Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp - Chương 69

Tác giả: Cảo Tiếu Tinh Nhân

Thẩm Việt quấn lấy Tống Ngọc Trạch một hồi, nói muốn ở lại ngủ cùng y nhưng bị Tống Ngọc Trạch đuổi đi.
Không có tiếng của Thẩm Việt trong phòng lập tức yên tĩnh, Tống Ngọc Trạch cầm sách ngồi trên sô pha xem.
Nếu là trước kia, lúc đọc sách y tuyệt đối rất nghiêm túc, nhưng bây giờ xem một hồi lại đưa mắt nhìn điện thoại trên bàn trà.
Mãi cho đến 8 giờ, Tống Trấn cũng chưa gọi tới.
Tống Ngọc Trạch cất sách, đứng dậy cầm quần áo vào phòng tắm.
Trong phòng tắm không có điều hòa, Tống Ngọc Trạch cũng chỉ nhanh chóng tắm vòi sen một hồi rồi đi ra. Y một bên xoa mái tóc ẩm ướt, một bên cầm điện thoại lên xem.
Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tống Trấn, y nhấp miệng lộ ra ý cười, một tay tiếp tục lau tóc, tay kia cầm điện thoại gọi lại.
Một lát sau đầu bên kia mới bắt máy, Tống Ngọc Trạch nghe thấy tiếng nước chảy.
Y dừng một chút, hỏi: "Ông đang tắm?"
Tống Trấn thấp giọng ừ, thanh âm của hắn hỗn tạp với tiếng nước từ vòi sen chảy ra.
Không biết sao mặt Tống Ngọc Trạch hơi hồng, trong đầu y nhanh chóng miêu tả bộ dáng trần trụi cao lớn của Tống Trấn dưới vòi sen, dòng nước chảy qua thân thể hắn, phi thường gợi cảm.
"Vậy chút nữa tôi gọi lại, ông...Ông tắm trước đi." Tống Ngọc Trạch bị hình ảnh bản thân tưởng tượng ra dụ hoặc rồi, đỏ mặt muốn cúp điện thoại.
Y thậm chí cảm nhận được phía dưới của mình có phản ứng.
"Không sao, ta tắm xong rồi." Âm thanh dễ nghe của Tống Trấn mang theo tiếng cười khẽ, quả nhiên một lúc sau nước đã ngừng chảy.
Tống Ngọc Trạch bình ổn nhịp tim lại, nói: "Ừm." Rồi mới cầm điện thoại đi vào phòng.
"Ăn cơm chưa?" Tống Trấn vừa lau mình vừa nói chuyện cùng y.
"Rồi, hôm nay Thẩm Việt xuất viện, tôi làm cho cậu ấy một bàn đồ ăn. Tôi cũng ăn rất no." Tống Ngọc Trạch chọn tư thế thoải mái dựa vào giường, trong mắt tràn đầy thích ý nhẹ nhàng.
Tống Trấn không vui nói: "Tiện nghi cho tiểu tử kia, ta còn không được ăn."
Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ: "Cả chuyện này ông cũng ghen, trước kia tôi nấu cho ông ăn còn ít sao?"
Tống Trấn: "Mặc kệ, sau này không được nấu cơm cho nó, chỉ có thể làm cho ta ăn."
Tống Ngọc Trạch cười cười: "Ông càng nói càng hăng có đúng không."
Trong lòng Tống Trấn xác thật muốn như vậy, nhưng hắn biết chuyện này không thể thực hiện được nên cũng chỉ nói ngoài miệng thôi. Hắn nghe được trong giọng nói thanh lãnh của Tống Ngọc Trạch mang theo ý cười, khiến lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy.
Hắn đốt ***, ngồi ở mép giường rít hai hơi, ánh mắt hơi trầm xuống dựa vào lưng giường mở miệng gọi một tiếng: "Tiểu Trạch..."
Âm thanh vốn dĩ trầm thấp gợi cảm, nghe vào khiến tai phát ngứa.
Hắn cứ như vậy thấp giọng gọi tên y, Tống Ngọc Trạch thật sự chịu không nổi.
Tay Tống Ngọc Trạch cầm điện thoại nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi ừm một tiếng.
Chỉ là như vậy, trong không khí tựa hồ bắt đầu tràn ngập một thứ vô hình, quấn quanh bốn phía của hai người, vừa ngọt ngào lại chua xót.
Một lúc sau Tống Trấn lại nói: "Tiểu Trạch, ta rất nhớ con."
"Tôi cũng vậy."
Rõ ràng mới tách ra mấy ngày lại rất muốn rất muốn đối phương, chẳng sợ mỗi lần gọi điện thoại đều nói câu đó một lần nhưng khi nghe thanh âm quen thuộc kia, tưởng niệm trong lòng lại bắt đầu sinh trưởng dữ dội.
"Còn hai ngày...Chính là ngày nghỉ, tôi về tìm ông." Tống Ngọc Trạch nhẹ giọng nói.
Tống Trấn ngẩng đầu, rít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi nhả ra một vòng khói, khàn giọng nói: "Nhưng làm sao bây giờ, dường như chờ không kịp. Tiểu Trạch...Ta hiện tại rất muốn hung hăng yêu thương con."
Âm thanh khó nhịn, áp lực, tràn ngập T*nh d*c trực tiếp lọt vào tai khiến tim Tống Ngọc Trạch đập nhanh hơn, bên tai phiếm hồng, đầu cũng thấy ௱o^ЛƓ lung, *** phía dưới đã sớm ngẩng đầu lại càng thêm mãnh liệt.
Y không nói chuyện, mày hơi nhíu lại, đưa bàn tay vào bên trong, sờ lên chỗ đó.
Tống Trấn nghe thấy đầu bên kia yên tĩnh, tiếp theo lại là tiếng thở dốc rất nhỏ, ánh mắt hắn sâu thẳm. Đem *** trong tay dập tắt.
"Tiểu Trạch, con đang...Tự an ủi?"
Tâm Tống Ngọc Trạch nhảy dựng, ngay sau đó khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nói: "Nghe được sao...ưm..."
Tuy rằng có hơi thẹn thùng, nhưng nghĩ đến Tống Trấn nghe thấy âm thanh chính mình đang tự an ủi, y lại nhịn không được H**g phấn, tốc độ trên tay cũng dần nhanh hơn.
Chỉ là không có Tống Trấn làm cho thoải mái, y nhớ đến khi ở trong khoang miệng **** của Tống Trấn, cảm giác *** láp hữu lực, càng thấy bản thân tự làm thật không thoải mái.
Nghĩ như vậy, y cũng thấp giọng nói vào điện thoại: "Không có ông làm cho thoải mái."
Tống Trấn cười cười: "Tự mình làm khẳng định sẽ không sướng, để ta thao con đến bắn, lúc đó mới sướng." Âm thanh đè thấp mang theo ái muội, cực kỳ có cảm giác.
Tống Ngọc Trạch nghe mà đầu phát đau, tất cả *** đều theo lời nói của Tống Trấn quét đến toàn thân, tựa hồ tất cả nguồn nhiệt đều tập trung vào đồ vật trong tay. Khiến y phát ra một ít âm thanh nhỏ, nghe như là ***.
Ánh mắt Tống Trấn ngày càng sâu, nghĩ đến Tống Ngọc Trạch ở đầu bên kia đang làm việc tư mật này, *** của hắn cũng bắt đầu rục rịch.
"Tiểu Trạch. *** áo ra." Chậm rãi, âm thanh hướng dẫn vang lên.
Tống Ngọc Trạch sửng sốt, ừm một tiếng rồi để điện thoại ở bên cạnh, bắt đầu *** áo, tuy rằng biết Tống Trấn không nhìn thấy nhưng trên mặt y vẫn như cũ là đỏ ửng ngượng ngùng, càng tôn lên *** trắng tuyết.
"Cởi hết rồi sao?"
"Ừm."
"Tuy rằng đã nói mọi thứ Tiểu Trạch sở hữu đều là của ta, nhưng hiện tại không gặp con được, con thay ta sờ chính mình được không?"
Đại khái do không gian khép kín, bóng đêm mê hoặc, âm thanh của tình nhân khẽ khàng vang lên khiến đầu óc y vừa tê dại lại vừa thẹn thùng, tim Tống Ngọc đang bang bang nhảy lên cùng với giọng nói có chút run run mở miệng hỏi: "Sờ...Chỗ nào?"
Tống Trấn nói: "Tiểu Trạch hy vọng ta sờ chỗ nào?"
"...Tôi không biết..." Tống Ngọc Trạch nhỏ giọng đáp, y đã cảm thấy thẹn vô cùng, có cảm giác Tống Trấn đang nhìn vào mỗi một tất trên thân thể mình.
Tống Trấn đè nặng giọng, dẫn đường nói: "Vậy trước tiên sờ *** ta thích nhất..."
Tống Ngọc Trạch khẽ cắn môi, ngón ta chuyển qua phần ***, nhẹ nhàng vuốt ve *** đã đứng thẳng, không biết vì sao, rõ ràng là chính mình đang làm nhưng bởi vì có Tống Trấn dẫn đường nên lại cảm thấy như lòng bàn tay thô ráp hữu lực của hắn đang cọ xát *** y.
"Hưm...." Tống Ngọc Trạch nhịn không được chậm rãi thở dồn dập.
"Thoải mái không? Tiểu Trạch, ba ba sờ có làm con thoải mái không?"
"..."
Tống Ngọc Trạch bị tiếng ba ba của hắn khiến cho tay y tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục, âm thanh run rẩy trả lời: "Ưm, rất thoải mái."
Tống Trấn gợi lên khóe miệng: "Tiểu Trạch thật ngoan, ba ba muốn *** *** của con, ừm, chúng đều bị ta *** đến ****, cứng lên rất đáng yêu."
Tống Ngọc Trạch thấy lý trí của mình đều bị cảm giác thẹn thùng cắt đứt, *** phía dưới cứng phát đau. Y đỏ mặt đáp: "Đừng nói nữa..."
Tống Trấn cười khẽ: "Sao, chịu không nổi? Ba ba còn muốn đồ vật phía dưới của con kìa." Hắn bắt chước âm thanh *** vào cùng với tiếng hít thở hỗn loạn trầm trọng, dâm mĩ dụ hoặc nói không nên lời.
Tống Ngọc Trạch đã chịu không nổi, không nói ra được lời nào, hô hấp ngày càng nặng nề, sắc mặt ửng đỏ một mảng, tay nhanh chóng vỗ về Tiểu Ngọc Trạch cũng đang H**g phấn.
"Bảo bối, ba ba *** con thoải mái không?" Tống Trấn cũng H**g phấn vô cùng, âm thanh trầm thấp phảng phất như tiếp tục mê hoặc: "Chỉ là Tiểu Trạch sướng rồi, ta còn chưa xong đâu, nâng ௱o^ЛƓ của con lên để ba ba cắm vào..."
Tống Ngọc Trạch cắn răng, khó nhịn nhăn mày lại: "Đừng nói nữa, tôi...Tôi muốn bắn...Ưm..."
Tống Trấn thấp giọng cười: "Phải không, vậy bắn đi, thời điểm bảo bối cao trào tiểu huyệt của con sẽ mấp máy, kẹp ta thật sướng...Rất chặt, rất thoải mái."
Hắn nói xong, còn cố ý làm ra vài tiếng va chạm, như thật sự đang dùng sức làm Tống Ngọc Trạch.
"...A..." Nghe tiếng thở dốc gợi cảm của Tống Trấn, rốt cuộc Tống Ngọc Trạch cũng chịu không được, trực tiếp bắn ra, sau đó mới thoát lực ngã vào trên giường, nửa ngày sau y cuộn thân mình lại, lấy tay che khuất mắt, cảm thấy thẹn mà thấp giọng nói: "Bắn rồi..."
Tống Trấn nghe trong dư vị âm thanh của y còn mang theo sự ngượng ngùng, tưởng tượng đến bộ dáng hiện tại của Tống Ngọc Trạch, phía dưới đã sớm cứng càng thêm cứng, thật sự hiện tại hắn rất muốn đè Tống Ngọc Trạch Dưới *** hung hăng mà làm.
Muốn đến tâm cũng đau.
Hắn nhắm hai mắt, nghĩ đến hình ảnh Tống Ngọc Trạch bị mình làm đến khóc lóc, tuốt một hồi cuối cùng cũng bắn.
Cuộc gọi vẫn còn chưa tắt.
Tống Ngọc Trạch nghe Tống Trấn ở đầu bên kia thở dốc, trong lòng không rõ là cảm thụ gì, thật sự thấy thẹn, dường như ở cùng với người này y càng trở nên không biết xấu hổ. Rõ ràng đời trước y là một người tương đối lãnh đạm với T*nh d*c.
Mà Tống Trấn lại có thể dễ dàng trêu lên *** của y, thật không xong, cũng...Khiến y trầm mê...
Hai người lặng im một hồi, Tống Trấn nhẹ nhàng nói: "Bảo bối...Ta yêu con."
Trong lòng Tống Ngọc Trạch mềm nhũn, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Tống Trấn cười khẽ, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Bên này, Thẩm Việt mở cửa nhìn căn phòng trống rỗng không có nhân khí, mặt vô biểu tình bước vào.
Dù là quần áo hoặc đồ vật trước kia tùy ý vứt loạn, Tống Ngọc Trạch đã giúp cậu ta dọn dẹp hết, thoạt nhìn lại trở nên lạnh băng, tĩnh mịch giống như trước.
Cậu ta bước đến tủ lạnh, đem bia lúc nãy đi siêu thị mua cùng Tống Ngọc Trạch bỏ vào.
Rồi lại cầm một lon mở ra uống hai hớp, đi đến ban công, vừa ngắm trăng vừa uống.
Lúc này điện thoại vang lên.
Thẩm Việt lấy điện thoại từ trong túi ra, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, ấn nhận cuộc gọi.
"Thẩm Việt, mẹ nó cậu trốn đi đâu rồi? À, cho rằng đóng được một bộ phim là ghê gớm rồi phải không? Tôi nói cho cậu biết, nam sinh diện mạo đẹp ở nơi này của chúng tôi có rất nhiều, thiếu đi một người như cậu cũng chẳng sao, không muốn làm nữa thì cút sớm chút đi."
Giọng nói bén nhọn của nam nhân từ đầu bên kia vang lên.
Thẩm Việt cười cười, nói: "Anh Trần à, lúc trước em bị tai nạn xe, ở bệnh viện mấy ngày nên không nhận được điện thoại."
Trần An bị lời nói của cậu ta làm nghẹn họng, dường như không tin, nhưng lại cảm thấy Thẩm Việt không giống nói giỡn, ngữ khí cứng đờ trả lời: "Vậy hiện tại khỏe rồi đi."
"Ừm. Đã không sao rồi." Thẩm Việt nói.
Trần An thở phào nhẹ nhõm, lại có chút không vui nói: "Chuyện lần trước tôi nói với cậu hẳn là cậu chưa quên phải không. Tôi đã nói ký hợp đồng với công ty chúng tôi thì cậu chính là người của công ty, tính tình gì đó cũng phải thu lại cho tôi, công ty trả tiền để tôi làm người đại điện cho cậu, không phải để xem sắc mặt của cậu, đừng trách anh Trần không nhắc nhở, cậu đối nghịch với công ty thì còn muốn tiếp tục đóng phim nữa không. Cậu hiện tại muốn dựa vào gương mặt có vài phần tư sắc này..."
Thẩm Việt im lặng lạnh lùng cười, thanh âm khiêm tốn đánh gãy lời đối phương: "Anh Trần, em đã biết, thứ bảy phải không, em sẽ đi."
Lúc này Trần An mới cười một chút: "Cậu rất thức thời, để tôi nói cho nghe, nếu thật sự được Cố tổng xem trọng thì đó là phúc khí của cậu, sau này dù muốn đóng dạng phim ra sao cũng có thể. Nơi nào còn diễn mấy loại nam tam, nam tư này..."
Thẩm Việt không kiên nhẫn nhíu mày: "Anh Trần, em hơi mệt, cúp trước." Nói xong, không đợi Trần An trả lời, cậu ta lập tức tắt điện thoại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc