Trời Sinh Một Đôi - Chương 478

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Thấy Triệu Thái hậu còn đang chần chờ, Triệu Phi Thúy làm nũng nói: “Cô tốt à, ngài không nhìn thấy sao, yêu tinh kia đang lo lắng La cô nương bị chọn lên đây.”
Lời này có tác dụng hơn những cái khác, Triệu Thái hậu gật đầu nhẹ đến không thể nhìn thấy, bất đắc dĩ nói: “Cũng được.”
Cháu gái còn muốn được chú ý, nàng cũng không thể mắt lạnh nhìn một nhà Chân quý phi độc đại.
La Tri Chân xong một khúc, đứng lên hành lễ.
Vô luận lúc trước cùng Chân Diệu tính toán tốt thế nào, giờ này khắc này, vẫn là không tránh được thấp thỏm.
Người ở đây có chút để ý đối với việc La Tri Chân được chọn hay không.
Đây là cô nương phủ Trấn Quốc Công, dung mạo xuất chúng, về phần tài đánh đàn bình thường, cũng do mấy người các nàng soi mói, thật sự đến chỗ Hoàng thượng rồi, có xem trọng những thứ này hay không cũng khó mà nói.
Nếu cầm kỳ thư họa đều tốt, khả năng hấp dẫn nam tử càng cao, như vậy cũng sẽ không có nhân vật hoàn toàn khác lạ như Ngô quý phi vậy.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, rốt cục Triệu Thái hậu đã mở miệng: “Khúc《 Tri âm tri kỷ 》này, chọn ca khúc không tồi, người đâu, ban thưởng hoa.”
Trong đám người không khỏi vang lên tiếng bàn luận xôn xao.
Chân Diệu trợn mắt há mồm.
Nàng không phải là nghe lầm chứ?
Ban thưởng hoa?
La Tri Chân gẩy ra mấy âm sai kia, người ở chỗ này đều nghe được rõ ràng, Thái hậu nói gì? Chọn ca khúc không tồi? Rõ ràng khúc này ở mục dành cho người mới nhập môn học đàn mà!
Hai người đã thương lượng qua đàn khúc gì, liền chọn khúc bình thường nhất, sợ có một chút đặc biệt lại rước lấy chú ý dư thừa.
Chân Diệu không khỏi nhìn về phía Triệu Phi Thúy, thấy nàng liếc đôi mắt sáng thân thiện, lúm đồng tiền như hoa, nhìn về La Tri Chân với vẻ mặt thân thiết tựa như tỷ muội, vẻ mặt dại ra nghĩ, chỗ này không khoa học!
Trong nháy mắt nghe thấy “Ban thưởng hoa” mấy chữ, La Tri Chân vẫn như trước đứng thẳng bất động tại chỗ, bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm.
Nội thị đảo mắt đã đến gần: “La Tam cô nương, thỉnh tiếp hoa đi.”
La Tri Chân cúi đầu, cơ hồ cắn nát đôi môi mới khống chế không bị thất thố, vươn tay run rẩy nhận lấy đóa hoa cúc tùy ý nở rộ kia, thân thể khẽ vái: “Tạ ơn Thái hậu ân điển.”
Nàng xoay thân, từng bước từng bước đi trở về, trong đầu trống rỗng, vô tri vô giác dâng lên một ý niệm buồn cười trong đầu.
Cảm tạ xuất thân của nàng, nhiều năm sống kiếp thứ nữ hèn mọn, giúp cho nàng học được khống chế tính khí, nếu không thất thố tại chỗ, gây ra tai họa cho gia đình, chính là lỗi của nàng.
Biểu diễn tài nghệ vẫn còn tiếp tục, La Tri Chân đã trở lại ngồi xuống bên cạnh Chân Diệu.
Chân Diệu lúc này mới hoàn hồn, không dám nhìn thần sắc La Tri Chân, thấp giọng hô một tiếng “Tam muội”.
La Tri Chân lỗ mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ, đầu gắt gao cúi xuống, âm thanh mang nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Đại tẩu, muội không sao đâu.”
Lời này tựa như một cây châm, đâm vào trong lòng Chân Diệu.
Nàng ra chủ ý, kết quả biến khéo thành vụng, làm hại cả đời một cô nương, có lẽ, nếu thật theo lời La Tri Chân cáo ốm, có thể tránh thoát một kiếp này cũng nói không chừng.
Cảm giác áy náy ùn ùn đánh tới, Chân Diệu không nhịn được cầm bàn tay lạnh như băng của La Tri Chân, thấp giọng nói: “Tam muội, muội yên tâm, ta nghĩ biện pháp, nhất định nghĩ biện pháp không để muội tiến cung.”
“Đại tẩu, không cần, Thái hậu đã ban thưởng hoa, tẩu còn ngăn cản nữa, sẽ liên lụy tẩu.”
Chân Diệu hít sâu một hơi, từ từ trấn định lại: “Chung quy phải thử một lần. Muội vực dậy tinh thần, chờ yến hội giải tán trở về trước, ta đi bái kiến Thái hậu.”
“Đại tẩu?”
“Đừng lo lắng, nhiều nhất là Thái hậu tức giận, cũng không thể làm gì ta, so với chuyện cả đời của muội, này đã cho là cái gì.”
Đỉnh đầu La Tri Chân cúi thấp hơn, nhẹ nhàng nói một tiếng thật xin lỗi.
Nàng biết rõ Đại tẩu đi cầu Thái hậu, Thái hậu bất kể có đồng ý hay không, cũng sẽ bất mãn với Đại tẩu, nói cho cùng, nàng vẫn ích kỷ, biết rõ hi vọng xa vời, Đại tẩu nguyện ý đi thì nàng vẫn liều lĩnh, không kiên quyết cản lại.
La Tri Chân có áy náy, có tuyệt vọng, ôm một chút xíu hi vọng, lặng lẽ hạ quyết tâm, vô luận là thành hay bại, nàng đều sẽ nhận mệnh, về phần Đại tẩu trợ giúp, nàng cũng sẽ nhớ cả đời.
Cách đó không xa bên cạnh giàn trồng hoa Ngự hoa viên, lộ ra một góc áo vàng tươi.
Thần Khánh Đế đứng ở nơi đó, không biết đã bao lâu.
Dương công công mặt không chút thay đổi đứng theo ở phía sau, nhưng trong lòng lại đang nhắc mãi.
Ôi, Hoàng thượng tới nhìn huyện chủ Giai Minh à? Nếu nói Hoàng thượng đến xem những Tiểu nương tử này, hắn mới không tin.
Này thật đúng là thiên ý trêu người a, Hoàng thượng nhìn trúng, hết lần này tới lần khác lại không ᴆụng được.
Dương công công lặng lẽ thở dài. Hoàng thượng cũng thật khổ, lúc này mới bao lâu, cả người đều gầy đi không ít, trừ xử lý chính sự, hơn phân nửa cũng là ngồi buồn trong thư phòng, như xuất thần hướng về phía một bức tranh.
Gì chứ, tâm tư Hoàng thượng thế nào làm sao sẽ cho lão biết?
Ha hả, thứ kiến thức nông cạn, thái giám già như lão vậy, trong cung đình có người nào nhận không ra chuyện nào chưa nghe qua, huynh muội tư thông, hoàng tử coi trọng thứ mẫu, cũng không phải là chuyện ly kỳ, hoàng thượng chỉ nhớ thương vợ thần tử, còn không dám hạ thủ, chỉ dám lộ ra một phần trước mặt lão thái giám tâm phúc này, theo lão quan sát, cũng cảm thấy Hoàng thượng có chút ít đáng thương.
Lão nghĩ rằng mặt mũi Tân Đế thật là mỏng, vợ thần tử thì như thế nào, thừa dịp nàng tiến cung lúc thần không biết quỷ không hay chiếm lấy thân thể, nữ tử còn có thể thế nào, trở về nói với phu quân hay sao?
Như vậy mặc dù không thể sớm chiều chung ᴆụng, ngẫu nhiên có một đoạn nhân duyên mỏng manh, cũng tốt hơn Hoàng thượng tự mình chuốc khổ như vậy.
Cái gì, nói lão không có tiết tháo? Chớ có nói đùa, lão là một lão thái giám không có căn, cần tiết tháo làm gì? Hầu hạ hoàng thượng cao hứng mới là quan trọng nhất.
“Dương công công.”
“Có lão nô.”
Thần Khánh Đế thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Đi thăm dò một chút, huyện chủ Giai Minh có chuyện gì xảy ra.”
“Dạ.”
Thần Khánh Đế vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ánh mắt một lần nữa rơi trên mặt Chân Diệu, có thể thấy rõ vẻ mặt nàng bất an ảo não.
Hắn không biết đây không phải là ảnh hưởng di tình, biết tiệc thưởng cúc nàng sẽ đến, không quản được chính mình lặng lẽ đã tới.
Cũng chỉ muốn nhìn dung nhan kia thêm một cái.
Tiệc thưởng cúc rốt cục tản mát, Thái hậu và Hoàng hậu cùng nhau rời đi, phu nhân các nhà đưa theo Tiểu nương tử lục tục rời đi, Chân Diệu nói với nội thị dẫn nàng xuất cung: “Công công, ta còn có việc, muốn bái kiến Thái hậu nương nương, xin phiền ngươi đưa tiểu cô của ta xuất cung.”
Tiểu thái giám lặng lẽ cầm túi hà bao phồng phồng Chân Diệu nhét tới, gật đầu lia lịa: “Huyện chủ yên tâm, chúng ta chắc chắn tự mình đưa La cô nương lên cỗ kiệu.”
“Đại tẩu, ngài cẩn thận một chút.”
“Không có chuyện gì, mau theo công công đi đi.”
Nàng đứng tại chỗ vẫn nhìn La Tri Chân rời đi, cách đó không xa Chân Tịnh cũng chưa đi liền đi tới, ý vị thâm trường nói: “Tứ muội, tiệc đã tàn, sao còn chưa trở về? Có muốn tới chỗ ta ngồi một chút hay không?”
Tiện nhân không biết xấu hổ này, ở đây chẳng lẽ muốn gặp Hoàng thượng hay sao?
Chân Diệu lành lạnh liếc nhìn nàng một cái, không nói một lời, lách người đi qua qua.
Chân Tịnh đứng tại chỗ, giận đến tiện tay bứt một đóa hoa cúc xuống, vò nát bấy, trên mặt ngoan lệ.
Thân hình Thần Khánh Đế giấu ở bụi hoa thu hết động tác của hai người vào mắt, nhìn dung mạo Chân Tịnh trước mặt vặn vẹo, môi mỏng dần dần nhếch nhẹ.
Chân Tịnh cũng không biết Thần Khánh Đế đang ở cách đó không xa, nói với một cung nữ bên cạnh: “Nhẹ nhàng tìm hiểu một chút, huyện chủ Giai Minh lưu lại muốn làm cái gì.”
Trong ngự hoa viên rất nhanh khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại nhóm cung nga quét tước thu dọn tàn cuộc.
Dương công công đang đem chuyện hỏi thăm được hồi bẩm với Thần Khánh Đế: “Hoàng thượng, lão nô hỏi mấy cung nga, nội thị, bọn họ nói có chú ý đến sau khi nhận được kết quả của La Tam cô nương, sắc mặt huyện chủ Giai Minh và La Tam cô nương đều không tốt, sau khi tiệc thưởng cúc giải tán, huyện chủ Giai Minh xin một vị nội thị dẫn nàng đi gặp Thái hậu.”
Thần Khánh Đế nghĩ một chút, liền hiểu sợ rằng vị La Tam cô nương kia không muốn vào cung, Giai Minh nàng đi tìm Thái hậu cầu tình sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút tư vị không nói được, hừ lạnh một tiếng.
Nha đầu này, chẳng lẽ không biết, tìm hắn cầu tình mới là căn bản sao? Nếu nàng không nghĩ tới, vậy hãy để cho nàng nghĩ đến là được.
Thần Khánh Đế thấp giọng phân phó Dương công công mấy câu.
“Huyện chủ, Thái hậu đang ở tẩm cung của Hoàng hậu, mời ngài đi vào.”
Chân Diệu mỉm cười nói cảm ơn nội thị, đi vào cung Trữ Khôn.
“Huyện chủ Giai Minh tìm đến ai gia, không biết có chuyện gì?” Cùng nhìn nhiều mỹ nhân như vậy, Thái hậu có chút mệt mỏi, nhàn nhạt hỏi.
Chân Diệu nhìn ra Thái hậu mỏi mệt, nói ngắn gọn: “Giai Minh tới đây, là thỉnh cầu Thái hậu một chuyện.”
“Nói đi.”
“Tiểu cô Tri Chân nhờ Thái hậu ưu ái, được ban thưởng hoa cúc, nhưng mệnh cách nàng kỳ lạ, Phù Phong chân nhân từng khẳng định, Tiểu cô gả nhà tầm thường thì không sao, nếu là gả vào Thiên gia, chỉ sợ là phúc mỏng có thể yểu mệnh.”
Nàng không dám nói mệnh cách La Tri Chân làm trở ngại Thiên gia, như vậy một khi truyền đi, hậu quả nghiêm trọng, nhưng nói như vậy, tốt hơn nhiều.
Phúc mỏng yểu mệnh? Ha hả, nữ tử vào cửa cung, nhiều người yểu mệnh lắm.
“Chân nhân thật đã nói như thế?” Thái hậu có chút ngoài ý muốn.
Sau khi Chiêu phong Đế băng hà, Phù Phong chân nhân liền nhẹ nhàng rời đi, ngược lại để lại danh tiếng lớn hơn nữa, phù hợp với mong đợi thần tiên giữa con người không lưu luyến hồng trần của mọi người.
“Trước mặt Thái hậu, Giai Minh không dám vọng ngữ. Chân nhân cùng ngoại tử giao tình không tệ, trước khi biến mất, ngoại tử mở tiệc tiễn đưa ở quý phủ, trong lúc vô tình nhìn thấy tiểu cô, nói ra lời nói kia. Thái hậu cho mời, không dám thất lễ, xin Thái hậu thương tiếc tiểu cô đang tuổi hoa, tổ mẫu tuổi đã cao, miễn cho nàng vinh hiển được vào bầu bạn với vua.”
Thái hậu có chút trù trừ nhìn Triệu Phi Thúy ở một bên.
Bất kể Chân Diệu lời ấy là thật hay giả, nói đều nói đến nước này rồi, nếu là còn không đáp ứng, không khỏi lộ ra vẻ Thiên gia vô tình.
Dĩ nhiên, không phải là cho dù nhà nào không muốn nữ nhân tiến cung, có một phen thoái thác, Thái hậu cũng sẽ nể tình. Thái hậu vốn là không muốn La Tri Chân tiến cung, địa vị phủ Trấn Quốc Công sẽ phi phàm, lúc này mới lay động ý nghĩ.
Triệu Phi Thúy lại không nghĩ nhiều như vậy. Nàng chỉ nghĩ đến, Chân Diệu không cần thiết lấy những lời này lừa gạt người, La Tam cô nương kia chẳng qua là tiểu cô của nàng, cũng không phải là muội muội nàng, đáng giá sao?
Triệu Phi Thúy muốn La Tri Chân tiến cung, chỉ cảm thấy nàng ta xuất chúng ở mọi mặt, nhưng cũng không phải nhất định là nàng ấy, sau nàng vẫn sẽ tuyển mấy vị xuất chúng, nếu tiến cung có hại tánh mạng nàng, cần gì phải như vậy?
Thấy Triệu Phi Thúy nhẹ nhàng gõ đầu, Thái hậu liền lộ ra nụ cười nói: “Đã như vậy ——”
Nói mới nói được nơi này, ma ma tâm phúc của Triệu Thái hậu đã tới đây, ghé vào bên tai Thái hậulặng lẽ nói mấy câu.
Triệu Thái hậu đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó khôi phục bình tĩnh, nói với Chân Diệu: “Khụ khụ, ai gia xem, đạo sĩ nói như vậy, không thể tin hoàn toàn. Hoàng cung này chính là nơi long khí tụ tập, dù là người phúc mỏng vào đây, cũng sẽ lây dính mấy phần phúc khí, trở nên phúc trạch thâm hậu, huyện chủ Giai Minh, ngươi nói xem?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc