Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp - Chương 48

Tác giả: Cảo Tiếu Tinh Nhân

Thứ hai đến trường, Tống Ngọc Trạch vào phòng học thì thấy Lục đã ngồi ở đó, bên cạnh là mấy nữ hài xinh đẹp đang vây quanh cậu ta, mặt các cô hơi đỏ nói gì đó.
Cậu ta thân cao chân dài, dù mặc đồng phục cũng rất đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ, đặc biệt bên môi luôn là nụ cười lễ phép ôn nhuận khiến người sinh ra ảo giác vô luận ra sao cậu ta cũng sẽ không nổi giận, làm người không tự chủ được rơi vào bẫy rập ôn nhu của cậu ta.
Chẳng biết như thế nào, khi Tống Ngọc Trạch nhìn nụ cười này của Lục lại không hiểu sao cảm thấy có chút mất tự nhiên, ngày đó cậu ta cuồng vọng, bất cần đời làm y ấn tượng quá sâu, hiện tại không cách nào liên hệ đó là cùng một người.
Tống Ngọc Trạch trầm mặc đi đến bàn mình ngồi xuống.
Lục nhìn thoáng qua y, kêu những nữ hài đó trở về. Lại nói tiếp, người trong lớp được hoan nghênh nhất chính là Lục, hai người tuy rằng đồng dạng lớn lên đẹp trai, thành tích tốt nhưng Tống Ngọc Trạch luôn lạnh như băng khiến người khác không dám nói chuyện cùng y.
Lục thì trái ngược, ở trong lớp rất được yêu thích. Nữ sinh theo đuổi cậu ta là một hàng dài, rất nhiều nam sinh cũng nguyện ý để cậu ta dẫn đầu.
Hai người đều trầm mặc không nói gì, Tống Ngọc Trạch lấy đề thi thử đại học ra làm.
Việc y tham gia thi đại học các thầy cô đều biết, cho nên thời điểm đứng lớp thì tùy y muốn làm gì, cũng không bắt y phải nghe giảng bài.
Giáo viên đã từng hỏi y có muốn chuyển qua cao tam hay không, để cùng ôn tập với học sinh cao tam, rốt cuộc bị y cự tuyệt nên đành để cho y ở lớp tự chủ động phân phối thời gian.
Vài ngày qua đi, Tống Ngọc Trạch không biết nói chuyện với Lục như thế nào, trọng điểm là từ ngày đó Lục không nhìn y lấy một lần, cũng không nói lời nào.
Y chưa bao giờ là người chủ động, huống chi vấn đề vốn dĩ nằm ở Lục.
Y lúc này mới phát hiện, trừ Lục ra cũng không còn ai nói chuyện với mình, cho dù y tính tình lãnh đạm vẫn cảm thấy có chút tịch mịch, đành phải làm bài tập, đọc sách giết thời gian.
Mỗi ngày y đều làm đề đại học, làm tới làm lui cũng không có câu nào cản trở, lại thẳng tiến làm tiếp.
Chờ khi y làm xong mấy quyển bài tập thật dày này, cách thi đại học chỉ còn hơn nữa tháng.
Hôm nay.
Mạnh Kha đứng trước lớp cười tủm tỉm, nói muốn tổ chức một chuyến chơi xuân.
Lý do Tống Ngọc Trạch tốt xấu gì cũng học chung lớp với mọi người gần 1 năm trời, nên tất cả mọi người đều luyến tiếc y, thứ nhất là cùng nhau đi chơi chúc mừng một chút, thứ hai là việc học quá vất vả, cho mọi người có dịp thả lỏng.
Thời gian được định vào sáng thứ bảy, đi cắm trại dã ngoại ở ***, hai ngày một đêm.
Mọi người nghe thấy đều nhịn không được hoan hô.
Tống Ngọc Trạch ngây người một lát, đối với ánh mắt ân cần của Mạnh Kha cùng các bạn học cũng không muốn cự tuyệt, lập tức đồng ý.
5 giờ sáng thứ bảy, y đã rời giường.
Trời buổi sáng có chút lạnh, y mặc một chiếc áo gió xanh lục, quần jean, đeo một cái balo lớn đến trường.
Tới cổng trường đã thấy có rất nhiều người ở đó, đang tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm.
Dù trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mệt mỏi do ngủ không đủ giấc nhưng từ trong ánh mắt vẫn có thể nhìn ra bọn họ rất mong chờ chuyến đi chơi lần này.
Cao trung vốn dĩ vất vả hơn so với sơ trung, đối với loại đi chơi tập thể này mọi người đương nhiên rất hướng tới.
Mọi người thấy Tống Ngọc Trạch đến đều nhịn không được nhìn y, mấy nữ sinh cũng thỉnh thoảng trộm đưa mắt liếc qua.
Chỉ thấy Tống Ngọc Trạch đội mũ lưỡi trai, vành nón đè thấp lộ ra hơn nửa mặt dưới cùng chiếc cằm tinh xảo xinh đẹp. Dáng người y thon dài cao gầy, bởi vì gầy mà áo gió màu xanh mặc trên người nhìn có vẻ thoải mái hưu nhàn không nói nên lời, thập phần đẹp, hai tay đút trong túi áo, hơi lười biếng dựa vào cổng trường.
Chỉ một tư thế đứng đã làm cho người ta muốn lấy điện thoại ra chụp lại.
Xác thật cũng có vài nữ sinh trộm chụp lại rồi đặt làm màn hình khóa điện thoại.
Tống Ngọc Trạch đối với việc người khác đang chụp lén mình hoàn toàn không hề phát giác, chỉ vì ngủ không đủ mà có chút nhàm chán nhìn xe buýt phát ngốc.
Mặt trời bắt đầu ló dạng, các bạn học cũng dần đến đông đủ.
Thời điểm Lục đến, cậu ta ngồi trên xe tư gia nhà mình tạo ra một trận oanh động nhỏ, hiệu xe hình như là của một hãng nước ngoài nào đó, nhìn qua đã thấy rất đắt.
Lục mặc một thân quần áo thể thao, cậu ta vốn thân cao chân dài, dung nhan tuấn mỹ, mặc như vậy vẫn rất đẹp trai, chọc đến mấy nữ sinh không biết nói gì cũng cố tìm đề tài cùng cậu ta nói chuyện.
Thời điểm Mạnh Kha đến, bên người còn mang theo một nam nhân cao lớn có làn da ngâm đen.
Mọi người vừa thấy đều kinh hỉ kêu lên: "Huấn luyện viên Chu?"
Chu Duyên cười cười, nói: "Ha ha, còn nhớ rõ tôi sao."
Có nữ hài lớn tiếng nói: "Huấn luyện viên đẹp trai như thế, khẳng định nhớ rõ nha." Mọi người lập tức cười ha ha.
"Huấn luyện viên, sao thầy lại tới đây?" Có người hỏi.
Chu Duyên chỉ chỉ Mạnh Kha bất đắc dĩ trả lời: "Ầy, bị chủ nhiệm các em bắt lính chộp tới."
Trên người hắn cõng hai balo còn Mạnh Kha lại không thấy mang theo cái gì, bộ dáng đầy mặt nhẹ nhàng, cười tủm tỉm nói: "Mọi người đều đến đông đủ? Lên xe."
Anh ra lệnh một tiếng, các bạn học lập tức oanh động chạy lên xe chiếm vị trí.
Tống Ngọc Trạch chậm rì rì đi ở cuối cùng.
Chờ lúc y lên xe, người khác đều đã tìm vị trí tốt mà ngồi, y đưa mắt nhìn khắp nơi một chút.
"Tống Ngọc Trạch, chỗ này, chỗ này!!!" Một nam sinh lớn tiếng nói.
Tống Ngọc Trạch vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một nam sinh luôn đi theo Lục chỉ vào vị trí trống bên cạnh Lục.
Lục nhìn y, không có gì biểu tình.
Tống Ngọc Trạch đi qua, nguyên bản Lục đang ngồi bên ngoài, vị trí cạnh cửa sổ còn trống, Lục nhìn y một cái rồi đứng lên để Tống Ngọc Trạch vào. Tống Ngọc Trạch liền đi vào ngồi bên cạnh cậu ta.
Thời điểm xe khởi hành, các bạn học ầm ĩ lợi hại, tiếng ríu rít nói chuyện không ngừng.
Tống Ngọc Trạch dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Các bạn học quá H**g phấn, giỡn đến quên trời, hoàn cảnh này y hẳn là ngủ không được. Bất quá y lý giải tâm tình này của tiểu hài tử nên một chút cũng không thấy bực bội, ngược lại trong lòng có cảm giác nhẹ nhàng thích ý thật lâu chưa cảm nhận được.
Đột nhiên, bên tai trái bị nhét vào một vật, sau đó là tiếng ca du dương truyền vào.
Tống Ngọc Trạch kinh ngạc mở mắt, thấy Lục nhắm mắt dựa vào lưng ghế, bên phải mang một tai nghe, đầu sợi dây còn lại đang gắn với tai bên trái của mình.
Trong tai là giai điệu tiếng Anh phát ra từ một người nam nhân có chất giọng trầm thấp, không quá mới mẻ nhưng Tống Ngọc Trạch cũng không có ý định tháo tai nghe ra, chỉ nhắm mắt lại dựa trở về lưng ghế.
Hai người dùng chung một tai nghe, nghe cùng một bài hát, lại không nói câu nào.
Tống Ngọc Trạch nghĩ, hai người như vậy có được tính là đã làm hòa không.
Một lát sau toàn bộ xe đều an tĩnh, thật sự là do mọi người dậy quá sớm, trời chỉ hơi hửng sáng, mọi người liền đem mành cửa kéo lại, chợp mắt một chút.
Tống Ngọc Trạch nghe ca từ cũng mơ mơ màng màng ngủ theo.
Chờ khi thức dậy lại nghe tất cả mọi người đang cùng nhau hát nhạc thiếu nhi, một người tiếp một người, bộ dáng ca hát thực vui sướng.
Tống Ngọc Trạch cong khóe miệng, không hiểu sao muốn cười, cảm thấy bọn họ thật sự rất đáng yêu, tâm tình khó có được cũng nhẹ nhàng.
Vui đùa một hồi thì đã đến nơi.
Nói cắm trại dã ngoại thật đúng là cắm trại dã ngoại, phía trước trụi lủi một tảng lớn mặt cỏ, còn có một mảnh rừng rậm, thêm cái hồ nước.
Bất quá nơi thiên nhiên như thế này làm bọn nhỏ đã quen với tòa nhà cao ốc cảm thấy rất H**g phấn, vui vẻ chạy quanh trên mặt cỏ, có người lấy điện thoại chụp lại mấy loài hoa không biết tên.
Lúc này đã đến giữa trưa, Mạnh Kha phân công một nhóm dựng lều trại, một nhóm theo Chu Duyên vào rừng tìm nhánh cây để nướng BBQ, rồi cùng nhau ra hồ bắt cá.
Tống Ngọc Trạch cùng một số học sinh tương đối thích an tĩnh lựa chọn dựng trại, những người khác lập tức H**g phấn theo sau Chu Duyên.
Lúc nướng BBQ cũng không được bao nhiêu thứ có thể nuốt xuống bụng, bất quá tất cả mọi người cũng không chờ mong gì nhiều chỉ hưởng cái lạc thú trong việc này thôi. Cuối cùng mọi người vẫn ngồi trên nền cỏ nộp lên thức ăn mình mang theo để trao đổi với người khác.
Có một nữ hài hiền huệ còn tự mình làm cơm, e thẹn mời Tống Ngọc Trạch ăn.
Tống Ngọc Trạch thần sắc đạm mạc cự tuyệt hết thảy.
Thời điểm Lục lấy ra một hộp đồ ăn xa hoa quả thực sáng mù mắt mọi người, mẹ nó hộp này vừa nhìn đã biết rất quý có được hay không.
"Mọi người cùng ăn đi." Cậu ta cười tủm tỉm nói.
Kết quả mỗi người một phần ăn vào miệng, ăn xong còn nói thẳng một câu ngọa tào, ngon muốn ૮ɦếƭ.
Lục cười cười, lại đơn độc lấy ra một hộp cơm nhỏ xinh tinh xảo đưa tới trước mặt Tống Ngọc Trạch: "Đặc biệt chuẩn bị cho cậu."
Tống Ngọc Trạch nói một tiếng, nhận lấy, từ từ ăn.
Lục nhìn y ăn thì lộ ra nụ cười ôn nhu, vô tình bị một nữ hài khác bắt gặp được, lập tức đem khoảnh khắc Lục dịu dàng nhìn Tống Ngọc Trạch chụp lại.
Cơm nước xong chính là thời gian hoạt động tự do, đầu tiên Mạnh Kha tổ chức cho mọi người tham gia một số trò chơi nhỏ rồi mới thả cho bọn họ tự đi chơi.
Tới buổi tối thì tổ chức đốt lửa trại.
Mọi người ngồi thành vòng tròn vây quanh đống lửa, ánh lửa sáng lên khuôn mặt tươi cười của từng người.
Mạnh Kha nói: "Sắp đến thi đại học, hôm nay cũng coi như tiệc chia tay Tống Ngọc Trạch, thầy biết Tống Ngọc Trạch chính là tình nhân kiểu mẫu của trường chúng ta, chắc chắn trong lớp có rất nhiều bạn nữ trộm thích em ấy đúng không, ha ha, vậy hôm nay các em cần phải biểu diễn thật tốt tiết mục mình đã chuẩn bị, chúc nam thần của các em đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học này."
Tất cả mọi người trong lớp đều cười ha ha, Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ trở thành trung tâm cho tầm mắt mọi.
Tống Ngọc Trạch không nghĩ tới mọi người thật sự trộm chuẩn bị nhiều tiết mục như vậy, ngay cả người dẫn chương trình cũng an bài xong hết.
Một loạt tiết mục xuất sắc đủ kiểu được biểu diễn, có khiêu vũ, ca hát, tiểu phẩm đều sôi nổi trong tràng vỗ tay của mọi người.
Tống Ngọc Trạch hơi kinh ngạc, lại có chút cảm động khôn kể.
Bóng đêm dần lạnh nhưng mọi người ngồi cùng nhau lại thấy rất ấm áp.
Cuối cùng, Tống Ngọc Trạch bị Mạnh Kha kêu lên biểu diễn, Tống Ngọc Trạch trừ bỏ chơi dao phẫu thuật cũng thật sự không biết biểu diễn giải trí gì, đành phải tiến lên tập lại một đoạn quân thể quyền học được ở quân huấn.
Không ngờ lại thắng được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Tập thể các nữ sinh đều thét chói tai, không biết một bạn nữ nào đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Nam thần đừng đi." Ngay sau đó rất nhiều nữ sinh cũng cùng hô lên, hy vọng Tống Ngọc Trạch có thể tiếp tục học ở lớp này cùng bọn họ. Còn có vài nữ hài trộm khóc.
Tống Ngọc Trạch trầm mặc, bởi vì tất cả mọi người đều không nói với y lời nào nên y vẫn luôn cho rằng nhân duyên của mình rất kém, không nghĩ tới cư nhiên có nhiều người thích mình như vậy. Trong lòng y nói không nên lời là tư vị gì, rõ ràng bản thân còn chẳng nhớ rõ tên những người này, áy náy cùng cảm động tràn đầy trong ***.
Mạnh Kha thấy không khí của mọi người thay đổi lập tức vội vàng tiến lên kêu xem anh biểu diễn, làm mọi người mở rộng tầm mắt chính là nhìn Mạnh Kha ngày thường lịch sự văn nhã, tác phong nghiêm cẩn thế nhưng lại biết nhảy điệu Latin.
Tư thế anh sáng ngời, vòng eo mảnh khảnh uốn lượn khiến tất cả mọi người sôi trào. Cuối cùng không biết như thế nào mà mọi người đều theo tiếng nhạc hỗn loạn ồ ạt kéo nhau lên, muốn bao nhiêu điên cuồng liền có bấy nhiêu điên cuồng.
Tống Ngọc Trạch một mình ngồi bên cạnh xem, sau đó cũng bị một nữ sinh lớn mật kéo lên. Đại khái cảm thấy Tống Ngọc Trạch sắp rời đi, lá gan của các cô cũng lớn lên, đều đi quậy Tống Ngọc Trạch.
Chơi một lần trực tiếp chơi đến nữa đêm, mọi người mới lưu luyến không thôi mà đi ngủ.
Lều trại bọn họ dựng chính là loại bốn năm người ngủ cùng nhau. Tống Ngọc Trạch chọn nằm phía ngoài, bên cạnh là Lục.
Tuy rằng Tống Ngọc Trạch cảm giác có chút mất tự nhiên nhưng bởi vì người nhiều, nhìn lại cũng không thấy xấu hổ như vậy.
Lục nghiêng thân mình nằm đối diện với Tống Ngọc Trạch, cậu ta nhìn bóng lưng của Tống Ngọc Trạch, đột nhiên kéo tay y.
Tống Ngọc Trạch sửng sốt, muốn rút tay trở về lại nghe Lục từ phía sau nhẹ nhàng nói: "Ở đại học chờ tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc