Trời Sinh Một Đôi - Chương 459

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Nhất định là cách nàng mở mắt không đúng!
Chân Diệu chớp chớp mắt, lại nhắm lại.
Khuôn mặt tươi cười của Chân Tịnh cứng ngắc, cắn môi, khắc chế xúc động vạch móng tay dài và rực rỡ lên mặt nàng, ấm giọng nói: “Tứ muội, ngươi đã tỉnh.”
Chân Diệu đột nhiên ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Chân Tịnh: “Đây là đâu?”
“Đây là tẩm cung của ta. Hoàng thượng nói...... ngươi bi thương quá độ ngất xỉu, không lâu trước đưa ngươi đến chỗ ta, chờ ngày mai khá hơn một chút mới xuất cung.” Chân Tịnh dùng giọng điệu vi diệu, bày ra chút thấp thỏm và ngờ vực, còn kèm theo cảm xúc đồng tình kia vừa phải.
Chân Diệu theo bản năng mà cúi đầu nhìn mình một chút, thấy trên người đã thay thân xiêm y, còn rõ ràng tản ra mùi hương hoa sau khi tắm rửa, không khỏi sửng sốt.
Mặt Chân Tịnh lộ vẻ vui mừng, che dấu xuống cực nhanh, có chút bối rối mà nói: “Trời quá nóng, ta thấy Tứ muội ra không ít mồ hôi, bèn sai người rửa mặt chải đầu cho ngươi một phen.”
Nói đến đây, dừng một chút, an ủi: “Yên tâm, là cung nữ thiếp thân của ta lau người cho ngươi, nàng ta hiểu quy củ, sẽ không nói lung tung.”
Đầy trong đầu Chân Diệu đều là vấn đề sao chén R*ợ*u độc kia không độc ૮ɦếƭ nàng, căn bản không có hiểu được hàm ý nói gần nói xa của Chân Tịnh, nghe vậy trên mặt không có thay đổi gì, thản nhiên nói: “Đa tạ.”
“Ách, không cần......” Chân Tịnh cười đến miễn cưỡng, có chút phát điên.
Đây không đúng lắm mà, nữ nhân bình thường, nghe ả nói như vậy, cũng sẽ hiểu lầm Hoàng thượng đã làm gì với nàng đi, sao Chân Tứ chẳng có một chút phản ứng gì?
Đúng vậy, ả chính là đánh chủ ý như vậy.
Người đang ngủ mê man, rốt cuộc đã gặp phải cái gì, bản thân cũng không rõ ràng, Chân Tứ cũng đã là phụ nhân đã sinh con, ả chỉ cần sai người lau sạch sẽ cho nàng, lại nói bóng nói gió một phen, không sợ nàng không suy nghĩ nhiều.
Lùi một bước nói, cho dù Chân Tứ không dám khẳng định Hoàng thượng đã động vào người chưa, cũng sẽ có một chút ngờ vực như vậy tồn tại, mà chút ngờ vực này, sẽ vắt ngang một cái gai giữa nàng ta và La thế tử.
Cái gai này còn không dám ***ng, không thể nói, dần dà, cuối cùng sẽ sinh mủ, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, ả rất mong đợi đó.
Nhưng là —— đầu tiên phải yêu cầu Chân Tứ ý thức được điều này!
Chân Tịnh cơ hồ cắn nát răng.
Hôn mê ở điện Dưỡng Tâm, lúc này mới tỉnh lại, lại có thể không suy nghĩ lung tung một chút nào, đây rốt cuộc có thích hợp hay không hả!
“Tứ muội, có muốn ăn thứ gì hay không?”
Nghĩ tới chén R*ợ*u vừa đắng vừa chát kia, chân Diệu không có tâm tình ***ng bất kỳ vật gì ở trong hoàng cung nữa, lắc đầu nói: “Không cần, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
Nói chuyện không hợp ý, nói nửa câu cũng ngại nhiều, hai người từ trước đến giờ không hợp nhau, nàng đã là tâm lực quá mệt mỏi, không có hơi sức trình diễn tỷ muội tình thâm.
Chân Tịnh đúng với ý nguyện, đứng lên nói: “Nếu đã như thế, ta cũng không quấy rầy Tứ muội nghỉ ngơi nữa. Cửa đã có người hầu hạ, nếu như có phân phó gì, trực tiếp gọi các nàng là được. Chờ lúc nào dùng bữa tối, lại tới gọi ngươi.”
“Ừm.” Chân Diệu gật đầu.
Chân Tịnh xoay người, một làn gió thơm bay xa.
Chân Diệu đứng dậy xuống giường, lúc chân rơi xuống đất mềm nhũn, vội vịn cột giường lại nằm xuống lần nữa, trong lòng không nhịn được mắng một trận.
Tên khốn Thần Khánh Đế kia, nếu không có ý định muốn nàng ૮ɦếƭ, ép nàng uống chén R*ợ*u kia làm gì? Trêu cợt người vui vẻ lắm sao?
Nghĩ tới tình yêu bất luân của người nọ với Thái phi, còn là hung thủ trực tiếp bức tử Thái phi, không khỏi vừa tức vừa chán ghét, một lúc lâu mới hơi hơi bình phục tâm tình, nhắm mắt lại khôi phục thể lực.
Lúc này nàng nghe được tiếng cửa mở, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Huyện chủ tỉnh rồi nhỉ?”
“Vừa mới tỉnh một lát, nghe nương nương nói, lại nghỉ ngơi rồi, nhẹ một chút.”
Hai cung nữ tiến vào, Chân Diệu hơi mở mắt, thấy các nàng đang rón rén thu dọn lại gian phòng, lại nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Hai cung nữ kia thu dọn xong rồi, còn mở cửa sổ ra thông gió một chút, sau đó đứng ở chỗ cửa canh chừng.
Hai cung nữ tán gẫu được mấy câu, rồi kéo đề tài tới trên người Chân Diệu.
“Sao Huyện chủ lại ở trong cung? Ta nghe nói, Huyện chủ hôn mê đưa từ điện Dưỡng Tâm tới.”
“Suỵt ——” Một vị cung nữ khác đè thấp âm thanh xuống, “Đây cũng là ngươi có thể nghị luận, không cần mạng nữa à!”
“Ôi chao, Xảo Dung tỷ tỷ, nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, còn có ai có thể biết đây. Đúng rồi, là ngươi lau ngưởi cho vị bên trong kia nhỉ?”
Cung nữ gọi là Xảo Dung thấp giọng nói: “Ừm, ta đã nói với ngươi, chuyện hôm nay sau này không thể nghị luận nửa câu, nếu không tính mạng khó giữ được!”
Truyền đến âm thanh kinh ngạc của cung nữ kia: “Có nghiêm trọng như thế?”
Xảo Dung thò đầu, lia qua Chân Diệu một cái, thấy nàng ngủ không nhúc nhích, mới thấp giọng nói: “Lúc ta lau người cho Huyện chủ, phát hiện...... trên người toàn là dấu vết ý......”
“Cái gì?”
“Ôi chao, ngươi không phải là thiếp thân hầu hạ, không hiểu, mỗi lần Hoàng đế lâm hạnh nương nương xong, trên người nương nương sẽ có những dấu vết kia đấy. Nương nương sợ Huyện chủ tỉnh lại biết được, lệnh ta lấy cao Vân Sương thượng hạng bôi kỹ càng cho Huyện chủ, mới tan được một chút. Chỉ là ——”
“Chỉ là cái gì nha? Tỷ tỷ nói chuyện cũng không thể chỉ nói nửa câu, sốt ruột ૮ɦếƭ ta rồi.”
“Chỉ là *** kia cũng cầm đi giặt rồi, không biết sau khi Huyện chủ phát hiện, có thể suy nghĩ nhiều hay không.”
Cung nữ kia bật cười: “Nói không chừng người ta còn vui lòng ý chứ, hoàng thượng anh tuấn như vậy ——”
Chân Diệu cũng nghe không nổi nữa, chống nửa người trên lên, hô: “Người đâu.”
Hai cung nữ vội đi vào, vẻ mặt có chút sợ hãi, đồng thanh hỏi: “Huyện chủ có phân phó gì?”
“Ta có chút đói bụng, đi bưng cho ta chút trà bánh.”
“Vâng” Hai cung nữ liếc mắt nhìn nhau, cùng lui xuống.
Chờ sau khi ra ngoài, Xảo Dung lập tức đi thưa lại cho Chân Tịnh.
“Nàng nghe thấy được cả rồi?”
“Nương nương yên tâm, Huyện chủ nhất định đã nghe thấy, nô tỳ nhìn thấy sắc mặt nàng biến đổi.”
“Vậy thì tốt.” Chân Tịnh khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Chân Diệu quả thật thay đổi, chờ hai cung nữ đi ra ngoài, trực tiếp kéo vạt áo ra, quả nhiên từ trong ra ngoài tất cả đều đã thay.
Nàng cố kéo thân thể mềm mại vô lực đi tới trước gương trang điểm, từ trong gương thủy tinh thấy được rõ ràng vết đỏ trên xương quai xanh.
Lại nghĩ tới lời đối thoại của hai cung nữ vừa rồi, trong nháy mắt rút cạn sạch tất cả sức lực, cả người lạnh như băng.
Tên khốn kia, chẳng lẽ thật lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ——
Trong đầu Chân Diệu hiện lên dáng vẻ có chút điên cuồng của Thần Khánh Đế, sau đó lại hiện lên vẻ mặt có chút lo lắng của Chân Tịnh.
Chờ một chút, sự việc có chỗ nào sai sai.
Cung nữ gọi là Xảo Dung kia nói cái gì ấy nhỉ?
“Nương nương sợ Huyện chủ tỉnh lại biết được, lệnh ta lấy cao Vân Sương thượng hạng bôi kỹ càng cho Huyện chủ, mới tan được một chút.”
Chân Tịnh sẽ lo lắng nàng biết rồi nghĩ quẩn? Đừng có nói đùa, ả phải sợ nàng không biết mới đúng nha.
Chân Diệu suy nghĩ việc gì cũng không thích vòng vèo, nàng chỉ biết, người đáng ghét không vui, nàng sẽ vui vẻ.
Suy bụng ta ra bụng người, nàng cười lạnh một tiếng.
Ăn xong trà bánh, Chân Diệu nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục không ít sức lực, đến giờ được mời đi phòng ăn.
Cơm dùng được một nửa, Thần Khánh Đế qua đây.
Chân Tịnh thấy ánh mắt Thần Khánh Đế rơi vào trên người Chân Diệu, mà vẻ mặt nàng ta lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt, không khỏi vểnh khóe miệng.
Chân Diệu nhìn chằm chằm Thần Khánh Đế, sau đó mở miệng: “Nghe nói, ngươi dê ta?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc