Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp - Chương 97

Tác giả: Cảo Tiếu Tinh Nhân

Bốp, Tống Trấn giơ tay đánh ௱o^ЛƓ y, giọng nói đã khàn đi: "Thả lỏng, cắn ngón tay của ba ba chặt như thế làm gì."
Tống Ngọc Trạch nhấp miệng không nói lời nào, cảm giác xấu hổ khi bị đánh ௱o^ЛƓ cùng với lời nói nhục nhã của Tống Trấn khiến cho khuôn mặt y nóng lên từng đợt.
Chỉ chốc lát sau, ngón tay khuếch trương ở bên trong đã từ một biến thành ba, miệng huyệt vốn dĩ đóng chặt cũng bị ngón tay của Tống Trấn căng ra thành một cái động nhỏ, dường như có thể thấp thoáng thấy được thành ruột mấp máy bên trong.
Hình ảnh trước mắt thật sự làm cho hắn không chịu nổi, Tống Trấn rút ngón tay ra, *** *** to đã cứng đến phát đau của mình vào.
"A..." Đột ngột bị một cây gậy sắt nóng bỏng cắm vào, mắt Tống Ngọc Trạch hơi trợn to, khẽ *** ra tiếng, vạt áo trong miệng cũng rơi xuống, che lại nơi hai người đang chặt chẽ gắn kết.
Sắc đẹp bị che mất, Tống Trấn nhíu mày vén vạt áo lên, đưa đến bên môi Tống Ngọc Trạch: "Tiểu Trạch thật không ngoan, chẳng phải là ba ba đã kêu con cắn lấy? Sao lại làm rớt rồi?" Nói xong thì nhét vạt áo trở lại trong miệng cho y.
Tống Ngọc Trạch căm giận cắn góc áo, mặc kệ lời đối thoại ấu trĩ này, dời tầm mắt không thèm để ý tới hắn.
Tống Trấn thấy y như vậy thì bật cười: "Đứa trẻ hư đều phải bị phạt, Tiểu Trạch con nói xem?" Hai tay hắn đè vòng eo mảnh khảnh của Tống Ngọc Trạch lại, đột nhiên mạnh mẽ ra vào.
Cho nên trừng phạt chính là bị chơi đến khóc sao? Nơi đó nhanh chóng được lắp đầy, trước kia Tống Trấn đều nhẹ nhàng chậm rãi nghiền ép sau đó mới dần tăng tốc độ, nhưng hôm nay sao vừa mới tiến vào đã dùng sức như thế?
Tống Ngọc Trạch bị mạnh mẽ làm đến chân nhũn ra, tay bị trói không thể giãy giụa, miệng cắn góc áo cũng chẳng thể nói gì, chỉ có thể dùng sức lắc đầu phát ra âm thanh ô ô, như muốn kêu Tống Trấn chậm lại một chút.
Tống Trấn không để ý tới y, càng ra sức đưa *** vào sâu bên trong, mỗi lần đâm vào đều chạm đến nơi mẫn cảm của y.
Tống Ngọc Trạch làm sao chịu cho nổi, đau đớn cùng với *** gấp đôi khiến cho nước mắt sinh lý nhanh chóng tẩm đầy hốc mắt rồi đỏ lên, khóe miệng cắn lấy góc áo cũng chảy ra nước bọt dâm mĩ, dáng vẻ bị chà đạp thật đáng thương, lại khó nhịn mà câu lấy tâm của Tống Trấn.
Sau khi Tống Trấn làm mãnh liệt một phen thì tốc độ cũng dần chậm lại, nhưng vẫn cứ cứng rắn đâm vào rút ra trong cơ thể của y.
Thành ruột chặt chẽ nhanh chóng mấp máy, bao lấy vật to lớn của hắn, giống như một cái miệng nhỏ tham ăn, cắn lấy đồ vật của Tống Trấn không chịu buông, quả nhiên ℓàм тìин có thể mang đến cho con người ta vui sướng cực hạn.
Tống Trấn làm đến hứng khởi, vung tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống, ôm Tống Ngọc Trạch để y nằm lên, đối diện với hắn.
Đồ vật rơi xuống phát ra tiếng vang dọa đến Tống Ngọc Trạch, y còn chưa lấy lại tinh thần thì Tống Trấn đã tiến vào từ chính diện.
Bàn làm việc không cao lắm, miệng huyệt vẫn chưa khép lại của Tống Ngọc Trạch đang đối diện với *** thật lớn của Tống Trấn, hắn để chân y quấn lấy eo mình, hai tay đỡ bàn, sau đó lại bắt đầu một vòng ra vào mới.
Bởi vì tay Tống Ngọc Trạch còn đang bị trói, cả người lại nằm ở trên bàn nên áo blouse trắng mở rộng làm cho cơ thể trắng nõn lộ ra không sót thứ gì, hai điểm đỏ trước *** vừa rồi bị ma sát với mặt bàn mà cũng trở nên sưng đỏ.
Bởi vì không có điểm tựa nên y chỉ đành dùng hai chân quấn chặt lấy eo Tống Trấn, bị Tống Trấn va chạm mà cả người lay động từng chút một, chiếc bàn không thể kham nổi gán*** cũng phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Chắc vì đồ vật rơi xuống nên kinh động tới những người đi ngang qua, đột nhiên có ai đó bước đến gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, Tống Ngọc Trạch thiếu chút nữa bị hù ૮ɦếƭ, cảm thấy nhịp tim đập của mình hơi tạm dừng, sau đó lại nhanh chóng nhảy lên, vì khẩn trương mà cái miệng nhỏ phía dưới cũng mấp máy liên tục.
Tống Trấn hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, thậm chí khuôn mặt còn treo lên nụ cười ác ý, ôm eo Tống Ngọc Trạch càng thêm ra sức đâm vào.
Hiệu quả cách âm của văn phòng này không tệ, người nọ chỉ nghe thấy một chút động tĩnh, sau khi gõ cửa vài tiếng mà không ai đáp lại thì cũng chỉ cho rằng mình nghe nhầm rồi rời đi.
Tống Ngọc Trạch thấy ngoài cửa không có động tĩnh nữa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tuy vậy nhưng nhịp tim trong *** vẫn còn thình thịch đập nhanh, y trừng mắt nhìn Tống Trấn, nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc ông muốn làm đến chừng nào? Buông tôi ra nhanh lên." Hiện tại y bắt đầu hối hận khi để Tống Trấn trói tay mình lại, bằng không y vẫn còn có thể đẩy hắn ra.
"Sao nào. Tiểu Trạch sợ bị người khác phát hiện?" Tống Trấn tiến đến gần, hạ giọng ái muội nói bên tai y: "Đúng rồi, đồng nghiệp của con nhất định sẽ không biết, ngày thường bác sĩ Tống nhìn có vẻ Cấm d** lại giống như phụ nữ Dạng ch*n ra để ta chơi."
"Con có sợ không? Tiểu Trạch, có muốn để mọi nhìn thấy cái dáng vẻ *** này của con không?"
Quả nhiên sau khi nói câu này xong, vốn dĩ vẻ mặt bị dọa trắng bệch của Tống Ngọc Trạch cũng lập tức đỏ lên, miệng huyệt bên dưới càng nuốt chặt lấy đồ vật của Tống Trấn.
"Bảo bối, thích ba ba chơi con như vậy lắm sao?" Tống Trấn yêu ૮ɦếƭ điểm này của Tống Ngọc Trạch, cứ tiếp tục trêu đùa y.
Tống Ngọc Trạch đóng chặt môi không nói lời nào, còn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chỉ có điều da mặt hồng hồng cùng với miệng huyệt co chặt đã thẹn thùng bán đứng nội tâm khẩn trương của y.
"Con không nói gì, làm sao ba ba biết con có thích hay không?" Tống Trấn ôm eo y, dùng vật to lớn chạm vào điểm mẫn cảm của Tống Ngọc Trạch: "Thích?"
Tống Ngọc Trạch bị hắn đâm vào, miệng ngậm chặt cũng phải tràn ra một *** rỉ mê người.
"Hay không thích?" Tống Trấn lại hung hăng *** vào.
Mắt Tống Ngọc Trạch nhanh chóng đỏ lên, nhìn Tống Trấn mang theo tiếng khóc mềm mại: "Thích, thích, xin ông, nhanh lên." Y hy vọng Tống Trấn có thể nhanh chóng bắn ra, kết thúc cuộc ℓàм тìин Tra t** cùng với khiến cho y cảm thấy thẹn thùng này. Nếu lâu quá, không biết người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào.
Tống Trấn biết y muốn gì, hắn khẽ cười, cố ý chậm rãi ma sát bên trong cơ thể y: "Tiểu Trạch nói không hề có thành ý." Hắn cúi người xuống, đến gần bên tai y: "Chi bằng con kêu một tiếng ba ba cho ta nghe đi, ba ba sẽ bắn cho con, chịu không?"
Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch chợt lóe lên, cảm giác khô nóng nảy lên trên khuôn mặt, y nhìn biểu tình của Tống Trấn mà ủ rũ trong lòng.
Tự trọng của y đã bị Tống Trấn từng chút từng chút ăn sạch như vậy.
Y hơi mở miệng, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ba ba..." Sau khi kêu xong, y có thể rõ ràng cảm nhận được cánh tay Tống Trấn đang ôm vòng eo của y càng thêm siết chặt, vật to lớn ở trong cơ thể cũng cứng vài phần.
"Tiểu Trạch ngoan, nói, ba ba chơi con sướng không?"
Vốn dĩ Tống Trấn cho rằng Tống Ngọc Trạch sẽ không trả lời mình, ai ngờ hắn lại thấy Tống Ngọc Trạch nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, có cảm giác quyến rũ khó tả, trong miệng còn mềm mại nhả ra từng chữ: "Ừm, ba ba chơi con thật sướng, thật thoải mái, ba ba nóng quá, nhanh lên...Con muốn ba ba dùng *** lớn của người để chơi con."
Tống Trấn hơi bất ngờ, trong lòng kích động vô cùng, dường như dùng ra hết sức để chơi y, vừa làm vừa nói: "Được, vậy ba ba sẽ cho con, hung hăng chơi con, bắn tất cả *** cho con, để con phải sinh một đứa nhỏ cho ta."
"Hưm...Ba ba...Cho con...Con sẽ sinh một đứa nhỏ cho ba...A..." Hai chân trắng như tuyết của Tống Ngọc Trạch quấn chặt eo Tống Trấn, sắc tình thốt lên.
Tống Ngọc Trạch cố ý làm nũng, còn nói nói mấy lời câu dẫn Tống Trấn, quả thực khiến cho hắn không thể nhịn được. Tống Trấn không chịu nổi, ôm y nhanh chóng ra vào vài lần rồi bắn hết vào trong cơ thể Tống Ngọc Trạch.
Sau khi bắn xong, Tống Trấn ôm Tống Ngọc Trạch, dựa vào người y thở dốc, trong lúc nhất thời cả văn phòng đều là mùi tanh nồng đậm hòa với tiếng hít thở sắc tình.
Hai người đều như không còn sức lực, ***g *** phập phồng dán sát vào nhau.
Nghỉ ngơi một hồi, Tống Ngọc Trạch đột nhiên lạnh lùng nói: "Đến đây, cởi trói cho tôi."
Vốn dĩ Tống Trấn còn đang đắm chìm trong dư vị mấy câu nói cuối cùng của y, *** trong lòng lại muốn ngo ngoe rục rịch, nhưng sau khi nghe thấy tiếng của Tống Ngọc Trạch, trong lòng hắn cũng lạc mất nhịp.
Xong, lần này bắt nạt Tống Ngọc Trạch hơi quá, khiến cho y hoàn toàn tức giận rồi, nghe giọng nói lãnh đạm này là hiểu.
Tống Trấn vội vàng đứng dậy, cẩn thận mở nút thắt cà vạt đang cột lấy tay của y.
Tống Ngọc Trạch không thèm nhìn hắn một cái, bước xuống bàn nhặt quần áo dưới sàn lên. Lúc y đứng dậy thì cơ thể vẫn còn hơi lung lay, Tống Trấn bước lại đỡ cũng bị y đẩy ra.
Hai người cầm quần áo mặc vào, Tống Ngọc Trạch đen mặt mở cửa sổ cho thoáng khí, sau đó lại ngồi một chỗ không nói lời nào, cũng không thèm nhìn tới Tống Trấn.
Tống Trấn ngồi kế bên Tống Ngọc Trạch, cố ý vươn tay xoa đầu y: "Sao vậy, vừa rồi còn khóc nấc lên kêu ba ba làm con nữa mà, sao bây giờ lại không thèm để ý đến ta rồi."
Lúc này Tống Ngọc Trạch mới hung hăng trừng hắn, căm giận nói: "Ông còn nói!" Mắt cũng đã hồng lên, hiển nhiên là rất tức giận.
Nếu không phải Tống Trấn bắt nạt y, vẫn luôn không chịu bắn ra thì y sẽ nói những lời như vậy để dẫn dụ hắn sao? Nếu không phải Tống Trấn một hai đòi làm trong văn phòng thì sao y lại có thể mất mặt đi nói mấy lời không đứng đắn này chứ? Càng nghĩ càng giận, Tống Ngọc Trạch kéo tay Tống Trấn qua, cắn mạnh một ngụm.
Tống Trấn cũng không giận, ngược lại nở nụ cười vươn tay kia xoa mái tóc mềm mại của y, cưng chiều nói: "Đừng giận nữa? Ha?"
"Hừ." Tống Ngọc Trạch hậm hực buông cánh tay Tống Trấn ra, da dày thịt béo, cắn đau răng y.
"Bảo bối, mấy câu cuối cùng con nói thật là hăng hái, về nhà nói cho ta nghe tiếp được không?" Tống Trấn là điển hình cho loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, tức giận của Tống Ngọc Trạch vẫn chưa tiêu tan mà hắn lại còn cợt nhả đi trêu chọc y như vậy.
Quả nhiên Tống Ngọc Trạch hung hăng cho hắn một đạp: "Lăn đi."
Tống Trấn thuận thế đứng lên, cười cười nhặt đồ vật rơi đầy đất lên, sửa sang lại quần áo cho Tống Ngọc Trạch.
Chờ khi mùi vị trong văn phòng tản đi, Tống Ngọc Trạch mới ra khỏi bệnh viện cùng với Tống Trấn.
Dọc theo đường đi, bọn họ chịu hết chú ý của mọi người, nếu như là ngày thường, Tống Ngọc Trạch ở bên Tống Trấn bị nhìn quen rồi cũng sẽ không sao, nhưng vì lúc này đây bọn họ vừa làm chuyện kia ở văn phòng nên y mới cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn bọn họ đều không được ổn. Y bước đi mà không khỏi có hơi cứng đờ, hận không thể tìm cái một khe đất chui vào.
Đương nhiên hết thảy chỉ là do y chột dạ mà thôi.
"Êy, cậu thấy không? Thì ra bác sĩ Tống cũng biết đỏ mặt kìa."
"Ừm ừm, thật đẹp quá đi, mà người bên cạnh y là ai vậy. Khí thế thật mạnh đó, làm mình không dám nhìn nhiều thêm một cái."
"Chủ tịch tập đoàn Trấn Ngọc mà cô cũng không biết sao, tiền lương của cô là do người ta phát đó."
"Này này, vậy hắn có quan hệ gì với bác sĩ Tống? Ớ, tôi nhớ rồi, hắn tên Tống Trấn phải không, hai người đều họ Tống, không phải là người thân đó chứ."
"Ối mẹ ơi, thì ra bác sĩ Tống không chỉ lớn lên đẹp trai, mà còn che dấu mình là một thiếu gia nhà giàu nữa." Quả nhiên hai người lại trở thành trung tâm cho cuộc nói chuyện, không chừng ngày mai sẽ có người đến hỏi Tống Ngọc Trạch rằng y có quan hệ gì với Tống Trấn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc