Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 44

Tác giả: Kim Bính

Một lát sau, anh ta từ từ đến gần, cách cửa không xa mới dừng lại.
Trên cửa có luồng sáng chiếu ra, nhưng không nhìn thấy người.
Tiếng ՐêՈ Րỉ đứt quãng, anh ta không tự chủ được xiết chặt tay, mảng vôi trên tường rơi xuống, ánh sáng mờ mờ chiếu bụi bặm bay bay.
Đột nhiên "cạch" một tiếng, bên trong truyền đến tiếng chân bước trên sàn nhà, Cao Nam hoàn hồn, chậm rãi rời đi trong bóng tối.
Trong WC, Lục Thích đá chậu rửa mặt trên mặt đất, sau khi tiếng "cạch\' vang lên, anh dịch chân, ngẩng đầu.
Chung Bình không mặc gì, bọt nước trên người lấp lánh, chiếc bụng bằng phẳng co lại, cố gắng che miệng, vẻ mặt nhìn như đau đớn.
Cỏ họng Lục Thích khẽ động, hơi thở tăng thêm, tiếp tục miệt mài.
"Lục..." Mũi chân Chung Bình cứng đờ.
Ánh nến đu đưa, đốm lửa nho nhỏ cháy mãnh liệt, nến nhỏ không có giá đỡ, nhanh chóng cháy sạch.
Chân Chung Bình lảo đảo được Lục Thích ôm lấy.
Tiếng tim đập dữ dội, không giấu được. Từ mặt đến cổ Lục Thích đều đỏ, sống ૮ɦếƭ cũng không dự đoán được mình không khống chế được, sẽ làm đến bước này.
Chung Bình mím môi, nhắm mắt. Nước trên người đã khô, cô vẫn còn run rẩy.
Yên tĩnh một lúc, ánh nến vẫn còn đang cháy.
Một lúc lâu, Chung Bình đẩy anh một chút, Lục Thích lại ôm chặt.
Cảm xúc trước иgự¢ rõ ràng.
Chung Bình bị đè chặt, ngửa đầu nói: "Anh đi ra ngoài!"
Lục Thích không nhúc nhích.
Chung Bình dùng sức đẩy, một tay che chính mình, tay kia đẩy anh, "Anh đi ra ngoài cho em!"
"Ầm..." Lục Thích bị nhốt ngoài cửa, vội vàng nói: "Anh đi đun thêm chút nước ấm cho em, em ở bên trong thêm một lúc nhé."
Bên trong không đáp lại.
Lục Thích gõ cửa, "Mặc quần áo bẩn vào trước đã, trên cửa có khe, giữ cửa cho chặt, nghe rõ không?"
Cửa sau lưng bị người đá một cái, Lục Thích cười, nhanh chóng chạy xuống bếp.
Chung Bình mặt đỏ tía tai, nhìn chằm chằm khẽ hở trên cửa một lúc lâu, hoàn hồn, nhanh chóng vơ lấy quần áo bẩn.
иgự¢ đau, trên lưng, ௱ôЛƓ, đùi, toàn là dấu tay đỏ ửng.
Bị khủng bố đến ૮ɦếƭ đi sống lại, muốn ૮ɦếƭ!
Run rẩy mặc quần áo vào, cô khẽ xoa mặt, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Tiểu Lục Thích đã được phóng thích, Lục Thích bưng chậu nước đưa đến WC, bên trong lại truyền ra tiếng rửa mặt, trên cửa đã che vải, chỉ thấy ánh sáng, không thấy được bóng người.
Anh dựa vào cửa, ôm cánh tay, ngón tay khẽ chà xát môi, một lúc lâu, Tiểu Lục Thích mới ngoan ngoan xuống.
Chung Bình tắm rửa xong đi ra, lau đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lục Thích.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lát, Lục Thích nhếch khóe miệng, cầm lấy khăn mặt của cô, chụp lên đầu cô, lau tóc, nói: "Trên lầu còn phòng trống có thể ở lại, em muốn ngủ ở lều hay ngủ trong phòng?"
"... Anh dựng xong lều chưa?"
"Chưa, em muốn ngủ lều thì hiện tại anh đi dựng."
"Ngủ trong phòng đi, dù sao cũng có túi ngủ."
"Được."
Lau tóc xong, vắt khăn lên tay, Lục Thích cầm tay cô, soi đèn pin, nói: "Đi thôi."
"Anh không tắm à?"
"Đợi lát nữa, để anh đưa em đi lên."
"... Tự em có thể đi được."
Nói cũng vô dụng, Lục Thích vẫn nắm tay cô, mang cô lên lầu.
Cửa phòng ngủ Cao Nam đóng chặt, bên cạnh có một phòng trống, trên tường cũng dán đầy báo, rách tung tóe, trên giường là tấm ván gỗ.
Lục Thích sang phòng bên mang ba lô qua, không đánh thức Cao Nam.
Vào phòng, anh lấy túi ngủ ra, trải xong cho Chung Bình, nói: "Em đừng ngủ vội, tóc còn chưa khô hẳn."
"... Vâng."
"Anh đi tắm nhé?"
"Đi đi."
Nói đến tắm rửa, anh lại không nhúc nhích, Chung Bình kì quái liếc anh, thấy anh cầm khăn mặt và quần áo, ánh mắt nhìn cô chăm chú, cô mất tự nhiên quay đầu đi, lỗ tai lại nóng lên.
Tấm ván gỗ trên giường phát ra tiếng kẽo kẹt, bên cạnh có một khối cơ thể nóng rực dựa vào.
"Các đôi trai gái làm chuyện này... cũng là rất bình thường."
Chung Bình hoảng sợ, ấp úng: "Anh, anh..."
"Ha ha ha, anh đùa thôi mà."
Chung Bình: "..."
Qua mấy giây, cô bật cười, đuổi anh: "Anh mau đi đi!"
Lục Thích vui vẻ, dựa đến gần hôn cô, Chung Bình sợ tới mức lập tức ngăn cản anh, há miệng thở dốc, đỏ mặt, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Lục Thích cuối cùng đã nhận ra được gì đó, khẽ ho một tiếng, đứng lên, nói: "Anh đi xuống đây."
"Vâng, anh đi đi."
Lục Thích vào WC, châm nến, lười đun nước, lại dùng nước lạnh tắm, không nhịn được khởi động tay... Sau khi phóng thích khẽ thở phào, đánh răng gội đầu, hai ba động tác xong xuôi, quay lên lầu.
Vừa vào cửa, Chung Bình chỉ vào chiếc túi trên mặt đất nói với anh: "Anh sang phòng bên cạnh ngủ với Cao Nam."
Lục Thích: "..."
Chung Bình: "..."
Không phải anh đang suy nghĩ viển vông gì đó đấy chứ?" Chung Bình nói.
Lục Thích thoải mái ngồi xuống giường, nói: "Tí anh qua, thời gian còn sớm, anh ở với em một lát."
"Em không cần anh ở bên cạnh." Chung Bình hất cằm sang phòng bên cạnh, "Anh đi xem Cao Nam có sốt không, có thì nói cho em biết."
"Không vội."
Anh đá giày xuống đất, xoay người lên giường, ôm lấy Chung Bình vào lòng, thoải mái nằm xuống.
"Mệt ૮ɦếƭ đi được, hôm nay đi đến tận hai mươi km." Nói xong, nhướng mày, gân cốt hơi đau.
Chung Bình ngồi dậy nói: "Để em phun chút bạch dược Vân Nam cho anh."
"... Ha." Lục Thích cười,"Em thực sự bán bạch dược Vân Nam đấy à, anh đã nghe em nhắc đến mấy lần rồi."
Chung Bình đá anh: "Em nói thật đấy, nếu không sáng mai thức dậy anh lại chịu tội."
Lục Thích suy nghĩ, cũng đúng, "Vậy bôi một chút."
Chung Bình xuống giường, tìm trong ba lô.
"Phun ở chỗ đau là được hả?" Lục Thích hỏi.
"Vâng, bạch dược Vân Nam có mấy loại... Anh đợi một lát." Sau một lúc lâu, cô lấy ra hai hộp, "Tìm thấy rồi."
Vừa quay đầu, lại sửng sốt.
Lục Thích đã ϲởí áօ, vểnh ௱ôЛƓ lên, nằm sấp trên túi ngủ.
Động tác nhanh thật...
Chung Bình ngồi vào bên cạnh giường, "Đau ở đâu?"
"Chỗ nào cũng đau, cổ, bả vai, thắt lưng, tay chân."
Chung Bình lấy hộp thuốc đập vào người anh, "Thành thật chút đi."
Lục Thích đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cô, Chung Bình không hiểu gì.
Sau một lúc lâu mới có phản ứng, cô đập một cái vào ௱ôЛƓ anh. Chung Bình giơ hộp thuốc lên, ra vẻ bình tĩnh nói: "Nói đi."
Lục Thích cười, duỗi tay nhéo má cô, mới lại nằm úp sấp xuống, nói: "Cẳng chân."
Khiêng đồ hai mươi km, ngay cả đội viên chuyên nghiệp như bọn cô còn không chịu được, càng không nói đến Lục Thích mới gia nhập chưa được bao lâu.
Chung Bình bôi thuốc xong cho anh, lại nhéo anh mấy cái, người trên giường vẫn im lặng, có lẽ là ngủ mất rồi.
Chung Bình bỏ thuốc vào hộp, vừa định đứng lên, đột nhiên bị ôm lấy, túm nằm xuống.
"Định đi đâu?"
"... Cất đồ."
"Tí nữa hãy cất." Lục Thích rút hộp thuốc trong tay cô ra, ném sang bên cạnh, ôm cô nằm xuống, nhắm mắt lại nói: "Ngủ với anh một lúc, một tiếng nữa anh sang phòng bên cạnh."
Anh vô cùng mệt mỏi, ngay cả râu cũng đã mọc lún phún.
Chung Bình nghe lời nằm trên cánh tay anh, không ngủ được, mở mắt một lúc, ngón tay khẽ lướt qua râu anh. Lục Thích nửa tỉnh nửa mơ, gãi cằm.
Chung Bình bật cười.
Không biết qua bao lâu, Lục Thích đột nhiên bừng tỉnh, tóc tai lộn xộn, xương sống thắt lưng hơi đau, nhìn người ôm trong lòng, dần dần tỉnh táo, khẽ thở phào, hôn lên môi cô một cái.
Chung Bình mở mắt, ngửi được mùi bạc hà mát lạnh, để mặc cho anh hôn một lát, sau một lúc lâu, mới xoa mắt nhìn về phía ngọn nến còn chưa cháy hết, nói: "Mới mười mấy phút nhỉ..."
"Anh mới ngủ với em được một lát à?"
"..." Chung Bình ngồi dậy, kéo quần áo anh, "Quay về đi, nhìn xem Cao Nam có sốt không."
"OK..." Lục Thích ngáp một cái, xuống giường, duỗi thắt lưng.
Chung Bình nhìn anh đi ra cửa, đột nhiên gọi lại: "Vừa rồi có phải anh gặp ác mộng không?"
"Hả?" Lục Thích xoay người, mỉm cười, lại quay lại, khom lưng hôn cô một cái, "Hình như vậy, quên rồi."
"..."
Lục Thích cầm túi ngủ sang phòng bên cạnh, Cao Nam ở trên giường vẫn còn đang ngủ, anh chiếu đèn, châm nến lên, đi qua sờ trán anh ta, lại sờ lên trán mình, có vẻ không bị sốt.
Quan sát xung quanh, trải túi ngủ xuống đất, thổi tắt ngọn nến, lại ngáp một cái, cuối cùng nằm xuống ngủ.
Cao Nam ở trên giường mở mắt ra, cạo ngón tay, trong móng tay toàn là vôi tường.
Hôm sau, Chung Bình gõ cửa từ sớm, Lục Thích còn đang buồn ngủ, mở cửa ra, nhìn thấy người, khẽ xoa đầu cô nói: "Dậy rồi?"
"Mau rửa mặt đi, xuống dưới ăn sáng." Lại nhìn vào trong, "Cao Nam đâu?"
Cao Nam vừa ngồi dậy, còn chưa tỉnh ngủ, vẫy tay chào cô.
Chung Bình: "Anh cảm thấy thế nào?"
Cao Nam: "Cũng được, chỉ là… hơi đau."
"Quên đưa bạch dược Vân Nam cho anh, đợi lát nữa, tôi lấy cho anh."
Lục Thích cười nhạo, cuối cùng ý thức đã tỉnh táo, thấy cô lườm mình, anh vội nói: "Không cần phải nói nữa, quả thực là có tác dụng."
Bôi thuốc xong, ba người xuống lầu rửa mặt ăn sáng.
Cao Nam đi đường không có vấn đề gì, nhưng không đi nhanh được, hôm qua đi bộ hai mươi km, hôm nay tay và chân đều không phải của mình, hơn nữa trên người còn có vết thương, chỉ khẽ cử động là lại đau.
Phòng bếp lầu một nhóm lửa nấu cơm vô cùng náo nhiệt, người ra người vào, Lục Thích nhìn bên trong, thấy Chung Bình đang tước cải bẹ, anh đột nhiên nghĩ ra gì đó, xoay người chạy lên lầu.
Vào phòng mở ba lô ra, tìm kiếm bên trong, không tìm thấy, anh lại lục tung hết lên, một đống đồ rơi ra, cuối cùng một chiếc hộp nhỏ lăn ra.
Lục Thích nhặt lên, phủi bụi, mở ra, cầm thứ bên trong nhìn.
Hôm nay vẫn phải đi bộ mấy chục km, thể lực tiêu hao nhiều, phải ăn no, nhóm thôn dân đưa tới một giỏ bánh mì, Chung Bình chia đều cho mọi người.
Đưa chiếc cuối cùng cho Lục Thích, Chung Bình nói: "Anh chạy đi đâu thế?"
"Không có."
Lục Thích cầm bánh mì cắn một miếng to, nhìn người xung quanh, giữ chặt tay Chung Bình, nói: "Theo anh qua đây."
"Hả?" Chung Bình đang nhai bánh mì, bị anh kéo ra cửa sau, "Đi đâu thế?"
Bên cửa sau có một cái cây, Lục Thích ngậm bánh mì, lấy một chiếc hộp từ trong túi ra, mở ra đưa đến trước mặt Chung Bình.
Cầm bánh mì lại, cắn một miếng, anh vừa nhai vừa nói: "Tặng cho em."
Trong hộp là đôi khuyên tai kim cương, viên kim cương nằm giữa, hai bên là đôi cánh nhỏ, chế tác tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ. Chung Bình đưa bánh mì cho Lục Thích, lấy đôi khuyên tai ra, quan sát dưới ánh nắng.
Lục Thích đứng phía sau cô, dán sát qua hỏi: "Có thích không?"
"Thích."
"Đẹp không?"
"Đẹp."
Lục Thích cười, đưa hai cái bánh mì trong tay cho cô, cầm lấy khuyên tai, "Để anh đeo cho em."
Chung Bình nghe lời đứng im.
Vừa đeo vào...
"Đau..."
Lục Thích buông ra, "Anh không có kinh nghiệm, em đừng cử động."
"Anh cẩn thận một chút, đừng chọc linh tinh."
"Em đừng cử động là được, nghiêng đầu qua một chút." Lục Thích híp mắt, thử lại.
Lần này thành công, đeo xong một lỗ tai, chuyển sang lỗ kia, Lục Thích nói: "Vốn định tặng cho em ở trong rừng tối hôm qua."
Chung Bình: "Hả? Vậy sao không đưa cho em?"
"Không phải sau đó nói không đi à."
"..." Chung Bình hỏi. "Anh mua lúc nào thế?"
"Sau khi thi xong lý thuyết."
"Sao hiện tại mới đưa cho em?"
Lúc này Lục Thích không đáp.
Chung Bình không đợi được đáp án, đang định hỏi, vành tai đột nhiên nóng lên, bị người ngậm lấy.
Lục Thích khẽ cắn hai cái, ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng nói: "Đẹp quá."
Trong nhà bếp, Từ Điển ăn sáng xong, hút thuốc, thuận tay chia mấy điếu cho đồng đội, nhìn thấy Cao Nam, anh ta lại rút ra một điếu, "Này, hút thuốc không?"
Cao Nam ngừng lại, nhìn chằm chằm điếu thuốc, không nhúc nhích.
Từ Điển kì quái, muốn hỏi lại thì thuốc đã bị lấy đi.
"Cám ơn." Cao Nam nói, "Châm nhờ thuốc."
Từ Điển châm thuốc cho anh ta.
Cao Nam ngậm thuốc, chậm rãi hút, ánh lửa lóe lên, làn khói màu trắng chui ra từ miệng anh ta.
Anh ta khẽ rít một hơi, chịu đựng vết thương đau đớn, đi linh tinh, đi đến cửa sau, từ xa đã nhìn thấy hai người kia đang trò chuyện, không biết nói gì, cả hai đều nhìn nhau cười.
Anh ta xoay người đi.
Trong phòng khách đều là dấu vết nước lũ để lại, bức tường tróc ra, nước cao hơn cẳng chân.
Nhóm đồng đội đều chuẩn bị rời đi, Chương Hân Di ngồi bên cạnh cánh cửa, phía trước có một đứa trẻ đang đứng, ăn sô cô la từ cô ta, Chương Hân Di sờ đầu cậu bé, lại rút ra hai thanh, "Cho cháu hai thanh nữa nè."
Cậu bé cũng không nói lời cám ơn, cầm lấy, xoay người bỏ chạy.
A Giới ở bên cạnh cười nói: "Cô rất thích trẻ con nhỉ?"
"Trẻ con rất đáng yêu, ai lại không thích chứ."
"Mại Mại không thích, cô ấy không có kiên nhẫn với trẻ con."
"Các cô gái đều thích trẻ con mà, Tiểu Chung thì sao?"
"Tiểu Chung à?" A Giới suy nghĩ, "Cũng thích, hình như cô ấy không có gì không thích, mọi thứ đều đối xử như nhau."
A Giới còn bận rộn, không rảnh nói chuyện với Chương Hân Di, cô ta đứng một lát, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, sương khói bay lượn lờ.
Cô ta quay đầu đi, hơi kinh ngạc, "Anh là… bạn của Lục Thích nhỉ?"
"Ừ." Cao Nam bỏ thuốc xuống, nói.
"Tôi là Chương Hân Di."
"Cao Nam."
"Sao anh lại đi cùng Lục Thích tới đây?"
"Đi cùng ông chủ." Cao Nam nói, "Cậu ấy là ông chủ của tôi."
"À... hai người làm về ẩm thực nhỉ."
Cao Nam: "Đúng vậy, cô làm gì?"
Chương Hân Di: "Tôi làm tài vụ."
"Công việc không bận à? Còn có thời gian ℓàм тìин nguyện viên?"
"Cũng được, tháng trước tôi vừa nghỉ việc, tính thi thêm bằng, cho nên hiện tại khá rảnh." Chương Hân Di quan tâm nói, "Vết thương của anh thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
"Cũng tạm."
Cao Nam không nói nhiều, Chương Hân Di thì nói lắm, thường xuyên hỏi hai ba câu, lúc đầu Cao Nam còn trả lời, sau đó dần im lặng, hút hết hơn nửa điếu thuốc, anh ta đứng lên.
Chương Hân Di cũng đứng lên theo: "Anh đi đâu thế? Tôi đỡ anh nhé?"
"Không cần, cám ơn."
Đi được mấy bước, Cao Nam dừng lại, xoay người, hỏi: "Có mang di động không?"
"... Có." Chương Hân Di đưa qua.
Cao Nam nhận lấy, bấm số, nói: "Tôi không mang theo danh thi*p, nếu cô có hứng thú, có thể gọi đến số này, bộ phận tài vụ trong tập đoàn chúng tôi đang tuyển dụng người, báo tên tôi là được."
Ấn xong số, Cao Nam xoay người vào nhà.
Đi vào phòng khách ᴆụng phải Lục Thích và Chung Bình.
Lúc Thích thấy anh ta cầm điếu thuốc trên tay, hơi cau mày cười nói: "Chậc, cậu đang buông thả đấy à?"
Cao Nam im lặng nhìn đôi khuyên tai sáng lấp lánh xa lạ trên tai Chung Bình, chỉ cười không đáp lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc