Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân - Chương 150

Tác giả: Sương Minh

Đường phố kinh đô rất rộng, bốn chiếc xe ngựa chạy song song không thành vấn đề, nhưng bởi vì hôm nay xe ngựa chạy về phía hoàng cung quá nhiều, dẫn tới đường sá dù rộng cũng trở nên chen chúc chật chội.
Thời gian Tả Thiệu Yến đi không muộn, nhưng là bởi vì không muộn mới cùng phần lớn học sinh trùng hợp thời gian tiến cung, làm cho vừa đi không được vài bước liền bị chắn lại.
Chu Thành Quý không có cách gì, đành phải đi đường vòng, chuyên chọn chỗ ítngười chui vào, tuy lộ trình là xa, nhưng tính thời gian, tuyệt đối không bằng người khác đến muộn.
“Không tốt.” Chu Thành Quý thấy đối diện có một chiếc xe ngựa cấp tốc xông tới, vội vàng ghìm chặt dây cương, muốn xe ngựa tránh qua một bên, đồng thời hướngtrong xe hô: “Gia, ngồi vững.”
Ngõ hẻm này miễn cưỡng chỉ có thể chen chúc hai chiếc xe ngựa, mà đối phương rõ ràng là cố ý xông tới, làm sao có thể để cho hắn ta tránh được?
Hai tiếng ngựa hí thê lương quanh quẩn trong ngõ hẻm, hai chiếc xe ngựa lay động vài cái đều vững vàng dừng lại, không đợi Chu Thành Quý nổi bão, trên xe ngựa đối diện nhảy xuống bốn năm thanh niên, vừa xuống xe liền một cước đá vào trên đù* ngựa Tả phủ.
“Xúc sinh chỗ nào đến. Cũng dám chặn đường gia.” Cái gì gọi là ác nhân cáo trạngtrước, chính là cái này.
“Lớn mật.” Chu Thành Quý theo Tả Thiệu Yến nhiều năm như vậy, trên người đã cómột chút phong phạm quản sự: “Các ngươi là người nào? Vậy mà vô cớ xông tới đại gia nhà ta?”
“Phi, đại gia nhà ngươi tính là cái gì? Đụng phải thiếu gia nhà chúng ta các ngươi cóthể bồi thường được sao?”
Chu Thành Quý lúc này mới phát hiện, thấy xe ngựa đối phương bên ngoài xa hoa,bốn gã sai vặt này vây quanh một thanh niên mặc quần áo thiếu gia, đang đồng thờinhìn hắn ta hầm hầm.
Chu Quý Thành trong lòng giơ ngón giữa, có chút không rõ thân phận của đối phương, kinh đô này không thể so với trấn Vưu Khê, vị đi tới có thể là gia quyến quan lớn triều đình, dù cho không phải gia quyến cũng rất có thể là thân thích quanlớn.
Vô luận là loại nào, Tả phủ cũng chưa hẳn có thể đắc tội được.
“Chuyện gì?” Tả Thiệu Yến chui ra xe ngựa, giữa ấn đường để lộ lo lắng.
Chu Thành Quý nhỏ giọng giải thích một lần chuyện đã xảy ra, bởi vì là vào cung thi đình, Tả đại gia cũng không mang theo nhiều gã sai vặt gia đinh, không nghĩ tới xuất trận trang bị nhẹ nhàng hậu quả chính là gặp phải một đám ngang ngược không nói đạo lý lúc này ngay cả chỗ trống để phản kháng cũng không có.
Tả Thiệu Yến nhìn kĩ người cố ý sinh sự, thấy ánh mắt đối phương lập lòe, trên người cũng không có khí chất, căn bản không có khả năng xuất thân từ đại gia đình, nhưng xác thực không bài trừ người nào đó ủy thế hoàng thân quốc thích ức hiếp người.
Dù sao ngay cả quần áo trên người gã sai vặt của đối phương cũng là lăng tơ lụa là,vì vậy vẻ mặt hòa hoãn nói: “Ngại quá ***ng phải các vị, nhưng vãn sinh vội vàng vàocung đi thi, kính xin các vị nhường đường thuận lợi giao thông.”
Tả Thiệu Yến cho rằng, với thân phận cử nhân của mình có thể khiến cho đối phương kiêng kị một chút, không nghĩ tới một gã sai vặt trong đó nhổ một bãi nước bọt phun trên mặt đất, mắng: “Con mẹ nó, chỗ nào ra thư sinh nghèo kiết hủ lậu? Cũng không nhìn một chút gia nhà ta là ai, ***ng vào người liền muốn đi như vậy sao?” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại <a href="https://thichtruyen.vn/">ThichTruyen.VN</a> - Thích Truyện Chấm VN
“Vậy các ngươi muốn như thế nào?” Chu Thành Quý đầu bốc lên khói xanh hỏi.
“Đương nhiên là nhanh chóng quỳ xuống bồi tội cho gia nhà ta.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Tả Thiệu Yến mặt cũng đen: “Làm càn. Dưới chân thiên tử vậy mà đám các ngươi ngang ngược không nói đạo lý, các ngươi là nhà nào? Hãy xưng tên ra.”
Tả Thiệu Yến từ nhỏ tính cách lạnh lùng trầm tĩnh, làm trưởng tử Tả gia, trên người rất có uy nghiêm, điệu bộ này vừa bày ra còn thật sự dọa sợ đám người gây sự.
Nhưng vừa nghĩ tới chân kim bạch ngân sắp đến tay, năm gã lưu manh vẫn là nhịn không được tăng lên lá gan, một gã sai vặt trong đó vẻ mặt gian xảo hô: “Nói sợ ngươi không tin, thiếu gia nhà ta thế nhưng là thiếu gia Giang phủ, mù mắt chó các ngươi.”
“Giang phủ?”
“Đúng vậy, Giang thượng thư biết đi? Đây chính là đại quan chấp chưởng quan viên cả nước, đắc tội thượng thư đại nhân chúng tôi, ngươi thi đậu Trạng Nguyên cũng vô dụng.”
Chân mày Tả Thiệu Yến hơi thả lỏng: “Không nghĩ tới là người một nhà, nói đến Tả gia và Giang gia cũng là thân thích, có thể cho ta mặt mũi không, để cho ta trước đi qua?”
Mấy lưu manh liếc nhau, ánh mắt vẻ mặt lộ ra ý xấu.
Bọn họ được hứa hẹn một số tiền lớn, người nọ còn nói là thiếu phu nhân Giang phủnhìn không quen nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp tương lai, muốn ra oai phủ đầu mà thôi.
Loại việc này quá bình thường, mấy lưu manh này thật đúng là làm không ít chuyện như vậy, vì vậy sau khi nghe xong lời Tả Thiệu Yến ngược lại càng thêm trấn tĩnh.
Không phải là nhà mẹ đẻ tiểu thiếp sao? Dù chịu oan lớn cũng chỉ có thể nén giận, ai bảo ngươi muốn làm thiếp?
“Hứ, đừng nhận thân thích lung tung, thiếu phu nhân nhà ta nói, đồ đĩ kia khôngcần mặt mũi nếu dám bước vào cửa, thiếu phu nhân nhà ta cũng tuyệt đối khôngcho nàng ta sống tốt.”
Kết quả là, Tả Thiệu Khanh rất âm hiểm khiến cho Tả Thục Tuệ chưa xuất giá cùng thiếu phu nhân Giang phủ kết xuống ân oán sống ૮ɦếƭ.
Tả Thiệu Yến lúc này cũng hiểu rõ mục đích đến của những người này, chính thê Giang Triệt là quý nữ nhà cao cửa rộng, xem thường Tả gia rất bình thường, hôm nay làm khó dễ như vậy, chỉ sợ cũng là không muốn Tả gia có người trở nên nổi bật.
Dù sao nhà mẹ đẻ không quyền không thế làm sao cũng dễ bắt nạt hơn có quyền cóthế.
Đã như vậy, những người này rõ ràng sẽ không nhường đường, gã ta hướng ánh mắt về phía Chu Thành Quý, sau đó chủ tớ hai người đột nhiên hợp lực vỗ vào trên ௱o^ЛƓ ngựa, đợi con ngựa chấn linh lao ra, lập tức quay người hướng về phía sau chạy đi.
Ngõ nhỏ vốn dĩ chật hẹp, con ngựa chấn kinh mạnh mẽ đâm tới, chỉ trong nháy mắt liền ***ng bay gã sai vặt đối diện, mấy người khác thấy chiều hướng không tốt, tất cả đều đồng loạt trốn đến phía sau xe ngựa.
La Tiểu Lục đang xem náo nhiệt lại càng hoảng sợ, cầm lấy tay áo Ẩn Nhất hỏi: “Làm sao bây giờ? Canh giờ này vẫn có thể đuổi tới hoàng cung.”
“Yên tâm đi, ta nhưng đã chuẩn bị hậu chiêu.” Ẩn Nhất ở trên đầu nó xoa nhẹ, mangtheo nó thi triển khinh công đuổi theo Tả Thiệu Yến.
La Tiểu Lục không phải lần đầu tiên bị hắn ta nhấc bay, nhưng vẫn luôn không thích loại cảm giác bị người người xem như chó mèo nhấc ở trên tay, vì vậy hai chân quấn đến trên người Ẩn Nhất, ôm chặt hắn ta hỏi: “Ngươi khi nào thì chuẩn bị? Ta như thế nào không biết?”
Ẩn Nhất thầm nghĩ: Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều. Ngoài miệng trả lời: “Dùng để phòng ngừa lỡ như, đã đáp ứng giúp ngươi, tự nhiên nên tận lực hết sức.”
La Tiểu Lục mở cờ trong bụng, phấn khởi ở trên *** hắn ta cọ cọ, khen thưởng nói: “Ẩn Nhất, không nghĩ tới người còn rất có tuệ căn, sau khi chuyện thành công Tiểu Lục Tử ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.”
Ẩn Nhất bị cọ tim đập rộn lên, thiếu chút nữa từ trên nóc nhà té xuống, chỉ có điều vẫn là cố gắng không chế tâm thần “ừ” một tiếng.
Ra đầu ngõ, La Tiểu Lục thấy Chu Thành Quý đi ngặn lại một chiếc xe ngựa, cùng phu xe kia nói nhỏ vài câu gì đó đối phương để cho chủ tớ bọn họ lên xe.
Học sinh đi thi đình đều có vài phần kêu ngạo, người ta cầu đến trước mặt, lại là việc tiện đường, bình thường sẽ không có người cự tuyệt, hơn nữa hướng về mặt tốt nghĩ, lỡ như đối phương đậu cao trung, còn kết được một đoạn thiện duyên.
La Tiểu Lục nắm chặt *** Ẩn Nhất hỏi: “Bước tiếp theo làm sao bây giờ? Lúc này gã cũng không phải hai người nữa.”
“Đi, mang ngươi đi xem kịch vui.” Ẩn Nhất ôm nó, mấy lần lên xuống liền vượt qua xe ngựa trên đường, ở một quán R*ợ*u ngừng lại.
La Tiểu Lục được hắn ta đặt vào ghế lô trước đó đặt xong, qua một hồi lâu mới nhìn thấy Ẩn Nhất tiến vào, hơn nữa là bộ dáng tính trước kĩ càng.
La Tiểu Lục tò mò ngứa ngáy ở trong lòng, nhưng lại không muốn hỏi hắn ta đến cùng sắp đặt cái gì, vì vậy làm bộ bình tĩnh uống nước trà.
Đừng nói, gian phòng quán R*ợ*u này vừa nhìn chính là phong cách cao quý, ngày thường nó chỉ đi theo Tam gia mới có cơ hội đến, cơ hội ngồi thảnh thơi uống nước trà giống như vậy cơ bản là không có.
Ẩn Nhất mang nó đến bên cửa sổ, chỗ này đối diện với đường chính, xe ngựa kiệungười qua đường trên đường rộn ràng, nhưng La Tiểu Lục rất nhanh liền nhìn thấychiếc xe ngựa Tả Thiệu Yến ngồi hướng bên này chạy đến.
Ngay tại lúc xe ngựa gần đến dưới mí mắt nó, đột nhiên từ dưới lầu một phu nhân đột nhiên xông ra, trong tay phu nhân còn ôm một đứa nhỏ, như con thoi ở trong ngựa xe như nước, rất nhanh liền mò đến vị trí Tả Thiệu Yến.
Trên đường quá ồn, La Tiểu Lục mơ hồ nghe thấy phu nhân kia bám chặt càng xe hô: “Gia, đại gia...ngài sao có thể nhẫn tâm bỏ lại hai mẫu tử chúng tôi?…Tả đại gia, ngài đi ra nhìn mẫu tử đáng thương chúng tôi đi…”
“Phù phù.” La Tiểu Lục khiếp sợ nhìn Ẩn Nhất, chỉ vào nữ nhân khóc rống kia hỏi: “Này..là hậu chiêu ngươi sắp đặt?”
Ẩn Nhất thừa dịp nó không chuẩn bị, nắm bờ vai nó kéo vào trong ***, tiến đến bên tai nó bật hơi nói: “Như thế nào? Phải hay không rất thông minh?”
Mí mắt La Tiểu Lục co rút, oán thầm: Ẩn Nhất này quả nhiên là đồ vô lại lòng dạ độc địa thủ đoạn xấu xa. Về sau có cơ hội nhất định phải ở trước mặt gia vạch trần hắn ta, nếu không mình lúc nào bị trói buộc cũng không biết.
“Ha ha…” La Tiểu Lục im lặng cười hai tiếng, tiếp tục đặt lực chú ý dưới lầu.
Không ít người đi đường đều dừng bước, nghe xong vài câu đã có người xùy cười rộ lên: “Đích thị là thư sinh phong lưu nào đó lại bội tình bạc nghĩa, loại việc này kinh đô hàng năm đều được trình diễn vài lần.”
“Cũng không phải sao, mấy học sinh này, tự cho là phong lưu, thấy tiền đồ tốt liền vứt bỏ cám bã, thật là…tội lỗi.”
Chiếc xe ngựa bị ép ngừng lại, mấy người trên xe ngu ngơ nhìn phu nhân ôm đứanhỏ kia, chủ xe thì khiếp sợ phẫn nộ nhìn Tả Thiệu Yến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vị huynh đài này, như thế…như vậy…ngươi vẫn là xuống xe giải quyết cho thỏa đáng.”
Vốn hắn ta thấy Tả Thiệu Yến tướng mạo đường đường, tài trí mẫn tiệp, còn có tâm kết giao, không nghĩ tới dĩ nhiên là loại người này.
Tả Thiệu Yến đầu bốc lên khói đen, vẻ mặt có thể so với mực đen, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không quen nàng ta.”
Phụ nhân nghe thấy khóc càng tê tâm liệt phế hơn: “Đại gia, ngài không nhận thiếp thân không sao, nhưng...nhưng đứa nhỏ cũng là thân sinh cốt nhục của chàng, nó còn nhỏ như vậy, chàng như thế nào có thể quyết tâm hung ác?”
Chủ xe quan sát Tả Thiệu Yến tuổi gần 20, đứa nhỏ kia bộ dáng ba bốn tuổi, càngthêm không hoài nghi, hầm hừ nói: “Huynh đài này không đúng rồi, dù thế nào trẻcon cũng là người vô tội, xin mời.”
Tả Thiệu Yến biết cãi lại không được, cũng không mặt dày cường ngạnh không xuống xe, một vòng rồi lại một vòng ngăn chặn, xem ra đối phương là có mưu đồ không cho gã ta tiến cung.
“Gia…làm sao bây giờ?” Chu Thành Quý cũng gấp, mắt thấy thời gian sắp đến, tiếptục chậm trễ liền đuổi không kịp.
“Ngươi mang các nàng vào quán R*ợ*u, trông coi người cẩn thận, chờ ta trở lại rồi lạinói.” Tả Thiệu Yến đen mặt đi bộ về phía hoàng cung.
Gã ta tin tưởng bản lĩnh của Chu Thành Quý, không đến nổi ngay cả phu nhân đứa nhỏ cũng không trông coi được, chỉ là, trong lòng lờ mờ phát giác, đoạn đường này chỉ sợ cũng không thể yên ổn.
Nhưng mặc kệ như thế nao, con đường này gã ta vẫn phải đi.
La Tiểu Lục trên lầu thấy gã ta sắp đi, vội vàng kéo Ẩn Nhất.
Ẩn Nhất hướng nó cười trấn an, huýt sao, trước mắt La Tiểu Lục giống như lắc lưmấy bóng đen, trong nháy mắt nhìn lại, lại giống như cái gì cũng không thấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc