Trời Sinh Một Đôi - Chương 476

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Khi La Tri Chân đi tới, Chân Diệu vẫn đang ở trong sương phòng dỗ Tường ca nhi và Ý ca nhi ngủ trưa như thường ngày.
Đã vào tháng chín, trán nàng vẫn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bởi vì, Tường ca nhi đứa nhỏ này cao su quá đi!
Có lẽ là đang dần lớn lên, trí thông minh của Tường ca nhi bắt đầu dùng trong việc đấu trí đấu dũng với người lớn.
Tỷ như hiện tại, bé không có buồn ngủ, tinh thần phấn chấn, mà Ý ca nhi đã ăn no ngủ say, liền thừa dịp Chân Diệu không chú ý, đâm vào ௱ô** nhỏ của Ý ca nhi một cái, Ý ca nhi mờ mịt mở mắt, mếu mếu miệng muốn khóc, Chân Diệu vội vàng dụ dỗ: “Ý ca nhi sao rồi, có phải là nằm mơ hay không?”
Ý ca nhi theo bản năng liếc nhìn Tường ca nhi, sau đó lắc đầu.
Lúc mới đầu Chân Diệu không rõ lý do, mấy lần sau cuối cùng phát hiện động tác nhỏ của Tường ca nhi, dạy dỗ lại đứa nhỏ này một trận, rồi nhức đầu với Ý ca nhi.
“Ý ca nhi, ca ca làm chuyện xấu, vì sao con không nói cho mẹ?”
Ý ca nhi nhăn mặt, rối rắm hồi lâu mới nói: “Ca ca nói, không được mách lẻo mẹ. ”
Chân Diệu híp mắt: “Mẹ hơi đau lòng nha, Ý ca nhi nghe lời ca ca nói mà không phải nghe mẹ.”
Tường ca nhi ở bên cạnh thì ưu sầu nghĩ, mẫu thân cũng ghen tỵ với bé, như vậy tốt sao?
Ý ca nhi là đứa bé trung thực, nghe Chân Diệu nói như vậy, vội vàng an ủi: “Mẹ, Ý ca nhi nghe lời mẹ mà, nhưng......”
Bé liếc Tường ca nhi một cái, nói: “Ca ca nói, nếu con nghe lời thì mỗi lần ăn đù* gà, huynh ấy sẽ để lại cho con.”
Khóe miệng Chân Diệu giật giật.
Rất tốt, tiểu hỗn đản Tường ca nhi này đã hiểu được đạo lý “Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn” rồi, biết dụ dỗ đứa nhỏ khờ Ý ca nhi này.
Ý ca nhi thành thật như vậy, tương lai phải làm sao bây giờ?
Một bên Tường ca nhi thấy tình thế không ổn thì vội vàng mở miệng: “Mẹ! Đệ đệ nên nghe lời ca ca nói, như vậy chờ khi con trưởng thành, mới có thể chăm sóc được cho nó, không để cho người khác bắt nạt đệ đệ.”
Tiểu tử này thành tinh rồi à? Ngay cả trong lòng nàng nghĩ cái gì cũng đoán được?
Chân Diệu nhướn mày đang định dạy dỗ hai đứa nhỏ làm cho người ta nhức đầu này mấy câu, thì Mộc Chi đứng ở cửa nói: “Đại nãi nãi, Tam cô nương tới.”
Chân Diệu vỗ vỗ ௱ô** Tường ca nhi: “Mau ngủ, còn giở trò linh tinh nữa, lát nữa sẽ thu thập con! Ý ca nhi cũng biết điều ngủ chút đi.”
Vừa nói đứng lên, dặn dò hai bà vú: “Các bà hãy chiếu cố hai ca nhi.”
Nói xong đi ra ngoài, rẽ dọc theo hành lang trực tiếp trở về nhà giữa. La Tri Chân ở nhà chính ngồi, thấy nàng tới đây, vội vàng đứng lên hành lễ: “Đại tẩu.”
Lúc này tới đây, trong lòng Chân Diệu hơi có chút buồn bực. Trên mặt vẫn bất động thanh sắc đi tới, cười nói: “Tam muội tới. Chúng ta vào bên trong ngồi, ta vừa mới đi nhìn qua hai đứa bé, để muội đợi lâu.”
Mặc dù ban đầu nàng kiên trì cho hai đứa bé bú, có quy củ vẫn cứ phải giữ.
Từ lúc Tường ca nhi và Ý ca nhi ba tuổi thì từ nhà giữa chuyển ra, chuyển đến Đông Sương ở, vì không để tình cảm mẫu tử nhạt nhòa nên sau bữa cơm trưa nàng sẽ đích thân dỗ dành hai đứa bé ngủ.
La Tri Chân cũng biết lúc này tới cửa có chút đường đột, nhưng từ lúc nàng từ Thái thị biết được chuyện tiệc thưởng cúc, trong lòng thật sự đau khổ, đã không đợi được rồi, cũng may những năm này chị em hai người chung ***ng không tệ, vẫn có chút ít tình cảm, nếu không nàng cũng không có dũng khí tới đây để thổ lộ tiếng lòng.
“Là muội muội đường đột rồi, nhưng có chuyện muốn nói với Đại tẩu.”
Chân Diệu gật đầu, kéo tay La Tri Chân tới gian ngoài, chờ Mộc Chi dâng trà, cho nha hoàn hầu hạ tất cả lui ra, mới hỏi: “Tam muội có chuyện gì vậy?”
“Đại tẩu, muội nghe mẫu thân nói, hôm Tiết Trùng Dương đó, trong cung muốn mở tiệc thưởng cúc?”
“Đúng vậy.”
“Ta cũng phải đi sao?”
Chân Diệu cười nói: “Dĩ nhiên, nội thị trong cung tới đưa thiệp, còn cố ý nói tới.”
Sắc mặt La Tri Chân trắng bệch, hai tay đặt ở trên đù* xoắn xuýt, cắn môi hỏi: “Đại tẩu, muội có thể không đi được không?”
Chân Diệu thu nụ cười, cẩn thận đánh giá La Tri Chân một cái, trầm mặc chốc lát mới hỏi: “Tam muội không muốn đi?”
La Tri Chân gật đầu: “Không muốn.”
“Kia...... Nhị thẩm có nói cho muội ý tứ tiệc thưởng cúc này chưa?”
“Có nói.” Nói đến đây, La Tri Chân hơi không nhịn được rồi.
Nói cho cùng, nàng chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi, xuất thân lại là thứ nữ, muốn trốn tránh chuyện tuyển phi như vậy, rất cần dũng khí, nếu không phải những năm này đứng ngoài nhìn vào thấy Đại tẩu là một người biết cư xử, thì ngay cả nói cũng không dám nói.
Nói với ai đây? Nếu là Điền thị còn sống, nghe xong sợ rằng một cái tát tai thật mạnh còn phải châm chọc khiêu khích một phen, kế mẫu hiện tại mặc dù trước mặt không tệ, nhưng cũng có giới hạn, làm cho nàng cảm thấy mình không biết điều, tương lai lại càng không thể sống khá giả.
Về phần tổ mẫu...... Từ lúc một chén bánh trôi thiếu chút nữa muốn mạng lão thái thái, cô nương này trong lòng có bóng ma, đối với trưởng bối đã đến tuổi này, chỉ có cung kính, cũng không dám tiếp cận lung tung nữa.
Thấy La Tri Chân đã có chút lảo đảo muốn ngã rồi, Chân Diệu than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tay nàng: “Tam muội, trước tiên muội không nên gấp, hãy nghe ta nói.”
“Dạ.”
“Muội biết tiệc thưởng cúc lần này là vì tuyển phi cho Tân Đế, chỉ sợ là không thể không đi.”
Tay La Tri Chân run lên, ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Cáo ốm không được sao?”
Chân Diệu lắc đầu: “Cái này không ổn. Đây là Tân Đế lên ngôi sau lần đầu tiên chọn phi, chọn đều là danh môn quý nữ, muội là cô nương vừa độ tuổi duy nhất của phủ Trấn Quốc Công, xuất thân tại nơi này, cho dù lần này cáo ốm, ít ngày nữa sợ rằng cũng phải truyền muội tiến cung. Phải biết rằng, lần này là mượn danh tiếng tiệc thưởng cúc tuyển phi, không phải là tuyển chọn chính quy, không có gì gọi là lỡ mất thời gian. Lần này cáo ốm, lần sau muội còn muốn cáo ốm sao? Ba năm lần như vậy, cho dù Thiên gia không tức giận, lời đồn muội thân thể yếu đuối truyền ra, hôn sự của muội cũng sẽ rất bất lợi.”
La Tri Chân đến tuổi làm mai, một khi những lời thân thể không tốt lan truyền ra ngoài, dĩ nhiên không đến mức thiếu người hỏi thăm, nhưng mấy người xuất thân tốt, hoặc là lấy vợ cho con cả hay cháu đích tôn, sợ rằng cũng sẽ chùn bước.
Sắc mặt La Tri Chân thoáng cái trở nên tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
Từ nhỏ nàng đã biết, nữ nhân đời này, có hai cơ hội quyết định vận mệnh, một lần là xuất thân, cái này không cách nào lựa chọn, nàng không gặp may bò ra từ trong bụng di nương, còn có một lần chính là lập gia đình.
Nàng không muốn tiến cung, cùng vô số nữ nhân tranh đoạt nam nhân thân phận tôn quý nhất kia, không phải là muốn gả cho nam nhi tốt, an an ổn ổn vượt qua cả đời sao?
“Đại tẩu, cầu ngài giúp muội, muội thật không muốn tiến cung, cùng một đám nữ nhân giằng co, đến cuối cùng còn có thể có thể công dã tràng, thậm chí ngay cả mạng sống cũng vùi vào đó.” La Tri Chân bùm một tiếng quỳ xuống, ôm chân Chân Diệu, nức nở rơi nước mắt.
Chân Diệu cúi đầu nhìn La Tri Chân quỳ trên mặt đất, trong lòng có mấy phần cảm khái.
Đồng dạng là thứ nữ, La Tri Chân và Chân Tịnh lại là hai loại người khác nhau.
Nàng vẫn muốn xác nhận lại, tránh việc La Tri Chân tương lai lập gia đình, trôi qua không như ý, lại nổi lên tâm tư ngầm ao ước thân phận cung phi, nảy sinh oán giận.
“Tam muội thật nghĩ thông suốt sao? Phải biết rằng, cơ hội lần này, đối với nhiều người là rất quý trọng.”
La Tri Chân ngửa đầu, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt kiên quyết: “Đại tẩu, nếu muội tới tìm tẩu, sớm đã phải rõ ràng. Tẩu xem, nhiều đời Tân Đế kế vị, mấy vị phi tử của Tiên Đế đều đi đâu rồi? Như hiện tại, trừ Thái hậu, phi tử của Tiên đế còn ở lại hậu cung lại có mấy người đây?”
Thái phi có con cái rồi còn hoàn hảo, không có con cái, tất cả đều phải ở lại chùa miếu, vận khí không tốt còn phải chôn cùng.
Xa xôi không nói, Chiêu Phong Đế băng hà, Triệu Thái hậu thăng cấp thành Thái hậu, trực tiếp để Ngô quý phi được Chiêu Phong Đế khi còn sống sủng ái mấy năm chôn theo.
Nguyên nhân cũng không cần tìm nhiều, Thái hậu nói một câu Tiên Hoàng không thể xa rời Ngô quý phi như vậy là đủ rồi, ai bảo Ngô quý phi xuất thân bình dân đây.
Cũng là bởi vì Ngô quý phi xuất thân hèn mọn, năm đó nhảy trở thành quý phi nương nương phong quang vô hạn, ngồi vào vị trí trống của mẫu phi công chúa Phương Nhu là Tưởng quý phi, ngay cả dân chúng tầm thường cũng biết trong hoàng cung có như vậy một vị nương nương xuất thân không cao, kết cục hồng nhan bạc mệnh của nàng ấy, La Tri Chân biết rất rõ ràng.
Đã nói nhiều như vậy, La Tri Chân khẽ cắn môi, bằng bất cứ giá nào: “Nói cho cùng, hậu cung ba nghìn giai lệ, có thể cười đến cuối cùng chân chính, chỉ có một người thôi, Tri Chân hiểu rõ, một khi vào cung, người kia tuyệt sẽ không phải là muội!”
Chân Diệu theo bản năng gật đầu, rất đồng ý La Tri Chân ý nghĩ.
Đừng nói Ngô quý phi, ngay cả người bởi vì phụ thân được trọng dụng sau khi chiến sự nổi lên, lại dần dần đắc thế – Tưởng quý phi, bây giờ còn không phải thành thật mà sống. Những nữ nhân từng khinh thường Triệu Thái hậu, hôm nay lặng yên không một tiếng động sống ở thâm cung, giống như là chẳng bao giờ tồn tại.
Huống chi...... Huống chi Thần Khánh Đế lại là cái đồ Biến th'!
Nếu có thể, nàng rất không muốn bước vào hoàng cung nữa, chỉ tiếc sinh ra ở xã hội hoàng quyền, lại là nữ chủ nhân tương lai của phủ Quốc Công, không thể hoàn toàn tự do làm theo ý mình.
Cũng may, người kia mặc dù Biến th' nhưng là thiên tử chí tôn, chắc cũng sẽ không lật lọng, hắn chính miệng nói sau này chỉ là thân phận huynh trưởng, nếu còn có động tác hoang đường nữa, liền trực tiếp vứt lời này lên trên mặt hắn đi.
“Nếu như thế, Tam muội, đến lúc đó, tốt hơn muội nên theo ta cùng tiến cung.”
“Đại tẩu?” Cánh tay La Tri Chân ôm chân Chân Diệu căng thẳng, trên lông mi thật dài, một giọt nước mắt chực rơi.
“Muội đứng lên trước đã.” Chân Diệu kéo nàng ngồi xuống, cười nói, “Muội nha đầu này cũng thật là có tâm nhãn, tiến cung cũng không nhất định bị tuyển chọn nha….”
Trong mắt La Tri Chân dần dần có ánh sáng, lại có chút chần chờ: “Ý của Đại tẩu là —— muội mặc trang phục bình thường hơn chút, biểu hiện tầm thường, là có thể lạc tuyển rồi?”
“Muội là cô nương phủ Quốc Công, lấy xuất thân như vậy, ta nghĩ, cho dù trang phục tầm thường đi nữa, cơ hội lạc tuyển cũng không lớn.”
Xuất thân cao, tư chất bình thường, đây chẳng phải là bắt đúng nhịp Thái hậu vừa ý sao?
Nếu như Thái hậu không hợp với Hoàng hậu còn dễ nói, từ trước đến nay Thái hậu và Hoàng hậu vì mảnh đất hậu cung kia, đều tránh không được tranh giành, ai bảo Thái hậu và Hoàng hậu bây giờ lại là cô cháu ruột cơ chứ, Thái hậu hồ đồ mới có thể chọn cho Hoàng hậu một kình địch tiến cung.
“Kia...... Vậy nếu lời nói và hành động của muội đều sơ suất ——”
Chân Diệu lắc đầu: “Đi tới đó đều là phu nhân danh môn, lời nói không thoả đáng sẽ phá hủy danh tiếng của muội. Ta nghĩ, dứt khoát dùng phương pháp trái ngược, muội mặc trang phục thật xinh đẹp, cử chỉ thoả đáng, lại phải toát ra ánh mắt mấy phần mưu cầu danh lợi, chỉ sợ Thái hậu muốn tránh cũng không kịp.’’
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc