Trời Sinh Một Đôi - Chương 390

Tác giả: Đông Thanh Liễu Diệp

Một khúc này dùng lá cây thổi ra như tình nhân nũng nịu, chim én hót vang, vô cùng dễ nghe êm tai. An Quận vương nhè nhẹ nhịp tay, cảm thấy như thiếu thiếu chút gì đó.
Đôi mắt phượng liếc nhìn qua Chân Diệu đang ngồi dưới gốc cây lê, đi qua gọi nàng.
Chân Diệu hơi hoang mang nhìn qua An Quận vương.
An Quận vương ra hiệu cho nàng đi theo đến bên cạnh bàn, duỗi tay cầm lấy cây đàn, thấp giọng nói: “Giai Minh, đàn đi.”
Chân Diệu do dự một chút.
Nàng biết rõ trình độ của mình, luận tài đánh đàn, trong đám khuê tú huyện chủ nàng chỉ đáng được xếp ở bậc trung mà thôi. Bởi vì nàng thiếu đi thiên phú nên càng không có chút linh khí nào.
“Chỉ góp vui cho mọi người mà thôi, không cần nghĩ quá nhiều.” An Quận vương lười nhác nói.
Chân Diệu thầm nghĩ lời này cũng không sai, nghe theo An Quận vương cầm lấy đàn, cũng sẽ nhanh chóng thoát thân được.
Vươn nhẹ hai tay gảy lấy dây đàn, làn điệu lưu loát dâng lên.
Tiếng lá cây thoáng ngừng, rồi đuổi theo như chim sổ ***g vờn quanh cá nước, vui sướng nhảy múa quanh quẩn rừng lê.
Tiếng đàn lá len lỏi từng cành cây kẽ lá, vấn vít lẫn nhau, hợp thành làn điệu mỹ diệu tuyệt luân, làm người nghe như say như mê.
Cùng góp tay đàn ra khúc nhạc hay đến vậy nhưng Chân Diệu có chút không được tự nhiên.
Đây không phải trình độ đánh đàn của nàng, mà là người thổi lá cây kia. Chính linh khí của hắn âm thầm dìu dắt nàng, khiến hai tay nàng trôi chảy, khiến nỗi lòng nàng cảm nhận, khắc sâu cảm lấy tiếng đàn. Nó dịu dàng, quan tâm, nhẫn nại, kiên trì… không ngừng dìu dắt nàng bay lượn hòa vào chốn thiên đường của làn điệu.
Loại bảo bọc này mượn tiếng đàn từng chút từng chút lưu luyến len lỏi vào tim nàng, như thể là loại tình cảm ấm áp nhất, nói rõ lòng dạ cho người ta biết.
Chẳng lẽ đây chính là tâm linh tương thông trong truyền thuyết đấy sao?
Chân Diệu bỗng ngừng lại, lạc mất một nhịp, lập tức cảm giác tuyệt diệu kia bay biến mất dạng không còn sót lại chút gì.
Mấy người kia cũng tỉnh hồn lại từ trong trạng thái thất hồn lạc phách.
“Giai Minh…” An Quận vương thần sắc khó lường.
Chân Diệu rút tay đặt trên đàn về, đứng lên, vỗ tay vài cái: “Tài đàn hát của Quân tiên sinh quả nhiên vô song, ta không dám tiếp tục bêu xấu thêm nữa.”
“Huyện chủ Giai Minh đàn rất không tồi.” Tam hoàng tử cất lời.
Chân Diệu quét mắt một vòng nhìn mấy người đều có thần sắc khác lạ, trong lòng khẽ giật mình. Vị Quân tiên sinh này quả nhiên nắm vững nhạc lý, đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Tương truyền có một loại R*ợ*u ngon, ngàn người uống nó đều không thể cảm nhận cùng một vị. Mà âm nhạc của hắn, cũng có thể khiến người khác có cảm nhận khác biệt giống như thế.
Dùng nhạc điệu câu hồn, hắn muốn làm gì?
Có chút bận lòng, bận lòng cái gì, vì sao phải nói với nàng?
Người này thần thần bí bí, cũng chỉ đến đây thôi! Bạn đang đọc truyện tại www.thichtruyen.vn - Thích Truyện Chấm VN
Chẳng biết tại sao, nàng đối với nam tử phong hoa tuyệt đại đến vậy lại có chút phiền chán.
“Đã không còn sớm, ta nên trở về rồi, không quấy rầy nhã hứng của các vị nữa.” Chân Diệu khom người, quay người muốn đi thật nhanh.
“Giai Minh…” Lục hoàng tử tiến tới: “Ta tiễn muội.”
Hai người dần đi khỏi tầm mắt đám người, Chân Diệu dừng lại: “Lục hoàng huynh, mời trở về đi.”
“Muội chắc chứ?” Lục hoàng tử nhướng mày, cười nhìn nàng.
Không đợi Chân Diệu trả lời, hắn đã quay người quay về, trong lòng thầm đếm.
Một, hai, ba…
“Đợi một chút.” Chân Diệu đi vài bước, nhìn cảnh sắc đâu đâu cũng giống nhau thật đau đầu, tin chắc bản thân sẽ lại lạc đường lần nữa liền gọi giật lại.
Lục hoàng tử xoay người lại, bước tới, vẻ mặt đắc ý: “Ta biết ngay, muội lạc đường.”
Thấy cặp mắt Chân Diệu như đang hỏi lại, hắn cười nhạo: “Bằng không thì, sao muội lại xông đến tận đây cơ chứ.”
“Cái gì xông đến, là Huyện chủ Trọng Hỷ bảo ta đến.”
“Không thể nào!” Lục hoàng tử khép quạt xếp lại, nhịn không được thoáng gõ đầu Chân Diệu một cái: “Muội ngốc à! Có An Quận vương ở đó, Trọng Hỷ còn thu xếp cho muội đến uống R*ợ*u với chúng ta?”
Chân Diệu có chút hoang mang: “Lúc đó hai đứa muội ở bắc Lê viên, rõ ràng Trọng Hỷ chỉ hướng Tây Nam mà.”
“Tây Nam…” Lục hoàng tử sờ sờ cằm, trầm ngâm chốc lát nói: “Muội đi theo ta.”
Chân Diệu đi theo Lục hoàng tử vòng vèo trong rừng hoa lê, chốc lát sau trước mắt như bừng sáng, xa xa ngoài mười trượng có thể thấy đỉnh ngói đỏ của một tiểu đình, vừa đủ đặt một chiếc bàn hoa mai, hai tiểu nha hoàn chải Pu'i tóc song nha đứng ở đó, đầu gật lên gật xuống ngủ mất.
Lục hoàng tử cười nói: “Giai Minh, ta nghĩ đây mới là chỗ Trọng Hỷ muốn muội đến.”
Chân Diệu đỏ mặt, ho khan một tiếng: “Đa tạ Lục hoàng huynh.”
“Không cần khách khí.” Lục hoàng tử bỗng nhiên hạ thấp ngữ điệu: “Giai Minh, ta cảm thấy vị Quân tiên sinh kia đối với muội rất khác biệt.”
Chân Diệu khẽ giật mình.
Lục hoàng tử thu ý cười, nghiêm trang nói: “Để La đa nghi kia đừng nổi bão nữa, muội nên cách tên Quân tiên sinh kia xa một chút thì tốt hơn.”
Áng mây đỏ dọc theo cần cổ leo lên tận hai gò má nàng, Chân Diệu vừa thẹn vừa giận.
Nhận ra Quân tiên sinh kia khác lạ, đương nhiên nàng biết rõ nên làm thế nào, cần gì phải có người đến nhắc nhở nàng!
Hai người thân lắm sao?
Chân Diệu nhướng mặt, nâng cằm lên: “Đương nhiên Thế tử sẽ không tin loại chuyện không đâu thế này, cũng không nhọc vương gia phải lao tâm!”
Nàng hất ống tay áo, quay người đi vào tiểu đình, để lại Lục hoàng tử nhìn bóng lưng yểu điệu kia, khẽ nhếch môi.
Nàng giận sao?
Hắn đã có ý tốt nhắc nhở nàng, nàng dựa vào cái gì lại giận kia chứ!
Nếu không phải nàng trưng ra bộ dạng ngưng thần đánh đàn, trùng khớp với trong trí nhớ đẹp đẽ của hắn, làm sao hắn lại chìm đắm vào, sao bắt được chút không ổn kia.
Lục hoàng tử càng nghĩ càng không cam lòng, còn có hai thị nữ của Huyện chủ Trọng Hỷ ở đó, nếu hắn đến tính sổ thì quá mất mặt, đành hậm hực bỏ đi.
“Huyện chủ Giai Minh, người tới rồi.”
Lúc này Chân Diệu càng thêm cẩn thận: “Là Huyện chủ Trọng Hỷ sai các ngươi chuẩn bị điểm tâm cho ta.”
Hai nha hoàn nhìn nhau, cùng đáp: “Đúng vậy ạ.”
Chân Diệu nhẹ thở ra một hơi, như thể đều cho ra hết những đè nén ban nãy, phân phó: “Rót cho ta một chén trà.”
Một nha hoàn trong đó nói: “Có nước mật, còn có R*ợ*u trái cây, Huyện chủ có muốn uống không ạ?”
Lúc này Chân Diệu mới tỉnh táo lại, thầm nghĩ, vừa nãy nổi giận với Thần vương có lẽ là bởi vì đã uống Lê Hoa nhưỡng, quản không nổi miệng mình, sao còn dám uống R*ợ*u nữa, nàng khoát tay nói: “Cho ta một ly nước mật thôi.”
Ly sứ trắng toát, rót vào nước mật vàng sánh lắc lư, lưu lại miệng ly một vệt bóng loáng.
Chân Diệu uống một hơi hơn phân nửa chén, phát hiện trên mặt bàn đặt một đĩa uyên ương nãi quyển hoa lam lập tức cực kỳ mừng rỡ, sẵn tay đã sạch sẽ nàng cầm lấy một cái bắt đầu ăn.
Đưa vào miệng lành lạnh mát, mùi R*ợ*u nhàn nhạt hòa vào hương sữa, nhân mận chua ngọt bên trong rất bắt vị, vừng trắng bọc đường ngọt ngào vừa phải, so với du tô bảo loa quả thật mỗi thứ một vị.
Thẳng đến trời ngã về Tây, Chân Diệu cũng không đợi được Huyện chủ Trọng Hỷ đến, chỉ thấy thị nữ bên người Trưởng công chúa.
“Huyện chủ Giai Minh, Trưởng công chúa nói trời không còn sớm nữa, sai nô tỳ đến đưa ngài về.”
“Huyện chủ Trọng Hỷ đâu rồi?”
Thị nữ kia tựa hồ đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi vậy, không do dự đáp: “Trưởng công chúa còn nói, xin Huyện chủ Giai Minh yên tâm, nhất định sẽ không đánh ૮ɦếƭ Huyện chủ Trọng Hỷ đâu ạ.”
Chân Diệu…
Đợi nàng về đến phủ Quốc Công, La Thiên Trình cũng vừa từ nha môn trở về, liền không nhịn được hỏi: “Thế tử, có phải ta đã gây tai họa rồi không?”
La Thiên Trình nghiêm mặt: “Không phải nàng lại cùng người khác ngã xuống nước đấy chứ?”
Chân Diệu đánh hắn một cái: “Đứng đắn coi!”
La Thiên Trình liền nở nụ cười: “Yên tâm, ngoại trừ chuyện đó, chuyện khác đều không tính là gây họa.”
Chân Diệu vội thuật lại chuyện nàng đào một cái hố to cho Huyện chủ Trọng Hỷ, nàng cắn môi: “Ta cảm thấy, lần sau còn đến cửa phủ Công Chúa, sẽ bị Trưởng công chúa đóng cửa thả chó…”
La Thiên Trình bật cười lớn, đợi cười đủ rồi mới kéo Chân Diệu qua, cằm đặt trên tóc nàng: “Ta nghĩ, Trưởng công chúa còn cảm tạ nàng không kịp ý chứ.”
Chân Diệu ngồi thẳng người dậy, nhìn La Thiên Trình: “Ta không hiểu ý chàng.”
La Thiên Trình xoa xoa bụng: “Có chút đói bụng.”
Chân Diệu lườm hắn một cái, quay người sang nhĩ phòng, không bao lâu liền cầm đến một cái mâm lớn, một nửa đặt uyên ương nãi uyển, một nửa là thịt nướng.
“Chàng lót dạ trước đi. Hôm nay ta ở phủ Trưởng công chúa ăn hai thứ này, cảm thấy rất ngon, trở về liền làm một ít để chàng nếm thử.”
La Thiên Trình nhìn chăm chú vào đĩa thịt nướng kia, ánh mắt lóe lên hỏi: “Kiểu Kiểu, ở đó còn có chuyện đặc biệt gì sao?”
Lê Hoa yến phủ Trưởng công chúa phân ra khách nam, khách nữ. Trước giờ thịt nướng đều sẽ không xuất hiện trên bàn nữ quyến.
Nhất định là Kiểu Kiểu đã ngồi cùng bàn với nam nhân ăn gì đó.
Cùng nam nhân, ăn gì đó, hai thứ này rõ ràng đều không có mặt hắn. Quả thực khiến người không thể nhịn được nữa!
Người nào đó trầm mặt xuống.
Chân Diệu không hề biết tên yêu nghiệt này vừa nhìn thoáng qua đĩa thịt nướng đã đoán trúng một chín một mười, chỉ là trong lòng nàng ngay thẳng, tất nhiên không có ý định giấu giếm.
“Không cần thận lạc đường, gặp phải mấy người Thần vương.”
La Thiên Trình mới thả lỏng một chút, bỗng nhiên lại nhíu mày: “Có phải còn có An Quận vương nữa không?”
“Có, mấy vị vương gia đều ở đó.”
Có An Quận vương, nhất định sẽ có Quân Hạo rồi.
La Thiên Trình rất không vui, đương nhiên hắn sẽ không ngốc nghếch hỏi ra. Như vật chỉ càng khiến cho Kiểu Kiểu có ấn tượng sâu sắc với tên khốn kia. Hắn bẻ gãy một chiếc đũa.
“Thế tử?” Chân Diệu cắn môi, thầm nghĩ bản thân không nói sai cái gì, sao hắn lại tức giận. Chẳng lẽ đúng như Thần vương nói, hắn sẽ vì chút chuyện như vậy cũng không tin nàng sao?
La Thiên Trình lạnh run trong lòng.
Không được, hắn không thể nổi giận lung tung với nàng, càng khiến Kiểu Kiểu nàng cảm thấy tên khốn kia dịu dàng hơn hắn, săn sóc hơn hắn.
“Chỉ là ta nhớ tới chút chuyện năm ngoái của An Quận vương.” Hắn kéo tay Chân Diệu làm nũng: “Ta không thích ăn thịt nướng.”
“Vậy ăn chút uyên ương nãi uyển nhé!”
“Cái tên này, nghe qua thật hay.”
Thấy hắn ăn liền hai ba cái, Chân Diệu mới kéo hắn: “Thế tử, chàng còn chưa nói, cớ sao Trưởng công chúa phải cám ơn ta chứ!”
Lúc này La Thiên Trình mới nói: “Yến vương và Quế vương đều đang nhìn chằm chằm vào Huyện chủ Trọng Hỷ. Nàng nói xem, hôm nay Huyện chủ Trọng Hỷ kén rể nhất định sẽ truyền ra, tất cả người ở kinh thành đều biết tiêu chuẩn chọn phu quân của nàng. Đến lúc đó, người nào kỳ nghệ không tốt, ai dám không biết xấu hổ ra đứng trước mặt nàng đây. Nàng như vậy, chính là giúp cho Trưởng công chúa một đại ân đấy chứ.”
Chân Diệu…
“Quân Hạo có đánh đàn không?”
Thốt ra lời này, La Thiên Trình cơ hồ không thể tin nổi tai mình.
Miệng lưỡi không nghe lời như vậy, nhất định không phải hắn!
“Hắn không đánh đàn.”
Xem như hắn thức thời, không như khổng tước lúc nào cũng xòe đuôi!
“Hắn lấy lá cây thổi một khúc, ta gảy đàn góp vui.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc