà, nói với Vương Húc được sủng ái mà lo sợ: “Kì thật bốn phần lợi nhuận vẫn là kiếm được lời không lỗ, chỉ cần đội tàu Vương gia không lại lần nữa xui xẻo gặp được hải tặc, hoặc là gặp bão táp mạnh có đi không về, vậy không nằm trong phạm vi suy nghĩ.”
“Phải phải, việc buôn bán chỗ nào không có mạo hiểm, chỉ là…ý của đại nhân là…?”
Ngón tay Tả Thiệu Khanh nhẹ nhàng gõ bàn: “Đây là mua bán của triều đình, tự nhiên là miễn thuế, hơn nữa quặng sắt là cho phép vào không cho phép ra, cho nên Vương đương gia muốn vận chuyển hàng hóa khác ra biển cũng là có thể, như vậy tính ra, bốn phần lợi nhuận tuyệt đối không thể lỗ.”
Vương Húc tinh thần chấn động, trong lòng lặng lẽ tính một chút, tâm treo ngược cũng rốt cục thả xuống.
“Cái này cùng bổn quan không có quan hệ, bổn quan lại không vì tình riêng làm trái pháp luật, cũng không cố ý thiên vị Vương gia, tất cả cơ hội là dựa vào tự Vương giathắng được, bổn quan sẽ dâng tấu lên triều đình, thay Vương gia tranh thủ danhhiệu hoàng thương, ngài cứ yên tâm đi.”
“Vậy cảm ơn Tả đại nhân dìu dắt.” Vương Húc rốt cuộc lộ ra bộ dáng cười to, thậmchí đáy mắt còn có lệ quang lập lòe, thấy rõ lực hấp dẫn danh hiệu hoàng thương này với ông ta có bao nhiêu lớn.
Sau khi nha môn tan làm, quan viên trong nha môn dần rời đi, Tả Thiệu Khanh nhớ đến Lục Tranh không ở nhà, vắng vẻ thê lương, cũng không vội trở về nhà.
La Tiểu Lục đưa thức ăn tới, y và Tả Tiểu Lang qua quýt dùng cơm, sau đó để cho Tả Tiểu Lang tìm sư phụ học chữ, tự mình tiếp tục làm việc.
Mùa đông Hạc Thành không lạnh như kinh đô, nhưng so với trấn Vưu Khê vẫn là lạnh hơn, trong thư phòng y đốt chậu than, trên người khoác áo lông hồ ly, trong *** ôm bình nước nóng, lúc này mới dễ chịu một chút, vừa nghĩ tới sau khi về nhà không có người ấm ổ chăn, y liền lạnh run.
“Xem ra sau này không thể để cho Lục Tranh mùa đông ra ngoài, ngay cả người ấm giường cũng không có.” Tả Thiệu Khanh nói thầm một câu, nhấc Pu't lên báo việc đấu thầu ngày hôm nay lên triều đình.
Y ở trong tấu chương lớn mật đề nghị, sáu phần lợi nhuận có được một nửa nộp lên quốc khố một nửa giữ lại Hạc Thành, xem như đền bù phần thuế ruộng thiếu hụt.
Y tin tưởng, Chiến Viên Phong còn không đến mức mặt dày mà muốn toàn bộ.
Nhớ đến vị đế vương quanh năm mang nụ cười, Tả Thiệu Khanh không thể không tránh khỏi nhớ đến lời đồn mấy hôm trước nghe được, lời đồn đãi về hoàng thượng kim ốc tàng kiều phiên bản càng ngày càng nhiều, các loại suy đoán tầng tầng lớp lớp, nhìn thật sự có chút buồn cười.
Y hoàn toàn coi đây là việc vui mà xem, về phần hắn ta đến cùng che giấu ai, không hề có hứng thú biết, dẫn đến sau này lúc y biết nhân vật chính khác của lời đồn là Tào Tông Quan, khiếp sợ không ngậm được miệng.
Tấu chương viết xong phong ấn xong, đợi ngày mai phái người đưa lên kinh, thuận tiện cũng phải hợp quy tắc một vài thứ trước khi trở về kinh đô, miễn cho tuyết rơi đường không dễ đi.
Ở thư phòng ngồi đến hai canh giờ, Tả Tiểu Lang đã ngủ ở bên cạnh y, ngáy khò khò nhè nhẹ, trong đêm yên tĩnh khiến lòng người an tâm.
“Tam gia? Trở về đi?” La Tiểu Lục đẩy cửa bước vào, rụt đầu lại sáp đến chỗ chậu than sưởi ấm.
“Ừ, đi thôi.” Tả Thiệu Khanh dọn đồ xong, tự mình ôm vật nhỏ ngủ say, tắt đèn rời khỏi thư phòng.
Từ trong phòng đi ra, nhiệt độ chênh lệch cực lớn khiến cho Tả Thiệu Khanh hận không thể quay đầu lại, cũng may sau khi nhập đông y không ngồi kiệu mà đã sắp xếp xe ngựa, trên ngựa sớm đốt xong chậu than, sau khi đi vào cũng rất ấm áp.
Vào lúc này, y không quan tâm xe ngựa chạy lúc nửa đêm phải hay không quấy nhiễu dân, thân thể Tri phủ đại nhân khỏe mạnh quan trọng hơn.
Nửa tháng trôi qua, triều đình lần nữa hạ xuống thánh chỉ khen ngợi y, không chỉ khen ngợi y công bằng chính trực, còn khen ngợi y thanh liêm ngay thẳng, thậm chí phong y làm cáo mệnh thứ bậc nâng lên tứ phẩm.
Cũng may hoàng thượng còn nhớ y là phu nhân Trấn quốc công, chính là nghĩ mãicũng không hiểu hắn ta vì cái gì giày vò như vậy, không dứt khoát cho y làm cáomệnh nhất phẩm, dù sao chỉ là chức suông.
Tri phủ đại nhân được thưởng, toàn bộ quan phủ Hạc Thành đều vinh dự, so với Lâm tri phủ quanh năm suốt tháng tiếp nhận không được một lần thánh chỉ, Tả tri phủ vừa lên đảm nhiệm thì có các loại thánh chỉ, các loại ban thưởng, thật sự là không phục không được.
Chỉ có Tả Thiệu Khanh nghe bốn chữa “thanh liêm ngay thẳng” kia cảm thấy lạnhlẽo, nói đến từ lúc y lên làm Tri phủ, mỗi ngày người thông qua các loại con đườngtặng quà cho y không dứt, tiểu kim khố của y đang thần tốc tăng lên, nếu để cho Chiến Viên Phong nhìn thấy, không biết sẽ hay không lập tức hạ chỉ dò xét nhà y.
Chẳng qua ngẫm lại cũng không đến mức đó, dựa theo tính cách Lục Tranh, cũng không biết trợ cấp cho quân đội bao nhiêu bạc, Chiến Viên Phong không đến mức vìchút tiền đó làm khó y chứ?
Lần này Lục Tranh ra khơi khác với lần trước, lần này Tả Thiệu Khanh không có thời gian mỗi ngày đến bến cảng nhìn quanh chờ đợi, chỉ là phái người giây phút canh giữ ở bến cảng, một khi có tin tức phải lập tức báo cho y biết.
Cho dù bởi vì công vụ bận rộn khiến y không có thời gian đi nhớ Lục Tranh, nhưngngày ngày chờ đợi vẫn rất sốt ruột, nhất là đêm dài yên tĩnh không người, bọc chăn dày vẫn sẽ luôn nghĩ Lục Tranh đến đâu rồi? Lạnh hay không? An toàn hay không?
“Ai…”Tả Thiệu Khanh chống đầu chơi đùa xoay Pu't lông, thở dài một tiếng.
“Đại nhân làm sao vậy? Có tâm sự?” Hạ Mân điaw công thư viết xong cho y.
“Mắt thấy lại nửa tháng nữa thì đến năm mới, Lục công gia vẫn chưa về, lại trì hoãn nữa thì không trở về kinh kịp.”
“Hạ quan nhớ lúc đó Lục công gia từng nói, bảo ngài đi sớm mười ngày, hắn đã trở về tự nhiên sẽ ra roi thúc ngựa đuổi theo tụ hợp với ngài.”
Tả Thiệu Khanh đóng dấu lên công văn, một lần nữa ném đến trong *** hắn ta: “Không thấy được hắn bình an trở về, ta nào cam lòng đi?”
Hạ Mân khóe miệng cong cong, thật tâm ca ngợi: “Tình cảm nhị vị thật tốt.”
Lúc trước không biết bao nhiêu người đánh cuộc Tả Thiệu Khanh hơn phân nữa sẽ bị Lục công gia vứt bỏ, hoặc là đánh cuộc Lục công gia bao lâu sẽ có người mới, tóm lại đa số mọi người đều không cho rằng hai vị này có thể bạch đầu giai lão.
Nam nhân đều có tam thê tứ thiếp, huống chi là Trấn quốc công?
Chỉ là không ngờ đến, hai người kết hôn đến nay, Tả Thiệu Khanh vẫn rất được cưngchiều, trong phòng Lục công gia vẫn không có người mới, thậm chí hai người biểuhiện ra ngoài tình cảm *** là phu thê bình thường sẽ không có.
Có đôi khi nghĩ, dù là thật sự thích nam nhân, cũng không có mấy người quả quyếtnhư Lục công gia, dám khiêu chiến thế tục, dám cắt đứt hương khói gia tộc.
Tả Thiệu Khanh nhướng mày cười, nụ cười sáng lạng kia thiếu chút nữa làm mù mắt người nào đó: “Đó là đương nhiên.”
Hạ Mân đang muốn giễu cợt y vài câu, thì nhìn thấy La Tiểu Lục lỗ mạng xông vào,Tả Tiểu Lang theo sau cùng lúc dùng tứ chi chạy vào, thật sự là hoàn toàn không cóhình tượng.
Tả Thiệu Khanh liếc mắt trừng Tả Tiểu Lang, đều lớn như vậy, tật xấu này làm sao không thể đổi được?
“Gia…Tam gia…Gia trở về …” La Tiểu Lục nói năng lộn xộn nói.
Trong lòng Tả Thiệu Khanh thịch một cái, túm lấy nó hỏi: “Nói rõ một chút.”
La Tiểu Lục ngây ngốc cười nói: “Lục gia trở về… Ẩn Nhất nhà ta cũng trở về rồi…”
Chỉ nghe “vèo” một tiếng, trong đại sảnh chỗ nào còn có bóng dáng Tả Thiệu Khanh?
La Tiểu Lục khựng lại một chút, vội vàng ôm Tả Tiểu Lang đuổi theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc