Trời Xanh, Biển Cũng Xanh - Ngoại Truyện 02

Tác giả: Primmie

Gần đây, Lâm thị vừa mở rộng thêm một số chi nhánh mới, lượng công việc và mức độ làm việc của nhân viên ở tập đoàn này càng nâng cao lên mấy lần. Dĩ nhiên, là người đứng đầu, anh càng phải dốc sức hơn nữa. Hải Lam cũng không nói gì, thỉnh thoảng chỉ xót xa cho chồng mình phải lao tâm khổ tứ nhiều cho công việc mà có phần lơ là đi sức khỏe. Thỉnh thoảng, cô vẫn thường gọi điện thoại nhắc nhở anh ăn uống, nghỉ ngơi, và còn nhờ vả trợ lý Trương quan tâm, chăm sóc anh, vì bụng của cô đã ngày một lớn, không còn tiện đi lại và làm việc. Mức độ quan tâm, chào đón của báo giới đối với tổng giám đốc tài hoa, trẻ tuổi, đẹp trai gần đây lại nồng nhiệt hơn. Tên tuổi, hình ảnh của anh xuất hiện nhiều ở các tạp chí lớn, tạp chí kinh tế nổi tiếng, và là hình mẫu của không biết bao nhiêu cô gái trẻ. Có đôi lần, nhiều tờ báo còn mời vợ chồng anh phỏng vấn, nhưng anh đã từ chối, vì biết cô không thích xuất hiện trước công chúng và nhất là, cả hai đều không muốn phơi bày chuyện đời tư ra ngoài.
Mặc dù anh đã có gia đình, nhưng mấy tờ báo lá cải cũng tranh giành đăng tin về chàng tổng giám đốc là mẫu người chồng lý tưởng của rất nhiều cô gái. Đơn cử gần nhất, là scandal của anh với người mẫu Chu Á Băng, là đại diện cho nhãn hàng mới tung ra thị trường của công ty. Hải Lam không phải là không biết mấy chuyện đó, nhưng cô hoàn toàn tin tưởng anh, chỉ đơn thuần cho rằng đó là những tin đồn nhảm nhí của mấy tờ báo lá cải muốn câu khách, cho nên, cô cũng chưa bao giờ hỏi anh hay nghi ngờ anh bất kỳ chuyện gì. Vì thế mà Hạo Thiên cảm thấy rất yên lòng.
Nhưng đột nhiên hôm nay, Hạo Thiên về nhà mà không thấy bóng dáng vợ mình đâu, gọi điện thoại cho cô lại không có tín hiệu. Mấy ngày nay anh quả thật là có bận rộn công tác, nhưng cô cũng không cần đang mang thai mà chạy đi lung tung, còn không thèm nhắn với anh lời nào, làm anh vô cùng lo lắng như thế. Nhận được điện thoại chất vấn của Phương Cát, anh mới biết chuyện gì đang xảy ra. Phương Cát vừa ở nhà ba mẹ Hải Lam về, và bảo anh nhanh sang đó. Hạo Thiên vội vã lái xe như bay đến chỗ ba mẹ vợ.
Vừa thấy bóng dáng chiếc Ferrari màu vàng là Hải Lam biết ngay có người bán đứng mình.
- Thưa ba mẹ, vợ con, cô ấy…- Hạo Thiên gấp gáp.
- Con bé đang nghỉ trên phòng.- Ba cô chậm rãi.- Đứa nhỏ này, thật là…
Ông biết là chuyện cũng không có gì, do con mình hơi trẻ con, lại thích giận dỗi, làm nũng. Đang mang thai, bụng lớn thế kia mà còn chạy về nhà nữa.
- Dạ không phải tại cô ấy, là lỗi của con.- Hạo Thiên lễ phép.- Con lên phòng gặp cô ấy một chút.
- Uh. Con nhanh đi đi.- Mẹ cô giục.- Chịu khó dỗ dành con bé một chút. Phụ nữ đang mang thai, tính khí có hơi thất thường.
- Dạ, để ba mẹ phiền lòng, con thật có lỗi.
Nói rồi anh xin phép đi lên lầu. Anh gõ cửa đến mấy lần mà không nghe tiếng cô trả lời. Hạo Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Hải Lam đang ngồi bên giường, bàn tay xoa xoa vào chiếc bụng đã khá lớn của mình.
- Bà xã.
Cô không trả lời. Anh kiên nhẫn đến gần giường, ngồi xuống trước mặt cô, ôn nhu nói:
- Bà xã, anh rất nhớ em và bảo bối của chúng ta.
Hải Lam không thèm nhìn anh, chăm chăm vào bụng mình, xoa nhè nhẹ và nói:
- Con àh, chỉ có mẹ con ta yêu thương nhau thôi. Bên cạnh ba còn có người đẹp khác, vì vậy ba con cũng đâu cần người vợ đang mang thai nên xấu xí này nữa.
- Tiểu Lam!- Anh gọi, ánh mắt khổ sở nhìn cô.
- Con biết không, người ta gương mặt vừa đẹp, dáng người lại càng đẹp hơn. Hèn gì cánh đàn ông ai cũng mê mẩn.
Không đợi cho cô nói thêm gì nữa, Hạo Thiên đứng dậy, tay nâng cằm cô lên và hôn môi cô. Nụ hôn vừa thể hiện tình yêu da diết, vừa như muốn răn đe cô. Hải Lam muốn tránh mà không tránh được. Cuối cùng đẩy được anh ra, cô hơi thở hổn hển nói:
- Anh làm gì vậy, coi chừng ảnh hưởng đến con.
- Em cũng sợ ảnh hưởng đến con, sao không chịu nghe anh giải thích mà lại nói ra những lời như vậy?- Anh nghiêm mặt nhìn cô.
Hải Lam không nói gì, quay mặt đi, nước mắt khẽ lăn xuống. ૮ɦếƭ tiệt, từ lúc mang thai đến giờ cô lại dễ xúc động đến như vậy. Đầu tiên là gọi đến số máy điện thoại của anh, giọng một người phụ nữ bắt máy, còn tự nhận tên là Chu Á Băng. Sau đó, còn thấy hình cô ta khoác tay anh đi vào khách sạn lớn. Mấy tờ báo, còn có cả chương trình tin giải trí trên TV cũng đăng tin nghi ngờ họ có mối quan hệ mờ ám với nhau, mà cô lại là tình cờ xem được. Dạo gần đây họ thường xuất hiện trong các buổi tiệc, buổi giới thiệu sản phẩm, hình ảnh được ghi chép lại vô cùng thân thiết. Cộng thêm anh mấy ngày nay anh bận bịu, có hôm lại về rất khuya, trên người còn nồng mùi rượu. Tất cả làm cho tâm trạng cô thấy khó chịu. Cô rất tin tưởng ở anh, nhưng chỉ là… chỉ là… người phụ nữ kia quá đẹp, quá quyến rũ. Với sắc đẹp đó, cơ thể đó, nếu là đàn ông thì rất khó cự tuyệt.
Những giọt nước mắt của cô làm anh cảm thấy hơi hoảng. Anh có nói gì nặng lời sao? Hạo Thiên vội vàng đưa tay lau nước mắt cho cô, vuốt ve da mặt hồng hào, mịn màng của cô. Lúc nhận điện thoại Phương Cát có nói qua tình hình, nên anh có thể nắm bắt một chút để giải thích với cô.
Chu Á Băng là ngôi sao đang lên, nên bên đối tác yêu cầu chọn cô ta là người đại diện cho sản phẩm mới cùng hợp tác giữa hai công ty, một phần cũng do công ty quản lý của Chu Á Băng quen biết, chi tiền thêm cho công ty bên kia để hòng lăng xê cô ta. Thật ra Lâm thị vốn dĩ rất mạnh, nên không nhất thiết phải đồng ý, nhưng Chu Á Băng cũng tạm coi là phù hợp với hình ảnh của sản phẩm nên anh cũng cho qua không phản đối. Dù là công ty lớn, nhưng Lâm thị cũng không nên vướng vào những xích mích nhỏ nhặt, không đáng có này.
Mấy ngày nay, anh hay cùng cô đi dự các buổi ra mắt, buổi tiệc vì đối tác lớn mà Lâm thị sắp hợp tác có vẻ thích cô người mẫu này, nhưng đâu phải chỉ có hai người đi như báo chí đăng tin, mà còn có trợ lý Trương, thư ký Nam và người quản lý của cô gái họ Chu kia. Chu Á Băng là một người tự tin, kiêu kỳ, tính tình hiếu thắng, cái gì không có được, cô ta lại càng muốn có. Cô không thích mấy sếp tổng trung niên kia, ngoại hình đã tệ lại còn háo sắc, dĩ nhiên là chỉ có anh vừa trẻ tuổi, anh tuấn, giỏi giang, rất vừa mắt cô. Thế nên nhân lúc mọi người không ai để ý, cô ta đã lén lấy điện thoại của anh, rồi còn tùy tiện nghe điện thoại của anh, rồi còn xóa luôn cả lịch sử cuộc gọi và tin nhắn.
- Về sau em đừng nghe mấy loại tin tức vớ vẩn đó nữa. Em nhìn xem cô ta có phải loại người anh thích đâu.
Hải Lam giương đôi mắt còn hờn dỗi về phía anh.
- Đàn ông các người lúc có nhu cầu, thì ai mà lường được.
- Ý em là anh đói bụng anh quàng?- Anh trừng mắt nhìn cô.
Hải Lam bĩu môi. Cô mang thai cũng đã chín tháng, thì việc sinh hoạt của hai vợ chồng cũng phải tạm ngưng trong khoảng đó thời gian, tất cả vì sự an toàn cho đứa bé. Nhưng nhu cầu sinh lí của đàn ông, đâu thể dễ dàng nhịn đề chờ đợi như vậy.
- Đáng lẽ anh phải là người giận mới đúng.- Anh cười khổ.- Đã không thể giải quyết nhu cầu bình thường. Ở bên cạnh em mỗi ngày như thấy mỡ trước miệng mèo, lại toàn phải cố gắng nhịn. Vậy mà em còn hờn dỗi anh.
Nhìn vẻ mặt của anh như thế Hải Lam chỉ muốn cười lớn. Xem ra tổng giám đốc ngày thường lạnh lùng, cao cao tại thượng như vậy mà giờ đây trông nét mặt khó coi thế này.
Nhìn thấy bà xã nhỏ bé của anh nguôi giận, Hạo Thiên mới khẽ thở phào. Anh biết cô không phải là không tin anh. Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, xoa xoa mấy cái:
- Anh sẽ xử lý tốt chuyện này. Sẽ không có lần sau, để cho bà xã và tiểu bảo bối phải lo lắng.- Anh ôn nhu nói, lòng thầm nghĩ cách ra tay trừng trị hết những kẻ làm cho những người anh yêu thương nhất trên đời phải lo lắng và rơi lệ như thế. Đã động đến hạnh phúc gia đình anh thì đừng hòng sống yên ổn trong thế giới này.
Nửa đêm, Hải Lam đau bụng đến không chịu nổi, lay lay ông xã nằm bên cạnh.
- Không phải còn đến mười ngày nữa sao?- Anh bối rối.
- Giờ này còn tính ngày.- Cô la lớn.- Mau lấy xe đưa em đi bệnh viện, bảo bối của chúng ta muốn ra ngoài rồi.
Thấy vợ mình đau vả cả mồ hôi thì trong lòng anh không khỏi lo lắng, tay chân cũng luống cuống cả lên. Hải Lục ở lại trông nhà, Hạo Thiên lái xe đưa vợ cùng ba mẹ đến bệnh viện. Cũng may là còn đang ở nhà ba mẹ vợ, chứ lúc này phản ứng của anh không được nhanh nhạy như bình thường.
Đi tới đi lui trước phòng sanh cũng cả trăm lần, nhưng vẫn không làm cho lòng anh cảm thấy hết tâm trạng hồi hộp. Từ trước đến giờ trên thương trường, dù cho có khó khăn cỡ nào, dù địch thủ có mạnh bao nhiêu anh cũng chưa bao giờ lo lắng đến vậy. Thế mà giờ đây anh như ngồi trên đống lửa. Ai cũng nói, sinh con rất đau, và có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu như người mẹ không đủ sức. Anh vừa chờ đợi, vừa cầu nguyện, mong cho những người con gái anh yêu thương nhất có thể bình an, kết tinh tình yêu của họ có thể ra đời một cách suôn sẻ, khỏe mạnh.
Ba mẹ anh trong đêm nhận được tin con dâu chuyển dạ cũng chạy ngay đến bệnh viện. Thấy anh nét mặt căng thẳng, đứng ngồi không yên thì cả nhà đều động viên để anh bình tĩnh là sinh con đầu lòng thường mất nhiều thời gian, cho nên anh phải kiên nhẫn chờ đợi. Dù trong lòng anh có yên tâm hơn một chút nhưng vẫn sốt ruột không thôi.
.
Hai tiếng sau, trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ con. Cả năm người đồng loạt đứng lên, vây kín cửa phòng sanh. Bác sĩ bước ra đầu tiên, nét mặt rạng ngời:
- Chúc mừng Lâm tổng, mẹ tròn con vuông, bé trai nặng ba ký tư, rất khỏe mạnh.
Tim anh như muốn vỡ tung vì vui sướng. Cảm giác làm cha, thật sự thật sự rất hạnh phúc.
Hai bên thông gia cũng nắm tay nhau mừng rỡ không kém. Đây là đứa cháu đầu tiên của cả hai gia đình, niềm vui không diễn ta hết được.
.
Mấy y tá đi phía sau đẩy ban ca ra, trên đó, Hải Lam đang nằm cùng với đứa trẻ. Gương mặt cô có hơi nhạt vì đã rất gắng sức, nhưng tròng mắt ngấn nước, trong đó tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ, đôi môi mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ xíu bên cạnh.
- Em ổn chứ?- Anh đặt tay lên trán cô, vừa lau mồ hôi, vừa vuốt lại tóc cho cô.
Hải Lam khẽ gật đầu. Dù có hơi mệt, nhưng trên môi vẫn luôn là nụ cười hạnh phúc.
- Em thật vất vả. Cám ơn em.- Anh nắm chặt tay cô, rồi đặt lên đó một nụ hôn.
Ba mẹ hai bên đều nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm động đến rơi lệ. Đại gia đình họ đón chào một thành viên mới, một đứa cháu kháu khỉnh vừa ra đời đã khóc rất to, sau đó còn đòi 乃ú liên tục không thôi, một đứa nhỏ mà hễ gọi đến là cứ nở nụ cười, mặc dù chẳng biết bé có hiểu những gì người lớn nói hay không.
- Tiểu Lam, ba mẹ thật có lỗi với con.- Mẹ anh khóc rất nhiều, và cứ nắm lấy tay cô không buông.- Cám ơn vì con đã không bỏ cuộc mà đến với gia đình này.
Hải Lam lại khóc, đây chính là những giọt nước mắt của niềm vui, của hạnh phúc.
.
Bên ngoài bây giờ nắng đã lên cao, trời trong xanh không gợn áng mây, ngọn gió mơn man, vui đùa trên những tán cây, xuyên qua cành lá, tạo nên một khúc nhạc nho nhỏ, vui tai.
Lâm Khởi Minh năm nay đã ba tuổi, được ba mẹ dắt đi biển chơi. Cậu bé thích thú, vừa được tắm nắng, được nghịch cát, chơi đùa cùng sóng biển. Ba mẹ nói rằng biển rất rộng lớn, cũng như trời vậy.
- Tiểu Minh sẽ luôn là trời biển của ba mẹ.
Mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, cậu bé rất là thích. Ở trường mẫu giáo, cô có dạy, ba mẹ sinh thành và nuôi dưỡng con cái rất vất vả, công lao của cha mẹ rất to lớn và con cái phải luôn ghi nhớ. Bé Khởi Minh liền nói:
- Ba mẹ cũng như trời biển đối với tiểu Minh.
Cậu bé ba tuổi thông minh, lanh lợi, làm vợ chồng họ vô cùng tự hào. Lâm Hạo Thiên ôm bà xã đang mỉm cười vào lòng, ôn nhu nói:
- Anh thật sự rất hạnh phúc.
- Em cũng vậy.- Dựa vào người ông xã, Hải Lam khẽ đáp lời.- Hạo Thiên anh biết không, có một câu nói trong tiểu thuyết em đã từng đọc mà thấy rất đúng: “Cuộc đời em như một đường thẳng tắp chỉ vì gặp anh mà rẽ ngang.”
Nếu anh không kiên trì với tình yêu của họ như thế thì chắc chắn hai người sẽ không có được như ngày hôm nay. Hạnh phúc đời này chính là do anh mang lại.
- Ông xã.- Cô khẽ gọi.
- Uh.- Anh nhìn cô đầy yêu thương và trìu mến.
- Em yêu anh.- Cô hôn nhẹ lên má anh.
Anh đang tràn ngập trong tình yêu, trong niềm vui bất tận mà cô mang đến, định quay sang đáp lại nụ hôn của cô thì bé Khởi Minh ở bên dưới đã níu lấy tay hai người:
- Mẹ, mẹ, con cũng muốn hôn.
Hải Lam vội bỏ chồng ra, ôm lấy con và hôn vào đôi má căng tròn, trắng hồng mịn màng của nó. Hạo Thiên thầm than nhẹ, chưa gì mà đã muốn giành cô với anh rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất vẫn là dỗ cô vợ bé nhỏ của anh nhanh chóng sinh thêm một đứa nhóc nữa chơi cùng tiểu Minh. Lúc có em rồi chắc thằng bé sẽ ít dành mẹ nó hơn và biết làm gương cho em hơn. Anh thầm cảm thán, phải chi giao được mấy nhóc cho ông bà chúng vài ngày để được cùng vợ yêu tận hưởng những ngày như hồi tuần trăng mật nhỉ? Anh thật sự nhớ cái khoảng trời riêng chỉ có hai người, nhưng nhìn hai mẹ con cô là lòng anh bất chợt lại thấy bình yên. Đối với anh bây giờ, họ chính là tất cả.
Bầu trời trong xanh, mặt biển cũng trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu những tia nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, lan tỏa vào lòng người. Phải từng một lần chứng kiến vầng dương trên biển, mới thật sự cảm nhận được là nó đẹp biết bao.
Nửa đêm, Hải Lam đau bụng đến không chịu nổi, lay lay ông xã nằm bên cạnh.
- Không phải còn đến mười ngày nữa sao?- Anh bối rối.
- Giờ này còn tính ngày.- Cô la lớn.- Mau lấy xe đưa em đi bệnh viện, bảo bối của chúng ta muốn ra ngoài rồi.
Thấy vợ mình đau vả cả mồ hôi thì trong lòng anh không khỏi lo lắng, tay chân cũng luống cuống cả lên. Hải Lục ở lại trông nhà, Hạo Thiên lái xe đưa vợ cùng ba mẹ đến bệnh viện. Cũng may là còn đang ở nhà ba mẹ vợ, chứ lúc này phản ứng của anh không được nhanh nhạy như bình thường.
Đi tới đi lui trước phòng sanh cũng cả trăm lần, nhưng vẫn không làm cho lòng anh cảm thấy hết tâm trạng hồi hộp. Từ trước đến giờ trên thương trường, dù cho có khó khăn cỡ nào, dù địch thủ có mạnh bao nhiêu anh cũng chưa bao giờ lo lắng đến vậy. Thế mà giờ đây anh như ngồi trên đống lửa. Ai cũng nói, sinh con rất đau, và có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu như người mẹ không đủ sức. Anh vừa chờ đợi, vừa cầu nguyện, mong cho những người con gái anh yêu thương nhất có thể bình an, kết tinh tình yêu của họ có thể ra đời một cách suôn sẻ, khỏe mạnh.
Ba mẹ anh trong đêm nhận được tin con dâu chuyển dạ cũng chạy ngay đến bệnh viện. Thấy anh nét mặt căng thẳng, đứng ngồi không yên thì cả nhà đều động viên để anh bình tĩnh là sinh con đầu lòng thường mất nhiều thời gian, cho nên anh phải kiên nhẫn chờ đợi. Dù trong lòng anh có yên tâm hơn một chút nhưng vẫn sốt ruột không thôi.
.
Hai tiếng sau, trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ con. Cả năm người đồng loạt đứng lên, vây kín cửa phòng sanh. Bác sĩ bước ra đầu tiên, nét mặt rạng ngời:
- Chúc mừng Lâm tổng, mẹ tròn con vuông, bé trai nặng ba ký tư, rất khỏe mạnh.
Tim anh như muốn vỡ tung vì vui sướng. Cảm giác làm cha, thật sự thật sự rất hạnh phúc.
Hai bên thông gia cũng nắm tay nhau mừng rỡ không kém. Đây là đứa cháu đầu tiên của cả hai gia đình, niềm vui không diễn ta hết được.
.
Mấy y tá đi phía sau đẩy ban ca ra, trên đó, Hải Lam đang nằm cùng với đứa trẻ. Gương mặt cô có hơi nhạt vì đã rất gắng sức, nhưng tròng mắt ngấn nước, trong đó tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ, đôi môi mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ xíu bên cạnh.
- Em ổn chứ?- Anh đặt tay lên trán cô, vừa lau mồ hôi, vừa vuốt lại tóc cho cô.
Hải Lam khẽ gật đầu. Dù có hơi mệt, nhưng trên môi vẫn luôn là nụ cười hạnh phúc.
- Em thật vất vả. Cám ơn em.- Anh nắm chặt tay cô, rồi đặt lên đó một nụ hôn.
Ba mẹ hai bên đều nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm động đến rơi lệ. Đại gia đình họ đón chào một thành viên mới, một đứa cháu kháu khỉnh vừa ra đời đã khóc rất to, sau đó còn đòi 乃ú liên tục không thôi, một đứa nhỏ mà hễ gọi đến là cứ nở nụ cười, mặc dù chẳng biết bé có hiểu những gì người lớn nói hay không.
- Tiểu Lam, ba mẹ thật có lỗi với con.- Mẹ anh khóc rất nhiều, và cứ nắm lấy tay cô không buông.- Cám ơn vì con đã không bỏ cuộc mà đến với gia đình này.
Hải Lam lại khóc, đây chính là những giọt nước mắt của niềm vui, của hạnh phúc.
.
Bên ngoài bây giờ nắng đã lên cao, trời trong xanh không gợn áng mây, ngọn gió mơn man, vui đùa trên những tán cây, xuyên qua cành lá, tạo nên một khúc nhạc nho nhỏ, vui tai.
Lâm Khởi Minh năm nay đã ba tuổi, được ba mẹ dắt đi biển chơi. Cậu bé thích thú, vừa được tắm nắng, được nghịch cát, chơi đùa cùng sóng biển. Ba mẹ nói rằng biển rất rộng lớn, cũng như trời vậy.
- Tiểu Minh sẽ luôn là trời biển của ba mẹ.
Mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, cậu bé rất là thích. Ở trường mẫu giáo, cô có dạy, ba mẹ sinh thành và nuôi dưỡng con cái rất vất vả, công lao của cha mẹ rất to lớn và con cái phải luôn ghi nhớ. Bé Khởi Minh liền nói:
- Ba mẹ cũng như trời biển đối với tiểu Minh.
Cậu bé ba tuổi thông minh, lanh lợi, làm vợ chồng họ vô cùng tự hào. Lâm Hạo Thiên ôm bà xã đang mỉm cười vào lòng, ôn nhu nói:
- Anh thật sự rất hạnh phúc.
- Em cũng vậy.- Dựa vào người ông xã, Hải Lam khẽ đáp lời.- Hạo Thiên anh biết không, có một câu nói trong tiểu thuyết em đã từng đọc mà thấy rất đúng: “Cuộc đời em như một đường thẳng tắp chỉ vì gặp anh mà rẽ ngang.”
Nếu anh không kiên trì với tình yêu của họ như thế thì chắc chắn hai người sẽ không có được như ngày hôm nay. Hạnh phúc đời này chính là do anh mang lại.
- Ông xã.- Cô khẽ gọi.
- Uh.- Anh nhìn cô đầy yêu thương và trìu mến.
- Em yêu anh.- Cô hôn nhẹ lên má anh.
Anh đang tràn ngập trong tình yêu, trong niềm vui bất tận mà cô mang đến, định quay sang đáp lại nụ hôn của cô thì bé Khởi Minh ở bên dưới đã níu lấy tay hai người:
- Mẹ, mẹ, con cũng muốn hôn.
Hải Lam vội bỏ chồng ra, ôm lấy con và hôn vào đôi má căng tròn, trắng hồng mịn màng của nó. Hạo Thiên thầm than nhẹ, chưa gì mà đã muốn giành cô với anh rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất vẫn là dỗ cô vợ bé nhỏ của anh nhanh chóng sinh thêm một đứa nhóc nữa chơi cùng tiểu Minh. Lúc có em rồi chắc thằng bé sẽ ít dành mẹ nó hơn và biết làm gương cho em hơn. Anh thầm cảm thán, phải chi giao được mấy nhóc cho ông bà chúng vài ngày để được cùng vợ yêu tận hưởng những ngày như hồi tuần trăng mật nhỉ? Anh thật sự nhớ cái khoảng trời riêng chỉ có hai người, nhưng nhìn hai mẹ con cô là lòng anh bất chợt lại thấy bình yên. Đối với anh bây giờ, họ chính là tất cả.
Bầu trời trong xanh, mặt biển cũng trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu những tia nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, lan tỏa vào lòng người. Phải từng một lần chứng kiến vầng dương trên biển, mới thật sự cảm nhận được là nó đẹp biết bao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc