Trời Sinh Một Đôi - Chương 474

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Động tác của La Thiên Trình ngừng lại, ngồi thẳng người ngưng mắt nhìn Chân Diệu, hiểu được lời tiếp theo đây mới là trọng điểm.
“Kiểu Kiểu, nàng nói đi.”
Chân Diệu do dự một chút.
Nàng biết nói lời này ra, rất tổn hại tình cảm, nhưng đã nói đến mức này thì không thể nào nuốt nghẹn trở về.
Nàng đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, rót hai chén trà, một chén đưa cho La Thiên Trình, một chén cầm trong tay, cúi đầu nhấp một miếng, nghiêng mặt mỉm cười nói: “Trước uống một ngụm trà thư giãn đã, hoa quế trong trà là mới hái, còn bỏ thêm mật hoa quế, mùi vị khá ngon.”
La Thiên Trình giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, Kiểu Kiểu nàng coi đây là nghe hí sao, còn nghỉ ngơi giữa buổi.
Càng là như thế, hắn biết lời của nàng kế tiếp sợ rằng sẽ tạo thành chấn động rất lớn giữa hai người, dứt khoát cũng bưng cái chén chậm rãi nhấp, âm thầm cảnh cáo mình phải bình tĩnh.
Kiểu Kiểu đời này là của hắn, có thể thương hắn, tin hắn, giận hắn, nhưng tuyệt không thể sợ hắn, hôm nay lần này nói chuyện cũng không thể bởi vì tính tình của hắn mà phá hỏng.
Chân Diệu đồng dạng cũng nghĩ như vậy.
Hai người cũng đã nói tới chỗ này, nàng cũng không muốn bởi vì giận dỗi mà phá hỏng, vô luận quan niệm của hai người có thể đạt thành nhất trí hay không, ít nhất, nàng muốn bảo đảm cuộc nói chuyện không nên mang quá nhiều tâm tình cá nhân.
Nàng không nhanh không chậm uống xong một chén trà hoa quế, tiện tay thả vào trên bàn trà, rút khăn ra lau lau khóe miệng, lúc này mới bình tĩnh nhìn về La Thiên Trình.
La Thiên Trình trực tiếp đặt chén trà xuống, thân thể nghiêng về phía trước, làm ra bộ dáng lắng nghe: “Kiểu Kiểu, nàng nói đi.”
Chân Diệu gật đầu, cân nhắc ngôn ngữ một chút nói: “Cẩn Minh, ta hiểu tâm tình muốn báo thù của chàng. Cũng hiểu được biến nó thành hành động, nhưng trong mắt của ta, vô luận trong lòng có hận đến bao nhiêu, báo thù cũng phải chú ý đến thủ đoạn.”
“Thủ đoạn?” La Thiên Trình tỉ mỉ thưởng thức những lời này, có chút không hiểu.
“Đúng vậy, chính là thủ đoạn. Thủ đoạn không giống nhau, có lẽ kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, cũng có thể báo thù, có thể rất nhiều người cảm thấy chỉ cần kết quả có thể đạt được mong muốn, thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Dù sao cuối cùng địch nhân đều rất thảm, chú ý thủ đoạn gì chứ, không phải là dối trá sao?”
La Thiên Trình không lên tiếng, chớp chớp mắt.
“Nhưng ta không cho là như vậy.” Chân Diệu sợ hắn không hiểu ý của mình. Suy nghĩ một chút nói: “Tỷ như chúng ta trên đường gặp phải một con chó dữ. Bị nó cắn, có thể tìm cây côn quật nó, nhặt tảng đá đập nó. Nhưng dù tức giận thế nào, cũng không thể hạ thấp chính mình, cắn lại nó như nó vừa làm chứ?”
Thấy La Thiên Trình trầm ngâm không nói, Chân Diệu lặng lẽ thở phào một cái, tiếp tục nói: “Ý của ta là...... Sống ở trong cừu hận không đáng sợ, chính tay đâm cừu nhân cũng được nhưng chúng ta không thể để cho cừu hận biến mình thành người giống như đối phương, như vậy, cho dù báo thù thì cái được không bù đắp nổi cái mất.”
“Ý của nàng là, ta không chừa thủ đoạn nào sao?” La Thiên Trình nhàn nhạt hỏi, vẻ mặt nhìn không ra vui giận.
Không hiểu sao, Chân Diệu không dám nhìn vào ánh mắt lấp lánh rực rỡ kia, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày mình nói: “Ít nhất, để cho một nữ nhân dụ dỗ phụ tử ba người, còn lưu lại một đứa con mặc dù vô tội vừa ra đời nhưng mang theo tội nghiệt, thủ đoạn như vậy, ta thấy cũng không vẻ vang gì. Huống chi ——”
“Huống chi cái gì?”
Chân Diệu nâng đầu, cắn cắn môi nói: “Huống chi, sau khi chuyện thành công, còn muốn *** diệt khẩu vứt ở trong hẻm phố hoa, cái này thật quá đáng. Coi như là con cờ thì nàng ấy cũng là con người mà!”
Nói đến đây, Chân Diệu có chút kích động, nhìn La Thiên Trình một cái, lại nhấn mạnh thêm: “Là người đã sinh ra Bát Lang!”
Vì sao nàng lại sợ, bởi vì nàng không phải là kiểu bé gái “Chỉ cần người yêu ta, chẳng sợ có lỗi với toàn bộ thế giới, làm chuyện xấu xa nhất, ta cũng không để ý”.
Nàng sợ nhỡ chẳng may nàng không phải người được yêu kia?
Nàng hi vọng trong lòng người kia vui vẻ, cho dù là không yêu, cũng nên có một chút phẩm đức. Không cần hoàn mỹ vô khuyết, nhưng ít ra có thể giữ vững điểm mấu chốt.
“Nói xong rồi?”
“Đã xong.”
La Thiên Trình không nói lời nào, cứ như vậy trực tiếp nhìn nàng, cho đến khi nhìn Chân Diệu có chút không kiên nhẫn rồi, bỗng nhiên vươn tay đặt tại đỉnh đầu, vò rối tóc nàng, vừa xoa vừa cười nói: “Kiểu Kiểu, nàng suy nghĩ quá nhiều.”
“Hả?”
“Ai nói cho nàng nghe, Yên Nương chỉ là quân cờ?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Chân Diệu mở to mắt.
Đôi mắt nàng vừa lớn vừa trong suốt, La Thiên Trình nhìn liền không nhịn được nghĩ, vợ của hắn, làm sao đáng yêu thế chứ?
“Coi như là con cờ, nàng ta cũng là một con cờ vô cùng quý trọng cơ hội này đấy. Hoặc là nói, chúng ta chỉ theo như nhu cầu, bình đẳng trao đổi thôi.”
Chân Diệu đẩy hắn một cái: “Chàng càng nói ta càng thấy khó hiểu.”
La Thiên Trình khẽ mỉm cười: “Nàng ta dùng sắc đẹp, đổi được cơ hội báo thù rửa hận, ta dùng việc giúp nàng ta báo thù, đổi được một người cam tâm tình nguyện làm việc, không phải là rất công bằng?”
Nghe La Thiên Trình nói ra thân thế Yên Nương, Chân Diệu lúc này mới thoải mái.
Đổi lại là nàng, một nhà mười mấy người bị giết, mình cũng thiếu chút nữa ૮ɦếƭ dưới đao, sợ rằng cũng phải khăng khăng một mực với người đã cho nàng cơ hội này.
“Ta có ý ly gián Nhị thúc và Nhị thẩm nên mới tìm tới Yên Nương. Lại không nghĩ rằng có thể ầm ĩ đến khó coi như vậy, đây mới gọi là lòng người khó đoán đi.”
Cả đời trước, vợ chồng bọn họ quỷ kế chồng chất, ly gián hai vợ chồng mình, thậm chí cố ý dẫn Chân thị đi dâng hương, nhờ đó gặp được Quân Hạo danh chấn kinh thành.
La Thiên Trình thỉnh thoảng đã nghĩ, nam nhân tại lúc buồn bực lúc có đóa hoa giải chữ ở hội hoa xuân còn không nhịn được mà hái, nữ nhân dưới tình huống vợ chồng tương kính như băng, gặp được một nam tử như vậy mà động tâm, có phải cũng không hẳn là một tội ác tày trời?
Ít nhất, nếu như là hiện tại đối mặt với Chân thị trước kia, hắn có thể khống chế mình, sẽ không lại nổi lên sát ý.
“Vậy Nhị Lang và Nhị thúc bởi vì Yên Nương, một nổi điên, một trúng gió ——”
La Thiên Trình rốt cục không nhịn được cười lên, đưa tay xoa mặt của nàng: “Đứa ngốc, phu quân nàng chỉ là người, nàng cho rằng chúng ta là thần tiên đang nói chuyện sao? Chính là thần tiên, còn có thời điểm phạm sai lầm trần tục đấy!”
Chân Diệu nghe vậy mới nghĩ ra, nàng bị đùa giỡn đi? Nhất định là bị đùa giỡn đi?
“Còn có cái gì nghĩ không ra, nói hết ra đi, sau còn lôi chuyện cũ ra nói, coi chừng ta trở mặt.”
Chân Diệu nhướng mày: “Trở mặt? Trở mặt thế nào?”
“Ah, chuyện này nghĩ sau.”
Chân Diệu hừ nhẹ một tiếng, nói: “Như vậy thật không phải là Yên Nương bị chàng diệt khẩu? Do nàng ta chạy đi, gặp phải kẻ xấu?”
La Thiên Trình nheo mắt lại, nhướng mày cười nói: “Làm sao nàng cứ giữ mãi chuyện Yên Nương không buông, may nàng ta là nữ tử, nếu không ta thật muốn *** diệt khẩu. Yên Nương là ta thả cho chạy, cũng chưa ૮ɦếƭ, hiện tại chắc đã thay hình đổi dạng, một lần nữa sống ở nơi khác.”
Nói tới đây, hắn vội vàng giải thích: “Ta không phải bởi vì cái lý do lung tung nàng nói kia mới để Yên Nương đi, để nàng ta đi, cũng chỉ tiện tay mà thôi. Dù sao ——”
La Thiên Trình trầm mặc một chút, mới nói: “Cho dù là người sống ở nơi tối tăm nhất, cũng nên có một cơ hội bắt đầu một lần nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc