Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân - Chương 142

Tác giả: Sương Minh

Buổi tối uống không ít R*ợ*u, Tả Thiệu Khanh ngồi chốc lát liền cảm thấy bứt rứt đến phát hoảng, liền tìm gã sai vặt dẫn đường, vườn hoa mẫu đơn nằm ở phía sau Giang phủ, cách nhà xí hơi xa.
Đằng trước gã sai vặt mang theo đèn ***g dẫn đường, lưng hơi cong, người hầu nàythấy vị gia này ngay cả đại thần triều đình cũng dám tùy ý đạp tùy ý đánh, thái độtrở nên cực kì cung kính.
Nghĩ hắn ta chẳng qua chỉ là một nô tài ở Giang phủ, lỡ như đắc tội vị gia này, người ta nghiền ૮ɦếƭ hắn ta giống như nghiền ૮ɦếƭ một con kiến, hơn nữa nhìn tình huống vừa rồi, Giang Tả hai nhà cũng sắp trở thành thân gia.
Bởi vì nhà xí có chút xa, hắn ta sợ Tả tam gia không nhịn được, cố ý chọn đường đinhỏ nhanh và tiện, lại đi trong chốc lát, vườn hoa hai bên đường nhỏ truyền đếnmột chút động tĩnh.
Gã sai vặt cho rằng lại là đôi uyên ương kia nửa đêm hẹn hò, cũng không để ý, lại nghe thấy nam tử cao lớn quát khẽ một tiếng: “Ai ở chỗ đó? Đi ra.”
Ẩn Nhất lập tức kéo Tả Thiệu Khanh ra phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm một chỗ vườn hoa, Tả Thiệu Khanh cũng không dám khinh thường, vụng trộm sờ lên thắtlưng của mình.
Đó là VK thích hợp Lục Tranh nhắc đến với y nhất, lúc Tả Thiệu Khanh cầm tớitay thậm chí không biết là thứ gì, vừa mỏng vừa mềm, lại vô cùng sắc bén.
Sau đó Lục Tranh diễn tả một hồi mới biết là nhuyễn kiếm, Lục Tranh thận trọng, để cho người đặc chế các loại bao lưng, vừa vặn có thể giấu nhuyễn kiếm trong bao lưng quần.
Gã sai vặt thấy hai vị gia này bộ dáng như lâm đại địch, trong lòng cười thầm một tiếng, hướng về phía trong vườn hoa nói: “Ai ở trong vườn hoa, còn không mau chạy ra đây bồi tội hai vị gia.”
Trong vườn hoa lại phát ra vài tiếng động sàn sạt, sau đó thật sự có hai bóng người lảo đảo chui ra.
Chỉ là…lúc Tả Thiệu Khanh thấy rõ mặt hai người kia, lập tức mất tự nhiên ho khanmột tiếng.
Bởi vì, núp ở chỗ này vậy mà là hai nam nhân, hơn nữa nhìn bộ dáng quần áo mấttrật tự, hiển nhiên làm chuyện cũng là không thể để cho người thấy.
Gã sai vặt tuy thắc mắc mình như thế nào chưa thấy qua hai hạ nhân này, nhưng bị sự việc hai nam nhân đang làm K**h th**h một chút, thoáng cái cũng không có suy nghĩ sâu.
Trong Giang phủ có một vị thiếu gia thích nam phong, tự nhiên đối với việc này độ chấp nhận cũng cao một chút, gã sai vặt chỉ là dạy dỗ hai người kia vài câu: “Còn không mau chóng xin lỗi hai vị gia? Làm khách quý khó chịu các ngươi gánh chịu nổi sao?”
Hai người kia cúi đầu đi tới, khom lưng, nhìn bộ dáng muốn quỳ xuống, nhưng tại lúc ba người buông lỏng cảnh giác, hai người kia đột nhiên nhảy dựng lên, từ trong tay áo tung ra một thanh lợi kiếm, thẳng tắp hướng về vị trí Tả Thiệu Khanh đâm tới.
Tả Thiệu Khanh đứng ở phía sau Ẩn Nhất, công kích đầu tiên thuận lợi bị Ẩn Nhất hóa giải, nhưng hai thanh kiếm tách y và Ẩn Nhất ra.
Tả Thiệu Khanh thấy thân thủ và ánh mắt của hai người kia liền biết không phải là loại lương thiện, vội rút ra nhuyễn kiếm nghênh địch.
“Đại nội thị vệ?” Ẩn Nhất sắc mặt triệt để chìm xuống, hắn ta là tâm phúc của Lục Tranh, tự nhiên biết tứ hoàng tử có chuyện khác thường, nhưng cũng không dám khẳng định hai người này là do tứ hoàng tử phái tới.
Công phu của Ẩn Nhất rõ ràng cao hơn hai thích khách kia một tầng, rất nhanh liềnchiếm được thế thượng phong, Tả Thiệu Khanh tuy không bằng hắn ta, nhưng là cóthể tự bảo vệ mình, đang cùng một thích khách trong đó đánh khó phân thắng bại.
Nhưng mà, ngay tại lúc Ẩn Nhất sắp thắng, hai bên trong vườn hoa cùng lúc chớp lên mấy đường hàn quang, thời gian trong nháy mắt, mười mấy đại hán mặc hắc y liền chui ra.
Ẩn Nhất không dám khinh thường, một chưởng nặng nề vỗ ở trên *** thích khách kia, đoạt kiếm trong tay hắn ta, Tả Thiệu Khanh dựa sát vào.
Hai người dựa lưng vào nhau, vẻ mặt ngưng trọng cùng mười mấy hắc y nhân giằng co.
Gã sai vặt Giang phủ bị biến cố liên tiếp này dọa sợ ngây người, thật lâu mới đề khí rống lớn một câu: “Có ai không…”
Một nhuyễn kiếm xẹt qua cổ của hắn ta, trong nháy mắt ngăn lại tiếng la lớn của hắn ta, gã sai vặt kia thân thể run rẩy vài cái, liền im lặng ngã trên mặt đất.
Tả Thiệu Khanh nhíu mày: “Không biết các vị là hướng về phía ai mà đến? Trước khi ૮ɦếƭ phải hay không nên để cho chúng ta làm một con quỷ hiểu rõ?”
“Chỉ trách ngươi đắc tội người không nên đắc tội.” Một hắc y nhân trầm giọng trả lời, sau đó thủ thế ra dấu, lập tức có một nửa hắc y nhân bao vây Tả Thiệu Khanh và Ẩn Nhất.
Một nửa hắc y nhân khác rõ ràng không nghe lệnh y, mà là đợi một nam nhân thủ lĩnh khác ra lệnh mới hành động.
“Tam gia, thuộc hạ ngăn cản bọn họ, ngài chạy đi đi, Giang gia không dám để chongài ở Giang phủ gặp chuyện không may.” Ẩn Nhất nói xong lập tức rút kiếm tấncông phía trước.
Lợi kiếm trong tay hắn ta kéo ra từng chuỗi mang theo kiếm hoa hư ảnh, thành công ngăn cản một phần tư địch nhân, nhưng một mình hắn ta không cách nào cố kị đến bốn phương tám hướng, rất nhanh thì có ba hắc y nhân hướng về phía Tả Thiệu Khanh xuất chiêu.
Tả Thiệu Khanh vốn không có ý định chạy trước, nắm nhuyễn kiếm còn chưa dùng quen gian nan ngăn cản công kích của đối phương.
Nhuyễn kiếm quá nhạy bén, không cẩn thận liền không phân biệt rõ địch ta, ngay cả bản thân cũng quẹt làm bị thương, ngay tại lúc nhuyễn kiếm của Tả Thiệu Khanh quấn lên lưỡi dao sắc bén, một thanh kiếm khác hướng tới cổ của y đâm tới.
“Bắt sống.” Một câu mệnh lệnh trầm thấp khiến cho mũi kiếm kia di chuyển hướng đi, Tả Thiệu Khanh tránh né cũng kịp thời, chỉ bị cắt đứt một đoạn tóc.
“Ẩn Nhất, mục tiêu của bọn họ là ta, hơn nữa tạm thời không có ý định muốn tính mạng của ta, ngươi đi tìm người…”
Tả Thiệu Khanh thừa dịp rối loạn đẩy Ẩn Nhất ra khỏi vòng vây, rống lên một tiếng: “Đi mau.” Chính mình miễn cưỡng chống đỡ mấy chiêu, chỉ là trên người cũng không thể tránh khỏi bị thêm mấy vết thương.
Ẩn Nhất nắm chặt kiếm trong tay, cắn răng thi triển khinh công trong chớp mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.
Tả Thiệu Khanh thể lực chống đỡ hết nổi, hơn nữa hai tay khó địch được bốn tay, dứt khoảng cũng không phản kháng nữa, vứt bỏ kiếm thúc thủ chịu trói.
Một thủ lĩnh hắc y nhân nhìn chằm chằm phương hướng Ẩn Nhất biến mất tâm tình không ổn định, nhưng động tác lớn như vậy đã kinh động đến Giang phủ, hắn ta không có thời gian đuổi theo, chỉ có thể căn dặn người mang Tả Thiệu Khanh đi.
Tả Thiệu Khanh chỉ kịp thời nghe thấy tiếng bước chân vội vàng mất trật tự, liền bị một đao đập vào sau gáy, lập tức hai mắt biến thành màu đen hôn mê bất tỉnh.
Đứng tại trước cửa cung, Lục Tranh thấy cửa cung đóng chặt, cấm vệ quân trêntường thành canh phòng vẻ mặt khẩn trương, vì vậy hướng một thị vệ bên cạnh hạlệnh: “Ngươi hồi phủ truyền lệnh của bản công, từ lúc này trở đi, phủ Trấn quốccông toàn viên cảnh giới, bất kể là ai dám đến cửa quấy rồi, giết không tha.”
“Vâng.”
Thấy thị vệ kia quay người sắp đi, Lục Tranh bổ sung một câu: “Sau khi về phủ mang một đội người đi Giang phủ đón Tả tam gia về phủ Trấn quốc công.”
Thị vệ kia cung kính đáp ứng, liền vội vã chạy.
Thấy Trấn quốc công đã đến, thủ lĩnh cấm vệ quân vội vàng sai người mở cửa cung, đợi sau khi Lục Tranh đi vào vội vàng nghênh đón.
“Tình huống như thế nào?”
“Khởi bẩm Lục công gia, một canh giờ trước, hoàng thượng đột nhiên triệu tập tất cả cấm vệ quân, đóng cửa cung, gia tăng đề phòng, bọn thuộc hạ cũng không biết xảy ra lúc nào, nhưng một khắc trước, phủ nội vụ đưa tới rất nhiều binh khí.”
Bước chân Lục Tranh dừng lại, nhìn lướt qua rương đặt ở dưới góc tường, thì biết đêm nay khó tránh khỏi một trận ác chiến.
So với những cấm vệ quân ở kinh đô quen an nhàn và vị hoàng đế trên ghế rồng kia chưa từng trải qua chiến trường, Lục Tranh hiển nhiên càng hiểu được chỉ huy quân đội như thế nào.
“Truyền lệnh xuống, để cho người chuẩn bị đồ ăn, trước cung cấp cho tướng sĩ thủ vệ, đều giữ vững tinh thần, tối nay không thể an tĩnh được.”
Cấm vệ quân tuy không thuộc phạm vi quản hạt của phủ Trấn quốc công, nhưngtrong cấm vệ quân lại không có người phản bác lời của Lục Tranh, ngược lại bởi vìnhìn thấy hắn, tâm tình không yên trước kia cũng ổn định.
“Tăng số người tuần tra và số lần, phát hiện bất luận người nào khả nghi lập tức bắtlại.”
“Vâng.”
Lục Tranh xoay đầu lại, quét mắt một vòng, cao giọng nói; “Sợ ૮ɦếƭ đều trước bước ra, đừng để việc ập lên đầu sợ tới mức ngay cả đao cũng cầm không vững, hại người hại mình.”
Cấm vệ quân đều là con dòng cháu giống, phần lớn chưa từng thấy máu, nhưng thái độ kiêu ngạo nên có một chút cũng không thiếu, bị Lục Tranh trào phúng như vậy,lập tức cả đám nghẹn đỏ mặt.
“Thề sống ૮ɦếƭ bảo hộ hoàng thành.” Không biết là ai trước rống lên một tiếng, tiếptheo cấm vệ quân toàn bộ hoàng cung đều hưởng ứng, thanh thế to lớn.
Lục Tranh nhìn tinh thần diện mạo của cấm vệ quân rực rỡ hẳn lên, hơi hài lòng, sau đó cùng nội thi đi về phía ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Chiến Viên Phong không ngồi trên ghế rồng, mà đang ở trên nhuyễn tháp ngồi khoanh chân, trước mặt bày một bàn cờ chưa chơi xong.
Lục Tranh một đường không trở ngại đi vào ngự thư phòng, thấy Chiến Viên Phong không hề nóng nảy nhịn không được chế nhạo nói: “Hoàng thượng ngược lại là thật có nhã hứng.”
Chiến Viên Phong sờ cằm, phất tay làm cho bàn cờ kia loạn xộn, đứng dậy cười nói: “Vẫn là ái khanh có biện pháp, trẫm mới vừa rồi còn suy nghĩ nên làm như thế nào để đề cao sĩ khí cấm vệ quân.” Âm thanh khẩu hiệu khí thế như chẻ tre kia ngay cả Chiến Viên Phong cũng nghe thấy.
Trong thư phòng có có mấy vị đại thần đang đứng, Đương Triều Thủ Phụ, Lục Bộ Thượng Thư không thiếu một người, chỉ là trong đó mấy người vẻ mặt mịt mờ, hiển nhiên còn không biết chuyện gì xảy ra.
“Cấm vệ quân tổng cộng mới một vạn, cửu vệ kinh đô xác thực có ba vạn người,hoàng cung này sợ là rất khó phòng thủ.” Lục Tranh ăn ngay nói thật, lại làm cho mấy vị đại thân đang đứng ở bên cạnh đồng loạt toát ra mồ hôi lạnh.
Có thể lăn lộn đến nhị phẩm đều không phải là ngu xuẩn, hai câu nói ngắn ngủn đủ để bọn họ hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Hơn nữa bọn họ vừa rồi cũng nhìn thấy biến hóa trong hoàng cung, trải qua suy đoán kết hợp với sự việc, không khó đoán ra chân tướng sự việc.
Ban ngày còn tốt, buổi tối hoàng cung liền bắt đầu đề phòng, cho nên nhất định không phải là kẻ thù bên ngoài xâm lấn, chỉ có thể là bên trong có người tạo phản.
Mà trong hoàng tử của tiên đế còn thừa lại ngoại trừ Tứ hoàng tử Duệ Khánh Vương đã trưởng thành, còn lại cũng chỉ là đứa nhỏ, ngoại trừ Duệ Khánh Vương bọn họ cũng nghĩ không ra những người khác.
Chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới, Tứ hoàng tử vẫn luôn biểu hiện thanh tâm say đắmthư họa vậy mà cũng có dã tâm như thế, hơn nữa không biết lúc nào lại lung lạc Cửu vệ kinh đô ở trong tay.
Binh Bộ Thượng Thư hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên đất: “Hoàng thượng thứ tội,vi thần sơ xuất trong việc giám sát, vậy mà không biết Tử Trạch từ khi nào sinh ralòng phản nghịch.”
Thương Thủ Phụ tiến lên một biết, sang sảng nói ra : “Từ thống lĩnh chính là cháu ruột Từ thái phi, năm đó được tiên đế coi trọng, không nghĩ đến vậy mà đi đến con đường phản nghịch này, thần cho rằng, hôm nay an nguy của bệ hạ quan trọng nhất, lẽ ra là trước điều phái Kinh Kì Doanh đến hộ giá.” Nói xong còn không quên liếc nhìn Lục Tranh thật sâu.
Mọi người hiểu ý hắn ta, một vạn binh Kinh Kì Doanh công thêm một vạn binh mã Trấn quốc công đóng giữ ở vùng ngoại ô kinh thành, liền đủ đối kháng nhân mã Cửu vệ kinh đô.
Lục Tranh trong tay cầm trọng binh, nhưng ở phụ cận kinh đô chỉ có một vạn binh mã, đầu tiên là đem số lớn binh mã để lại chỗ này cũng là lãng phí, thứ hai cũng là vì không khiến cho quần thần kiêng kị.
Chiến Viên Phong không lập tức làm ra quyết định, bởi vì hắn ta còn không cách nàocam đoan người Kinh Kì Doanh không bị Duệ Khánh Vương thu mua, lỡ như dẫn sói vào nhà, ngược lại là hai mặt thụ địch.
Ngay tại lúc hắn ta cân nhắc được mất, thủ lĩnh cấm vệ quân đã mang đến cấp báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, phản quân bao vây hoàng cung rồi.”
“Đã đến bao nhiêu người?”
“Nhìn ra ở bên dưới không quá một vạn.”
Chiến Viên Phong liếc nhìn mấy đại thần, quyết đoán từ trong lỗ khảm ngọc lấy ra binh phù, thận trọng đưa cho Lục Tranh: “Ái khanh, trẫm giao quyền chỉ huy Kinh Kì Doanh cho ngươi, nếu không phục, ngay tại chỗ *** không luận tội.”
“Thần tuân chỉ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc